Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Đại Thánh căn bản không thông võ nghệ, nhưng không ngờ sau khi cầm đại côn lên, múa may ra giữa không trung vô số hoa côn, chuyển động giống như bánh xe gió.
Hoắc Nguyên Chân càng xem càng cảm thấy vui mừng, một côn nơi tay, thậm chí hắn thấy được phong thái của Đại Thánh chân chính trên người Đại Thánh.
- Đại Thánh! Võ trang cho ngươi, hắn đã đến lúc ngươi phát uy, ngàn vạn lần đừng để cho bần tăng thất vọng!
- Bất quá bao nhiêu đó cũng chưa hết, sẽ trang bị cho ngươi thêm chút nữa.
Nhìn Đại Thánh hưng phấn quơ múa đại côn, thỉnh thoảng xuất ra từng luồng côn hoa, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy cao hứng trong lòng.
Bất quá bấy nhiêu cũng chưa hết, Hoắc Nguyên Chân còn phải đem Hắc Tê Ngưu ra.
Mở ra Hệ Thống, nhận lấy phần thưởng Hắc Tê Ngưu.
Trước mắt hoa lên một cái, Đại Thánh bị dọa giật nảy mình.
Trời ơi, một con quái vật khổng lồ hình thể cực lớn, thân dài có chừng bảy tám thước thình lình xuất hiện.
Đại Thánh cao đến gần ba thước, quái vật kia cũng không thấp hơn nó bao nhiêu, giống như là một người đứng ở bên cạnh một con chiến mã, chỉ bất quá người cùng chiến mã này đều có hình thể siêu cấp tráng kiện.
Hai tên khổng lồ gặp nhau, biểu hiện vô cùng thân thiết, Đại Thánh ngoác miệng cười thật rộng, tay sờ mó lớp da dày cộp của Hắc Tê Ngưu.
Lúc ở bên trong Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân còn chưa cảm thấy da Hắc Tê Ngưu này dày như thế nào, nhưng bây giờ chính mắt thấy, mang lại chấn động cho hắn không gì sánh kịp.
Phải hình dung lớp da này thế nào đây?
Nếu như trâu trong thiên hạ đều có da dày như Hắc Tê Ngưu, e rằng cụm từ đồ mặt dày cũng sẽ không xuất hiện.
Hoắc Nguyên Chân thấy hai tên khổng lồ hòa thuận như vậy, ý niệm kia lập tức cháy bỏng lên trong lòng hắn.
Bất quá đầu tiên cần đặt cho Hắc Tê Ngưu này một cái tên.
Đại Hắc ư? Không tốt, quá tục.
A Ngưu ư? Không tốt, nghe qua cảm thấy ngu xuẩn.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một hồi, đột nhiên linh quang chợt lóe, có rồi, Ngưu Ma Vương!
Đại Thánh! Ngưu Ma Vương! Quả thật là một đội hảo huynh đệ.
Đối với tên Hoắc Nguyên Chân đặt cho, động vật do Hệ Thống sinh ra sẽ không biết cự tuyệt, chủ nhân ra lệnh cho tới bây giờ đều là phục tùng vô điều kiện.
Như vậy coi như đã đặt xong cái tên Ngưu Ma Vương.
Hoắc Nguyên Chân ra lệnh trong lòng cho Đại Thánh:
- Đại Thánh, cỡi lên lưng Ngưu Ma Vương đi!
Đại Thành lập tức giật mình, nhảy lên lưng Ngưu Ma Vương, hai chiếc chân khi vòng kiềng ra sức kẹp vào lưng Ngưu Ma Vương giống như tảng đá, lảo đảo vài cái mới ngồi vững.
Ngưu Ma Vương cũng nhận được Hoắc Nguyên Chân ra lệnh, dĩ nhiên là hoàn toàn phối hợp với Đại Thánh, mặc cho con khỉ này cởi trên lưng mình.
- Xung phong cho ta!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hạ lệnh, Ngưu Ma Vương lập tức xông tới chẳng khác nào xe tăng.
Đại Thánh không phòng bị, lập tức bật ngửa ra sau rơi xuống, trong tay còn đang nắm cây gậy, mắt thấy sắp chạm đất vội vàng cắm gậy xuống đất, thân thể lộn một vòng giữa không trung, đứng vững trở lại.
Thấy Ngưu Ma Vương vẫn còn đang cắm đầu xung phong, không hề có cảm giác Đại Thánh đã ngã xuống, Hoắc Nguyên Chân vội vàng kêu lên:
- Ngưu Ma Vương, trở lại!
Ngưu Ma Vương nghe thấy chủ nhân ra lệnh, nhanh chóng thắng gấp một cái, bốn vó cày ra trên mặt đất bốn cái rãnh sâu.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua địa điểm Ngưu Ma Vương khởi động, mỗi chân của nó đều để lại trên mặt đất một cái hố to, lực lượng lớn cơ hồ là khó có thể tưởng tượng.
Lần thứ nhất không phối hợp tốt, Hoắc Nguyên Chân kêu Ngưu Ma Vương trở lại, lần nữa dạy hai tên khổng lồ làm cách nào phối hợp với nhau, làm thế nào mới có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất.
Hai tên khổng lồ đứng trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, nhìn chủ nhân nhỏ bé ở trước mắt, thỉnh thoảng gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.
Thỉnh thoảng chúng cũng có vẻ thông minh, nhưng có lẽ chỉ có Đại Thánh có lẽ còn có chút cơ trí, nhưng Ngưu Ma Vương hoàn toàn không có dính líu gì tới hai chữ “thông minh”, chỉ bất quá vật do Hệ Thống sinh ra hoàn toàn có thể hiểu được ý của chủ nhân.
Dạy yếu lĩnh cho chúng hết nửa ngày, có vẻ cũng tạm được, Hoắc Nguyên Chân nói với chúng:
- Được rồi, kế tiếp hãy thử một lần nữa.
Đại Thánh tung người lên lưng Ngưu Ma Vương lần nữa, đã biết cách ngồi thế nào mới không bị ngã xuống lần nữa.
Ngưu Ma Vương cũng cúi đầu thấp xuống, cái sừng sắc bén giống như một thanh kiếm chỉ thẳng ra phía trước.
- Chuẩn bị xung phong! Mục tiêu là khối đá lớn kia, lên!
Tiếng rống vang lên, Ngưu Ma Vương lần nữa cất bước xung phong, gia tăng tốc độ từ mười dặm lên tới một trăm dặm chỉ trong . giây, còn nhanh hơn cả Ferrari, ầm ầm xông về phía trước.
Đại Thánh ngồi trên lưng Ngưu Ma Vương nhe răng toét miệng kêu lên quái dị, dường như có thù oán gì đó với tảng đá trước mặt.
Tảng đá kia to như cối xay, thông thường tuyệt đối sẽ không bị trâu bò gì húc vỡ. Nhưng Hoắc Nguyên Chân tin chắc Hệ Thống đã gọi Ngưu Ma Vương là không gì mà không thể phá, đương nhiên là dĩ nhiên là có thể phá hủy khối đá lớn này. Nếu như ngay cả một tảng đá cũng không phá được, sao gọi là không gì mà không thể phá?
Quả nhiên, Ngưu Ma Vương đối mặt một khối đá lớn không hề tỏ ra sợ sệt chút nào, tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí cả vùng đất dưới chân đều đang run rẩy, tứ chi tráng kiện giâm lên mặt đất tạo ra vô số hố sâu.
Rốt cục sừng to lớn của nó húc thẳng vào đá, ầm một tiếng vang lên, đá vụn bay múa đây trời, khối đá lớn kia vỡ ra làm năm bảy mảnh.
Rốt cục lúc này Đại Thánh phát uy, đại côn múa một vòng, chỉ thấy đạo đạo kim quang lóe lên trong bầu trời đêm, năm sáu khối đá lớn còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị một côn Đại Thánh đánh cho thành bột.
- Tê giác thật mạnh, côn thật nhanh!
Hoắc Nguyên Chân cũng phải chấn động, không ngờ rằng tổ hợp của Đại Thánh và Ngưu Ma Vương lại mạnh mẽ tới mức này.
Đây quả thực là cặp đôi siêu cấp mạnh nhất.
Không nói tranh đấu giang hồ, nếu như ra chiến trường, mãnh tướng bậc nào cũng chắc chắn không phải là đối thủ của hai con thú này. Có cách gọi phi nhân gì đó, đây chính là phi nhân, điển hình không phải là người, mà là quái vật!
Thậm chí hai tên khổng lồ này tách ra đơn độc, trên chiến trường cũng không ai có thể ngăn cản.
Ngưu Ma Vương xông ngang đánh thẳng, Đại Thánh lực mạnh vô cùng, con nào cũng có thể đảm đương một mặt.
Đi theo hai tên khổng lồ đùa bỡn một trận, Hoắc Nguyên Chân trở lại Phương Trượng viện. Lần này quay thưởng kết quả rất tốt, mặc dù không có lấy được võ công, nhưng lấy được Ngưu Ma Vương cùng vũ khí còn tốt hơn nhiều so với võ công phổ thông.
Hắn lại nhận cả hai phần thưởng còn lại, đeo niệm châu lên cổ. Còn hạt giống Kinh Cức Thảo kia, hắn gãi gãi đầu, nên xử lý vật này như thế nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ nhét bao hạt giống vào ngực áo, cứ cất lấy trước đã, sau này hãy tính.
Lợi dụng Kim Nhãn Ưng tiếp tục quan sát tình huống của bọn Quan Thiên Chiếu, người bên kia bây giờ còn đang nghỉ ngơi, bất quá một lát nữa sau khi trời sáng thức dậy, nhất định là bọn Quan Thiên Chiếu sẽ tổ chức thế công mới.
Trong lòng bọn Quan Thiên Chiếu, nhất định là Thiếu Lâm tự mình không kiên trì nổi. Trải qua một ngày đánh giết, quả thật Thiếu Lâm tự không có bao nhiêu năng lực tái chiến. Bình thường mà nói, tuyệt đối không cách nào ngăn cản quân đội Quan Thiên Chiếu công kích một lần nữa.
Nhưng bọn họ nào biết lại lịch Hoắc Nguyên Chân, cũng không biết rốt cục mình phải đối mặt với thứ gì.
Sáng sớm hôm sau, Quan Thiên Chiếu đánh mắng các tướng lãnh cầm quân thật sớm.
Trong lòng y đã không còn vị trí cho những tên tướng quân này, nguyện vọng của y hiện tại là mau sớm đánh sụp Thiếu Lâm tự báo thù, sau đó kiên trì thêm một thời gian. Đợi đến khi đám tiên trưởng Không Động trở lại, y cũng sẽ không lưu luyến ba ngàn hồng trần này nữa.
Dĩ nhiên không phải xuất gia, mà là phi thăng thành tiên.
Cái gì hoàng đồ nghiệp bá, cái gì giang sơn như họa, không còn liên quan gì với y nữa.
Chờ sau khi y phi thăng thành tiền, hết thảy không còn là vấn đề nữa.
Nhưng trước khi thành tiên nhất định không thể lưu lại tiếc nuối, ai biết được sau khi mình thành tiên còn có thể có cơ hội trở lại nhân gian hay không. Vạn nhất phi thăng Tiên Giới, không phải là không thể trả thù tên hòa thượng đáng chết kia sao?
Sau khi các tướng lãnh tụ họp, Quan Thiên Chiếu nói với bọn họ:
- Hôm nay chiến đấu, các ngươi có tính toán gì?
Thượng Quan Hùng nói:
- Đại nhân, ta cho là mặc dù chiến đấu ngày hôm qua chưa đánh hạ được Thiếu Lâm tự, nhưng căn cứ theo chiến cục, rõ ràng Thiếu Lâm tự đã không thể chống đỡ được nữa. Dù sao bọn chúng cũng chỉ có một nhóm người, hiện tại người bị thương của Thiếu Lâm tự chắc chắn chiếm hết phân nửa nhân số. Đám còn lại cũng có không ít là văn tăng, cho nên Thiếu Lâm tự đã không chịu nổi một đòn.
- Hừ, ngày hôm qua cũng nói Thiếu Lâm tự không chịu nổi một đòn, hôm nay còn nói không chịu nổi một đòn, nhưng kết quả ngày hôm qua làm cho bản Tiết Độ Sứ bất mãn vô cùng!
- Đại nhân, ngày hôm qua mạt tướng quả thật bất tài, cũng khinh thường một chút, bị mười tám cao thủ Thiếu Lâm tự xung kích chém giết một trận, dẫn đến ở cuối cùng thất lợi. Hôm nay mạt tướng xin đích thân dẫn binh tấn công, vì Đại nhân dẹp bằng Thiếu Lâm, cung nghênh Đại nhân lên đó.
Quan Thiên Chiếu vui mừng nhìn Thượng Quan Hùng một cái, trong số các tướng lãnh, cũng chỉ có Thượng Quan Hùng là đáng tin cậy nhất.
Trong lòng Quan Thiên Chiếu vốn không tính toán đích thân ra chiến trường. Có câu nói tấm thân ngàn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ, thân phận của mình đâu chỉ ngàn vàng. Không nói thân phận Tiết Độ Sứ này, dù là thân phận mình sắp phi thăng cũng tuyệt đối không thể làm cho mình lâm vào trong nguy hiểm.
Cho nên nhiệm vụ công kích Thiếu Lâm tự này vẫn nên giao cho những tướng lãnh khác hoàn thành, mình sẽ chờ hưởng thụ thắng lợi là được.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có Thượng Quan Hùng mới là nhân tuyển thích hợp.
- Hay, Thượng Quan tướng quân bằng lòng đích thân cầm binh đi, bản Tiết Độ Sứ quá mức vui mừng, sẽ cho ngươi hai ngàn binh mã. Hy vọng người có thể mau sớm giải quyết chiến đấu, bản Tiết Độ Sứ ở hậu phương chờ đợi tin thắng lợi của ngươi.
Muốn hai ngàn thì cho hai ngàn, Quan Thiên Chiếu thà rằng giữ nhiều binh mã hơn ở lại bảo vệ mình.
Thượng Quan Hùng gật đầu đáp ứng, y thấy hai ngàn binh mã là đủ rồi.
Ngày hôm qua đại chiến một trận, hao tổn gần ngàn người, cũng có không ít người bị thương. Hôm nay quân đội Quan Thiên Chiếu có sức chiến đấu còn lại hơn năm ngàn, cho Thượng Quan Hùng hai ngàn, còn lại hơn ba ngàn người vẫn lưu lại dưới chân núi.
Hoắc Nguyên Chân thông qua Kim Nhãn Ưng thấy Thượng Quan Hùng dẫn theo hai ngàn binh mã lên núi, trong lòng âm thầm thở dài. Quả nhiên là kế hoạch không có thay đổi, vốn hôm qua mình cố ý yếu thế, chính là hy vọng hôm nay có thể dẫn dụ đại quân Quan Thiên Chiếu lên núi, sau đó giáng cho bọn chúng một đòn chí mạng.
Không nghĩ tới quân địch lên núi lại còn không nhiều bằng hôm qua, chỉ có hai ngàn nhân mã.
Mặc dù tướng lãnh cầm binh Thượng Quan Hùng là một tướng tài, nhưng Hoắc Nguyên Chân không cho là hai ngàn nhân mã này của y sẽ làm được gì.
Nhưng cho dù chỉ hai ngàn nhân mã cũng đã phải ép mình vận dụng lá bài tẩy mới được, bởi vì Thiếu Lâm tự trước mắt đã không thể nào mặt đối mặt đánh giết cùng đối phương được nữa.
- Ôi! Đáng tiếc!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân hơi có chút thất vọng.
Bất quá còn may, hai ngàn nhân mã cũng coi là không ít, hơn nữa có thể bảo đảm bên mình lần này lấy được toàn thắng.
- Thượng Quan Hùng, không phải là người muốn tự tay an táng bần tăng sao, mặc dù ngươi là hảo ý, nhưng ngươi cũng quá cuồng vọng. Hôm nay nếu ngươi tới công Thiếu Lâm ta, như vậy bần tăng cũng sẽ không khách sáo với ngươi.
Nhìn tường viện Thiếu Lâm tự ở xa xa, trong lòng Thượng Quan Hùng có chút cảm thán.
Còn nhớ lúc trước mình đi tới Thiếu Lâm, phương trượng này đích thân gõ mộc ngư, làm cho tâm thần mình không minh, có cảm giác vô dục vô cầu.
Cho tới bây giờ mình nhớ lại cảnh tượng kia, vẫn có ý niệm muốn dứt khoát buông xuống hết thảy, tới Thiếu Lâm xuất gia.
Nhưng cuối cùng là thượng hải tang điền, chuyện đời biến ảo, địa phương mình hướng tới đã trở thành địch nhân của mình, đối thủ của mình, Thiếu Lâm tự này đúng là vẫn bị mình tự tay hủy diệt.
Nếu là đối thủ, vậy hãy để cho mình tự tay tống táng tự viện này đi.
Phương trượng trẻ tuổi kia nhất định phải trở thành vật hy sinh dưới vó sắt chinh phục của mình.
Bất quá mình vẫn sẽ tuân thủ ước định, đích thân an táng cho hắn, coi như là tỏ lòng tôn kính đối với cao tăng trẻ tuổi này.
Trong lòng tràn đầy cảm giác tiếc nuối và thỏa mãn, rốt cục Thượng Quan Hùng dẫn quân tới mảnh đất trống trước cửa Thiếu Lâm tự.
Hôm nay có lẽ là hòa thượng Thiếu Lâm biết không làm gì được, cho nên dọc đường tới đây không gặp chút trở ngại nào, đã tới sơn môn.
Nếu đối phương không ngăn trở, vậy thì càng tốt, vừa hay có thể bày ra trận hình công kích.
Chỉ bất quá làm như thế, cuộc chiến này cũng không còn thú vị gì.
Sau khi tất cả quân binh đều tụ tập chung một chỗ, bày ra đội hình chiến đấu, Thượng Quan Hùng đứng ở phía sau đội ngũ.
Y không dám tới quá gần, bởi vì nếu tới quá gần sẽ ở sát cửa chùa, có hơi nguy hiểm.
Chờ quân binh hoàn toàn bày xong trận hình, Thượng Quan Hùng ngẩng đầu nhìn lên, phương trượng kia đang đứng ở trên lầu chuông, y liền lên tiếng.
- Phương trượng Nhất Giới, Thượng Quan Hùng khuyên ngươi một câu, kẻ thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt, hôm nay cục diện Thiếu Lâm vô cùng nguy cấp, các ngươi không thể nào có cơ hội gì nữa. Ngươi là người xuất gia, càng là một phương trượng, là người dẫn đầu tự viện các ngươi, ngươi nên bảo vệ đệ tử người, để cho bọn họ có cơ hội sống sót.
Hoắc Nguyên Chân đứng trên lầu chuông, nhìn Thượng Quan Hùng phía dưới:
- Thượng Quan Đại nhân, lời này hiểu thế nào?
- Phương trượng, hôm nay Thượng Quan Hùng sẽ nói rõ tất cả với ngươi, ngươi nhất định phải chết, đây là ý của Tiết Độ Sứ Đại nhân, không ai có thể sửa đổi kết cục này, nhưng các đệ tử Thiếu Lâm của ngươi không nhất định phải chết.