Phương Trượng

chương 203: bại lộ thân phận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Vừa dứt lời, bên ngoài một nữ tử đi vào. Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn thấy người này cũng hít một hơi khí lạnh.

Diện mạo vô cùng xinh đẹp, những sắc mặt hơi lộ vẻ lãnh đạm, chính là một mỹ nhân như băng sơn chừng hai mươi tuổi.

Đây không phải là An Như Huyễn còn là ai?

Hắn chưa kịp nói chuyện, An Như Huyễn đột nhiên nói:

- Thu Vũ, người này là ai?

- Sư phụ, đây chính là phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự, con đã từng nói với sự phụ... Chính là kẻ đưa con cây quạt kia.

- A, không ngờ là hòa thượng, vì sao lại bịt đầu như vậy?

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới tỉnh ngộ, thật ra thì người này không phải là An Như Huyễn, mà là sư phụ Mộ Dung Thu Vũ An Như Sương, người mà Vô Danh đã từng nhắc tới, tuyệt đỉnh cao thủ năm xưa từng cùng lão vây công Bất Tử Đạo Nhân.

Tuyệt học U Minh Quỷ Trảo cùng Sinh Tử Phù của người này căn bản giống như đúc với An Như Huyễn, là một đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.

Đến lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tiếp tục bịt đầu như trước nữa, hắn tháo khăn xuống, sau đó nói với An Như Sương:

- A Di Đà Phật, bần tăng phương trượng Nhất Giới Tung Sơn Thiếu Lâm tự Hà Nam, ra mắt An tiền bối.

Không nghĩ tới An Như Sương hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi còn dám tới nơi này? Người dùng thơ làm nhục đệ tử của ta, nha đầu này xuẩn ngốc cho nên không tính toán với người, nhưng sư phụ của nó cũng không ngốc. Người cho chúng ta Thiên Nhai Hải Các toàn là nữ tử, dễ khi hiếp lắm sao?

- A Di Đà Phật, nữ thí chủ nói như vậy sai rồi, giữa bần tăng cùng Mộ Dung cô nương bất quá là một chút hiểu lầm nho nhỏ thôi, bần tăng tin tưởng chúng ta đã là bằng hữu.

Mộ Dung Thu Vũ cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy sư phụ, hôm nay Nhất Giới Đại sư đã cứu con, nếu không con đã bị bọn Hồ Hiểu San bắt đi rồi, bây giờ không thấy được sự phụ nữa.

- Bọn chúng còn dám dây dưa sao, thật là không biết sống chết, chờ vi sư gặp sư phụ chúng sẽ tính sổ một thể.

Rất hiển nhiên An Như Sương không muốn nói chuyện này, lại đưa đề tài trở lại với Hoắc Nguyên Chân:

- Mặc dù ngươi đã cứu đệ tử ta, nhưng chuyện nhục nhã này cũng không thể bỏ qua được.

- Vậy không biết theo ý An tiền bối phải làm sao?

- Người trêu đệ tử ta, chính là không coi Thiên Nhai Hải Các ta ra gì, bản các chủ thân là võ lâm tiền bối cũng không khi hiếp người. Nếu ngươi dám lên tiếng làm nhục chắc là có chút bản lãnh, chỉ cần ngươi có thể tiếp ta một chiêu, như vậy chuyện này coi như xong, nếu không tiếp nổi, vậy người xin lỗi Thu Vũ chúng ta là được.

- A Di Đà Phật, đã như vậy, bần tăng cũng không từ chối.

Hoắc Nguyên Chân thật sự là không tin mình cũng không tiếp nổi một chiêu, nếu như là Vô Danh nói lời này còn tạm được, nhưng đây là An Như Sương, Hoắc Nguyên Chân cho rằng nàng không làm được.

Mộ Dung Thu Vũ còn muốn mở miệng, bị An Như Sương trừng mắt một cái, lập tức ngoan ngoãn lui ra.

An Như Sương nhìn Hoắc Nguyên Chân đứng ở đối diện một cái, không có bất kỳ dấu hiệu gì, đột nhiên run tay lên, một đạo hàn quang bắn thẳng ra.

- Sinh Tử Phù!

Mộ Dung Thu Vũ một mực lo lắng nhìn An Như Sương, vừa thấy sư phụ xuất thủ chính là Sinh Tử Phù, cũng không kịp lo lắng quá nhiều, đưa tay ra chặn lại.

- Thu Vũ mau tránh, loại Sinh Tử Phù này không thể đụng vào!

An Như Sương ngàn vạn lần không ngờ tới Mộ Dung Thu Vũ sẽ ngăn cản Sinh Tử Phù, trong lòng nhất thời lạnh toát như lọt vào hố băng, lần này hỏng bét rồi.

Hoắc Nguyên Chân cũng ngàn vạn lần không ngờ Mộ Dung Thu Vũ sẽ ngăn cản Sinh Tử Phù.

Thật ra thì sau khi thấy Sinh Tử Phù, Hoắc Nguyên Chân căn bản cũng không quan tâm. Sau khi học tập hai quyển Cửu Dương chân kinh, mình đã hoàn toàn không sợ hãi Sinh Tử Phù nữa, nói là bắt lấy làm kem ăn cũng không quá đáng.

Nhưng Mộ Dung Thu Vũ không biết, cũng không biết nha đầu này suy nghĩ thế nào lại thay mình ngăn cản Sinh Tử Phù, Hoắc Nguyên Chân gấp gáp trong lòng, chợt thi triển thân pháp Đại Na Di đón đỡ.

Cả hai người cơ hồ tiếp xúc với Sinh Tử Phù trong cùng lúc.

Trong khoảnh khắc này, Sinh Tử Phù tiến vào cơ thể cả hai.

Hoắc Nguyên Chân thúc giục Cửu Dương Chân Hỏa, trực tiếp hóa giải Sinh Tử Phù.

Bất quá trong quá trình hóa giải, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được Sinh Tử Phù này tựa hồ có chút không giống với Sinh Tử Phù của An Như Huyễn, bên trong có thêm một ít thứ kỳ quái, hình như là độc.

Cửu Dương chân kinh học thành, bách độc bất xâm, mặc dù Hoắc Nguyên Chân không có đạt tới bách độc bất xâm hoàn toàn, nhưng dưới tình huống cố ý thúc giục nội lực vẫn luyện hóa được những độc này.

Mộ Dung Thu Vũ cũng nhận được một ít Sinh Tử Phù, nàng cũng không tỏ ra sợ hãi gì cả, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, khi ta còn bé sư phụ đã truyền thụ tuyệt kỹ Sinh Tử Phù, ta rất quen thuộc đối với vật này, căn bản cũng không bị tổn thương.

Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói như thế, Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu.

Nhưng hắn thấy sắc mặt của An Như Sương lại hết sức khó coi, thật sự có chút lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thu Vũ.

Nếu Mộ Dung Thu Vũ cũng nói không sao, vì sao An Như Sương còn biểu lộ như vậy?

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân mơ hồ có chút cảm giác chẳng lành, nhưng lại không tiện đặt câu hỏi.

An Như Sương lúc này nói:

- Phương trượng Nhất Giới, thân thủ của ngươi quả nhiên rất khá, trúng Sinh Tử Phù ta vẫn bình thản như không xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì đặc biệt sao?

Hoắc Nguyên Chân hai tay tạo thành chữ thập

- Bần tăng cũng không có cảm giác gì.

Sắc mặt An Như Sương ngưng trọng, giơ tay lên làm vài thủ thế, như muốn khống chế Sinh Tử Phù trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại không có chút hiệu quả nào.

Lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thu Vũ, một lúc sau cũng không thấy nàng có phản ứng gì.

Nhưng biểu hiện An Như Sương cũng không thoải mái, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Tốt lắm, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bản các chủ, nếu đồ nhi ta đáp ứng giữ lại gốc san hô người mang tới, vậy cứ để lại đây.

Nói xong An Như Sương móc trong lòng ra một ít ngân phiếu:

- Ở đây có mười vạn lượng, người cầm đi.

Hoắc Nguyên Chân nhận lấy ngân phiếu An Như Sương đưa tới, lại nhìn Mộ Dung Thu Vũ một cái.

Mộ Dung Thu Vũ nói:

- Số còn lại sẽ đưa cho người sau, ta sẽ đích thân đưa đến Thiếu Lâm tự cho ngươi.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, tin tưởng Mộ Dung Thu Vũ sẽ không giật nợ.

Nếu đã bán được gốc san hô, Hoắc Nguyên Chân cũng cáo từ Mộ Dung Thu Vũ.

An Như Sương ngồi trên ghế, không có lý tới Hoắc Nguyên Chân rời đi, tựa hồ có chuyện gì phiền lòng cực độ.

Mộ Dung Thu Vũ đưa Hoắc Nguyên Chân đến trước cửa, dọc đường đột nhiên nói:

- Hoắc Nguyên Chân, người xem, đóa hoa kia đã khô héo.

Hoắc Nguyên Chân theo ánh mắt Mộ Dung Thu Vũ nhìn lại, quả nhiên đóa hoa bị Mộ Dung Thu Vũ bẻ đã trở nên khô héo.

Đi thẳng đến trước cửa Đào Viên Tiểu Trúc, Mộ Dung Thu Vũ dừng chân lại, nép vào cạnh cửa, yên lặng nhìn Hoắc Nguyên Chân.

- Đối với biến chuyển gần đây của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân thật sự là có hơi không thích ứng, chỉ có thể nói với nàng:

- A Di Đà Phật, Mộ Dung cô nương, bần tăng...

Mộ Dung Thu Vũ lại đột nhiên lắc đầu một cái.

- Ngươi có thể đội khăn lên như trước, làm Hoắc Nguyên Chân mà không phải là hòa thượng hay không?

- Hoắc Nguyên Chân vốn là cũng muốn bịt đầu trở lại, nghe vậy gật đầu một cái, lấy khăn đội lên.

Thấy hòa thượng trước mắt lần nữa biến thành công tử anh tuấn, Mộ Dung Thu Vũ nở một nụ cười ngọt ngào:

- Đọc cho ta nghe một bài thơ, người đọc rất êm tai.

Đối với đủ loại yêu cầu vô lý của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng nể tình nàng giúp mình bán gốc san hô, hơn nữa còn thiếu mình nằm vạn lượng, vạn nhất mình không đáp ứng điều kiện nhỏ này nàng giật nợ thì hỏng bét.

- Chuyện này rất đơn giản, Mộ Dung cô nương hãy nghe bản công tử đọc cho nàng một bài, thiền cơ.

- Chậm đã, bây giờ ngươi là Hoắc Nguyên Chân, là một công tử thế tục mà không phải phương trượng Thiếu Lâm tự, cho nên người không nên đọc bài thơ nhà Phật này.

- Vậy Mộ Dung cô nương muốn nghe thơ gì?

- Theo như ngươi thuyết pháp, ta là chúng sanh hữu tình, vậy nghe một ít thơ hữu tình.

Nếu như là bình thời, Hoắc Nguyên Chân sẽ không đáp ứng yêu cầu này, nhưng bây giờ ly biệt sắp tới, thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của nữ hài tử này cũng không đáng kể gì, thành toàn cho người khác cũng là hành thiện.

Thiếu nữ hoài xuân, muốn nghe thơ tình, vậy thì đọc một bài cho nàng nghe.

Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân đọc:

- Điều Điều Khiên Ngưu Tinh, kiểu kiểu hà hán nữ, tiêm tiêm trạc tố thủ, trát trát lộng cơ trữ, chung nhật bất thành chương, khắp thế linh như vũ, hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục kỷ hứa, doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.

(Bài Điều Điều Khiên Ngưu Tinh, Khuyết danh, Trung Quốc.

Sao Khiên Ngưu xa xăm,

Ngân Hà người trắng muốt.

Nho nhỏ động tay thon,

Lách cách khung cửi động.

Cả ngày dệt không thành,

Lệ như mưa rớt xuống.

Sông Hán trong lại nông,

Xa cách thời bao thuở?

Lóng lánh nước một dòng,

Đăm đăm lời chẳng cất.

Người dịch: Điệp luyến hoa.)

Sóng mắt Mộ Dung Thu Vũ lưu chuyển:

- Thơ người đọc thật là hay, là kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau ở cầu Ô Thước phải không?

- Đúng vậy, Mộ Dung cô nương, cáo từ.

Hoắc Nguyên Chân có vẻ vội vàng đi ra ngoài, quay đầu lại liếc mắt nhìn, Mộ Dung Thu Vũ còn đứng ở cửa, hắn cũng không nhìn lại. Đột nhiên hắn cảm thấy mình không dám nhìn, bởi vì cảm giác của hắn không tốt lắm, hy vọng sẽ không xuất hiện chuyện “trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông”.

Rời Đào Viên Tiểu Trúc, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng trở về khách sạn.

Ngân phiếu tới tay, bình thường Hoắc Nguyên Chân sẽ trở về, nhưng hiện tại ngược lại hắn không muốn đi.

Mã Chấn Tây sắp xuất hiện ở Trường An, kịch hay sắp sửa mở màn, quần hùng vây quanh Huyết Ma tàn đồ tất nhiên sẽ có một phen tranh đoạt, loại chuyện như vậy cũng không phải là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được.

Vô Danh cũng nói qua cùng mình, nên ra sức lấy được một tấm Huyết Ma tàn đồ, như thế Huyết Ma địa đồ sẽ vĩnh viễn không thể ráp lại hoàn chỉnh, Vô Danh cũng không lo lắng Đinh Bất Nhị sẽ xuất hiện nữa.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân không biết Mã Chấn Tây sẽ xuất hiện lúc nào, cho nên ở trong khách sạn nghỉ ngơi tu luyện.

Một mực ở bên trong khách sạn ba ngày, đến chạng vạng tối mồng Chín tháng Ba, Hoắc Nguyên Chân mới chuẩn bị rời khách sạn đi ra ngoài đi một chút.

Hắn muốn đi tìm hiểu tin tức một chút, nếu không có tin tức Mã Chấn Tây nữa, mình sẽ phải chuẩn bị trở về.

Bởi vì Mã Chấn Tây nói là đầu tháng Ba xuất hiện ở Trường An, nếu như đến mồng Mười tháng Ba còn không có xuất hiện, như vậy đã qua đầu tháng Ba rồi.

Nhưng hắn chưa kịp rời phòng, đã nghe phía ngoài có điếm tiểu nhị lớn tiếng nói chuyện.

Lúc này sắc trời đã tối, bên trong khách sạn tương đối yên tĩnh, cho nên Hoắc Nguyên Chân nghe rất rõ ràng.

- Có hòa thượng nào tới đây không, bề ngoài trắng trẻo dễ coi, cởi một con bạch mã.

- Đại gia, tiệm chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa có hòa thượng ở qua.

Mấy kẻ vào khách sạn nghe thấy điếm tiểu nhị nói không có hòa thượng, cũng không có lập tức rời đi, mà là đi khắp một vòng.

Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng nghe, không có ra cửa, bởi vì hắn đã đoán ra người bên ngoài tới là ai, nhất định là những đệ tử Không Động kia tới tìm kiếm mình.

Mặc dù mình không sợ hãi, nhưng hôm nay chuyện của Huyết Ma tàn đồ quan trọng hơn, còn chưa phải lúc xảy ra xung đột chính diện cùng bọn họ.

Những người này vào bên trong khách sạn đi một vòng, nhưng cũng không có lỗ mãng đi mở cửa phòng của khách.

- Đạo trưởng, bên trong khách sạn hẳn là không có, nếu hòa thượng kia lẩn trốn, hẳn sẽ ở trong những khách sạn nhỏ, thậm chí là một ít địa phương đổ nát, hắn cũng sẽ không ngu mà tới nơi này.

- Hừ, cứ đi tìm theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa như vậy, có hòa thượng cũng bị bỏ lỡ.

- Đạo trưởng, không tìm như vậy thì phải tìm thế nào, chúng ta cũng không thể mở cửa từng phòng tìm được.

- Không xem phòng, nhưng chúng ta có thể đi xem chuồng ngựa một chút, người có thể lẩn trốn, nhưng ngựa không thể giấu đi.

Nghe tên đạo sĩ này nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi, bạch mã của mình ở trong chuồng ngựa, nếu như bị những người này phát hiện, nhất định sẽ có phiền phức.

Hắn vội vàng liên lạc bạch mã trong lòng, hy vọng nó có thể trốn.

Liên lạc xong, bạch mã đang ở trong chuồng ngựa, muốn đi ra cũng không dễ dàng.

Tên đạo sĩ kia cũng không có lập tức đi tới chuồng ngựa, mà là ra lầu hai đẩy ra cửa sổ nhìn xuống, vừa khéo có thể nhìn thấy chuồng ngựa bên dưới.

- Ủa, con bạch mã kia là của ai?

Bạch mã của Hoắc Nguyên Chân cao lớn nổi bật, bị vị đạo sĩ này liếc mắt liền phát hiện, xoay người hỏi điểm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị liếc mắt nhìn, cười nói:

- Đạo trưởng ngài hiểu lầm rồi, bạch mã này là của một vị công tử gia, không phải là hòa thượng mà ngài nói.

- Ngươi có thể xác định hắn không phải là hòa thượng?

- Dĩ nhiên, vị công tử gia này còn ăn thịt, làm sao có thể là hòa thượng?

Điếm tiểu nhị còn nhớ Hoắc Nguyên Chân đã gọi tương thịt bò, chắc là hòa thượng sẽ không ăn thứ này.

Đạo sĩ trầm ngâm một chút:

- Vị công tử này có hình dạng thế nào?

- Là một vị công tử vô cùng anh tuấn, hẳn là đệ tử của một đại phái nào đó.

- Vậy người này có dùng khăn bịt đầu hay không?

Điếm tiểu nhị ngẩn người một chút, vị công tử gia này đúng là dùng khăn bịt đầu, nhưng chẳng lẽ bịt đầu là hòa thượng hay sao?

Nhưng đạo trưởng trước mắt lộ vẻ nghiêm nghị, tay đã đè vào đốc kiếm, y cũng không dám nói láo, gật đầu một cái.

- Hắn ở phòng nào?

Điếm tiểu nhị đã ý thức được chuyện không ổn, dùng ngón tay chỉ căn phòng của Hoắc Nguyên Chân.

Bọn họ đối thoại đoạn sau, thanh âm đã trở nên rất nhỏ, Hoắc Nguyên Chân cũng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio