Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Mặc dù ba môn võ công này đều là phòng ngự ngoại gia, nhưng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác nếu như học tập hoàn chỉnh thủ đoạn phòng ngự ngoại gia, nói không chừng sẽ còn xuất hiện bất ngờ vui mừng.
Môn thứ hai, Phục Ma Sạn Pháp, môn thứ ba, Đạt Ma kiếm pháp.
Hai môn võ công này đều cần binh khí mới được, mặc dù là hảo công phu, nhưng bây giờ chưa cần lắm.
Môn thứ tư, Bát Nhã thần chưởng.
Hoắc Nguyên Chân đã biết hai bộ chưởng pháp, hơn nữa đều uy lực không tệ, nhưng chỉ có Bát Nhã thần chưởng mới được xưng là chương pháp cao cấp đệ nhất Thiếu Lâm, chính là võ học có lực công kích hùng mạnh phi thường.
Nghe nói chương pháp này trải qua nhiều lần cải biến, một chưởng đánh ra nội lực liên miên không dứt, trong ngoài hợp nhất. Cương Tướng thần tăng đã từng dựa vào bộ chưởng pháp này đánh trọng thương Trương Tam Phong, đứng đầu trong các đại thần công.
Hoắc Nguyên Chân cũng học không ít võ học chiến pháp phổ thông, nhưng còn thiếu hụt một môn tuyệt học cực mạnh chân chính đối địch, nếu như quay trúng Bát Nhã thần chưởng này, tuyệt đối là một trong những bản lãnh giữ nhà của hắn.
Nhưng đây mới chỉ là môn thứ tư, còn hai môn nữa chưa xem.
Thứ năm, Định Châu Hàng Ma Vô Thượng thần công.
Hoắc Nguyên Chân biết môn võ công này, cần người sử dụng có một chuỗi niệm châu, lấy một trăm lẻ tám viên niệm châu mang theo vô thượng chân khí bắn ra công địch, có lực sát thương hủy diệt. Nếu như sử dụng không dám nói vượt qua lựu đạn, nhưng cũng không kém gì súng máy, coi như một môn võ học có thể bắn ra đạn nổ.
Hoắc Nguyên Chân cũng thích môn võ công này, chỉ cần giơ tay lên bắn ra một viên niệm châu, ầm một tiếng nổ vang dễ dàng nổ tan xác một người, suy nghĩ qua cũng cảm thấy chấn động.
Dĩ nhiên còn phải xem môn võ công cuối cùng mới có thể quyết định.
Thấy được môn võ công thứ sáu, Hoắc Nguyên Chân lập tức cũng hít sâu một hơi khí lạnh, đây không phải là Dịch Cân Kinh sao?!
Dựa theo cách nói của kiếp trước, Dịch Cân Kinh tương truyền là chân kinh do Thiên Trúc hòa thượng Đạt Ma truyền qua. Một mình ngài tiến về phía Đông, dọc đường tụng kinh giảng pháp, sau mới dừng chân ở Thiếu Lâm tự.
Đạt Ma nội công thâm hậu, diện bích tham thiền chín năm ở Thiếu Lâm, cho ở nên trên vách đá còn lưu lại dấu vết của ngài.
Sau đó Đạt Ma lưu lại hai cuốn bí kinh, một quyển là Tẩy Tủy Kinh, quyển kia chính là Dịch Cân Kinh.
Dịch là biến thông, cải hoán, thoát thai, Cân là gân cốt, Kinh là chỉ nam, pháp điển. Cho nên ý nghĩa của Dịch Cân Kinh chính là phương pháp thay đổi gân cốt.
Cũng chính là tục xưng thoát thai hoán cốt.
Tư chất như Hoắc Nguyên Chân, nếu như quay trúng Dịch Cân Kinh, ích lợi không cần nói cũng biết, tương đương với trực tiếp sửa đổi gân cốt kinh mạch, giúp cho hắn từ một phế vật tu luyện trở thành một thiên tài tu luyện.
Sau khi thoát thai hoán cốt lại trang bị gia tăng tốc độ tu luyện gấp mười lần, như vậy là tuyệt thế kỳ tài ra đời.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất, Dịch Cân Kinh này lại là toàn bản, không có phân chia trên dưới thượng hạ gì cả.
Không nghĩ tới đánh giặc lại cho ra nhiều thứ tốt như vậy, Hoắc Nguyên Chân nhìn hồi lâu, trong lòng cũng không thể xác định mình muốn quay thưởng trúng cái gì, nên liệt hạng mục nào vào trọng điểm...
Trước mắt Hoắc Nguyên Chân hết sức tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như bàn về giá trị phần thưởng, không nghi ngờ chút nào Dịch Cân Kinh là tốt nhất, cũng là thích hợp nhất. Nếu như mình lấy được Dịch Cân Kinh, ngày sau tốc độ tu luyện mình sẽ một ngày ngàn dặm.
Vốn là sau khi có Phương Trượng viện cùng đài sen gia tốc gấp mười lần, Hoắc Nguyên Chân cho là mình tiến vào Tiên Thiên viên mãn cần hai ba mươi năm. Nhưng nếu như lấy được Dịch Cân Kinh, như vậy tiến độ đạt tới Tiên Thiên viên mãn nhất định sẽ được rút ngắn lại trong vòng mười năm, thậm chí bảy tám năm, năm sáu năm.
Đương nhiên tốc độ cụ thể nhanh tới mức nào, mình chưa học Dịch Cân Kinh, cũng không biết được. Nói tóm lại một câu, Tiên Thiên viên mãn không phải là mộng, năm sáu bảy năm là thành công.
Nhưng bây giờ cũng có chút mâu thuẫn, nếu như quay trúng Dịch Cân Kinh, như vậy cũng sẽ không có hiệu quả ngay tức khắc, càng không thể nào chỉ trong một đêm đã có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, coi như vô ích với trận chiến lần này.
Một khi chiến tranh thất bại, Thiếu Lâm bị hủy, như vậy lấy được Dịch Cân Kinh cũng vô ích, mình đã không thể hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống nữa.
Cho nên giữ được Thiếu Lâm mới là quan trọng nhất, tiến trình võ học của mình có thể chậm một chút, chuyện này không phải là quá gấp.
Nhưng cho dù không chủ động quay trúng Dịch Cân Kinh, lựa chọn mấy hạng mục còn lại cũng đủ cho mình đau đầu nhức óc. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Nghĩ tới nghĩ lui không có chủ ý, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cắn răng một cái, cứ nhắm vào Thưởng Lớn, kết quả cuối cùng cứ chờ ông trời quyết định đi thôi.
Nhìn thử vị trí Thưởng Lớn, xung quanh nó có ngân lượng, còn có một món pháp khí, đều không phải là quá tốt.
Bất quá nếu đã lựa chọn liều một lần này, Hoắc Nguyên Chân cũng không có do dự.
Tính toán một chút lực đạo, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ bấm nút.
Chờ đường biên độ lực đã lên đúng, hắn mới buông tay ra, điểm sáng xông ra ngoài.
Sau khi quay một vòng, điểm sáng chậm rãi tiến về phía khu vực Thưởng Lớn.
Thành công thì tốt, nếu như thất bại lần quay thưởng này coi như hoàn toàn lãng phí.
Hoắc Nguyên Chân tâm vô tạp niệm, bên trong đôi mắt chỉ có Thưởng Lớn, ngân lượng pháp khí chung quanh đều bị hắn tự động bỏ quên.
Trạng thái của hắn bây giờ giống như lấy tay che mắt chỉ nhìn khu vực Thưởng Lớn, cũng không nhìn tới những địa phương khác.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục điểm sáng đi tới tầm mắt của hắn, đi tới ô Thưởng Lớn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nhìn hình vẽ kế tiếp là gì, chỉ hồi hộp chờ xem điểm sáng có tiếp tục tiến tới nữa không.
May quá, điểm sáng đã dừng lại.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới cười mở mắt ra, thật là hay quá, rốt cục đã quay trúng Thưởng Lớn, có ba lần cơ hội, không gian vận tác của mình sẽ lớn hơn.
Điểm sáng thứ nhất đi tới trên Thưởng Lớn xông ra ngoài, chạy thật nhanh mấy vòng dừng lại ở ngọn đèn dầu hạng mục tạp vật.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, ngọn đèn dầu này để làm gì?
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay trúng Trường Minh Đăng, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Hoắc Nguyên Chân cẩn thận xem giải thích của Hệ Thống, tác dụng của ngọn đèn dầu này là có thể cháy mãi, chỉ cần mình không chủ động tắt nó cũng sẽ không tự động tắt, hơn nữa còn là cháy tự nhiên không cần nguyên liệu, không cần châm dầu, cũng không biết là nguyên lý gì.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vật này tác dụng không lớn, mình lấy một cái bóng đèn cháy sáng vĩnh viễn bên cạnh để làm gì? Tối thiểu bây giờ vô dụng, đầu trọc mình cũng có thể phát sáng, Trường Minh Đăng này có hay không cũng không quan trọng.
Nếu vô dụng, vậy thì mang ra đánh bạc đi, trúng thì tốt, không trúng cũng không có tổn thất gì.
- Đánh bạc!
Sau khi Hoắc Nguyên Chân lựa chọn đánh bạc, điểm sáng ở ô Trường Minh Đăng bắt đầu đứng lại, hai món tạp vật và ba món pháp khí còn lại bắt đầu nhấp nháy.
Sau khi nhấp nháy một trận, điểm sáng mờ đi, hình về Trường Minh Đăng biến mất.
- Đánh bạc thất bại!
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, rốt cục đã lãng phí cơ hội lần đầu tiên.
Xác suất đánh bạc năm mươi phần trăm thật đúng là không cao, thất bại đã trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Bất quá tuân theo nguyên tắc đồ tốt không mang ra đánh bạc, từ trước tới nay thu hoạch của Hoắc Nguyên Chân vẫn tương đối lớn, vật phẩm thua bạc cũng không phải là trân quý.
Thất bại thì thất bại, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Điểm sáng thứ hai xông ra ngoài, sau khi quay mấy vòng ngừng lại ở ô Kinh Cức Thảo.
Không muốn quay trúng vật này, thế nhưng đã trúng rồi, Hoắc Nguyên Chân không khỏi khẽ gãi đầu.
Nếu như sớm quay trúng Kinh Cức Thảo, như vậy còn có thể mang ra bố trí phòng ngự Thiếu Lâm tự, trồng hết thảy xung quanh một vòng, sau mấy ngày xung quanh mấy chục dặm ngay cả con thỏ cũng không qua được, dĩ nhiên là an toàn.
Nhưng bây giờ quay trúng không khỏi hơi chậm, địch nhân đã đánh đến cửa nhà, chỉ sợ loại cỏ này cũng không còn kịp mọc nữa.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Quay trúng Kinh Cức Thảo, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái:
- Đánh bạc!
Giống như chơi game thăng cấp vũ khí, lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai sẽ có thể thành công. Giống như đánh bạc đặt tài xỉu, lần đầu tiên mở tài, có lẽ cơ hội lần thứ hai mở xỉu sẽ cao hơn một chút. Tâm lý Hoắc Nguyên Chân hiện tại chính là như vậy, dù sao cũng đã thua một lần, giá trị vật phẩm lần này cũng không phải là lớn, tiếp tục đánh bạc.
Điểm sáng nhanh chóng nhấp nháy, trừ Kinh Cức Thảo ra, chớp động nhấp nháy trên năm thứ thảo mộc sinh linh còn lại.
Chớp động một hồi, điểm sáng ngưng chớp động.
Lực chú ý của Hoắc Nguyên Chân tập trung vào Kinh Cức Thảo, lập tức cảm thấy hưng phấn, điểm sáng còn nguyên.
Nhưng chỉ trúng thôi vẫn chưa đủ, phải xem trúng được thứ gì.
Vừa nhìn thấy, Hoắc Nguyên Chân mới thật sự vui mừng.
Hắc Tê Ngưu!
Rốt cục quay trúng con tê giác đen sì kia rồi!
“Xung phong hãm trận, không gì không phá! Nếu cộng thêm một thân giáp sắt chính là một cỗ máy chiến tranh di động!” Đây chính là đánh giá của Hệ Thống đối với Hắc Tê Ngưu.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân còn có ý tưởng sâu hơn một tầng, chỉ bất quá bây giờ còn khó mà nói được.
Lấy được Hắc Tê Ngưu cùng hạt giống Kinh Cức Thảo, lần này quay thưởng cũng không phải là uổng phí, tối thiểu mình có không gian vận hành lớn hơn, càng nhiều lá bài tẩy hơn đối với an bài chiến trận tương lai.
Nếu trước đó Hoắc Nguyên Chân vốn có nắm chắc ba mươi phần trăm bảo vệ Thiếu Lâm tự, như vậy bây giờ coi như đã nắm chắc năm mươi phần trăm.
Hy vọng phần thưởng cuối cùng sẽ không thất bại, có thể cho thứ gì tốt một chút thì hay quá.
Điểm sáng thứ ba xông ra ngoài.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Hoắc Nguyên Chân, sẽ rất ít khi có hai điểm sáng quay trúng cùng một hạng mục, cho nên điểm sáng cuối cùng hắn sẽ dừng lại ở một trong ba hạng mục ngân lượng, lệnh bài xây dựng, võ công.
Có thể xuất hiện võ công là tốt nhất, quay trúng hai hạng mục kia cũng không có tác dụng gì, lần này coi như kiếm một mớ.
Đợi một hồi, điểm sáng ngừng lại.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn vị trí điểm sáng dừng lại không khỏi ngẩn người một chút, hai lần quay vào cùng một hạng mục sao?
Điểm sáng dừng ở vị trí một món pháp khí, là một chuỗi niệm châu.
Một chuỗi niệm châu thật dài, tiêu chuẩn một trăm lẻ tám viên.
Nếu như mình học được Định Châu Hàng Ma Vô Thượng thần công, như vậy niệm châu này cố nhiên là không thể thiếu. Chẳng qua là bây giờ quay trúng cũng không có tác dụng gì nhiều.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay trúng niệm châu, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
- Đánh bạc!
Đã đến lúc này, đánh bạc cũng đã trở nên rõ ràng hơn, bởi vì pháp khí tạp vật còn thừa lại đã không nhiều lắm, chỉ có bốn thứ, trong đó Phi Hồng kiếm cùng đại côn màu vàng đều là phần thưởng tốt. Vạn nhất trúng được, coi như mình trúng mánh.
Hai lần trước đánh bạc thắng một lần bại một lần, lần này có thể thành công hay không, vậy phải trông vào ý trời.
Hoắc Nguyên Chân lựa chọn đánh bạc, điểm sáng Hệ Thống liền bắt đầu nhấp nháy.
Chớp động một hồi, điểm sáng ngừng lại.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn thấy, ra sức đấm mạnh vào không khí một quyền.
Tên khốn Quan Thiên Chiếu này tấn công Thiếu Lâm tự, không ngờ lại mang đến may mắn cho mình. Lại đánh bạc thành công, hơn nữa lại thật sự đánh bạc trúng đại côn màu vàng!
Vũ khí độc môn của Đại Thánh vào tay!
Đại Thánh có vũ khí sẽ lợi hại đến trình độ nào, Hoắc Nguyên Chân không biết, nhưng cũng có thể đoán không sai biệt lắm.
Mình mới làm cho Đại Thánh đôi bao tay, nó đã có thể đánh ngang tay với Trương Cảnh Tiên Thiên hậu kỳ. Nếu như nó cầm được đại côn màu vàng này, chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn ba phần, tối thiểu đối mặt cao thủ thực lực tương đương Trương Cảnh cũng sẽ không cần mình hỗ trợ.
Hoắc Nguyên Chân nóng lòng muốn cho Đại Thánh thử một chút, ở chỗ đó chờ đợi, chờ đợi Hệ Thống quay thưởng kết thúc.
Hệ Thống quay thưởng kết thúc, luân bàn biến mất, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng Tháng Năm kết thúc, có lập tức nhận lấy phần thưởng hay không?
- Sau này hãy lấy.
Hoắc Nguyên Chân không có lựa chọn lập tức nhận lấy, thứ khác thì không sao, cho dù là đại côn màu vàng kia mình cũng có thể mang ra ngoài được, nhưng nếu như lấy Hắc Tê Ngưu kia trong phòng, chỉ sợ nó sẽ không ra được cửa phòng mình.
Không riêng gì cửa không ra được, cửa sổ cũng không ra được
Kiến trúc do Hệ Thống sinh ra có tính phòng ngự cường hãn, mà Hắc Tê Ngưu được Hệ Thống đánh giá là không gì mà không thể phá. Dường như Hệ Thống này có mâu thuẫn trong đó, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin tưởng, nếu để cho Hắc Tê Ngưu này dùng sức mạnh xông ra khỏi gian phòng của mình, e rằng cuối cùng chịu tai họa chính là phòng mình, không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lựa chọn sau này nhận lấy, mình có thể đến một địa phương trống trải, sau đó mới lấy những thứ này ra.
Bây giờ đã là sau nửa đêm, thời gian không nhiều lắm, sáng mai còn phải khai chiến, Hoắc Nguyên Chân lập tức đứng dậy đi ra hậu sơn.
Rời đi Phương Trượng viện, Kim Nhãn Ưng còn ở trên trời dò xét, xung quanh cũng không có phát hiện người nào, Hoắc Nguyên Chân đi tới hậu sơn.
Sau khi tới hậu sơn, hắn thầm gọi Đại Thánh ra.
Chỉ trong chốc lát, Đại Thánh nhảy nhót xuất hiện trước mặt Hoắc Nguyên Chân, bất quá lần này nó đã học khôn, không có lập tức xông lên, phòng ngừa đụng phải thứ vô hình kỳ quái giống như lần trước.
Hoắc Nguyên Chân vỗ vỗ cánh tay tráng kiện to như chum nước của Đại Thánh, sau đó nhận lấy phần thưởng của Hệ Thống, đầu tiên là đại côn màu vàng.
Đại côn dài hơn ba thước, to bằng cái chậu nhỏ rơi xuống đất đánh bịch một tiếng.
Đại Thánh thấy cây đại côn này, đôi mắt thật to sáng lên, kêu lên hai tiếng quái dị, cầm lên hưng phấn nhảy một cái cao năm sáu thước.
Hoắc Nguyên Chân mừng thầm trong lòng, quả nhiên không sai, đại côn này quả thật là vũ khí của Đại Thánh, nó vừa nhìn thấy đã có cảm giác vô cùng thân cận.