Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Một lát sau, đạo sĩ phía ngoài nói một câu:
- Nếu không có, vậy chúng ta đi, nếu như người phát hiện có hòa thượng vào ở khách sạn các ngươi, nhất định phải đến Tụ Tiên lâu tìm chúng ta, nhất định sẽ có trọng thưởng.
Điếm tiểu nhị đáp ứng những người này rối rít thối lui.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng thở ra một hơi thật dài, nếu như những người này thật sự tới chỗ mình lục soát, sợ rằng mình chỉ có thể xuất thủ đánh chết bọn họ, tránh cho bại lộ.
Nhưng nếu làm như vậy, có để lại những người này và điểm tiểu nhị này hay không cũng là vấn đề, chính là hạ sách.
Hiện tại đối phương chủ động đi rồi, như vậy là hay nhất.
Đợi một hồi, những người kia cũng không quay lại, Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa đi ra khỏi phòng, tới đại sảnh khách sạn.
- Công tử gia muốn đi ra ngoài sao?
- Ừ, đi ra ngoài dạo một chút.
Hoắc Nguyên Chân đáp qua loa một câu, sau đó bèn đi ra cửa.
Điếm tiểu nhị kia lại đột nhiên ngăn cản Hoắc Nguyên Chân:
- Công tử gia, khách sạn chúng ta vừa lấy một số Nữ Nhi Hồng lâu năm, không biết rốt cục có phải là rượu lâu năm hay không, ngài có thể giúp nếm thử một chút có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân không phải người ngu, nghe thấy điếm tiểu nhị bảo mình nếm thử một chút rượu của khách sạn, lập tức liền ý thức được điểm khác thường.
Chuyện gì đi ngược lẽ thường sẽ không tốt, vô duyên vô cớ mời mình uống rượu, còn là rượu lâu năm, thiên hạ không có chuyện tốt bực này.
Nguyên nhân cũng không có gì khó đoán, một là thử dò xét mình có phải là hòa thượng hay không, thứ hai chính là trì hoãn thời gian, chờ đợi những người kia rời đi trở lại.
Nếu như mình đã bị phát hiện, như vậy những người mới vừa rời đi nhất định là đi gọi cứu binh, hẳn sẽ trở lại rất nhanh.
Còn nữa, bên trong rượu này cũng chưa chắc sạch sẽ, nói không chừng đã bỏ thuốc mê trong đó.
Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn lập tức rời đi khách sạn, nhưng nhìn điếm tiểu nhị giúp Trụ làm ác này cảm thấy vô cùng ghê tởm, bèn dừng bước lại:
- Lấy rượu của các ngươi ra đây.
- Đây, tiểu nhân có một bình.
Tiểu nhị lấy rượu từ trong quầy ra, đưa cho Hoắc Nguyên Chân một bình rượu:
- Công tử gia, ngài nếm thử một chút.
Hoắc Nguyên Chân lấy bên cạnh ra hai cái ly:
- Ngươi cũng nếm thử một chút, xem thử rượu này rốt cục có được hay không.
- Không không không! Tiểu nhân chẳng qua là một điếm tiểu nhị, nếu như uống trộm rượu này bị chưởng quỹ phát hiện sẽ hỏng bét, công tử gia ngài uống tuyệt đối không thành vấn đề.
- Không sao, nếm thử một chút đi.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất thủ chộp lấy cổ điếm tiểu nhị, hơi dùng sức một chút. Điếm tiểu nhị lập tức nói không ra lời, đã không thể hít thở, chỉ có thể liều mạng há to miệng.
Hoắc Nguyên Chân cầm bầu rượu lên đổ cho điếm tiểu nhị nửa bình rượu, mới buông y ra.
Điếm tiểu nhị liều mạng ho khan, tựa hồ muốn phun rượu ra.
Nhưng không đợi y phun ra, ánh mắt đã nhanh chóng trở nên đờ đẫn tán loạn, cuối cùng ngã gục xuống quầy.
- Hừ, ám toán bần tăng, hắc điếm.
Hoắc Nguyên Chân ném bình rượu một cái, đi thẳng ra khỏi đại môn khách sạn.
Mới vừa ra cửa, ngoài đường đã có không ít người chạy thật nhanh về phía khách sạn, tốc độ rất nhanh, rất hiển nhiên đều là hảo thủ giang hồ.
Dưới sự chỉ huy của Hoắc Nguyên Chân, bạch mã đã tới trước cửa khách sạn, thấy những người này chạy tới, hắn lập tức tung mình lên ngựa.
Bạch mã tung bốn vó liền chạy ra, những người đó nhìn thấy lập tức quát to:
- Người này chính là hòa thượng kia, mau đuổi theo!
Có mấy đạo sĩ tốc độ nhanh, theo sát sau lưng Hoắc Nguyên Chân.
Vừa nhìn tốc độ của đối phương, Hoắc Nguyên Chân cũng biết không tốt, trong những đạo sĩ này lại có hai cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, còn lại đều là Tiên Thiên sơ kỳ, không thể địch nổi.
Đối phương thấy tốc độ bạch mã Hoắc Nguyên Chân quá nhanh, lập tức phi thân lên nóc nhà, nhảy từ nhà này sang nhà khác đuổi theo.
Bên trong thành Trường An, đường xá ngang dọc chằng chịt, bạch mã Hoắc Nguyên Chân cũng không thể chạy nhanh như trên quan đạo trống trải. Những người kia chạy trên nóc nhà lại có thể chạy vòng bao vây mình, điểm này đối với Hoắc Nguyên Chân là vô cùng bất lợi.
Bạch mã ra sức chạy, nhưng cũng không thể bỏ rơi đối phương lại ở nơi có địa hình phức tạp như vậy.
Chạy một hồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn bỏ rơi bọn họ, dứt khoát chạy thẳng tới trước cửa thành, chỉ muốn rời đi thành Trường An. Đối phương không có khả năng đuổi theo bạch mã mình, đến lúc đó bỏ rơi bọn họ rồi, mình hoàn toàn có thể tìm cơ hội trở lại.
Nhưng trì hoãn một chút như vậy, thời gian đã khuya rồi, lúc Hoắc Nguyên Chân chạy tới cửa thành, những người đuổi theo đã tới sau lưng hắn.
Hơn nữa cửa thành trước mắt hắn đang chậm rãi đóng lại.
Đang muốn thúc giục bạch mã xông qua cửa thành, phía sau chợt có tiếng xé gió truyền tới.
Ám khí!
Hoắc Nguyên Chân lập tức thúc giục Kim Chung Tráo, lực sát thương ám khí cũng không lớn, cho dù là cao thủ Tiên Thiên phát ra ám khí cũng không cách nào kích phá Kim Chung Tráo mình.
Ám khí đối phương bắn trúng Kim Chung Tráo, lại không phát ra tiếng kêu trong trẻo như lúc trước.
Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh truyền tới, mình đã bị kéo rời khỏi bạch mã của mình.
Không phải là ám khí, mà là một sợi dây thừng.
Bạch mã chạy quá nhanh, mắt thấy sắp tới của thành, Hoắc Nguyên Chân bị kéo lại, bạch mã lại trực tiếp vọt ra khỏi thành
Sau khi bạch mã ra khỏi thành, Hoắc Nguyên Chân hạ một mệnh lệnh trong lòng cho bạch mã trở về núi Thiếu Thất.
Đối với mệnh lệnh Hoắc Nguyên Chân, bạch mã thi hành vô điều kiện, nó tung cao bốn vó nhanh chóng chạy như điên, rất nhanh rời khỏi Trường An.
Mà hai tay Hoắc Nguyên Chân ra sức phát lực kéo đứt dây thừng.
Một tên đạo sĩ tốc độ nhanh nhất đã đi tới phía sau hắn cách chừng mười thước.
Ở phía sau y còn có một tên đạo sĩ chạy theo, nhìn ra xa nữa còn có bốn năm tên đạo sĩ đang vọt tới.
Phía trước là cửa thành đã đóng, Hoắc Nguyên Chân không cách nào ra khỏi thành, muốn rời đi cũng chỉ có thừa dịp đối phương đặt chân chưa ổn xông trở lại vào trong thành.
Nghĩ là làm, Hoắc Nguyên Chân không hề do dự, giơ tay lên bắn ra liên tục ba đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, nhắm vào ba nơi yếu hại trên người đạo sĩ đang chạy thẳng tới truy kích mình.
Hai người vẫn còn cách nhau một khoảng, đạo sĩ uốn éo thân hình, lần lượt né tránh ba chiêu chỉ lực của Hoắc Nguyên Chân.
Vốn Hoắc Nguyên Chân cũng không trông cậy vào ba đạo chỉ lực vội vàng này có thể sát thương đối phương, hắn chỉ cần đối thủ tránh né, như vậy tốc độ sẽ chậm lại, mình sẽ có cơ hội rời đi.
Hắn lại xông nhanh về phía đạo sĩ, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, chỉ còn chừng ba bốn thước
Đạo sĩ chậm lại liền rút bội kiếm ra, vung kiếm lên chém tới Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng trong khoảnh khắc hai người tiếp cận, đạo sĩ chỉ cảm thấy bóng người trước mắt hoa lên một cái, hòa thượng bịt đầu kia bất ngờ xuất hiện sau lưng mình chừng năm sáu thước.
- Đây là thân pháp Đại Na Di! Mau mau chặn lại, đừng để cho hắn chạy thoát!
Đạo sĩ thứ hai vung trường kiếm ra ngăn lại, một đạo kiếm khí bắn thẳng vào mặt Hoắc Nguyên Chân.
Kiếm khí sắc bén, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn liền biết không thể đón đỡ, thi triển bộ pháp Mai Hoa Thung vừa đủ tránh thoát.
Tránh thoát kiếm khí, đạo sĩ kia đã tới bên cạnh hắn, đâm tới một kiếm.
Hoắc Nguyên Chân không dám dây dưa đấu với y, bởi vì đạo sĩ thứ nhất đã xoay người đuổi theo trở lại, mấy đạo sĩ Tiên Thiên sơ kỳ kia cũng đang đến gần.
Nhưng vị đạo sĩ trước mắt này cũng có thực lực Tiên Thiên trung kỳ, hắn không có cách nào thoát được nhanh chóng.
Rất nhanh đã qua hai chiêu, đạo sĩ thứ nhất đã chạy trở lại, lập tức vung trường kiếm cùng đạo sĩ thứ hai giáp công Hoắc Nguyên Chân.
Bị hai cao thủ Tiên Thiên trung kỳ giáp công, đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như vậy.
Thực lực hắn hiện tại nếu như đơn đả độc đấu cũng yếu hơn Tiên Thiên trung kỳ một chút. Nhưng bằng vào đủ các loại bản lãnh đa dạng, tuyệt đối có thể duy trì một thời gian bất bại. Nhưng đối mặt hai Tiên Thiên trung kỳ, chắc chắn là hắn không có cơ hội.
Bị hai người cuốn lấy, mấy tên đạo sĩ Tiên Thiên sơ kỳ kia cũng đã đuổi tới, lập tức gia nhập vào vòng chiến.
Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, trong thời gian ngắn đã trúng ba bốn kiếm, máu tươi thấm ướt áo quần.
- Ha ha! Thiếu Lâm Nhất Giới, Trường An sẽ là chỗ chôn cốt của ngươi, ngươi đi gặp Phật tổ đi thôi!
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân trúng mấy kiếm những thương thế hắn cũng không nặng, Cửu Dương chân khi đang nhanh chóng khôi phục thương thế của mình.
Hắn đang đợi một cơ hội.
- Đám đạo sĩ thối các ngươi cũng cũng muốn lưu lại bần tăng sao, đừng có nằm mộng! Tránh!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hét lớn một tiếng, chân khí Sư Tử Hống phát ra, sóng âm cuồn cuộn.
Không ngờ mấy đạo sĩ kia giống như không có chuyện gì, một đạo sĩ trong đó bật cười ha hả:
- Nhất Giới, trước khi đối phó người chúng ta đã sớm điều tra qua, há có thể không phòng bị Sư Tử Hống của ngươi, ngươi cũng đừng nên giãy chết làm gì nữa.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân xanh mét, Sư Tử Hống thất bại, tay của hắn cũng chậm lại, tựa hồ có vẻ nổi giận.
Đạo sĩ này thấy Hoắc Nguyên Chân một mực kiên quyết chống cự đột nhiên chậm lại, lập tức nhất tề xuất kiếm, sáu người sáu thanh kiếm, từ sáu góc độ đâm tới Hoắc Nguyên Chân.
Nếu như lần này đâm trúng, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không có cách nào thoát khỏi.
Mắt thấy sáu người đều đến gần mình, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lần nữa phát ra Sư Tử Hống.
- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật!
Đám đạo sĩ này vốn không thèm để ý, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, lần này Sư Tử Hống lại vang lên bên trong đầu bọn chúng.
Vì phòng bị Sư Tử Hống Hoắc Nguyên Chân, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng chuẩn bị dùng nội lực phong bế màng tai, để cho Sư Tử Hống không thể phát huy ra uy lực. Biện pháp này quả thật cũng có thể được, lúc mới bắt đầu đã chống đỡ thành công Sư Tử Hống Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng lần này Sư Tử Hống bất ngờ không đi qua lỗ tai, mà là trực tiếp nổ vang trong đầu.
- Trời ơi không tốt, mau mau ngăn cản hắn!
Mấy tên đạo sĩ này cũng là người ý chí kiên định, mặc dù bị Sư Tử Hống Hoắc Nguyên Chân chấn cho đầu muốn vỡ tung, nhưng vẫn kiên trì xuất kiếm.
Chỉ bất quá tốc độ này không thể nào so sánh với lúc bình thường được.
Hoắc Nguyên Chân nhắm chuẩn cơ hội đối phương chậm lại lập tức phi thân lên, thoát khỏi vòng vây.
- Ha ha! Chư vị đạo trưởng, ngày khác hữu duyên gặp lại sau đi!
Hoắc Nguyên Chân vừa thoát khỏi vòng vây, trong lòng lập tức phấn khích, có môn khinh công Nhất Vĩ Độ Giang này, trên giang hồ người có thể đuổi kịp mình không có mấy.
Thấy Hoắc Nguyên Chân thoát khỏi vòng vây, thân hình nhanh như điện chớp đi xa, mấy tên đạo sĩ này tức tối suýt chút nữa thì nổ mũi.
- Vô Lượng Thiên Tôn! Con lừa trọc kia, người ở lại cho bần đạo!
Đạo sĩ cầm đầu kia chợt run ống tay áo lên, bên trong lộ ra một cái ống to như chén nước, trên đó chằng chịt đầy những lỗ thủng li ti như kim châm.
- Sư huynh, Bạo Vũ Lê Hoa Châm này huynh cũng nỡ dùng tới hay sao?
- Hiện tại là lúc nào còn có thể quản được nhiều như vậy! Con lừa trọc ngươi ở lại đi thôi!
Lão đạo không chút do dự bấm vào ống này một cái, bên trong lập tức bay ra một đám cương châm xanh biếc li ti, rợp trời phủ đất bắn tới Hoắc Nguyên Chân.
Loại châm này vô thanh vô tức, lại dày đặc, lúc Hoắc Nguyên Chân cảm giác được đã không kịp tránh né, vận chuyển Kim Chung Tráo cũng không còn kịp.
Hắn chỉ có thể cố gắng vận chuyển chân khí, thi triển một chiêu Đại Na Di giữa không trung.
Nhưng vẫn còn bị một ít Lê Hoa Châm bắn trúng mắt cá chân.
Cảm giác bước chân tê dại, hẳn là trúng độc, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không có thời gian vận công bức độc.
Sau lưng mấy đạo sĩ đã đuổi theo thật nhanh.
- Nhất Giới! Ngươi không chạy được đâu, chạy càng nhanh, chết càng nhanh!
Hoắc Nguyên Chân căn bản không lý tới mấy đạo sĩ phía sau, trước mắt nhất định phải mau sớm tìm được địa phương bức độc.
Địa phương nào an toàn đây?
Chạy được một lúc, một bức tường thành cao mấy trượng xuất hiện trước mặt, phía ngoài tường còn có sông hộ thành. Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, không cần suy nghĩ lướt qua sông hộ thành thật nhanh, thân thể nhảy lên một cái, đến giữa không trung lần nữa thi triển Đại Na Di, liên tục hai cái dễ dàng bay lên đỉnh bức tường thành này.
Hoắc Nguyên Chân bay qua sông hộ thành, sau đó bay lên tường thành cao ngất, rốt cục đã thoát khỏi đám đạo sĩ phía sau truy sát.
Bởi vì hắn thấy, đám đạo sĩ phía sau đi tới phía dưới tường thành rõ ràng do dự, tựa hồ đang suy nghĩ có nên đuổi theo hay không.
Trong đó đạo sĩ dẫn đầu nói:
- Không cần đuổi theo, người này đã trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm của ta, đã sống không được bao lâu nữa, hơn nữa tốt nhất không nên tùy tiện đi vào nơi này, nhất là hôm nay.
Mặc dù đám đạo sĩ này không đuổi nữa, nhưng cũng không có lập tức thối lui, mà đi qua đi lại bên ngoài sông hộ thành.
Hoắc Nguyên Chân không có tâm tư quan sát bọn họ, nhảy xuống khỏi tường thành, tìm một góc vắng lặng lẽ chữa thương.
Cửu Dương chân kinh khắc chế độc vật, khôi phục thương thế, trên người Hoắc Nguyên Chân còn mang theo Đại Hoàn Đan, Tiểu Hoàn Đan. Hắn nuốt một viên Tiểu Hoàn Đan, ước chừng nửa canh giờ sau, vết thương trên người đã gần như khôi phục hoàn toàn, chỉ bất quá trên y phục vẫn còn có chút vết máu.
Đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh cung điện mọc như rừng, rường cột chạm trổ, mình đã vào Hoàng cung.
Mà vị trí mình đang ở hẳn là hậu cung của đám cung nữ thái giám.
Đi tới Hoàng cung, Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định đi xem chỗ ở các phi tần của Hoàng đế, hiện tại mình nên chạy tới đầu kia của Hoàng cung, sau đó rời đi mới phải.
Hoắc Nguyên Chân cẩn thận đi theo con đường trong cung, tiến về phía đối diện.
Trên đường thỉnh thoảng có hộ vệ quân binh đi qua, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám tùy tiện chạy như điên, trong lòng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ trong cung bất cứ lúc nào cũng đề phòng sâm nghiêm như vậy hay sao?