Phương Trượng

chương 240: đề chữ khiêu khích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hơn nữa trận chiến vây công Bất Tử Đạo Nhân ba mươi năm trước càng như sấm dậy bên tai, trong đó có Không Phàm thần tăng, còn có Không Nhân Thần Tăng, Không Nhân Thần Tăng bởi vì cứu Vô Danh kết quả chết bởi tay Bất Tử Đạo Nhân.

Bây giờ Xá Lợi Tử của Không Nhân Thần Tăng còn ở trong tay mình.

Nhưng lần trước Minh Tâm tới Thiếu Lâm, không phải nói Không Phàm thần tăng đã chết rồi sao?

- Trưởng lão...

- Phương trượng, ta biết người muốn nói cái gì, vốn ta cũng cho là Không Phàm thần tăng đã chết, nhưng mấy tín đồ Nam phương kia thảo luận nho nhỏ với nhau, lão nạp bất cẩn nghe được, hắn không phải là giả.

Hoắc Nguyên Chân xuất mồ hôi trán, sau khi lão già này đạt tới Tiên Thiên viên mãn, công lực cao đến mức biến thái, chẳng những có thể truyền âm, hơn nữa tựa hồ có thể nghe được rất xa, nhìn thấy địa phương rất xa.

Người ta thảo luận nho nhỏ với nhau là không sai, nhưng chắc chắn lão không phải là bất cẩn nghe được, mà là cố ý nghe lén.

Cũng không biết người này ngày thường có cố ý nghe lén mình không, nếu như có, e rằng chuyện mình quay thưởng Hệ Thống cũng không giấu được lão.

Vô Danh nhìn ra suy nghĩ của Hoắc Nguyên Chân, cười nói:

- Phương trượng không cần phải lo lắng, tự viện chúng ta rất quái dị, những chuyện xảy ra bên trong thần tích Phật tổ kia, lão nạp lại không cách nào phát giác, cho nên chuyện ở trong Phương Trượng viện của ngươi, lão nạp một mực không biết, có tiểu cô nương nào tới chiếu cố ngươi không, lão nạp cũng không biết.

Ngón tay Hoắc Nguyên Chân run rẩy chỉ Vô Danh:

- Lão... Lão!

- Phương trượng, ta không cách nào tra xét tình huống bên trong phòng người, nhưng tình huống có người ở ngoài phòng người, có người rời đi, lão nạp vẫn có thể nhìn thấy. Chỉ cần suy đoán cũng biết được ai ở trong phòng người bao lâu.

Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm không nói, quá biến thái, năng lực này quá biến thái, đây chính là thực lực Tiên Thiên viên mãn sao?

Tiên Thiên viên mãn là có thể chơi trò rình coi sao? Như vậy không được, vì sự riêng tư của mình, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.

Vô Danh không để ý đến vẻ lúng túng Hoắc Nguyên Chân, mà là tiếp tục nói:

- Nếu như Không Phàm thần tăng vẫn chưa chết, như vậy lão nạp phải đi gặp lão ta một lần, hơn nữa còn muốn đi lập tức, lão nạp có rất nhiều lời muốn nói với lão ta.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, Vô Danh hơn nên đi, cố nhân mấy chục năm trước hơn nữa quan hệ không cạn, không gặp là không được.

- Nhưng nhất định phải đi lúc này sao?

Vô Danh lại nói:

- Phương trượng, lão nạp cũng biết bây giờ sợ rằng Thiếu Lâm tự có chút phiền phức, bất quá theo lão nạp thấy, những chuyện này còn chưa đủ để dao động đến nền tảng Thiếu Lâm căn bản, phương trượng đã có đủ thực lực ứng đối. Huống chi cho dù thật sự có quan binh đánh tới, lão nạp cũng không thích hợp giao thủ cùng những người này, sẽ làm tổn thương thiên hòa.

Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ gật đầu một cái, nếu có thể để cho Vô Danh xuất thủ, một ngày giết chết chừng hơn trăm binh sĩ dễ như chơi. E rằng chỉ cần năm ba ngày là có thể giết sạch một ngàn quân tinh nhuệ của Quan Thiên Chiếu, Thiếu Lâm tự cũng sẽ không có nguy hiểm.

Những Vô Danh chính là Tiên Thiên viên mãn, trong võ lâm thiên hạ cũng là người đứng trên đỉnh cao, làm sao có thể đối phó với những quân binh không phải là người trong giang hồ kia, mình không ra lệnh cho lão được.

Đã như vậy, lão muốn rời đi cứ để lão rời đi một lần, dù sao lão đi tới chỗ nào cũng không có nguy hiểm. Bây giờ Thiếu Lâm tự cũng không phải là tiểu môn tiểu phái không chịu nổi một đòn, vẫn có một ít năng lực tự vệ.

Hơn nữa lão đi rồi, mình cũng không cần lo lắng bị rình trộm.

Thật may là lúc trước quay thưởng không rời khỏi viện, bằng không quả thật là phiền phức.

Thấy Hoắc Nguyên Chân gật đầu, Vô Danh đứng lên nói:

- Kính xin phương trượng tìm người thay thế lão nạp trông chừng Tàng Kinh các trong thời gian này, hôm nay kinh thư bên trong Tàng Kinh các đã không ít, phương trượng ngàn vạn lần không thể khinh thường.

- Trưởng lão yên tâm, nhất định ta sẽ trông chừng nghiêm ngặt.

- Đã như vậy, lão nạp cáo từ, nếu Không Phàm thần tăng còn sống, lâu thì hai ba tháng, mau thì một tháng lão nạp sẽ có thể trở về.

- Vì sao đi lâu như vậy?

- Nếu Không Phàm thần tăng còn sống, quả thật lão nạp có rất nhiều lời muốn nói với lão ta, cũng phải kết thúc một số chuyện lúc trước còn dang dở, cho nên khó tránh khỏi sẽ lâu một chút.

- Vậy trưởng lão đi sớm về sớm đi.

- Lão nạp cáo từ.

Vô Danh dứt lời, cầm chổi Hoắc Nguyên Chân cho mình lên, xoay người rời đi, cũng không thu thập hành trang gì.

Vô Danh chân trước đi ra ngoài, chân sau Hoắc Nguyên Chân cũng đi theo ra, lập tức không thấy được thân ảnh của Vô Danh nữa.

“Chạy thật là mau, bần tăng cũng muốn nhìn xem lão trốn ở địa phương nào...”

Lệnh cho Kim Nhãn Ưng cùng quạ đen đồng thời tìm kiếm Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi phát hiện, không ngờ rằng không tìm được tung tích Vô Danh, tốc độ cùng năng lực ẩn núp của lão già này cũng thật là kinh khủng.

Vô Danh đi rồi, Hoắc Nguyên Chân quyết định tìm Tuệ Kiếm tới tạm thời trông chừng Tàng Kinh các. Võ công Tuệ Kiếm coi như không tệ, cộng thêm cục diện Thiếu Lâm bây giờ tương đối ổn định, hắn cũng có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này.

Mới vừa đi vào bên trong chùa tìm Tuệ Kiếm, đột nhiên Tuệ Vô vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Hoắc Nguyên Chân hấp tấp nói:

- Phương trượng! Đại sự không xong!

- Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?

Hoắc Nguyên Chân khẽ giật mình, cho rằng có thể là cánh quân đóng ở Đăng Phong kia sắp tới đây, nhưng nghĩ lại cũng không thể nào nhanh như vậy. Không phải là Hoắc Nguyên Chân nói khoác, bằng vào một ngàn nhân mã bọn họ muốn tấn công Thiếu Lâm, vẫn còn kém một chút. Không nói địa hình núi Ngự Trại dễ thủ khó công, cho dù là lực lượng sẵn có của Thiếu Lâm cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ một ngàn người này.

Những người mà bọn họ vừa mới chiêu mộ trong thời gian ngắn căn bản không cách nào tạo thành sức chiến đấu, sợ là không có một hai tháng, những người này còn chưa làm nên chuyện.

Vậy vì sao Tuệ Vô hốt hoảng như vậy?

Tuệ Vô vội vàng chạy tới nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, mới vừa rồi tăng chúng quét dọn đình viện, phát hiện... Phát hiện ở Đại Hùng Bảo Điện có người đề chữ!

- Người nào, đề chữ ở đâu?

- Đề chữ trên tượng Phật, còn có để lại tên, bất quá chúng ta không biết người này là ai, ngài mau đi xem một chút đi.

Hoắc Nguyên Chân vội vàng đi theo Tuệ Vô, cùng đi đến Đại Hùng Bảo Điện.

Bây giờ đã là hoàng hôn, hương khách đã tản đi, Thiếu Lâm chuẩn bị đóng cửa chùa, hiện tại trước mặt Đại Hùng Bảo Điện chỉ có một đám tăng chúng đang ở đó.

Thấy Hoắc Nguyên Chân tới, đám tăng chúng rối rít tránh ra, để cho Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt.

Sau khi tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn qua không khỏi lên cơn giận dữ.

Đại Hùng Bảo Điện bên trong có ba pho tượng chủ Phật, chính là Tam Thế Phật, Tam Thế là chỉ không gian thế giới đồng thời tồn tại.

Giữa là Thích Ca Mâu Ni Phật tượng trưng cho thế giới Ta Bà, bên trái là Dược Sư Phật thế giới Đông Phương Tịnh Lưu Ly, phía bên phải là A Di Đà Phật thế giới Tây Phương Cực Lạc.

Thích Ca Mâu Ni là giáo chủ thế giới Ta Bà, nơi này là nhân gian thế giới của Thích Ca Mâu Ni giáo hóa, Phật cùng Bồ Tát gánh vác trách nhiệm tiến hành giáo hóa, biểu hiện Đại Từ Đại Bi.

Dược Sư Phật là giáo chủ thế giới Đông Phương Tịnh Lưu Ly, chúa tể nhân dân vô tai vô bệnh, cơm no áo ấm, thân tâm an lạc, sinh nam dục nữ.

A Di Đà Phật là giáo chủ thế giới Tây Phương Cực Lạc, người dân nơi này không có phiền não, có thể tận tình hưởng lạc.

Ba pho tượng Phật này chính là Phật tổ được tôn kính nhất, cho dù là tên phương trượng nửa đường xuất gia như Hoắc Nguyên Chân tới đây cũng sẽ cung kính tham bái, thường ngày những hương khách đến chỗ này càng vô cùng thành kính, không ai dám chạm tới Phật tổ.

Nhưng bây giờ trên ba pho tượng Tam Thế Phật này đều bị người đề chữ.

Trên kim thân Dược Sư Phật thế giới Đông Phương Tịnh Lưu Ly bên trái, bị người dùng bút viết: “Thiếu Lâm tiểu hòa thượng, đắc chí chớ ngông cuồng.”

Trên kim thân A Di Đà Phật thế giới Tây Phương Cực Lạc bên phải bị người dùng bút viết: “Hôm nay đề chữ trước, ngày mai sẽ chém đầu.”

Mà trên kim thân Thích Ca Mâu Ni Phật giáo chủ thế giới Ta Bà ở giữa, chính là người đề chữ ký tên: “Thánh Hòa giáo Tả Tôn Giả Hoàng Kỳ lưu.”

Hoắc Nguyên Chân mặt trầm như nước, lệnh cho người lau sạch đi, sau đó hỏi mọi người:

- Phát hiện những chữ này từ lúc nào vậy?

- Phương trượng, Đại Hùng Bảo Điện nằm ở phía sau Thiếu Lâm tự, lúc mặt trước còn có hương khách, nơi này đã không có ai. Suy đoán thời gian không có người cũng có hơn một canh giờ, khi chúng ta tới đóng cửa mới phát hiện trên kim thân đề chữ, cho nên đề chữ này hắn đã xảy ra vào một canh giờ trước.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, xem ra Vô Danh nói không sai, lão không cách nào phát giác tình huống bên trong những Phật điện này, nếu không nhất định lão sẽ biết là ai làm, khi đó lão vẫn còn ở bên trong chùa.

Lệnh cho mọi người lui ra, Hoắc Nguyên Chân đứng một mình bên trong Đại Hùng Bảo Điện.

Người đề chữ hẳn không phải là Hoàng Kỳ, tên Hoàng Kỳ này chính là kẻ ngày đó cùng Mã Chấn Tây giáp công An Như Huyễn ở Hoàng cung.

Người này đầu tiên là điểm huyệt đạo An Như Sương, sau đó cùng Mã Chấn Tây giáp công An Như Huyễn. Cũng là y đánh An Như Huyễn một chưởng đầu tiên, mới làm cho An Như Huyễn bị thiết quải Mã Chấn Tây đánh trúng.

Nếu không phải y đột nhiên trở mặt, hai người An Như Sương cùng An Như Huyễn làm sao có thể thua trong tay của Mã Chấn Tây.

Thực lực của người này hẳn là mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ không bao lâu, hôm đó lúc giao chiến trừ đánh lén An Như Sương cùng vây công An Như Huyễn ra, cũng không có biểu hiện gì xuất sắc.

Nếu như là y đích thân tới đây, thực lực Tiên Thiên hậu kỳ khẳng định không gạt được Vô Danh, nhất định sẽ bị Vô Danh phát hiện. Cho nên rất có thể là y tìm một người bình thường để chữ ở nơi này, mà bản thân y cũng không đích thân tới Thiếu Lâm tự.

Ý của những chữ này là bảo mình không nên quá ngông cuồng, ngày mai y sẽ đích thân tới Thiếu Lâm tự đại khai sát giới.

Vì sao người của Thánh Hòa giáo muốn hạ thủ với Thiếu Lâm tự ta?

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi vòng quanh trong điện, cảm thấy giữa mình và Thánh Hỏa giáo cũng không có mâu thuẫn gì.

Ninh Uyển Quân ở Thanh Hỏa giáo, mình đi tới thế giới này không lâu đã quen biết nữ tử này, nàng cũng từng ở núi Thiếu Thất một thời gian dài, lúc ấy ngày ngày đều lên Thiếu Lâm dâng hương lễ Phật. Mình cũng trợ giúp nàng nhiều lần, giải khai tâm kết cho nàng, có thể nói giữa hai bên có tình cảm rất sâu.

Thậm chí trước lúc Ninh Uyển Quân đi còn đã từng chủ động nắm lấy tay mình, nói với mình một câu biểu lộ tình cảm. Tình cảm xấu hổ ngượng ngùng của nữ tử này khiến cho mãi tới hôm nay Hoắc Nguyên Chân vẫn không quên. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương

Ninh Uyển Quân là nữ nhi của giáo chủ Ma giáo Mạc Thiên Tà, có quan hệ rất tốt với mình, người biết chuyện này rất nhiều. Hoàng Kỳ chính là Tả Tôn Giả Ma giáo, cũng được xưng Tả Thánh, y không có lý do gì không biết.

Hơn nữa Ma giáo Pháp Vương La Thái Y cũng có quan hệ không cạn với mình. Cùng nhau sống trong sơn cốc một tháng, tình cảnh đêm đó nhìn thấy nàng đang tắm còn sờ sờ trước mắt, có thể nói là hồng nhan tri kỷ, là bạn rất thân của mình.

Còn có Chu Tần cũng có quan hệ không tệ với mình, vì sao người trong Ma giáo lại tới gây phiền phức với mình?

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước La Thái Y đề chữ cho mình, dặn mình vào mồng Bảy tháng Bảy đi Thiên Sơn cứu Ninh Uyển Quân.

Chẳng lẽ Ninh Uyển Quân ở Ma giáo đang bị đãi ngộ bất công gì? Nhưng nàng là nữ nhi Mạc Thiên Tà, là Thánh Nữ Ma giáo, người nào có thể làm khó nàng chứ?

Chẳng lẽ nội bộ Ma giáo nổi loạn?

Muốn động tới Ninh Uyển Quân trong Ma giáo, đầu tiên phải qua cửa của Mạc Thiên Tà, ai trong Ma giáo có thể chống lại Mạc Thiên Tà?

Là Hi Kỳ Nhị Thánh? Hay là Tam Trưởng Lão? Nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy khả năng không lớn.

Phải chăng là có thế lực bên ngoài tham gia Ma giáo?

Hoắc Nguyên Chân lại liên tưởng tới chuyện trước đây tỷ muội An Như Sương tìm được Hoàng Kỳ làm trợ thủ, vốn là ba người liên thủ đối phó Mã Chấn Tây mười phần nắm chắc, nhưng Hoàng Kỳ đột nhiên trở mặt, liên thủ cùng Mã Chấn Tây, chuyện này đã nói lên vấn đề.

Có nghĩa là Hoàng Kỳ đã thông đồng với Mã Chấn Tây trước đó, bọn họ đã sớm cùng một giuộc chuẩn bị đối phó An gia tỷ muội.

Như vậy trước khi bọn họ chuẩn bị đối phó An gia tỷ muội, có thể còn phát sinh chuyện gì khác hay không?

Chẳng lẽ lực lượng Ma giáo mới cũ đã liên hiệp cùng nhau, thậm chí xảy ra tranh đấu với nhau?

Hoắc Nguyên Chân càng nghĩ càng đau đầu, chuyện này cũng là mình suy đoán, căn bản không có đầu mối, không có đầu mối sẽ không xác định được chuyện gì. Chuyện duy nhất có thể xác định chính là Thiếu Lâm mình gặp phiền phức.

Vô Danh đi thật là không phải lúc, nếu không cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ tới quấy rối, thế nào lão cũng ra mặt.

Tiên Thiên hậu kỳ!

Hoắc Nguyên Chân cắn răng, tới thì tới đi, muốn tới tìm Thiếu Lâm ta gây phiền toái, mình cũng không thể tâm yếu tay mềm được. Huống chi cho dù là tên Hoàng Kỳ này không tìm tới mình, sớm muộn gì mình cũng xuất thủ dạy dỗ tên tiểu nhân đánh lén sau lưng nữ tử như vậy.

Thù An tỷ tỷ bị đả thương, bần tăng sẽ báo giúp nàng!

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân rất muốn báo thù vì An Như Huyễn, nhưng Hoàng Kỳ chính là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ tuyệt đỉnh, tuyệt đối không thể khinh thường, sơ ý một chút là có thể mang đến tổn thất nặng nề cho Thiếu Lâm.

Hơn nữa rốt cục là Hoàng Kỳ này có tới hay không, lúc nào sẽ tới, đây là một câu hỏi lớn.

Phải chăng là đề chữ trên tượng Phật là một âm mưu, chuyện này cũng chưa thể xác định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio