Phương Trượng

chương 235: la hán cùng quan âm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Nhưng không dám đụng vào Mộ Dung Thu Vũ, Hồ Duyên Ngạo Bác quay sang uy hiếp Mộ Dung Kỳ:

- Mộ Dung thúc thúc, thời gian đã sắp hết rồi, nếu như các ngươi không đối được, lại không cho ta câu trả lời, vậy tháo bảng hiệu xuống đi.

Mộ Dung Kỳ bị bức bách, lạnh giọng nói với Mộ Dung Thu Vũ:

- Thu Vũ, nếu con còn là nữ nhi Mộ Dung gia ta, lập tức cho Hồ Duyên công tử một câu trả lời hợp lý!

Mộ Dung Thu Vũ mặt lộ vẻ buồn, cuối cùng nước mắt từ khóe mắt trôi xuống, đứng nơi đó hai tay siết chặt vạt áo, đốt xương trắng bệch. Nàng không muốn vứt bỏ gia tộc, nhưng nếu gia tộc bức bách mình như vậy nữa, có lẽ mình phải đưa ra lựa chọn.

Rời khỏi gia tộc, đi tìm Hoắc Nguyên Chân kể khổ, nhất định hắn sẽ an ủi mình.

Lúc này Mộ Dung Thu Vũ cũng không có trách cứ Hoắc Nguyên Chân mất tích, chỉ là muốn mau sớm gặp hắn.

Mới vừa quyết định lên tiếng nói, đột nhiên ngoài cửa truyền tới thanh âm:

- A Di Đà Phật, đối liễn gì vậy, để cho bần tăng xem một chút.

Thấy Hoắc Nguyên Chân từ bên ngoài đi vào, người bên trong phòng có phản ứng khác nhau.

Hô Duyên Ngạo Bác là sững sờ, bởi vì y chưa từng thấy qua Hoắc Nguyên Chân.

Giang Nam Tứ Tiểu Tài Tử, trừ Đường tài tử ra, ba người còn lại đều đổi sắc mặt, hòa thượng này không phải là ngày hôm qua đã gặp ở Tây Hồ sao?

Đối mặt hòa thượng này, bản năng ba người đã có một chút sợ hãi, người này làm thơ đúng là nhất tuyệt, sợ rằng tài nghệ đối liền cũng không thấp.

Không chịu lo niệm kinh bái Phật, hòa thượng này chạy lung tung khắp nơi làm gì vậy... Hỏng, hỏng bét...

Sắc mặt người của Mộ Dung gia lại trở nên khó coi, bởi vì quan hệ Mộ Dung Thu Vũ, bọn họ cũng không có cảm tình gì với Hoắc Nguyên Chân, chẳng qua là hắn đến xem đội liễn, vậy để cho hắn xem một chút đi.

Mà Mộ Dung Thu Vũ lại lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt chảy xuống ròng ròng, hòa thượng này luôn xuất hiện ở thời điểm mấu chốt nhất, làm cho trong lòng của nàng hỗn loạn.

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Mộ Dung Thu Vũ, ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu với nàng, trong mắt toát ra chút vẻ yêu thương.

Chỉ cần một ánh mắt đã làm cho trong lòng Mộ Dung Thu Vũ dâng lên cảm giác ấm áp, vô hình trung cũng trấn tĩnh lại, có hắn ở đây nhất định không thành vấn đề.

Nhìn chung quanh một vòng, nhất nhất ghi nhớ về mặt của mọi người vào đáy mắt, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Bần tăng sáng sớm đi ra ngoài một chút, không nghĩ tới chư vị đã tới sớm như vậy rồi.

Nhìn Chúc tài tử trong Tứ Tiểu Tài Tử, Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Hôm qua bần tăng cũng đã nói, chắc chắn sẽ có duyên gặp lại các vị thí chủ, quả thật bần tăng nói không sai.

Gương mặt mập mạp của Chúc tài tử lúc xanh lúc trắng, cũng nói:

- Hòa thượng, ngươi cũng không cần khoe khoang ở chỗ này, nếu hôm nay không đối liễn được, bảng hiệu của Mộ Dung gia sẽ bị tháo xuống.

- Có hạn chế thời gian không?

Văn tài tử bên cạnh nói:

- Có hạn chế thời gian, trong vòng ba nén hương nhất định phải đối được, hiện tại đã đốt xong hai nén... À, nén thứ ba cũng đã đốt được một nửa rồi.

Hoắc Nguyên Chân nhìn vào giữa phòng khách, quả nhiên bày một lư hương, bên trong có hai nén hương đã đốt xong, còn có một nén đang cháy, còn thừa lại cũng không nhiều.

May là mình trở về kịp thời, Hoắc Nguyên Chân nhìn Mộ Dung Thu Vũ một chút, nói với nàng:

- Mộ Dung cô nương, có thể mài mực vì bần tăng hay không?

- Được.

Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái, sau đó khéo léo đi lên, vén ống tay áo lên lộ ra cổ tay trắng như tuyết, cầm lên bút mực đã sớm chuẩn bị xong trên bàn.

Bút mực này là Mộ Dung gia chuẩn bị dùng viết liên đối, nhưng bởi vì không đối được cho nên vẫn chưa dùng tới.

Thấy Mộ Dung Thu Vũ mài mực cho Hoắc Nguyên Chân, Hô Duyên Ngạo Bác và Tứ Tiểu Tài Tử bên cạnh đều lộ ra ánh mắt ghen tỵ, nghĩ thầm không hiểu vì sao Mộ Dung Thu Vũ cao ngạo vô cùng lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy, hòa thượng này thật sự là có phúc khí.

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới trước mặt bốn về liên đang treo, nhìn vế thứ nhất trước.

Liễn thứ nhất là do Từ tài tử viết, phía trên viết là: Đồng tử đả đồng tử, đồng tử lạc, đồng tử nhạc. (Đồng tử đánh đồng tử, đồng tử ngã, đồng tử vui.)

Hoắc Nguyên Chân hơi suy nghĩ một chút, trong lòng đã có đáp án, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thu Vũ một chút.

Thấy Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ ra, Mộ Dung Thu Vũ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tựa như trăm hoa đua nở, người chung quanh nhìn thấy trong lòng như lửa nóng, nghĩ thầm này nếu nụ cười này nở vì mình, cho dù là giảm thọ mấy năm cũng bằng lòng.

Hoắc Nguyên Chân lại gãi gãi đầu, nàng cười với ta làm gì chứ, ý của ta là nàng mực mài xong chưa...

Bất đắc dĩ hắn đi tới bên người Mộ Dung Thu Vũ:

- Mộ Dung cô nương, sao rồi?

- Đã xong.

Mộ Dung Thu Vũ đưa bút lông cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó dẹp nghiên mực sang bên lấy ra giấy Tuyên Thành đã sớm chuẩn bị, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân viết liễn.

Hoắc Nguyên Chân vén lên ống tay áo, một tay cầm bút, nhanh chóng viết lên giấy hạ liễn, sau đó giao cho Mộ Dung Thu Vũ:

- Phiền Mộ Dung cô nương treo lên đi.

Mộ Dung Thu Vũ liếc mắt nhìn, lập tức mỉm cười gật đầu, sau đó trở lại trước mặt thượng liễn, tự mình bước lên ghế treo hạ liễn lên.

Từ tài tử thấy hòa thượng này đối được, vội vàng đi tới nơi này, quan sát cẩn thận.

Không riêng gì y quan sát, người phía sau cũng rối rít nhón chân lên vây xem, thậm chí có người còn đọc lên.

- Thượng liễn là: Đồng tử đánh đồng tử, đồng tử ngã, đồng tử vui. Hạ liễn là: Hòa thượng khứ hà thượng, hà thượng lưu, hòa thượng du. (Hòa thượng đi trên sông, nước sông chảy, hòa thượng trôi.)

Sau khi có người đọc lên, lập tức bên cạnh có người khác vỗ tay khen hay.

- Hay quá, vị Đại sư này quả nhiên bất phàm, đối rất chuẩn, chữ viết cũng đẹp.

- Đúng vậy, hơn nữa bản thân người ta chính là hòa thượng, đối diễn này quả thật chính xác vô cùng, không chút sơ hở.

- Đại sư, đây là linh cảm lúc người đang tắm sao?

Người phía dưới, nhất là người của Mộ Dung gia, ai nấy đều tỏ ra mặt mày hớn hở, rối rít khen ngợi Hoắc Nguyên Chân.

Sắc mặt của Từ tài tử có hơi khó coi, không nhịn được nói:

- Hòa thượng, người biết bơi sao, cẩn thận coi chừng chết chìm.

- A Di Đà Phật, nếu như Từ thí chủ chịu giả dạng làm đồng tử đi đánh đồng tử, vậy bần tăng trôi trên sông một phen cũng không phải là không được.

Người phía dưới nhất thời cười ầm, nghĩ thầm hòa thượng này quả nhiên tâm tư bén nhạy, chẳng những đối liễn chuẩn xác, hơn nữa còn phản kích sắc bén lời nói của Từ tài tử làm khó mình, quả thật hay lắm.

Thấy Từ tài tử chật vật thối lui, Hoắc Nguyên Chân lại tới trước mặt liền thứ hai.

Vừa nhìn qua, Hoắc Nguyên Chân lập tức thấy buồn cười, Văn tài tử này hết sức oán hận mình, ra liễn đối lại có liên quan cùng hòa thượng, khó trách không dễ đói.

Tới liễn thứ hai, thượng liễn là: Hòa thượng xanh thuyền, cao đá giang tâm La Hán. (Hòa thượng chống thuyền, sào đánh La Hán giữa sông.)

Mọi người đã nghiên cứu về liễn này rất lâu, quả thật không tìm được câu trả lời, bởi vì chỗ khó khăn là đề tài của vế liễn này là cái bóng.

Một hòa thượng chống thuyền, tự nhiên cây sào sẽ đánh vào cái bóng của hòa thượng ấy trên mặt sông, có thể thấy được Văn tài tử này cũng còn oán hận chuyện hôm qua, dù ra liễn đối cũng muốn đánh Hoắc Nguyên Chân một cái.

Thấy Hoắc Nguyên Chân đứng trước mặt vế liễn này nhìn hồi lâu, Văn tài tử lập tức vênh vang tự đắc đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, lên tiếng nói:

- Hòa thượng, không phải là người biết bơi sao? Sao hả, chống thuyền đi, xem thử ngươi làm thế nào, ha ha!

- Liễn này quả thật rất khó, nhất thời bần tăng không nghĩ ra. Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, làm ra vẻ đang khổ tâm suy nghĩ.

- Đây là tự nhiên, người may mắn đối được liên của Từ huynh, đến chỗ Văn mỗ, ngươi đừng mơ tưởng quá quan.

Những người bên cạnh đều khẩn trương toát mồ hôi vì Hoắc Nguyên Chân, nếu như không đối được hai liễn, Mộ Dung gia sẽ bị tháo bảng hiệu.

Mộ Dung Thu Vũ cũng có chút khẩn trương, nhưng vẫn dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, trong lòng của nàng tin chắc Hoắc Nguyên Chân nhất định sẽ thành công. Người này tài hoa như vậy, trước đây còn có thể trêu mình, làm sao có thể thất bại ở nơi này.

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi tới bên người Mộ Dung Thu Vũ, có vẻ khó khăn lắc đầu một cái:

- Mộ Dung cô nương, liễn này rất khó, cho bần tăng một ít linh cảm đi.

Mộ Dung Thu Vũ xoa xoa đôi mắt vẫn có chút sưng đỏ, thấp giọng nói:

- Ta có thể cho ngươi linh cảm gì chứ, chỉ có thể mài mực cho ngươi thôi.

- Mài mực cũng không phải là không thể, bần tăng suy nghĩ một chút.

Hoắc Nguyên Chân cố ý suy tư một chút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Văn tài tử nói:

- Có rồi, nhờ có Mộ Dung cô nương nhắc nhở, bần tăng lại may mắn nghĩ ra một hạ liễn.

Văn tài tử mặt liền biến sắc:

- Nghĩ ra điều gì thì nói mau, ngàn vạn lần không nên lớn lối mà không biết thẹn, dối mình lừa người là được.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Thu Vũ cúi đầu mài mực, nhìn bóng nàng hiện lên trong nghiên mực, sau đó mới nói:

- Mộ Dung cô nương, ta sẽ đọc, nàng viết, có được chăng?

Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái:

- Người đọc đi.

Hoắc Nguyên Chân lên tiếng đọc:

- Giai nhân chấp bút, nghiên hiện mặc lý Quan Âm. (Giai nhân chấp bút, hiện Quan Âm trong nghiên mực.)

Mộ Dung Thu Vũ dừng lại một chút, nhìn trộm Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó có hơi đỏ mặt viết ra hạ liễn, treo bên cạnh liễn thứ hai.

Mọi người vừa nhìn, rối rít khen tuyệt, lần này ngay cả mấy người Mộ Dung gia cũng đứng lên, Mộ Dung Kỳ lại càng liên tiếp khen ngợi:

- Vế đối này của Đại sư thật là tuyệt diệu, La Hán đối với Quan Âm, bóng đối với bóng, thiên cổ giai cú, thiên cổ giai cú.

Mấy vị ca ca Mộ Dung Thu Vũ càng hưng phấn không thôi, bởi vì song phương ước định chỉ cần Mộ Dung gia đối được hai liễn trong đó, lần này coi như phe Hô Duyên gia bại.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân đã đối được hai liễn, Mộ Dung gia sẽ không bị tháo bảng hiệu, bọn họ có thể nào không hưng phấn cho được.

Mấy ca ca Mộ Dung Thu Vũ đều chạy tới bên người Hoắc Nguyên Chân, miệng không ngừng nịnh bợ, trong đó Đại ca nàng càng hưng phấn muốn chạy tới ôm chầm lấy Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nói với bọn họ:

- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, linh cảm này chính là Mộ Dung cô nương mang lại cho bần tăng, các ngươi muốn cảm tạ cũng nên cảm tạ Mộ Dung cô nương.

Mấy người nhất thời có chút lúng túng, bảo bọn họ cảm tạ hắn thì không sao, nhưng bảo bọn họ cảm tạ Mộ Dung Thu Vũ, quả thật có hơi khó lòng mở miệng.

Mộ Dung Thu Vũ không ngẩng đầu, tiếp tục mài mực:

- Không cần, tiểu nữ không tiếp thu nổi lời cảm tạ của mấy vị huynh trưởng, mấy vị huynh trưởng không nên làm ồn ở chỗ này.

Mấy huynh trưởng nàng cũng cúi đầu xoay người, không chịu nói nhiều cùng Mộ Dung Thu Vũ, ai nấy trở lại chỗ ngồi của mình.

Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn Hô Duyên Ngạo Bác nói:

- Hô Duyên công tử, không biết có cần bần tăng đối liễn kế tiếp của ngươi chăng?

Không đợi Hô Duyên Ngạo Bác trả lời, Chúc tài tử lập tức đứng lên:

- Hòa thượng, hôm qua chúng ta chưa phân thắng bại, hôm nay người đừng mơ tưởng lui bước, người còn chưa đối được liễn của Chúc mô kia kìa!

Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:

- Đã như vậy, bần tăng sẽ xem liễn của Chúc thí chủ một chút, bất quá nếu ước định hai nhà bọn họ đã hoàn thành, nếu bần tăng đối được liễn của Chúc thí chủ thì sao?

- Đối được... Theo người đối được thì phải làm thế nào?

Tròng mắt Hoắc Nguyên Chân đảo mấy vòng:

- Nếu như bần tăng đối được, làm phiền Chúc thí chủ vẽ một bức họa ngay tại chỗ, coi như thua cuộc.

- Chuyện này có thể, Chúc mỗ thi từ ca phú, vẽ tranh tả cảnh chính là nhất tuyệt.

Nhìn dáng vẻ tự cao tự đại của Chúc tài tử, Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Bất quá đến lúc đó vẽ cái gì, sẽ do bần tăng ra đề.

Chúc tài tử do dự một chút:

- Quá đáng ta sẽ không về, nếu như người bảo ta vẽ thanh lâu, ta còn không biết đại môn thanh lâu mở hướng nào...

Nhìn tên mập vô sỉ trước mặt, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Dĩ nhiên không phải về thanh lâu, ngươi chỉ cần vẽ một bức họa gà con mổ thóc.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân muốn mình về bức họa gà con mổ thóc, Chúc tài tử do dự một chút, về như vậy rõ ràng là vũ nhục mình.

Nhưng y vô cùng tin tưởng bản thân mình, rốt cục nghiến răng một cái:

- Nếu hòa thượng ngươi cũng không sợ, tự nhiên bản công tử cũng không sợ, nếu người thua, cũng phải vẽ một bức họa gà con mổ thóc.

- A Di Đà Phật, có thể.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, chuẩn bị bước tới xem liễn.

Mộ Dung Thu Vũ vội vàng mở miệng:

- Hoắc... Đại sư, vế liễn này...

- Đừng ngại.

Hoắc Nguyên Chân biết Mộ Dung Thu Vũ muốn nói gì, cắt đứt lời nàng, đi tới trước mặt vế liễn.

Vế liễn của Chúc tài tử không dài, chỉ có một câu, viết: Ngũ bách thư sinh trục hồng nhật. (Năm trăm thư sinh đuổi mặt trời đỏ.)

Đúng lý ra vế liễn này vô cùng đơn giản, nhưng những người có mặt tại trường cũng không đối được, có thể thấy cũng không phải là tầm thường.

Hoắc Nguyên Chân nhìn chằm chằm vế liễn kỹ một chút, chỉ thấy dường như phía sau liền có vết mực, lập tức trong lòng đã có tính toán.

Trở lại bên người Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của bọn Chúc tài tử, nhanh chóng viết hạ liễn, sau đó cầm lên nói với Mộ Dung Thu Vũ:

- Treo lên đi.

Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái, treo hạ liễn của Hoắc Nguyên Chân lên.

Lúc này bọn người của Mộ Dung gia lại lộ vẻ khinh thường. Bọn họ thấy Hoắc Nguyên Chân viết nhanh như vậy, hắn là không thể lãnh ngộ được ý nghĩa chân chính của vế liễn này, như vậy hòa thượng này sẽ phải bêu xấu.

Bất quá chuyện nhà bọn họ đã không sao, lúc này hòa thượng kia có bêu xấu hay không cũng không liên quan gì tới họ, ai nấy đều tỏ thái độ bàng quan tọa thị, chờ xem trò hay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio