Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- A, xin Đại nhân nói cụ thể hơn một chút.
- Phương trượng, nói đơn giản một chút, chỉ cần người tuyên bố giải tán Thiếu Lâm tự, sau đó tự vẫn, như vậy bản quan có thể cầu xin Tiết Độ Sứ Đại nhân bỏ qua cho tăng chúng thủ hạ ngươi, chút lòng tin này, bản quan vẫn phải có.
Thượng Quan Hùng vừa nói vừa quan sát tăng chúng phòng ngự trên tường viện Thiếu Lâm tự.
Không nói y có thể cầu xin Quan Thiên Chiếu hay không, nhưng nói như thế, hắn là sẽ làm cho những hòa thượng tự cho là hắn phải chết này thấy được một tia hy vọng, nói không chừng lòng quân dao động, không chịu bán mạng vì Thiếu Lâm tự nữa.
Như vậy mình cũng sẽ tiết kiệm được không ít công sức, giải quyết Thiếu Lâm tự sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vốn y cho là lời của mình nói ra, những tăng lữ kia nhất định sẽ lộ vẻ do dự. Không nghĩ tới một loạt ánh mắt khinh thường trên đầu tường quét tới, dường như coi đề nghị của Thượng Quan Hùng y là hết sức hoang đường.
Có hòa thượng dứt khoát hộ to lên:
- Tên binh sĩ quèn kia, ngươi đừng khích bác ly gián ở chỗ này nữa, Phương trượng chúng ta nói đám người các ngươi tới đây xâm phạm tuyệt đối sẽ không được như ý. Từ hôm nay, ngày cuối cùng các ngươi đã đến!
- Binh sĩ quèn, cất thủ đoạn nho nhỏ của ngươi đi, có bản lĩnh cứ việc đánh tới!
Sắc mặt Thượng Quan Hùng xanh mét, những hòa thượng này thật là không biết điều, chẳng lẽ bọn họ ngây thơ cho là mình thật không dám giết sạch bọn họ hay sao?
- Phương trượng, xem ra ngươi là tự tuyệt sinh lộ.
- Thượng Quan Đại nhân, đệ tử Thiếu Lâm chúng ta nói không sai, thủ đoạn của người quả thật vô cùng ấu trĩ. Bất quá hiện tại là thời khắc phi thường, ngươi sử dụng chút kỹ xảo cũng là điều dễ hiểu, bất quá đã làm cho người thất vọng rồi.
- Phương trượng, ta luôn luôn kính trọng người, không nghĩ tới người không biết tốt xấu như vậy, Thượng Quan Hùng đành phải đắc tội!
- Thượng Quan Đại nhân, đây chính là lời bần tăng muốn nói với người, bắt đầu từ bây giờ mau mau cầu nguyện thần linh mà người tin tưởng đi.
Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này, tâm niệm thoáng động, lặng lẽ ban bố một mệnh lệnh.
Bên này Thượng Quan Hùng cũng bắt đầu điều binh khiển tướng, tiến vào hình thức công kích.
Quân đội cất bước chỉnh tề bắt đầu đi tới Thiếu Lâm tự, ước chừng mấy chục cái thang được mang ra ngoài. Ngày hôm qua bọn họ thua thiệt ở chỗ thang quá ít, dẫn đến chậm chạp không thể công lên tường viện, hôm nay chuẩn bị cũng rất đầy đủ. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
- Công kích!
Thượng Quan Hùng ở phía sau đội ngũ hét lớn một tiếng.
Những binh lính kia nhất tề phát tiếng đếm nhịp, thanh âm cực lớn, sau đó đao thuẫn binh che chở, trường thương thủ mang thang, bắt đầu vọt tới tường viện Thiếu Lâm tự.
Mới vừa vọt tới một nửa, đột nhiên có người dừng bước, kinh ngạc nhìn bầu trời.
- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy, không chịu xung phong sẽ bị chém không tha!
Thấy thủ hạ quân binh mình lại có hành động không tuân hiệu lệnh, Thượng Quan Hùng rất là căm tức, há lại có chuyện như vậy?!
Nhưng y mới vừa hô xong, dần dần có nhiều quân binh hơn ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Hiện tượng khác thường như vậy làm cho Thượng Quan Hùng cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn theo.
Không nhìn không sao, vừa nhìn lập tức giật nảy mình:
- Cái gì vậy?
Trên bầu trời, một mảnh mây đen đang trôi tới.
Không!
Không phải là trôi tới, mà là bay tới.
Thậm chí tiếng kêu ầm ầm át cả tiếng gào thét của quân binh, tiếng ầm ầm như vậy khiến cho người ta nghe thấy phải dựng đứng lông tóc.
- Ong vò vẽ! Ong vò vẽ thật lớn!
Cũng không biết là người nào kêu một câu, tiếp theo toàn bộ đội ngũ quan binh bắt đầu sôi trào.
Trời ơi, có ai từng thấy ong vò vẽ lớn như vậy chưa, đây còn là ong vò vẽ sao, quả thật vô cùng kinh khủng, vì sao lại thấy còn lớn hơn cả chim sẻ như vậy?
Vô số ong vò vẽ tạo thành mây đen, mỗi một con to như quả trứng gà. Dưới ánh mặt trời, thậm chí đám quân binh có thể nhìn thấy độc châm của chúng lấp lánh hàn quang.
Nếu bị loài vật này đốt, coi như xong đời.
Tất cả mọi người có hơi rét lạnh, bọn họ đều là dũng sĩ, đều là quân nhân trung thành với Quan Thiên Chiếu, thấy nhiều sinh tử trên chiến trường, chưa từng biết sợ là gì. Nhưng đối mặt loại quái vật không ai có thể chống cự này, bọn họ hãi sợ thật sự.
Thứ này quả thật không thể nào đánh trả, từng con phi hành giữa không trung, cũng không thể nào cầm đao thương chém trúng, làm như vậy cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Vốn là bọn họ còn có một chút hy vọng, hy vọng những ong vò vẽ này bay tới có thể sẽ đốt những hòa thượng kia. Dù sao các hòa thượng đầu sáng như vậy, thế nào cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của ong vò vẽ.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, ong vò vẽ căn bản không thèm để ý tới một hàng đầu trọc trước mắt, bay thẳng qua đầu những hòa thượng này, xông về phía phương trận bọn họ.
Giờ khắc này, tất cả thang, đao thương đều bị ném xuống đất hết thảy, tất cả binh lính đều ôm đầu trốn chui như chuột, cướp đường mà tranh nhau chạy xuống núi.
Ong vò vẽ để lộ độc châm, bắt đầu truy kích quân địch đang bỏ chạy thục mạng.
Vô số tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên vang lên trên chiến trường, từng tên binh lính trúng độc chấm té xuống.
Những binh lính này đều có khối giáp hộ thân, bộ vị chủ yếu bọn họ cần phải bảo vệ chính là mặt cùng tay, rất nhiều người đều lấy vạt áo trùm tay, sau đó ôm mặt mà chạy.
Nhưng rõ ràng là bọn họ chạy không nhanh hơn ong vò vẽ, một con ong vò vẽ đốt không chết, lập tức có năm sáu, thậm chí mười ong vò về khác truy kích, nối đuôi nhau dùng độc châm đốt ngã vô số.
Sau khi ong mật đốt người, bản thân nó cũng sẽ chết đi, bởi vì trên độc châm của nó có móc ngược, đốt người xong cũng sẽ lôi cả nội tạng của nó ra ngoài.
Nhưng ong vò vẽ lại không có vấn đề này, độc châm của nó là thẳng, cho nên sau khi đốt người bản thân nó cũng không chết đi. Bất quá chỉ là độc tính giảm bớt, không thể đốt mãi được.
Nhưng cho dù như vậy, hai vạn ong vò vẽ này cũng không phải hai ngàn quân đội trước mắt có thể đối phó, nhất là lúc mới vừa tiếp xúc, chỉ trong khoảnh khắc đã có sáu bảy trăm người ngã xuống dưới độc châm ong vò vẽ.
Thấy ong vò vẽ hung mãnh như vậy, lòng của Thượng Quan Hùng đang rỉ máu.
Chiến đấu lâu như vậy, chưa từng đánh qua trận nào uất ức như trận này. Vì sao có một tổ ong vò vẽ lớn như vậy tập kích quân đội của mình?
Vì sao chúng không tập kích các hòa thượng, chẳng lẽ ong vò vẽ là do hòa thượng nuôi hay sao?
Đã từng nghe qua nuôi ong mật, chưa từng nghe qua nuôi ong vò vẽ.
Nhưng bất kể là y từng nghe qua hay chưa, chuyện đã xảy ra, y thân là tướng lãnh, nhất định phải giải quyết.
Nhưng trước mắt phải giải quyết như thế nào? Không có cách nào giải quyết, con đường duy nhất chính là chạy trốn.
Thật ra thì không cần y nói, những binh lính này đã làm rồi.
Toàn bộ đều dùng vạt áo tận lực bao quanh những bộ vị da thịt lộ ra ngoài, một ngàn người giống như vỡ đê tranh nhau chạy xuống núi, chỉ sợ mình chạy chậm hơn người khác.