Phương Trượng

chương 208: quần chữ đinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Sau khi lau sạch, hắn lại dùng một miếng vải sạch khác che lấy vết thương, sau đó chậm rãi lật nàng nằm ngang.

Bởi vì đã cắt đi hết y phục sau lưng, phải cắt cả hai ống tay áo phía trước, sau đó mới có thể lấy áo ra được.

Hoắc Nguyên Chân xé y phục bả vai An Như Huyễn ra, suy nghĩ một chút đầu tiên là cắt đi hai ống tay áo của nàng. Hiện tại ống tay áo cũng đã dính đầy vết máu, giữ lại cũng vô dụng.

Sau khi bỏ tay áo, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt kiên quyết, tay nhẹ nhàng vén lên y phục trước ngực An Như Huyễn.

Bên trong xuất hiện một cái yếm trắng như tuyết. Từ trong ra ngoài y phục An Như Huyễn toàn là một màu trắng, hẳn là do thói quen.

Hắn giở yếm lên một chút, nắm lấy mũi tên, sau đó tay kia luồn vào dưới yếm, chặn trên gò ngực phải cao vút của An Như Huyễn.

Cảm giác đàn hồi mềm mại kia làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân rung động vô cùng, đầu nhũ hoa nổi cao chợt ma sát với lòng bàn tay làm cho hắn cảm thấy tâm hỏa bốc cao, vội vàng thu tay về, âm thầm bình phục hơi thở.

Lúc này nhất định không thể loạn động, nếu như mình tâm viên ý mã, chắc chắn không cứu được An Như Huyễn.

Đi qua đi lại trong phòng một hồi, Hoắc Nguyên Chân yên lặng nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng nói thầm: “Hoắc Nguyên Chân ôi Hoắc Nguyên Chân, ngươi là cao tăng, ngươi là đại phu, người đang cứu người, bất kể người bị thương này đẹp tới mức nào, nàng chỉ là một người bị thương, không thể suy nghĩ lung tung, hãy suy nghĩ tới Đồng Tử Công của ngươi đi!”

Vừa nghĩ tới Đồng Tử Công, quả nhiên trong lòng bình tĩnh một chút, Hoắc Nguyên Chân trở lại bên cạnh An Như Huyễn, lại dùng cái yếm bọc lấy đuôi tên, sau đó đưa tay xuống dưới yếm, ra sức đè ép ngực An Như Huyễn, tránh cho lúc rút tên ra sẽ chảy máu quá nhiều.

Vận chuyển Cửu Dương chân khí, tận lực khống chế miệng vết thương An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân phát lực đột ngột, tay trên kéo, tay dưới giữ lại, rút phắt ra mũi tên chết người kia.

An Như Huyễn đang hôn mê cũng phát ra một tiếng rên đau đớn, cả người cong lên, có hơi co giật.

Sau khi rút tên ra, Hoắc Nguyên Chân lập tức ném cả yếm lẫn tên sang bên, sau đó lấy tay đè thật chặt miệng vết thương.

Lúc này đã bỏ yếm đi, nửa thân trên An Như Huyễn hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn qua, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, không được, quá đẹp, không thể nhìn.

Mình cũng không phải cao tăng chân chính, không có định lực lớn như vậy, cảnh đẹp như vậy cũng thấy nhiều rồi, khó tránh khỏi sẽ có chút cầm lòng không được. Hiện tại An Như Huyễn là người bị thương, mình không thể làm chuyện vô sỉ như vậy, huống chi cho dù mình thật sự muốn làm, cũng phải suy tính tới Đồng Tử Công của mình.

Trong lòng bàn tay ngồn ngộn đầy đặn...

Nhưng cũng không thể không mở mắt mãi được, sử dụng Cửu Dương chân khí phong bế vết thương An Như Huyễn một hồi, hắn cảm thấy không thể dùng chân khí phong bế mãi, còn cần bôi thuốc.

Một lát sau, hơi thở hơi chậm lại, Hoắc Nguyên Chân mở mắt, cố gắng hết sức không chú ý tới da thịt trắng nõn nà và ngọc phong cao vút vô cùng hấp dẫn kia, chậm rãi dùng kim sang dược bôi lên vết thương nơi ngực.

Không nên lúc ẩn lúc hiện có được hay không!

Theo tay Hoắc Nguyên Chân bôi thuốc, gò ngực An Như Huyễn di động không ngừng, làm cho công việc của hắn trở nên khó khăn. Hoắc Nguyên Chân nóng nảy, một tay giữ chặt gò ngực lại, khiến cho nó nhô cao một chút, vết thương cùng đầu nhũ hoa kia cũng nổi bật lên.

Hắn nhanh tay bôi thuốc lên vài lần, sau đó lấy ra mảnh vải lớn nhất quấn quanh người An Như Huyễn từ trước ngực ra sau lưng, coi như là quấn băng cầm máu.

Xử lý xong những thứ này, Hoắc Nguyên Chân thở một hơi thật dài, có hai nơi phiền phức hơn nữa.

Hai nơi này quả thật không tiện xử lý, một ở bụng, một ở bẹn, cũng không biết là tên quân binh bỉ ổi nào bắn ra, không phải là cố ý làm cho bần tăng phạm sai lầm sao.

Muốn trị liệu nơi này, nhất định phải hoàn toàn bỏ đi y phục An Như Huyễn, khảo nghiệm này quả thật là quá lớn.

Đời trước mình không thể phá thân thành công, hết thảy kinh nghiệm đều đến từ trên web, lý luận kiến thức của mình rất là phong phú, nhưng thực hành còn là tay mơ.

Hoắc Nguyên Chân ngồi bên cạnh tĩnh tọa điều chỉnh hơi thở một lúc, mới đứng lên lần nữa, mang theo quyết tâm mạnh mẽ khiêu chiến với sự vật không biết, đi tới bên cạnh An Như Huyễn.

Hắn dùng kiếm cắt chiếc quần cực ngắn ra ở giữa, sau đó kéo xuống.

Trên thân An Như Huyễn vẫn còn một chiếc quần dài thứ hai, mũi tên trên bẹn cắm xuyên qua, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể lần nữa dùng kiếm rạch ra, sau đó kéo cả quần dài này ra.

Đôi chân trắng muốt mịn màng, thon thả dài thẳng tắp lộ ra. Nhìn thấy đôi chân này, trong đầu Hoắc Nguyên Chân lập tức hiện ra cảnh quảng cáo quần lót ở tiền kiếp.

Hiện tại An Như Huyễn giống như một nữ nhân thân mặc áo tắm hai mảnh, thân dưới là quần lót, trên ngực quây vải, tấm thân kiều diễm lộ ra.

Bất quá chỉ mũi tên trên bụng và ở bẹn hơi khó coi một chút.

Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân xem xét mũi tên trên bụng. Mũi tên này cắm trên quần lót, hắn chỉ có thể dùng một tay cho vào dưới quần lót đè lại vùng da thịt xung quanh mũi tên, sau đó dùng Cửu Dương chân khí phong bế vết thương, tránh cho chảy máu quá nhiều.

Tay kia dùng sức rút mạnh mũi tên ra.

An Như Huyễn lại rên rỉ một tiếng, sau đó trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên hừ hừ, tựa hồ đau đớn kịch liệt có dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại.

Nếu như An Như Huyễn tỉnh lại, thấy bộ dáng hiện tại của mình sẽ loạn động, giãy giụa, bất lợi chữa thương cho nàng.

Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái, dứt khoát lột cả quần lót An Như Huyễn lúc này cũng đã ướt đẫm máu tươi, ném sang một bên.

Mũi tên cuối cùng cũng là mũi quan trọng nhất, phần đùi có động mạch chủ, không trị liệu khẳng định là không được.

Nhưng lúc này, Hoắc Nguyên Chân căn bản không cách nào trị liệu bình thường.

An Như Huyễn thật đẹp, không chỗ nào không đẹp, dưới tình huống này, cần có định lực vô thượng mới có thể nhịn được xung động động tay động chân.

Nhưng trước cảnh đẹp vô thượng này, cho dù là nhẫn nhịn thế nào cũng là chuyện khó khăn vô cùng, Hoắc Nguyên Chân gian nan chuyển động thân thể, lấy vải ra xé thành hai sợi.

Trị liệu là nhất định, nhưng có nhiều chỗ không thể bại lộ ra bên ngoài, lại không thể ngăn trở vết thương, từ đầu Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ ra biện pháp này, vì không để ảnh hưởng đến mình trị liệu, cần làm một cái quần chữ đinh (chữ T).

Không sai, chính là quần chữ đinh.

Cho An Như Huyễn mặc vào, che lấp địa phương kia, sau đó sẽ không ngăn trở vết thương.

Về phần trong quá trình này cần dời động một chân, nâng eo một cái, thấy một ít gì đó chính là không thể tránh khỏi.

Cố nén xung động chảy máu mũi, ra sức không chạm tới bộ vị mấu chốt, Hoắc Nguyên Chân hao tổn ước chừng gần năm phút mới mặc được chiếc quần chữ đinh do hai sợi dây vải tạo thành cho An Như Huyễn.

Làm xong chuyện này, đầu Hoắc Nguyên Chân đã toát ra đầy mồ hôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio