Phương Trượng

chương 257: trận chiến cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Ong vò vẽ này có một khuyết điểm, chính là sau khi con người đã có phòng vệ, uy lực của nó sẽ giảm xuống rất nhiều.

Cho nên sau khi những binh lính kia che toàn bộ nơi yếu hại, uy lực ong vò vẽ lập tức giảm đi nhiều, mặc dù vẫn đang đuổi theo đốt địch nhân, nhưng số quân binh ngã xuống đã càng ngày càng ít.

Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân không thể chỉ huy cặn kẽ ong vò vẽ công kích thế nào, dù sao mình không có khả năng lớn như vậy, đồng thời chỉ huy hai vạn con ong vò vẽ, chỉ có thể để cho ong vò vẽ tự do phát huy, lãng phí không ít hiệu suất.

Nhưng cho dù như vậy, Thượng Quan Hùng mang tới hai ngàn binh mã cũng có ước chừng một nửa hoàn toàn để tính mạng lại trước cửa Thiếu Lâm tự.

Mà sau khi đốt một ngàn người này, độc tính của ong vò vẽ của tiêu hao gần hết, nếu như đốt nữa cũng chỉ có thể làm sưng vết đốt lên. Hoắc Nguyên Chân bàn ra lệnh cho ong vò vẽ rút lui trở về, về tổ của chúng nghỉ ngơi.

Không động một binh một tốt, không quân ong vò vẽ xuất kích, trực tiếp đốt chết tới một ngàn quân địch xâm phạm. Một ngàn còn lại e rằng trở về tới chỗ Quan Thiên Chiếu cũng không còn hoàn chỉnh nữa, Hoắc Nguyên Chân tin rằng lúc này hẳn đã có người cân nhắc tới chuyện rời bỏ Quan Thiên Chiếu mà đi.

Thấy chiến quả huy hoàng này, cơ hồ là tất cả các hòa thượng đều hoan hô vang dội.

Chiến đấu như vậy quá đã, quá kích động!

Đây là lần đầu tiên bọn họ biết được, thì ra còn có thể chiến đấu như vậy.

Các hòa thượng Thiếu Lâm hoan hô nhảy cẫng, lần này thật sự thấy được hy vọng thắng lợi.

Người duy nhất không hoan hô là Hoắc Nguyên Chân, bởi vì hắn biết bây giờ vẫn còn cách thắng lợi một bước nữa. Mình còn phải giáng một đòn nặng nề vào quân đội Quan Thiên Chiếu nữa, để cho bọn họ biết dám mạo phạm Thiếu Lâm chắc chắn phải trả một cái giá cực cao.

Thượng Quan Hùng quỳ gối trước mặt của Quan Thiên Chiếu, hai tay giơ lên cao một thanh cương đao:

- Tiết Độ Sứ Đại nhân, thuộc hạ vô năng, hại các tướng sĩ mất mạng, xin Tiết Độ Sứ Đại nhân ban cho cái chết.

Sắc mặt Quan Thiên Chiếu hết sức âm trầm, hồi lâu không lên tiếng.

Quân đội thủ hạ chết bấy nhiêu y không thèm quan tâm. Trận chiến Lạc Dương mấy vạn người bỏ mạng, y cũng không xem ra gì.

Trong lòng y, những binh lính này hẳn nên chịu chết vì mình, đây là số phận của bọn họ.

Chuyện y quan tâm là một Thiếu Lâm tự nhỏ bé như vậy mãi không thể nào đánh hạ, đây là chuyện mày không thể nào chấp nhận.

Rất nhanh y sẽ thành tiên, không thể để lại tiếc nuối trước khi thành tiên. Vị tiên trưởng Không Động phái kia từng nói qua tâm cảnh gì đó, nếu như không đoạn tuyệt phàm tâm, sau khi thành tiên pháp lực sẽ không cao.

Chính là vị đạo trưởng ấy nói y như thật, Quan Thiên Chiếu mới không nghi ngờ chuyện thành tiên.

