Phương Trượng

chương 207: chữa thương thế nào đây?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Lảo đảo một chút mới đứng vững, thiết quải chống xuống đất, Mã Chấn Tây cúi đầu nhìn lại, y phục nơi bụng lão xuất hiện một lỗ thủng to, da cũng bị thương, trong bụng nóng rực như lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Một thân y phục của lão vốn ẩn giấu huyền cơ, nhiều năm không tắm không nói, hơn nữa từ lâu Mã Chấn Tây còn dùng các loại chất lỏng ngâm, chẳng những nặng nề, hơn nữa đao kiếm khó lòng thương tổn, thật ra chính là một bộ khôi giáp.

Nhưng không ngờ một bộ y phục như vậy lại bị một đạo chỉ lực đánh thấu, thậm chí làm cho trong bụng lão cũng bị thương.

- Nhất Dương Chỉ! Ngươi là ai?

Mã Chấn Tây oán hận nhìn chằm chằm người xuất chỉ phía dưới, chính là vị hoàng thúc mặc áo bào giống như hòa thượng kia.

- Đệ đệ đương kim Thánh thượng, truyền nhân Nhất Dương Chỉ Triệu Hề Mặc, gặp gỡ lão ma đầu người một phen!

Mã Chấn Tây nhìn Triệu Hề Mặc bay vọt mà đến, cười lạnh một tiếng:

- Ta tưởng là ai, thì ra là tên mặt dày ngươi, bất quá hôm nay lão phu không rảnh lý tới ngươi!

- Lão ma đầu, muốn đi hỏi trước xem Nhất Dương Chỉ ta có đồng ý hay không!

Triệu Hề Mặc hận thấu xương đối với cử động của Mã Chấn Tây trước đó trên nóc Hoàng cung, lúc này liều mạng xông lên.

Nhất Dương Chỉ cũng là võ học cường hãn, trong lúc nhất thời Mã Chấn Tây lại không cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia mang theo An Như Huyễn càng chạy càng xa.

Hoắc Nguyên Chân mang theo An Như Huyễn chạy như bay, vốn cho là rất có thể bị đuổi theo, nhưng không nghĩ tới Mã Chấn Tây bất ngờ bị chặn lại. Hắn mừng rỡ trong lòng, cước bộ lại tăng nhanh mấy phần, nhanh chóng chạy ra phía ngoài.

Rất nhanh thoát khỏi khu vực trung tâm Hoàng cung, nhưng Hoắc Nguyên Chân chợt phát hiện ra một vấn đề.

Mình mang theo An Như Huyễn, sẽ không cách nào bay vọt qua tường cao Hoàng cung.

Nhất Vĩ Độ Giang sở trường về tốc độ, mình lướt qua tường cao Hoàng cung này cũng cần sử dụng thân pháp Đại Na Di, mang theo An Như Huyễn sẽ không nhảy qua được.

Bởi vì bây giờ An Như Huyễn đã rơi vào trạng thái hôn mê, trúng một chưởng, một chiêu thiết quải, còn có ba mũi tên, hiện tại thân thể mềm nhũn nằm trên bả vai Hoắc Nguyên Chân, mặc dù thân thể nhẹ nhàng nhưng cũng là gánh nặng.

Nếu đã cứu nàng, bỏ lại cũng không thực tế, nhất định phải tìm một chỗ bên trong Hoàng cung giấu nàng trước rồi hãy tính.

Nhưng mặc dù Hoàng cung này lớn, thật đúng là khó tìm chỗ giấu người.

Hoắc Nguyên Chân cũng không biết bố trí Hoàng cung thế nào, nhưng hẳn là càng gần địa phương trung tâm càng nhiều người, càng xa trung tâm lại càng ít.

Mang theo An Như Huyễn chạy một mạch, tránh né nhiều lần, rốt cục Hoắc Nguyên Chân tới khu vực cuối cùng của Hoàng cung.

Hai cung nữ từ đàng xa đi qua, một người trong tay xách theo đèn lồng, một người cầm trong tay một cái hộp, hắn là mang thứ gì cho ai đó, vừa đi vừa nói chuyện.

Hoắc Nguyên Chân mang theo An Như Huyễn ẩn vào trong chỗ tối, chờ hai người đi qua.

- Hi nhi, chúng ta không nên đi con đường này, trước mặt chính là lãnh cung, ta có hơi sợ.

- Ngọc nhi ngươi lá gan quá nhỏ, bên trong lãnh cung bây giờ cũng không có một người, còn có cái gì đáng sợ.

- Cũng là bởi vì không có ai, cho nên ta mới sợ, nghe nói lãnh cung đến buổi tối sẽ có quỷ khóc.

- Ngươi đừng dọa ta, dọa ta ta cũng không sợ.

Mặc dù cung nữ Hi nhi nói không sợ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nghe thấy thanh âm nàng có hơi run rẩy.

- Bất quá nếu ngươi sợ, vậy thì nghe ngươi một lần đi, chúng ta đi đường vòng.

Ngọc nhi gật đầu, hai cung nữ đi theo đường vòng sang bên cạnh.

Hai cung nữ đi xa, Hoắc Nguyên Chân vác An Như Huyễn đi ra, ngẩng đầu nhìn một tòa cung điện cách đó không xa.

Nơi này đã không phải là cung điện nữa, chỉ là một viện hết sức tĩnh lặng, cửa treo bảng lãnh cung.

Chính là chỗ này!

Hoắc Nguyên Chân bất kể lãnh cung hay không lãnh cung, nếu như nơi này không có người, vậy chính là chỗ tốt.

Tuy rằng không nhảy qua được tường của Hoàng cung, nhưng tường viện này lại không thành vấn đề, Hoắc Nguyên Chân vác theo An Như Huyễn nhảy một cái qua tường, tiến vào lãnh cung.

Trong viện băng tuyết còn chưa hoàn toàn tan, nhiệt độ lãnh cung này tựa hồ cũng thấp hơn bên ngoài một chút.

Hắn thận trọng bước đi, không lưu lại dấu chân trên mặt đất, tới trước một gian phòng ở giữa.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa kêu lên kẽo kẹt rồi mở ra.

Căn phòng không nhỏ, nhưng bên trong chỉ có một cái giường cùng một cái bàn, trên bàn còn có một tấm gương, phủ đầy bụi bặm.

Có thể có giường coi như không tệ, Hoắc Nguyên Chân đặt An Như Huyễn lên trên giường.

Trong phòng đen như mực, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có.

Bất quá chuyện này không làm khó được Hoắc Nguyên Chân, đầu tiên là hắn đóng kín cửa lại, sau đó trở lại mép giường, yên lặng vận chuyển Phật quang, một vầng mặt trời đó xuất hiện sau gáy, nhất thời chiếu sáng trong phòng.

Suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy không được, bên ngoài dễ dàng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân dời giường vào trong góc, sau đó tìm mấy tấm bình phong cũ rách che lại, lại tìm một ít khăn trải giường rách nát treo lên, tạo thành một không gian độc lập nho nhỏ trong góc, như vậy ánh sáng cũng sẽ không truyền ra bên ngoài.

Làm xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân xem xét An Như Huyễn nằm trên giường.

Đáng thương cho tuyệt sắc giai nhân, hiện tại sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên người còn cắm ba mũi tên, bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không kịp thời chữa trị, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tánh mạng.

- Thật may là bần tăng có Đại Hoàn Đan, hôm nay coi như may mắn cho nàng.

Hoắc Nguyên Chân sờ tay vào ngực, chuẩn bị lấy đan dược của mình ra.

Thường lúc hắn ra ngoài sẽ mang theo hai viên Đại Hoàn Đan, mấy viên Tiểu Hoàn Đan, đựng trong một cái bình nhỏ, ngoài ra còn có một ít kim sang dược.

Nhưng sờ tay vào ngực, sắc mặt Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.

Không thấy bình đựng đan dược đâu cả, chỉ có kim sang dược còn đó.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi tìm tòi cẩn thận, đúng là không thấy, kim sang dược còn đó, ngân phiếu cũng không có đánh mất, nhưng Đại Hoàn Đan Tiểu Hoàn Đan cũng không biết đánh mất nơi nào.

Ngồi ở mép giường hồi lâu không nói, trong lòng Hoắc Nguyên Chân nghĩ lại, nhất định là mình mang theo An Như Huyễn chạy một mạch như điên đã đánh rơi, chỉ bất quá không biết rơi ở địa phương nào.

Lần này xảy ra vấn đề, không có đan dược, làm sao có thể cứu chữa cho An Như Huyễn?

Lúc này An Như Huyễn trên giường phát ra một tiếng rên khe khẽ, Hoắc Nguyên Chân vội vàng cúi đầu nhìn, phát hiện chẳng qua là nàng rên rỉ một tiếng theo bản năng, cũng không có tỉnh lại, hắn là vô cùng đau đớn, làm cho nàng trong hôn mê cũng cảm thấy đau.

Ba mũi tên kia còn cắm trên người nàng, vết thương không ngừng ứa máu ra ngoài.

Cứ chảy máu như vậy là không được, người đang hôn mê sẽ càng ngày càng hôn mê, sẽ không có cơ hội tỉnh lại.

- An Như Huyễn... An Như Huyễn, lúc trước nàng vì cứu trị Hoa Tiểu Hoàn suýt nữa hại bần tăng, hôm nay bần tăng lại phải cứu nàng, nếu biết có hôm nay, lúc trước sao còn làm vậy?

Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, thôi, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh đi...

Lấy kim sang dược ra, Hoắc Nguyên Chân quan sát ba mũi tên trên người An Như Huyễn.

Một mũi nơi ngực bên phải, hắn là cao hơn đầu nhũ hoa một chút.

Một mũi ở bên trái bụng dưới, dưới rốn mấy tấc.

Còn có một mũi trên đùi phải, gần bên bẹn.

Bởi vì lúc bắn tên, An Như Huyễn đang trên không trung, cho nên những mũi tên này đều bắn vào chính diện thân thể nàng.

Ngoài ra còn có một chỗ chưởng thương, là đầu vai trái, đó là Hoàng Kỳ đánh, làm đầu vai nàng đã sưng đỏ, thương thế cũng không nhẹ.

Cuối cùng còn có vết thương do thiết quải, đây mới thật sự là vết thương chí mạng. Vì muốn biết rõ tình huống cụ thể An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng nâng thân thể nàng lên, sau đó cẩn thận tra xét thương thế sau lưng.

Hắn vừa sờ chỉ thấy tựa hồ xương phần lưng có hơi nổi lên, hẳn là có chỗ nào bị gãy.

Áo trắng đã rách, sau lưng máu thịt có vẻ mơ hồ lẫn lộn, da thịt nõn nà mềm mại hiện tại máu chảy đầm đìa, khiến cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy bất nhẫn.

Thương thế như vậy không nên xuất hiện trên thân thể người như An Như Huyễn, đây quả thật là xúc phạm tới sắc đẹp.

Bên trong bụng còn có thương thế gì bây giờ Hoắc Nguyên Chân còn không thể xác định, nhưng có thể khẳng định là thương thế cũng sẽ không nhẹ.

Đầu tiên cần cho cầm máu An Như Huyễn, sau đó lau rửa vết thương, chẳng qua là không biết bên trong lãnh cung này có nước hay không.

Tìm khắp nơi một vòng, bất quá chỉ tìm được một cái chậu úp ngược dưới đất, cũng vì úp ngược nên coi như sạch sẽ.

Nhưng không có nước, Hoắc Nguyên Chân tìm nửa ngày cũng không tìm được, nơi này đã rất lâu không có người ở.

Chữa thương không có nước là không được, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, dứt khoát đi ra ngoài tìm một địa phương lấy đầy một chậu tuyết, sau đó mang trở về.

Hắn xòe bàn tay ra, vận chuyển Cửu Dương Chân Hỏa, đơn chưởng cắm vào ở trong tuyết.

Khói trắng li ti từ tay hắn bay lên, chậu tuyết kia đang tan ra thành nước với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Đây chính là biện pháp Hoắc Nguyên Chân nghĩ ra, dùng Cửu Dương Chân Hỏa hòa tan tuyết ra thành nước, dùng chữa thương cho An Như Huyễn.

Một chậu tuyết chi tan ra được không tới nửa chậu nước, Hoắc Nguyên Chân bưng chậu ra ngoài, lại lấy đầy một chậu tuyết.

Lần nữa thúc giục nội lực hòa tan chậu tuyết này, vài lần như vậy, rốt cục chậu nước đã đựng gần đầy nước.

Nhẹ nhàng bưng một chậu nước này đi tới trước giường An Như Huyễn, đặt xuống.

Nước đã có, còn thiếu một ít thứ, tỷ như muối, vật trừ độc, còn có một thanh đao sắc bén, còn cần một ít vải sạch, nếu không vết thương nhiễm trùng cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.

Hoắc Nguyên Chân không có thói quen sử dụng đao kiếm, nhưng cũng không thể lấy tay xử lý vết thương, hắn dứt khoát rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.

Một mình hắn thi triển khinh công chạy thật nhanh, trở lại địa điểm vừa mới diễn ra chiến đấu.

Nơi này người đã đi hết, cũng không biết kết quả hai người Triệu Hề Mặc, Mã Chấn Tây giao thủ như thế nào. Xung quanh xa xa còn có người quét dọn, bất quá không thấy những cấm vệ kia đâu.

Hoắc Nguyên Chân né tránh những người quét dọn, nhảy mấy cái lên trên nóc chính điện Hoàng cung này.

Bởi vì hắn nhớ nơi này có một thanh kiếm, là kiếm của An Như Huyễn bị thiết quải Mã Chấn Tây chấn rời khỏi tay.

Những người quét dọn kia đã quét dọn gần xong bên ngoài, nhưng đây là nóc đại điện, nhất định vẫn chưa có người nào lên tới.

Lên trên tìm một lúc, quả nhiên phát hiện ra kiếm của An Như Huyễn.

Bị thiết quải Mã Chấn Tây đánh trúng, thanh kiếm này cũng không hư hại, cầm lên nhẹ nhàng, còn có thể cảm nhận được hàn khí trên thân kiếm, hẳn là một thanh bảo kiếm.

Cầm lên nhìn một chút, trên chuôi kiếm có khắc một chữ Huyễn.

Chuôi kiếm bóng loáng, hẳn là được chủ nhân cầm đã rất lâu năm mới có thể bóng như vậy.

Thu lấy kiếm này, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ nhảy xuống đại điện, theo đường cũ trở về lãnh cung.

Trở lại trong phòng, An Như Huyễn vẫn ở đang hôn mê, Hoắc Nguyên Chân dùng nước rửa qua bảo kiếm một lượt. Bình thường nên dùng lửa hơ qua một lượt để trừ độc, nhưng bây giờ bị điều kiện hạn chế, đúng là không tiện làm như vậy, chỉ có thể qua loa một chút.

Kiếm có, nước có, kim sang dược cũng có, còn thiếu một ít vải sạch. Thời này không có loại vải xô, mà vải bông sạch sẽ hiện tại cũng không dễ tìm được.

Tìm một vòng trong phòng khắp nơi đều là bẩn thỉu, không hề có một mảnh vải sạch nào cả.

Cuối cùng ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại trên y phục An Như Huyễn.

An Như Huyễn không thể nghi ngờ là vô cùng sạch sẽ, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có cảm giác nếu như ở tiền kiếp, nàng sẽ là kẻ mắc chứng bệnh thích sạch sẽ.

Mặc dù nàng bị thương, y phục hư hại, có vết máu, nhưng không phải là khắp cả y phục đều như vậy. Tỷ như quần trong, hắn là vẫn còn sạch sẽ.

- Thôi được!

Hoắc Nguyên Chân gãi gãi đầu:

- An Như Huyễn, nếu lão nạp đã cứu nàng ra, cũng không thể nhìn nàng chết đi, nhưng thương thế của nàng nằm ở những nơi thật là khó xử, sự tình khẩn cấp, lão nạp đắc tội.

Nói xong bảo kiếm Hoắc Nguyên Chân khẽ hất, phần y phục còn nguyên vẹn sạch sẽ trên người An Như Huyễn lập tức rơi xuống.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân cắt xuống một mảnh y phục của An Như Huyễn, bèn cắt đi phần dơ bẩn bên ngoài, để lại phần sạch sẽ.

Hắn cầm trong tay quan sát, dường như mảnh vải này hơi nhỏ một chút.

Trị liệu thương thế An Như Huyễn cũng chia ra nặng nhẹ chậm gấp, có thứ tự trước sau, trọng điểm đầu tiên phải là thương thế sau lưng cùng trước ngực, trị liệu xong hai địa phương này cần một mảnh vải lớn, mảnh này không đủ.

Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cắt nửa phần dưới quần dài của An Như Huyễn, vốn không có bao nhiêu vết máu trên đó.

Quần dài biến thành quần cực ngắn.

Sau khi cắt đi những chỗ dính máu, Hoắc Nguyên Chân nhìn phần còn lại, hẳn là tạm đủ.

Đầu tiên hắn cố gắng đỡ An Như Huyễn ngồi dậy, cần phải mau mau chữa trị vết thương sau lưng cho nàng.

Sau lưng một mảnh máu thịt mơ hồ, Hoắc Nguyên Chân dùng kiếm cắt hết y phục rách nát sau lưng An Như Huyễn.

Hai sợi dây lụa màu trắng từ trước vai cột vòng ra phía sau, là dây yếm của An Như Huyễn.

Hắn lấy mũi kiếm khẽ hất, dây lụa đứt lìa, cả phần lưng An Như Huyễn lộ ra trước mặt.

Hoắc Nguyên Chân cũng không có chú ý đường cong ưu mỹ kia, mà là dừng ánh mắt lại trên vết thương kia.

Một vết thương to bằng nắm tay nằm ở trung tâm xương sống, xung quanh đã sưng đỏ tấy.

Hắn lấy nước trong tới, cẩn thận rửa sạch xung quanh vết thương cho An Như Huyễn, lau sạch tất cả vết máu, sau đó cầm một mảnh vải nhỏ lên lau sạch bề mặt.

Xử lý một hồi, thoạt nhìn vết thương này khá hơn một chút, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết đây chỉ là mặt ngoài.

Hắn lấy kim sang dược ra, chậm rãi bôi lên mặt vết thương.

An Như Huyễn hơi mở cái miệng nhỏ nhắn ra, phát ra mấy tiếng rên rỉ nhè nhẹ, trong hôn mê vẫn cảm nhận được đau đớn không ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio