Phương Trượng

chương 234: chuông vàng cường hãn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hai người có tật giật mình nhất thời sợ hồn vía lên mây, vội vàng nhìn ra cửa, chỉ thấy một lão hòa thượng thân khoác cà sa đang cười lạnh tiến vào.

- Vì sao trụ trì lại tới đây?

- Nếu như ta không ra khỏi tháp kia, chỉ sợ đã bị tên súc sinh người hại chết. Vị này là Hoa chưởng môn phải không, có nhận ra được lão nạp là ai chăng?

. Tiền bối... Ta! Ta!

- Hai người các ngươi chết đi cho ta!

Lời còn chưa dứt, Hoa Vô Kỵ cùng Vô Tướng đồng loạt ra tay, bất quá không phải là tấn công, mà là hết tất cả bàn ghế bên cạnh về phía lão hòa thượng.

Trên bàn còn có nước trà, còn có chén bát đều bị hất văng tung tóe. Cho dù là võ công lão hòa thượng cực cao cũng phải luống cuống tay chân, trong lúc lão lo tránh né, hai người Hoa Vô Kỵ đã bay ra cửa sổ.

- Chớ chạy!

Lão hòa thượng cũng nhảy ra theo, ra bên ngoài chỉ thấy hai người kia chia nhau ra chạy.

Cho dù là công phu lão cao đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể đuổi theo một người, suy nghĩ một chút, rốt cục cũng đuổi theo Vô Tướng hòa thượng kia.

Mà Hoa Vô Kỵ dọc theo Tây Hồ chạy một mạch như điên, dần dần rời đi Linh Ẩn tự.

Quay đầu lại nhìn một chút, thấy sau lưng không có ai đuổi theo, Hoa Vô Kỵ thở dài một cái.

“Những lão ma đầu này, cho dù là làm hòa thượng rồi cũng không sửa đổi được sự thật là ma đầu. Bất quá không ngờ rằng hôm nay lão lại chạy ra ngoài, suýt chút nữa hại tính mạng của ta...”

Miệng lẩm bẩm liên hồi, Hoa Vô Kỵ ủ rũ cúi đầu đi về phía trước, trong lòng tính toán bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Nhưng đúng vào lúc này, y nhìn thấy phía trước không xa tựa hồ có một bóng người.

- Là ai?

Người đối diện không trả lời, mà là chậm rãi đi về phía y.

Nhờ có ánh trăng yếu ớt, Hoa Vô Kỵ quan sát cẩn thận, chỉ thấy đầu của đối phương dường như có hơi nổi bật.

- Lại là một hòa thượng?

Đợi đến đối phương đến gần, rốt cục Hoa Vô Kỵ thấy rõ ràng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười to:

- Xú hòa thượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự, đây thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.

Hoắc Nguyên Chân cũng mỉm cười nói:

- Hoa chưởng môn, đây cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là bần tăng cố ý tới tìm ngươi.

- Người tìm ta ư? Tìm ta làm gì? Muốn chết sao?

- Bần tăng cảm thấy, Hoa chưởng môn mang theo bên mình trọng bảo như Huyết Ma tàn đồ thật sự là không an toàn, cho nên cố ý đến tìm Hoa chưởng môn, chính là hy vọng có thể bảo quản Huyết Ma tàn đồ giùm Hoa chưởng môn.

Hoa Vô Kỵ ngẩn người một chút:

- Xú hòa thượng, người điên rồi sao?

- A Di Đà Phật, bần tăng không có điên, Hoa chưởng môn, mảnh Huyết Ma tàn đồ kia vô duyên cùng ngươi, hãy mau giao ra, tránh cho da thịt chịu khổ.

- Điên rồi, thật sự điên rồi, vô duyên với ta, chẳng lẽ có duyên với người hay sao?

Hoa Vô Kỵ lắc đầu liên tục, đáng tiếc hòa thượng này mày thanh mắt sáng, không ngờ rằng điên rồ tới mức như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, hòa thượng này ba lần bốn lượt phá hư chuyện của mình, vừa hay tiễn hắn một đoạn đường, để cho hắn đi gặp Phật tổ.

Hoa Vô Kỵ căn bản không xem Hoắc Nguyên Chân ra gì, mặc dù hòa thượng này có chút đạo hạnh, Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông không thắng được hắn, nhưng chắc chắn hắn không thể nào đối kháng được với mình.

- Sau khi củng cố cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, Hoa Vô Kỵ bằng vào Hàn Băng thần chưởng đã là nhân vật kiệt xuất trong trung kỳ...

- Con lừa trọc, nếu ngươi muốn chết, vậy thì không trách Hoa mỗ được!

Sau khi nói xong, thân thể Hoa Vô Kỵ vọt tới trước, nơi lòng bàn tay đã bắt đầu có hàn khí ngưng tụ.

Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, lặng lẽ vận chuyển Kim Chung Tráo, một chiếc chuông vàng vô hình xuất hiện bên ngoài thân thể, hắn không muốn để hiện hình, Hoa Vô Kỵ không thấy được.

Thấy hòa thượng đối diện vẫn ra vẻ niệm Phật cổ hủ, Hoa Vô Kỵ âm thầm cười lạnh, xem ra là thật sự điên rồi, lúc này niệm động Phật pháp còn có thể cảm hóa được mình sao?

Trên tay thúc giục Hàn Băng kình khí đến mười hai tầng, Hoa Vô Kỵ quyết tâm đánh ra một đòn giết chết hòa thượng này.

Khoảng cách nhanh chóng gần lại, Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhúc nhích.

- Hòa thượng, xuống địa ngục niệm Phật đi!

Song chưởng cùng xuất, nhiệt độ chung quanh theo Hàn Băng chân kinh vận chuyển mà nhanh chóng giảm xuống, song chưởng Hoa Vô Kỵ mang theo lực đạo lôi đình vạn quân, đập mạnh vào ngực Hoắc Nguyên Chân.

Lần này chỉ cần đánh trúng, Hoa Vô Kỵ tự tin cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ, không chết cũng phải trọng thương.

Nhưng hòa thượng này vẫn không nhúc nhích, giống như tượng gỗ tượng đất.

Theo chưởng mình đến gần, Hoa Vô Kỵ biết đối phương đã không thể nào tránh được.

Thắng một cách đơn giản như vậy, quả thật chẳng thú vị gì.

Khóe miệng Hoa Vô Kỵ nở một nụ cười lạnh lẽo, rốt cục song chưởng đánh vào người Hoắc Nguyên Chân.

- Ủa, không đúng...

Lúc chưởng mình tới cách ngực Hoắc Nguyên Chân chừng một thước, Hoa Vô Kỵ lại cảm giác mình đã đánh trúng vật thật.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn!

Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhúc nhích, mà Hoa Vô Kỵ đã bị lực đạo một đòn toàn lực của mình phản chấn vắng ngược ra năm sáu thước. Y chỉ cảm thấy hai cánh tay trong nháy mắt tê dại, hổ khẩu rách toạc, lòng bàn tay ứa máu, một chưởng bình sinh mạnh nhất này như vừa đánh trúng một ngọn núi bằng sắt thật lớn.

Mà quanh thân hòa thượng đối diện lưu chuyển một trận kim quang, một chiếc chuông vàng úp ngược hiện lên bên người.

- Làm sao có thể! Đây là Kim Chung Tráo!

Không phải là Hoa Vô Kỵ không biết Kim Chung Tráo, nhưng y chưa từng thấy qua Kim Chung Tráo lợi hại như vậy. Y là cao thủ kiệt xuất trong số Tiên Thiên trung kỳ, không ngờ rằng một đòn dốc hết toàn lực cũng không thể làm Kim Chung Tráo này lay động được, công lực bực này đã vượt ra khỏi nhận biết của y.

Bất kể y cảm thấy có thể hay không có thể, sự thật đã xảy ra, hơn nữa hòa thượng đối diện đã bắt đầu phản kích.

- Hoa Vô Kỵ, mau giao ra Huyết Ma tàn đồ!

Thân hình Hoắc Nguyên Chân thấp thoáng một cái, thi triển thân pháp Đại Na Di giống như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hoa Vô Kỵ.

Hoa Vô Kỵ huy động cánh tay còn đang tê dại mềm nhũn của mình, đang định ngăn cản, thình lình trước mắt lóe lên ánh sáng chói chang. Sau đầu hòa thượng kia bất ngờ xuất hiện một vòng sáng giữa đêm tối, ngay trước mắt khiến cho y cảm thấy chói mắt vô cùng.

Hoa Vô Kỵ đã có hơi quen với bóng tối, giờ phút này phản ứng theo bản năng chính là giơ tay lên che mắt, ngăn cản ánh sáng chói chang chiếu tới.

Vừa giơ tay lên, không môn rộng mở.

Hoắc Nguyên Chân khéo léo lợi dụng Phật quang chính là vì tìm kiếm cơ hội này, nếu không lực lượng công kích của mình không đủ để một đòn khắc chế Hoa Vô Kỵ.

Động tác đưa tay ngăn cản ánh sáng của Hoa Vô Kỵ đã sớm nằm trong dự liệu của Hoắc Nguyên Chân, cho nên trong khoảnh khắc mở Phật quang ra, hắn cũng đã xuất thủ đánh vào vùng bụng Hoa Vô Kỵ, vừa mở Phật quang lên cũng đồng thời xuất chưởng.

Mà quả nhiên Hoa Vô Kỵ đưa tay lên che ánh sáng, y vừa giơ tay lên, Đại Lực Kim Cương Chưởng của Hoắc Nguyên Chân đã đến.

Rầm!

Song chưởng đồng thời đánh trúng Hoa Vô Kỵ.

Một ngụm máu tươi phun lên cao, y mới vừa toàn lực dùng song chưởng đánh người, bây giờ bị song chưởng người ta đánh trở lại, báo ứng đời này tới thật là mau. Thân thể Hoa Vô Kỵ bay thẳng ra sau mười mấy thước giống như diều đứt dây, ngã xuống mép nước Tây Hồ.

Hoắc Nguyên Chân biết rõ uy lực một chưởng của mình, Hoa Vô Kỵ có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.

Cất bước đi tới bên người Hoa Vô Kỵ, đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân quan sát tình huống của y. Hô hấp yếu ớt nhưng còn sống, có lẽ có thể sống được, nhưng Đan Điền y trúng chưởng, cho dù là sống sót chẳng những công lực sẽ vĩnh viễn không có tiến bộ, hơn nữa cũng sẽ không giữ được công lực hiện hữu, từ nay về sau không còn có thể gây sợ hãi.

Hoắc Nguyên Chân đưa tay mò vào ngực áo y, lấy ra một mảnh lụa Thiên Tàm Ti.

Quan sát một chút, quả nhiên là Huyết Ma tàn đồ, theo như vị trí hẳn là mảnh bên phải ở giữa trong chín mảnh.

Mảnh Huyết Ma tàn đồ thứ hai đã vào tay, Hoắc Nguyên Chân hài lòng thu cất, sau đó cúi đầu nhìn Hoa Vô Kỵ một cái:

- A Di Đà Phật, Hoa chưởng môn, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.

Thắng lợi tới hết sức dễ dàng, Kim Chung Tráo phòng ngự, Đại Na Di theo vào, Phật quang chói ánh mắt, Đại Lực Kim Cương Chưởng kết thúc chiến đấu, thật ra thì từ đầu chí cuối bất quá Hoắc Nguyên Chân chỉ xuất một chiêu.

Có Kim Chung Tráo quả nhiên là khác hẳn, chọi cứng không thành vấn đề. Hắn khéo léo vận dụng chiến thuật, chỉ cần một chiều như vậy đã đánh bại Hoa Vô Kỵ trước đây không thể với tới, chuyện này làm cho tâm trạng Hoắc Nguyên Chân thật tốt.

Về phần Hoa Vô Kỵ có thể sống được hay không, đã không phải là chuyện quan trọng.

Đứng dậy rời đi bờ Tây Hồ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân vẫn còn nghĩ tới chuyện Linh Ẩn tự.

Quả nhiên bên trong Linh Ẩn tự ẩn giấu cao nhân, chẳng qua là mình không biết rõ thân phận cụ thể. Mới vừa rồi rình coi, chẳng qua là phát hiện lão hòa thượng cuối cùng xuất hiện công lực cực cao, tạm thời mình không thể trêu chọc.

Lúc đi ra đã là sau nửa đêm, nghe lén lại thêm đánh nhau, đến lúc Hoắc Nguyên Chân trở lại Mộ Dung gia đã là sáng sớm.

Phòng khách Mộ Dung gia tụ tập một đám người, vây quanh vòng trong vòng ngoài.

Hoắc Nguyên Chân đi tới phía sau đám người, chỉ nghe đám người đang không ngừng thảo luận:

- Này này, có thấy không, Tứ Tiểu Tài Tử này treo bốn thượng liễn ở chỗ chúng ta, chờ lão gia thiếu gia đối lại bọn họ.

- Thấy rồi, bọn họ đã tới đây từ sớm, những vế liễn này cũng đã treo ở đây lâu rồi, bọn lão gia cũng không đối được.

- Không thể nào, nhà chúng ta là thư hương thế gia, chẳng lẽ ngay cả đối liễn cũng không đối được sao?

- Nếu thật sự không đối được, không chỉ mất hết thể diện, bọn họ còn sẽ tháo bảng hiệu thư hương thế gia của chúng ta.

Nghe thấy những lời này, Hoắc Nguyên Chân dùng sức dễ dàng chen giữa đám đông đi lên phía trước.

Bên trong đại sảnh có năm người đang ngồi trên ghế, ai nấy đều đang phe phẩy quạt, sắc mặt phong lưu tài tử. Người ngồi giữa trong đó là một công tử trẻ tuổi, một thân áo xanh, đầu đội khăn văn sĩ, đang vừa nói chuyện cùng bốn người khác, ánh mắt lại không ngừng quét qua trên người Mộ Dung Thu Vũ đối diện.

Không riêng gì y, bốn người bên cạnh y chính là Tứ Tiểu Tài Tử ngày hôm qua Hoắc Nguyên Chân gặp được bên Tây Hồ, hôm nay cũng đang không ngừng quan sát Mộ Dung Thu Vũ.

Mộ Dung Thu Vũ quả thật có sắc đẹp làm cho người ta nhất kiến chung tình, nhìn mãi không chán. Chỉ bất quá hiện tại sắc mặt nàng tái nhợt, cắn môi thật chặt, không ngừng nhìn ra phía ngoài, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Mà ở bên cạnh nàng còn có một lão nhân cùng mấy người tuổi trẻ, đang nghiên cứu bốn tấm liễn treo cao trong phòng khách, rất hiển nhiên nghiên cứu không phải chỉ nhất thời nửa khắc mà thôi.

- Ha ha! Mộ Dung thúc thúc, các ngươi xem sắp một canh giờ rồi, rốt cục là có đối được hay không? Nếu như không đối được, hay là tháo bảng hiệu thư hương thế gia của các ngươi xuống đi thôi!

Người nói chuyện chính là Hô Duyên Ngạo Bác, y mang theo Tứ Tiểu Tài Tử tới chính là gây khó khăn cho Mộ Dung gia, tranh đấu giữa những người đọc sách này không giống với người giang hồ, đều là văn đấu. Y đã nói rõ ràng, nếu như không đối được ít nhất hai liễn, vậy sẽ tháo bảng hiệu thư hương thế gia của Mộ Dung gia xuống.

Mộ Dung gia vì thể diện cho nên tiếp nhận khiêu chiến, bây giờ rơi vào tình cảnh lúng túng xấu hổ.

Mộ Dung Kỳ lại nghiên cứu một hồi không có kết quả, cũng không dám nổi nóng với Hô Duyên Ngạo Bác, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thu Vũ:

- Thu Vũ, viện binh con tìm tới đâu rồi?

- Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, có thể sẽ trở về rất nhanh.

- Hừ, trở lại cái gì, ta thấy rõ ràng là chạy rồi, vi phụ nói cho con biết, con là nữ nhi Mộ Dung gia ta, chết cũng là quỷ Mộ Dung gia. Chuyện hôm nay cũng vì con mà ra, nếu con không thể giải quyết, vậy đơn độc nói chuyện cùng Hô Duyên công tử đi!

- Phụ thân, vì sao lại đối xử với con như vậy?

Mộ Dung Thu Vũ cũng có vẻ nóng nảy, sớm biết như vậy, không bằng mình đừng trở về đây.

Lúc này huynh trưởng Mộ Dung Thu Vũ cũng đi tới, người này là Tam huynh, nói với Mộ Dung Thu Vũ:

- Tiểu muội, cha nói không sai, muội cũng đã đến tuổi cưới gả, một cô nương lại chạy ra ngoài giang hồ đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì nữa. Nhân phẩm Hô Duyên công tử cũng không tệ, ta thấy cũng được, muội hãy gật đầu đi.

- Tam ca, lời của huynh nói tiểu muội không cách nào tán đồng, nếu huynh thích vậy hãy gật đầu, không liên quan gì với muội.

- Muội... Cứng đầu khó dạy!

Nhị ca Mộ Dung Thu Vũ bên cạnh cũng đi tới:

- Tiểu muội, hãy nghĩ cho đại cục Mộ Dung gia chúng ta.

- Tiểu muội bất tài, không dám gánh vác trọng nhiệm này.

- Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy còn dẫn một hòa thượng trở về làm gì, muốn làm cho ta mất mặt hay sao?

Mộ Dung Kỳ vỗ mạnh bàn một cái, chấn cho chén trà nghiêng ngả, sắc mặt lộ vẻ giận dữ, biểu lộ phong thái gia trưởng phong kiến hết sức rõ ràng.

Trong mắt Mộ Dung Thu Vũ bắt đầu ngân ngấn nước, nhưng vẫn kiên định cắn môi đỏ mọng:

- Con tin tưởng hắn, hắn sẽ không rời đi một mình, nhất định là hắn bị chuyện gì đó trì hoãn. Hắn biết tình huống của con, nhất định sẽ trở lại trợ giúp.

Người của Mộ Dung gia còn muốn nói gì nữa, bên kia Hồ Duyên Ngạo Bác đứng lên:

- Này này, cần gì làm như vậy, đều là người một nhà, có gì cứ nói, có gì cứ nói. Thu Vũ, chúng ta...

Hô Duyên Ngạo Bác vừa nói chuyện, vừa định tiến lại gần Mộ Dung Thu Vũ, nhưng nàng trợn mắt nhìn y một cái:

- Tới gần chút nữa ta sẽ cho người biết tay.

Hô Duyên Ngạo Bác rụt cổ một cái, thật sự không dám đi tiếp về phía trước, dù sao Mộ Dung Thu Vũ tập võ, mười người như mình cũng không đáng kể gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio