Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Kể từ khi chuyển kiếp cho tới bây giờ, đối thủ mạnh nhất mà Hoắc Nguyên Chân đối phó bất quá cũng chỉ là Hoa Vô Kỵ, hơn nữa còn là ở mấy ngày trước sau khi hắn có được Kim Chung Tráo quyển thứ hai.
Tiên Thiên trung kỳ không thể phá, Tiên Thiên hậu kỳ lại có năng lực đánh vỡ Kim Chung Tráo mình, chỉ bất quá không phải là dễ dàng như vậy thôi.
Từ trong Đại Hùng Bảo Điện đi ra, vừa khéo Tuệ Kiếm đi tới, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng thi lễ:
- Phương trượng, nghe nói ngài đang tìm đệ tử?
- Đúng vậy, Vô Danh trưởng lão có chuyện đi ra ngoài, ngươi hãy tạm thời trông coi Tàng Kinh các.
Hôm nay Tàng Kinh các mỗi ngày mở ra cho bên ngoài bốn canh giờ, buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ, đây là chế định ban đầu do Hoắc Nguyên Chân đặt ra, một canh giờ lớn tương đương với hai canh giờ nhỏ, thật ra thì coi như là tám giờ vàng ngọc.
Trong khoảng thời gian này, tăng chúng Thiếu Lâm có thể tới Tàng Kinh các tự do lật xem kinh thư.
Đương nhiên tự do xem chỉ hạn chế ở tầng thứ nhất tầng thứ hai, bí tịch võ công tầng ba là cấm xem.
Mỗi người học tập võ công trọng điểm đều có chỗ bất đồng, vì để tránh cho võ tăng ham nhiều nuốt không trôi, cho nên võ tăng Thiếu Lâm tập võ cũng có yêu cầu nghiêm khắc, tới trình độ nào luyện võ học gì, tuyệt không cho phép đồng thời tu luyện hai loại võ công tương tự.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Tuệ Kiếm có vẻ do dự:
- Phương trượng, Tàng Kinh các chính là căn bản Thiếu Lâm ta, nhiệm vụ này thật sự là không thoải mái, đệ tử sợ gánh vác không nổi.
- Không sao, trong khoảng thời gian này ngươi cũng không cần đi ra ngoài, ngày ngày ở lại trong Tàng Kinh các, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo đảm kinh thư không mất.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, Thiếu Lâm hiện tại người có thể gánh vác được trọng nhiệm không nhiều lắm. Có bảy tám người cảnh giới Tiên Thiên, nhưng toàn bộ đều là mới vừa đột phá Tiên Thiên, trong số Tiên Thiên cũng xếp vào hàng chót.
Vô Danh quả thật là lợi hại, đáng tiếc lợi hại tới mức không thèm đếm xỉa tới chuyện khác.
Hôm nay lão vừa rời đi, bên trong Tàng Kinh các lập tức không tìm được nhân tuyển thích hợp.
Tuệ Kiếm trung thành không thể nghi ngờ, nhưng rõ ràng thực lực vẫn còn chưa đủ.
Nhưng cũng không có những nhân tuyển khác thích hợp, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể làm như thế. Tuệ Kiếm thấy phương trượng đã hạ quyết tâm, cũng chỉ có thể dựa theo ý phương trượng tiến vào Tàng Kinh các.
An bài xong chuyện trông chừng Tàng Kinh Các, Hoắc Nguyên Chân lại phái người tới hậu sơn giám công thay cho bọn Tuệ Nhất trở lại.
Đối với cao thủ như Hoàng Kỳ, chỉ dựa vào một mình mình tuyệt đối không được. Mà bọn Nhất Trần, Tuệ Vô cũng không thể giao thủ cùng Hoàng Kỳ, nguy hiểm quá lớn.
Chỉ có Thập Bát La Hán bọn Tuệ Nhất mới là sức chiến đấu nòng cốt của Thiếu Lâm tự. Cũng chỉ có Thập Bát La Hán đại trận mới có thể so chiều cùng Tiên Thiên hậu kỳ.
Bọn Tuệ Nhất trở lại bên trong chùa, Hoắc Nguyên Chân lại dặn dò tất cả tăng chúng giữ vững cảnh giác cao độ, không nên đơn độc đi ra ngoài, lại triệt thoái thủ vệ ngoài cửa chùa. Đối phó với cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, an bài nhiều người canh giữ cũng không có tác dụng.
Bất quá cũng an bài người ở đỉnh Vạn Phật tháp để cảnh báo, cho dù Hoàng Kỳ tới cũng không thể nào xông tới Vạn Phật tháp trong nháy mắt.
Bố trí xong hết thảy, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút mỏi mệt, một mình trở lại Phương Trượng viện.
Hôm nay toàn bộ núi Thiếu Thất đều ở dưới sự theo dõi của Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen. Nếu như Hoàng Kỳ tới, hẳn là mình có thể phát hiện ngay tức khắc.
Đây chính là không trải qua thì không biết, mình cho là thực lực Thiếu Lâm tự đã rất hùng mạnh, nhưng bây giờ xuất hiện một Hoàng Kỳ mới vừa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, đã có thể làm cho mình như lâm đại địch.
Thì ra hết thảy phồn vinh chỉ là bề ngoài, chỉ vì mình nghĩ có Vô Danh ở đây cho nên không sợ hãi. Vô Danh vừa đi, tai họa ngầm lập tức lộ ra, chính là cao thủ quá ít.
Trừ Thập Bát La Hán nhất định phải liên thủ đối địch có được một chút tác dụng ra, mình không tìm ra một người nào có thể ứng phó cục diện.
Dù là có hai Tiên Thiên trung kỳ cũng có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề trông chừng Tàng Kinh các.
Hy vọng Tuệ Kiếm canh giữ ở Tàng Kinh các ngàn vạn lần không để bị người trộm đi kinh thư.
Ngồi xếp bằng trên đài sen tĩnh tọa tu luyện một hồi, Hoắc Nguyên Chân lại đứng lên. Không được, mình cần phải tìm hiểu xem sở trường của Hoàng Kỳ này là gì, sợ hãi cái gì, cũng tiện theo toa bốc thuốc.
Nhưng nên hỏi ai đây?
Rất hiển nhiên người Thiếu Lâm cũng không hiểu biết bao nhiêu về Hoàng Kỳ, tuy rằng bọn Nhất Trần, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm đều là lão giang hồ, nhưng trước đó bất quá bọn họ chỉ có thực lực Hậu Thiên viên mãn, không dính dáng gì tới cao thủ đẳng cấp như Hoàng Kỳ, muốn tìm hiểu cụ thể vẫn phải tìm những người khác.
Trong lòng ngẫm nghĩ, đột nhiên một bóng hồng xinh đẹp hiện lên trong đầu.
An tỷ tỷ!
Đúng rồi, nhất định An tỷ tỷ biết rất nhiều chuyện liên quan tới Hoàng Kỳ, thậm chí trước kia cũng rất quen thuộc, nếu không tỷ muội các nàng cũng sẽ không đi tìm Hoàng Kỳ tới giúp một tay đối phó Mã Chấn Tây, chỉ bất quá Hoàng Kỳ ẩn tàng quá sâu mới có thể lừa được các nàng.
Nhưng An tỷ tỷ ở Thiên Sơn Linh Tiêu cung xa xôi, đích thân mình muốn tìm nàng là không dễ dàng. Mặc dù Kim Nhãn Ưng có thể bay thẳng tới Thiên Sơn, nhưng mình lại không yên tâm rời đi Thiếu Lâm tự.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân làm ra một quyết định.
Tuy rằng không thể gặp mặt hỏi thăm nhưng cũng có thể viết một phong thư. Dù sao núi Thiếu Thất có lão quạ đen giám thị, có thể để cho Kim Nhãn Ưng mang theo thư của mình bay thẳng Thiên Sơn, sau đó sẽ mang tin của An Như Huyễn trở lại.
Bằng vào tốc độ Kim Nhãn Ưng, bây giờ là giờ lên đèn, suy đoán sáng sớm ngày mai, nhiều nhất trước trưa mai là có thể từ Thiên Sơn trở lại.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể được, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới bên bàn, bắt đầu cho viết thơ An Như Huyễn.
“An tỷ tỷ, từ lúc từ biệt ở Trường An, không biết An tỷ tỷ có mạnh khỏe hay không. Núi Thiếu Thất cùng Thiên Sơn cách xa nhau mấy ngàn dặm, lui tới bất tiện, bần tăng chưa từng đi thăm tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ thứ tội.”
Đầu tiên là theo thông lệ khách sáo một chút, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu nói vào chính sự.
“Hôm nay có Thánh Hỏa giáo Tả Tôn Giả Hoàng Kỳ đi tới Thiếu Lâm ta, đề chữ khiêu khích trên tượng Phật, lớn tiếng nói rằng muốn tới Thiếu Lâm tự ta đại khai sát giới. Mặc dù bần tăng không sợ uy hiếp, nhưng dù sao không biết nhiều về người này, hy vọng An tỷ tỷ có thể viết thư hồi âm cho bản tăng, báo cho đặc điểm người này, để bần tăng sớm chuẩn bị ứng đối.
Ngoài ra tỷ tỷ sống lâu ở Thiên Sơn, chẳng hay có biết trên Thiên Sơn, tình huống hiện tại của tổng đàn Thanh Hỏa giáo là như thế nào, có thể miêu tả đại khái một chút hay không?”
Đây cũng là tình huống Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết, tổng đàn Ma giáo trên Thiên Sơn còn có Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y, mình lại không biết tình huống Ma giáo hôm nay, An Như Huyễn cũng ở Thiên Sơn, hắn là ít nhiều gì cũng có nghe nói. Nếu nàng có thể hồi âm cho mình biết, như vậy trong lòng mình cũng sẽ nắm chắc hơn.
“Hôm nay Thiếu Lâm nhiều chuyện, chẳng những có người giang hồ tới quấy nhiều, còn có quan binh nằm vùng bên cạnh rục rịch muốn động. Bần tăng không thể phân thân, chờ tình huống yên ổn lại nhất định sẽ đi Thiên Sơn gặp tỷ tỷ, kể lại nỗi tương tự. Thân!”
Nói thế không giả, quả thật mình nhớ nhung An Như Huyễn, lúc đi Thiên Sơn gặp Ninh Uyển Quân, cũng có thể đồng thời đi thăm An Như Huyễn một chút.
Bất quá cuối cùng cộng thêm chữ “Thân” này là do Hoắc Nguyên Chân vô tình thêm vào. Tiền kiếp hắn lên web mua mấy món đồ, thấy mọi người nói chuyện với nhau hay thân tới thân lui, cho nên lần này cũng không biết vì sao tiện tay viết ra chữ này, hắn cũng không chú ý tới. (Chữ “Thân” còn có nghĩa là hôn.)
Viết đến đây, Hoắc Nguyên Chân dùng một chút, đầu tiên là viết lên câu “cuộc sống như sương cũng như ảo”, sau đó viết lên tên của mình, không có viết Nhất Giới, mà là trực tiếp viết Hoắc Nguyên Chân.
Cuối cùng hắn xếp nhỏ phong thư này lại, dùng một tờ giấy gói kỹ lại.
Đi tới phòng ngoài thoáng động ý niệm, lặng lẽ kêu gọi Kim Nhãn Ưng.
Sau một lúc lâu, trên bầu trời truyền tới thanh âm vỗ cánh, Kim Nhãn Ưng không biết từ chỗ nào bay xuống, đáp xuống bên người Hoắc Nguyên Chân.
Hắn tiến tới sờ sờ đầu Kim Nhãn Ưng, vất vả cho tiểu tử này rồi, chẳng những phải đảm nhiệm vai trò công cụ giao thông của mình, còn phải làm vệ tinh trinh sát cho Thiếu Lâm tự, hôm nay lại thành bồ câu đưa thư.
Chỉ tiếc lão quạ đen báo động thì được, tốc độ phi hành quá chậm, không thích hợp truyền tin.
Nếu như ngày sau quay thưởng có thể quay trúng một ít loài chim giỏi phi hành, vậy có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề truyền tin.
Hắn cột phong thư này vào chân Kim Nhãn Ưng, sau đó nói với nó:
- Đem tin này đưa tới Thiên Sơn Linh Tiêu cung, tới tay nữ tử lần trước ngươi chở về, sau đó mang thư hồi âm của nàng về cho ta.
Kim Nhãn Ưng gáy lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau khi Hoắc Nguyên Chân cột chặt phong thư vào chân, nó liền vỗ cánh làm dấy lên một trận cuồng phong giữa đất bằng, bay thẳng lên cao mà đi.
Hồng nhạn truyền tình!
Đột nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Chân nảy ra một câu như vậy, đây không phải là bồ câu, mà là hồng nhạn.
Thay vì nói mình muốn biết tình huống Hoàng Kỳ, không bằng nói mình muốn biết tình huống An tỷ tỷ hơn, không biết bây giờ nàng thế nào?
Cùng ở trong lãnh cung nửa tháng khiến cho mình cùng vị tiên tử này kết thành mối duyên khó giải, nói không nhung nhớ là giả.
Nàng thấy thư mình tới, nhất định sẽ rất vui mừng.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Hoắc Nguyên Chân trở lại bên trong Phương Trượng viện.
Ngồi xếp bằng trên đài sen, trong lúc nhất thời không cách nào tĩnh tâm tu luyện, vừa nghĩ tới lúc trời sáng Kim Nhãn Ưng sẽ trở về, trong lòng hắn lại tràn đầy mong đợi, muốn xem thử thơ hồi âm An tỷ tỷ cho mình viết những gì.
Không cách nào tĩnh tâm tu luyện, chính là tâm cảnh không đủ, rõ ràng là tu luyện không đến nơi đến chốn.
Mấy lần thử đều kết thúc thất bại, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm mắng mình một câu, thật là ngu xuẩn, tâm cảnh như vậy làm sao có thể được việc! An tỷ tỷ đã là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng ngươi chẳng qua là một tiểu hòa thượng Hậu Thiên viên mãn, cũng dám suy nghĩ lung tung, gia tốc gấp mười lần tốc độ tu luyện cũng không biết quý trọng, còn nói gì nghiệp lớn Minh chủ!
Cưỡng bách mình một hồi, tâm tư mới từ từ bình phục lại.
Hồng nhạn đã rời đi, mang nỗi tương tư của mình tới Thiên Sơn. Mình chỉ cần chậm rãi chờ đợi là được, có gấp cũng lâu như vậy, không gấp cũng lâu như vậy.
Hết thảy những chuyện khác đều là thứ yếu, đối với mình trước mắt, cảnh giới Tiên Thiên mới là chuyện quan trọng nhất.
Sớm ngày tiến vào Tiên Thiên, sớm ngày trở thành nhân vật thượng tầng giang hồ, mình mới có tư cách nằm mơ, nếu không, ước mơ cũng chỉ là ước mơ.
Tâm tư từ từ bình tĩnh lại, Hoắc Nguyên Chân từ từ tiến vào trạng thái không minh, gia tốc tu luyện gấp mười lần, khiến cho công lực của hắn trong lúc vô tình tăng lên thật nhanh.
Trong một ngôi nhà dân ở Lục Dã trấn, hai người đang ngồi trong nhà tán gẫu.
Bên trong phòng có mùi máu tanh nhàn nhạt, chủ nhân ngôi nhà đã bị một chưởng đánh chết, thi thể ném vào trong xó.
Hai người kia coi như không thấy chuyện này, đang ở đó đàm luận.
- Hoàng huynh, theo huynh lần này Thiếu Lâm sẽ ứng phó thế nào?
Kẻ được gọi là Hoàng huynh là một trung niên nho nhã, chính là Hoàng Kỳ ngày trước từng liên thủ với Mã Chấn Tây ở Hoàng cung. Lúc này y đang ngồi ở đó, mặt mỉm cười, dáng vẻ chẳng khác nào chính nhân quân tử.
- Còn phải nói, nhất định là bọn chúng sẽ cực kỳ khẩn trương, bây giờ chính là lúc phòng bị nghiêm ngặt nhất, nếu như chúng ta đi lúc này, e rằng chưa chắc đã có thể chiếm được phần hơn.
Người còn lại là một tên râu ria rậm rạp, thân hình hung hãn, không kém hơn Tuệ Vô bao nhiêu, sau lưng đeo một thanh Cửu Hoàn đao, một thân khí tức hung hãn.
- Vậy hôm nay chúng ta không đi sao?
Hoàng Kỳ nhìn tên râu ria rậm rạp một cái:
- Trương huynh chớ vội, thay vì xuất thủ vào thời điểm địch nhân chuẩn bị đầy đủ nhất, không bằng để cho nhuệ khí của bọn chúng tiêu hao một trận trước. Ngày hôm qua ta tìm người đề chữ trên tượng Phật, khẳng định bên trong Thiếu Lâm tự ai nấy vô cùng căm phẫn, hôm nay cũng đang chờ đợi chúng ta tới liều mạng một trận. Chúng ta có cần thiết liều mạng làm một chuyện ngu xuẩn như vậy chăng?
- Nhưng nếu như hôm nay không đi, sợ là sẽ bị người coi thường.
- Ha ha! Trương huynh, người quá lo lắng, cho dù bị người coi thường cũng là Ma Sư Hoàng Kỳ ta bị người coi thường, không phải là Náo Hải Long Trương Cảnh ngươi bị người coi thường, không cần phải lo lắng làm mất danh tiếng đứng đầu Tứ Đại Pháp Vương Thánh giáo của ngươi.
Tên râu ria rậm này rạp gọi là Trương Cảnh, người ta gọi là Náo Hải Long, là một trong Tứ Đại Pháp Vương Thanh Hỏa giáo.
Tứ Đại Pháp Vương Thanh Hóa giáo theo thứ tự là Náo Hải Long Trương Cảnh, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, Thiết Tí Thần Ngưu Tôn Sơn.
Thông thường mà nói, Tứ Đại Pháp Vương chẳng phân biệt trước sau, nhưng người trong giang hồ cũng âm thầm xếp hạng, nếu nói người có thực lực mạnh nhất trong Tứ Đại Pháp Vương, vậy phải là Náo Hải Long Trương Cảnh.
Y cũng là cường giả duy nhất đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ trong Tứ Đại Pháp Vương hiện tại, ba người còn lại cũng còn là trung kỳ.
Chỉ bất quá trước đây người này vẫn là trung kỳ đỉnh phong, đột phá cũng là chuyện gần đây, trong chốn giang hồ còn chưa có bao nhiêu người biết Trương Cảnh đã đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ.
Nghe thấy Hoàng Kỳ nói như thế, Trương Cảnh gật đầu một cái:
- Hoàng huynh luôn luôn trí kế hơn người, cho tới bây giờ không làm chuyện gì lãng phí sức lực, làm chuyện gì cũng theo đuổi dùng phương pháp đơn giản nhất đạt thành mục đích, điểm này làm cho Trương mổ bội phục.