Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Ha ha, Trương huynh khen quá lời rồi.
- Hoàng huynh không cần khách sáo, lần trước người cùng Mã tiền bối diễn kịch vui ở Hoàng cung, đến nay còn được mọi người bàn luận râm ran. Lần ấy có thể thành công hoàn toàn là nhờ mưu kế của Trương huynh, bằng không đã phải đánh một trận vất vả, An gia tỷ muội cũng không phải dễ đối phó.
- Hừ, lần đó suýt chút nữa đã thành công, không ngờ rằng nửa đường xông ra một người cứu An Như Huyễn bỏ chạy. Hơn nữa con lừa trọc Triệu Hề Mặc kia cũng bất ngờ xuất thủ ngăn cản được Mã tiền bối, nếu không Huyết Ma tàn đồ của An Như Huyễn đã lọt vào tay.
Hoàng Kỳ nói chuyện, sắc mặt có chút âm trầm, hiển nhiên vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện không lấy được Huyết Ma tàn đồ của An Như Huyễn.
- Hoàng huynh, hôm nay An Như Huyễn đã trở về Thiên Sơn, sợ rằng sớm muộn cũng là một mối phiền phức. Hôm nay bằng vào thực lực của chúng ta, đánh đuổi Linh Tiêu cung các nàng cùng phái Thiên Sơn ra ngoài đã hoàn toàn không thành vấn đề, lần này thu thập Thiếu Lâm xong, sau khi trở về chúng ta xuống tay đi.
- Chuyện này không vội, hơn nữa chuyện như vậy cũng không phải hai người chúng ta có thể làm chủ, còn phải xem ý kiến mấy vị kia.
Hoàng Kỳ nói tới chỗ này, tựa hồ có chút rầu rĩ nói:
- Bây giờ ta đang lo lắng, lo lắng bọn Lam Hi, Chu Tần, La Thái Y sẽ thả lão gia ra.
- Hừ, những phần tử trung thành đến chết này, sớm muộn gì cũng bị diệt trừ hết thảy.
Trương Cảnh hừ một tiếng, trên mặt lộ ra sát ý.
- Không nói chuyện này nữa, ta đã an bài người trà trộn vào Thiếu Lâm, hôm nay chúng ta không đi nhưng cũng phải tiếp tục khiêu khích bọn chúng để xem Thiếu Lâm sẽ có phản ứng thế nào.
- Ha ha, đây là Hoàng huynh muốn bắt chước phương pháp của quân đội: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
(Đánh nhau thành hay bại nhờ vào sĩ khí. Hồi đầu thì hăng, hồi thứ hai đã suy yếu hơn, hồi thứ ba thì đại thế kiệt quệ chẳng còn.)
- Không sai, bây giờ Thiếu Lâm tinh thần đang vượng, chúng ta không thèm để ý tới, mặc dù hôm nay khiêu khích nữa, bọn họ sẽ càng thêm tức giận, nhưng trong lòng cũng sẽ hoài nghi chúng ta có khả năng sẽ tới. Sau mấy lần như vậy, tự nhiên nhuệ khí biến mất, cho là chúng ta chỉ biết giở trò khiêu khích như vậy, chờ đến lúc bọn chúng buông lỏng chính là thời điểm chúng ta xuất thủ.
Hoắc Nguyên Chân trải qua một đêm tu luyện, tinh thần phấn chấn.
Sau khi lấy được đài sen, thật ra hắn cũng không có quá nhiều thời gian hưởng thụ tốc độ tu luyện nhanh gấp mười lần. Bằng không cho dù là hiện tại chưa đạt tới Tiên Thiên, nhưng chắc chắn cũng tiến bộ không ít trên đường Hậu Thiên viên mãn.
Trải qua hai lần tâm cảnh tăng lên, sử dụng gia tốc gấp mười lần tốc độ tu luyện như vậy, tốc độ tu luyện của hắn đã nhanh hơn trước từ mười lăm lần đến hai mươi lần.
Sau một đêm tu luyện, Hậu Thiên viên mãn hoàn toàn ổn định vững chắc, hơn nữa còn có hơi tinh tiến.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng, suy nghĩ nếu như có thể có thanh điểm kinh nghiệm tiến độ tu luyện (thanh biểu hiện EXP), vậy càng thêm hoàn mỹ.
Chỉ tiếc Hệ Thống này không phải là số hóa, vẫn có khác biệt trong game.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân còn lo lắng, bọn Hoàng Kỳ sẽ lặng lẽ đánh lén vào lúc trời tờ mờ sáng, thật may là cho đến lúc mình tu luyện hoàn thành cũng không thấy có ai xuất hiện, làm cho mình yên tâm một ít.
Rời Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân đi tới trong chùa, hương khách đã bắt đầu vào tự, hơn nữa bản thân Thiếu Lâm tự đã có thật nhiều nạn dân, cơ hồ có thể hình dung vô cùng tấp nập huyên náo.
Dưới tình huống này, muốn giám thị một người nào đó là không được, cho dù là có Kim Nhãn Ưng ở đây cũng không làm được. Chỉ có thể hy vọng sau khi Hoàng Kỳ tới cũng sẽ không hạ thủ với những người bình thường.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trời một chút, Kim Nhãn Ưng vẫn chưa về, Hoắc Nguyên Chân đoán chừng bây giờ chưa trở lại, có lẽ khoảng một hai canh giờ sau sẽ tới.
Nhìn đám đông, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút bận tâm, bèn đi dò xét khắp nơi, dù sao mình cũng đã gặp Hoàng Kỳ, nếu như y tới, mình cũng có thể nhận ra.
Không riêng Hoắc Nguyên Chân, bọn Tuệ Nhất cũng tụ tập chung một chỗ, tra xét khắp nơi, vạn nhất địch nhân ở xuất hiện địa phương nào, bọn họ cũng có thể chạy tới nghênh kích trước tiên.
Bất quá đây cũng là khuyết điểm của mười tám người bọn họ, không thể tách ra, một khi tách ra sẽ không bày được Thập Bát La Hán Trận, uy lực lập tức giảm ở đi phân nửa.
Đỉnh Vạn Phật tháp cũng có người tra xét khắp nơi.
Tên Hoàng Kỳ này thật đúng là giảo hoạt, nếu như là ban đêm tới còn khá hơn một chút, nhưng ban đêm không có tới, hắn là tới ban ngày, ban ngày Thiếu Lâm tự động người như vậy rất khó phòng bị, mọi người đều tỏ ra thận trọng.
Nhưng chờ mãi đến trưa cũng không thấy có ai xuất hiện.
Bọn họ không xuất hiện, tất cả mọi người Thiếu Lâm tự không thể chờ chực, Hoắc Nguyên Chân để cho bọn Tuệ Nhất trở về ăn cơm, người giám thị tiếp tục giám thị.
Chính hắn lại trở về Phương Trượng viện, bởi vì hắn cảm giác được Kim Nhãn Ưng đã sắp về đến núi Thiếu Thất, trở lại từ Thiên Sơn.
Trở lại Phương Trượng viện, đóng cửa viện lại, rất nhanh đã thấy Kim Nhãn Ưng từ trên trời bay xuống.
Hoắc Nguyên Chân tháo lấy một phong thư cột trên chân Kim Nhãn Ưng, sau đó lệnh cho nó bay lên không, giúp một tay giám sát toàn tự, còn mình quay vào trong phòng.
Sau khi đóng chặt cửa, hắn mở thư ra.
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, từ trong thư này Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được hơi thở, mùi hương thơm ngát đạm nhã, như mộng như ảo của An Như Huyễn.
Mở thư ra, những hàng chữ nhỏ đập vào mắt.
“Đệ là tên phụ lòng người...”
Thấy câu thứ nhất, Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi nhức đầu, An tỷ tỷ oán khí không nhỏ!
“Đệ là tên phụ lòng người, còn biết viết thư cho ta, ta còn tưởng rằng đệ đã quên tỷ tỷ của đệ rồi.
Lúc chim ưng này tới đã là nửa đêm, ta cùng Tiểu Hoàn cũng đã ngủ, nó đứng trên nóc Linh Tiêu cung chúng ta chờ, lúc trời sáng ta mới phát hiện đại điểu của đệ ở chỗ này.”
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân mới hiểu được vì sao Kim Nhãn Ưng lâu như vậy mới trở lại, thì ra là thời gian mình đưa tin không đúng, lên đường vào lúc trời tối, tới Thiên Sơn cũng không phải là nửa đêm sao.
“Vốn là ta còn phải dạy bọn Tiểu Hoàn tập võ, hôm nay cũng không có hứng, len lén viết phong thư này cho đệ, bởi vì ta biết chắc chắn đệ đang bồn chồn nóng này.”
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Hoắc Nguyên Chân, An tỷ tỷ quả thật hiểu rõ lòng người, trong thư lộ rõ nét quan hoài và thông cảm.
Đường đường chủ nhân Linh Tiêu cung còn phải lén lút sau lưng môn hạ đệ tử viết thư cho mình, nghĩ lại cũng là một hình ảnh vô cùng thú vị.
“Tên Hoàng Kỳ này quỷ kế đa đoan, lúc trước chính là túi khôn đệ nhất của Mạc Thiên Tà. Đệ cũng biết ta và tỷ tỷ trúng ám toán của y, hiện tại y tới Thiếu Lâm, đệ ngàn vạn lần phải thật cẩn thận. Người này đáng sợ nhất không phải là võ công, mà là tâm kế, đệ chớ nên giẫm lên vết xe đổ của tỷ tỷ, trúng kế của y.”