Cho nên nhất định Thiếu Lâm tự phải bị hủy diệt, nhất định mình phải đưa tên phương trượng đáng chết đó đi gặp Phật tổ.

Nhưng vì sao lại xuất hiện ong vò vẽ?

Loại vật này căn bản không có trí khôn, không giống mèo chó còn biết nhận ra chủ nhân, hòa thượng của Thiếu Lâm tự làm sao có thể làm cho ong vò vẽ trở thành quân đội của mình?

Quan Thiên Chiếu nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được.

Y không có nóng lòng xử phạt Thượng Quan Hùng, y còn trông cậy vào Thượng Quan Hùng đánh giặc vì mình.

Quan Thiên Chiếu trầm giọng hỏi những người khác:

- Lúc ấy cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Kể lại cho ta tỉ mỉ rõ ràng.

Các tướng sĩ may mắn sống sót dưới độc châm của ong vò vẽ lập tức kể lại chuyện vừa xảy ra trên núi từ đầu chí cuối, miêu tả ong vò vẽ như cỗ máy giết người kinh khủng.

Quan Thiên Chiếu nghe đến cuối cùng, chú ý tới một chi tiết.

Đó chính là sau khi ong vò vẽ sát thương thật nhiều quân binh của mình, sau đó cũng đã không còn đủ sức công kích nữa.

Độc châm của ong vò vẽ cũng không phải là có độc chất sử dụng không bao giờ hết. Thân thể quá nhỏ đã định rằng chúng không thể tích tụ quá nhiều độc dịch, cho nên những quân binh bị đốt sau này chỉ bị sưng phồng mà không chết.

Nghĩ tới điểm này, Quan Thiên Chiếu hỏi những người khác:

- Có ai biết làm thế nào mới có thể phòng ngừa ong vò vẽ tập kích hay không?

Vừa nói đến đây rất nhiều người tiếp lời, nhao nhao đưa ra ý kiến của mình. Có kẻ nói nên lấy chậu che đầu, có người nói khoác áo tơi lên mình, có kẻ đòi hun khói.

Quan Thiên Chiếu suy nghĩ một chút, cảm thấy hun khói có chút không ổn, dù sao quân đội của mình còn phải triển khai thế công.

Nhưng nếu không hun khói, vậy không có cách nào đuổi ong vò vẽ triệt để. Cuối cùng có người đề nghị để cho toàn bộ khoác áo tơi, hoặc dùng vải dày bao phủ những nơi yếu hại như đầu mặt, sau đó lại hun khói thêm, mới có thể có hiệu quả.

Hơn nữa những ong vò vẽ kia chắc cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù là ong vò vẽ ra sân trong trận chiến kế tiếp, e rằng cũng không còn bao nhiêu uy lực.

Quan Thiên Chiếu suy nghĩ một chút cảm thấy có đạo lý, lập tức ra lệnh cho người lấy tốc độ nhanh nhất đi Đăng Phong huyện thành thu thập vải bố, cho mỗi tên lính đều bao phủ đầu mặt, phòng ngừa ong vò vẽ tập kích.

Nhận được mệnh lệnh, lập tức liền có người đi Đăng Phong thu thập vải bố.

Nói thì đơn giản nhưng làm cũng không phải là chuyện dễ dàng, mặc dù dùng vải bố bao mặt không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần bao lại là được. Nhưng dù sao cũng có tới gần năm ngàn nhân mã, số lượng vải bố cần có cũng là cực kỳ to lớn.

Cửa hàng vải vóc Đăng Phong huyện lần này coi như xui xẻo, nhân mã Quan Thiên Chiếu tiến vào cơ hồ dọn sạch gia sản của bọn họ.

May nhờ lúc trước Hoắc Nguyên Chân phát hiện chiến tranh sắp tới, đã dời đi tất cả sản nghiệp buôn bán của Thiếu Lâm tự. Hiện tại Thiếu Lâm tự không còn sản nghiệp ở Đăng Phong huyện, cho nên mới không bị tổn thất.

Trải qua gần cả ngày thu thập, vải bố được vận chuyển trở lại.

Những quân binh kia trực tiếp cầm đao khoét lỗ trên vải bố để nhìn, sau đó ai nấy đội lên.

Không chỉ có đầu mặt, rất nhiều vị trí dễ dàng bị công kích trên thân thể cũng được bọn họ che lại. Dù sao vì bảo vệ tánh mạng, hiện tại đẹp hay xấu cũng không quan trọng.

Chuyện khó chịu duy nhất chính là tiết trời hơi nóng, che đậy như vậy ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, toàn thân ai nấy đầy mồ hôi.

Mãi khi đêm đến, mới coi như chuẩn bị xong chuyện này.

Bất quá hôm nay sắc trời đã tối, vẫn chưa thích hợp triển khai công kích, chỉ có thể là chờ sáng sớm ngày mai.

Trong lòng Quan Thiên Chiếu thầm tính toán một chút, nếu lại sai phái một phần quân đội lên núi, như vậy lực lượng phòng thủ bên cạnh mình không khỏi cũng có chút yếu kém. Như vậy còn không bằng mình đi cùng đại quân, ngày mai nhất cử công lên Thiếu Lâm.

Không giữ lại bất kỳ lực lượng nào nữa, ngày mai xuất động toàn quân, Quan Thiên Chiếu đã mất đi kiên nhẫn đối với Thiếu Lâm tự.

Giải quyết xong uy hiếp của ong vò vẽ, Quan Thiên Chiếu không tin những con lừa trọc này còn có thể giở trò gì khác.

Động tĩnh của bọn Quan Thiên Chiếu không giấu được ai, cũng không muốn giấu, cho nên Hoắc Nguyên Chân thông qua Kim Nhãn Ưng có thể dễ dàng nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.

Sau khi hắn nói tin tức này cho tăng chúng Thiếu Lâm, mọi người đều tỏ ra quan tâm.

Tuệ Vô nói:

- Phương trượng, nếu như bọn họ có thể chống đỡ ong vò vẽ, sợ rằng chúng ta cũng không dễ thở lúc nào, thương thế người bị thương vẫn chưa chuyển biến tốt.

Tuệ Kiếm cũng nói:

- Không sai, bây giờ trong Thiếu Lâm, người có thể tham chiến chỉ có hơn trăm người, hơn nữa Phương trượng mới vừa nói ngày mai bọn Quan Thiên Chiếu sẽ xuất động toàn quân. Mặc dù hai ngày nay chúng ta liên tục đánh tan mấy đợt tiến công của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có năm ngàn quân sinh lực, nguyên khí không hư hại, không có lực lượng ong vò vẽ, sợ là chúng ta không có phần thắng.

Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm nói ra như vậy cũng đã nói hộ nỗi lo của mọi người Thiếu Lâm.

Bất quá mọi người lại không hề tỏ ra sợ hãi, đã đánh tới nước này rồi, không phải là người chết chính là ta chết, tuyệt đối không có khả năng nào khác, trong lòng của mọi người cũng đã có chuẩn bị.

Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người Thiếu Lâm, mỉm cười nói:

- Mọi người cũng không nên lo lắng quá mức, chỉ cần các ngươi nghiêm khắc dựa theo kế hoạch của ta mà làm, như vậy ngày mai chính là ngày bọn Quan Thiên Chiếu hoàn toàn thất bại.

Tất cả mọi người rối rít gật đầu, mặc dù không hiểu nhưng cũng không hỏi thăm, mọi người đã quen với Phương trượng thần kỳ. Cũng tỷ như bầy ong vò vẽ này, trước đó ai có thể nghĩ tới chiến cuộc lại đột nhiên xuất hiện biến hóa đầy kịch tính như vậy.

- Bây giờ đệ tử bị thương nhẹ có bao nhiêu?

Hoắc Nguyên Chân hỏi thăm Tuệ Vô, Tuệ Vô vội vàng nói:

- Đệ tử Thiếu Lâm ta lưu lại tổng cộng hai trăm chín mươi người, trong đó ước chừng năm mươi tên văn tăng, võ tăng bị thương tổng cộng một trăm hơn ba mươi người, trong đó trọng thương hơn bốn mươi người, bị thương nhẹ ước chừng hơn sáu mươi, còn có một số mặc dù không phải là trọng thương, nhưng cũng tạm thời không có năng lực ra trận.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:

- Ngày mai, hết thảy người bị thương nhẹ đều phải đứng lên, lên tường viện chống đỡ, cần phải bảo đảm tường viện không bị công hãm.

Hắn lại nhìn về phía Tuệ Kiếm:

- Ngựa Thiếu Lâm chúng ta hiện tại có bao nhiêu?

- Phương trượng, chiến mã hiện hữu Thiếu Lâm ta có hơn một trăm thớt.

- Áo giáp chiến mã mà ta dặn dò lúc trước, nay đã chuẩn bị xong chưa?

Áo giáp chiến mã là Hoắc Nguyên Chân đã tính tới từ trước, hôm nay đã tới lúc phát huy tác dụng.

- Phương trượng, đã làm xong từ sớm, bất quá vẫn chưa từng dùng qua.

- Rất tốt, sáng mai, tất cả đệ tử không bị thương đều lên ngựa, tổ chức đội ngũ một trăm người đột kích.

Tuệ Kiếm hỏi:

- Phương trượng, chẳng lẽ đệ tử của chúng ta sẽ xông ra khỏi chùa hay sao?

- Không sai, ngày mai chính là trận chiến cuối cùng, đánh một trận định thắng bại!

Bon Tuệ Kiếm có vẻ lo lắng nhìn nhau một cái, nhưng nếu Phương trượng đã quyết định hắn có đạo lý của hắn, bọn mình chỉ cần tuân thủ là được.

Lúc này, Nhất Tịnh từ phía sau chạy tới.

Hoắc Nguyên Chân thấy Nhất Tịnh, vội vàng hỏi:

- Chuẩn bị ra sao rồi?

Nhất Tịnh lộ vẻ hưng phấn:

- Phương trượng sư huynh, chuẩn bị xong rồi, chỉ bất quá hình thể hai tên kia quá lớn, chúng ta làm cũng vội vàng, mặc dù là bảo vệ được, bất quá về hình thức có hơi khó coi.

- Không sao, lập tức dẫn ta đi xem một chút.

Hoắc Nguyên Chân đứng dậy muốn cùng Nhất Tịnh rời đi, đi được hai bước lại nói:

- Dỡ hết đá tảng, tháo ván ra khỏi cửa chùa, không cần ngăn chặn cửa chùa nữa. Ngày mai chúng ta sẽ xông ra từ nơi này.

- Dạ!

Bọn Tuệ Vô thấy Phương trượng tỏ ra hết sức tự tin, lập tức cũng tỉnh táo tinh thần. Có thể không cần tử thủ, mặt đối mặt chém giết cùng địch nhân, đây mới là chuyện mà bọn họ mong đợi.

Các đệ tử Thiếu Lâm bắt đầu dời đi đá tảng phong bế cửa chùa, Hoắc Nguyên Chân theo Nhất Tịnh đi ra hậu sơn.

Mới vừa ra khỏi cửa sau Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân lập tức thấy thứ mà hắn muốn thấy.

Hơn mười hòa thượng đang bận rộn sửa sang lại khôi giáp trên người Ngưu Ma Vương và Đại Thánh.

Thật ra thì đây căn bản không thể coi là khối giáp, từng sợi dây sắt cột lại từng lớp giáp da thật dày, trong ba lớp ngoài ba lớp, hình thể Ngưu Ma Vương vốn đã khổng lồ này lại lớn thêm một vòng.

Cái đầu to lớn của nó cũng bị bao phủ lại, chỉ lộ ra đôi mắt.

Hoắc Nguyên Chân đi tới trước người của Ngưu Ma Vương, vỗ vỗ mấy tầng áo giáp kia, cảm giác thật dày.

Đẹp thì không đẹp, nhưng chắc chắn là thực dụng.

Theo lý thuyết bản thân lực phòng ngự Ngưu Ma Vương vậy là đủ rồi, chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân vì lý do bảo hiểm, còn làm thêm một tầng phòng thủ cho bọn chúng.

Mấy tầng áo giáp này ngăn cản đao thương phổ thông tuyệt đối không thành vấn đề, đừng nói là cung tên, không có cả tư cách gãi ngứa cho Ngưu Ma Vương.

Nhìn xong Ngưu Ma Vương nhìn lại Đại Thánh, trang phục tên này đẹp mắt hơn Ngưu Ma Vương một chút, năm sáu bộ khôi giáp của con người được xả ra nhập lại, bên trong khảm da trâu, bên ngoài là giáp sắt, may liền lại sau đó mặc vào cho nó.

Khôi giáp không gọn gàng, cũng không đẹp, nhưng rốt cục cũng phòng ngự được thân thể Đại Thánh.

Không riêng có khôi giáp, còn có một cái đầu khôi.

Đầu Đại Thánh quá lớn, không thể đội đầu khôi bình thường, trên đầu nó hiện tại đang đội một cái nồi sắt, sau khi xử lý qua loa một chút, cứ như vậy chụp lên đầu nó.

Thấy Hoắc Nguyên Chân đến, Đại Thánh nhe răng toét miệng bày tỏ trang bị này không thoải mái, Ngưu Ma Vương cũng đang ở đó uốn tới ẹo lui.

Hoắc Nguyên Chân cười an ủi hai tên khổng lồ một chút:

- Hai người hãy cố kiên trì một ngày, ngày mai đánh giặc xong, cho các ngươi mặc một thân kim giáp, bảo đảm vừa uy phong lại đẹp.

Nghe nói đánh giặc, hai tên khổng lồ đều kích động lỗ mũi nở lớn, thở hổn hển, mắt trợn tròn, đầu lắc lư liên tục. Chúng hận không thể xông ra ngoài ngay tức khắc, đánh sớm một chút, để có thể trút bỏ trang bị khó chịu trên thân thể mình.

Nhìn hai tên khổng lồ lúc này trông như quái vật, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm kích động, ngày mai, thời khắc cuối cùng, thật là làm cho người mong đợi.

- Nhóm đội!

Các binh lính xoay người chỉnh tề, xếp thành mấy nhóm.

- Tất cả đeo phòng thủ lên, hôm nay những ong vò vẽ kia đã không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp đối với chúng ta. Không có những ong vò vẽ kia, Thiếu Lâm tự kia chỉ còn là Thiếu Lâm tự không chịu nổi một đòn, hôm nay nhất định chúng ta phải san bằng ngôi chùa kia thành bình địa!

Thượng Quan Hùng đang lớn tiếng chỉ huy quân đội, Quan Thiên Chiếu bên cạnh đang quan sát.

Thượng Quan Hùng nói xong, Quan Thiên Chiếu ở bên cạnh bổ sung một câu:

- Chúng ta không cần tù binh!

- Nghe thấy Tiết Độ Sứ mệnh lệnh của Đại nhân chưa, chúng ta không cần tù binh!

- Hống!

Các binh lính chỉnh tề quơ múa binh khí trong tay, chỉ bất quá toàn thân đều phủ vải dày, thanh thế cũng không lớn lắm.

Quan Thiên Chiếu cũng không so đo những tiểu tiết này, chỉ huy quân đội bắt đầu lên núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio