Dịch: Hạo Thiên
Chương : Suy đoán (Thượng)
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút, nói với Ninh Uyển Quân đang lộ vẻ hết sức mong mỏi:
- Nữ thí chủ xin theo bần tăng tới đây.
Ninh Uyển Quân gật đầu, che mặt trở lại như trước, đi theo Hoắc Nguyên Chân xuống Vạn Phật tháp.
- Đi ra bên ngoài tháp, thiếu nữ tên gọi Tiểu Thúy còn đang chờ ở chỗ này, thấy Ninh Uyển Quân đi ra vội vàng chạy tới, quan sát trên dưới, ân cần hỏi han:
- Tiểu thư, người không sao chứ? Vì sao vào đi lâu như vậy? Hòa thượng này không có làm gì người chứ?
Ninh Uyển Quân giận dỗi đánh Tiểu Thúy một cái:
- Nha đầu chết tiệt kia, nói nhăng gì đó, phương trượng đây là cao tăng hữu đạo.
Tiểu Thúy còn có chút không phục:
- Đó là hắn chưa từng thấy qua dung mạo người, nếu không hữu đạo cũng sẽ đổi thành vô đạo.
Hoắc Nguyên Chấn ở bên cạnh không khỏi khẽ bật cười, tiểu nha đầu này rõ ràng là lòng ngay miệng lẹ.
Thấy Hoắc Nguyên Chân cười, Ninh Uyển Quân càng ngượng ngùng hơn, nói với Tiểu Thúy:
- Nếu như người còn nói bậy nữa, cũng không cần phụng bồi ta, tự mình trở về đi thôi.
Nghe ra Ninh Uyển Quân giận thật, rốt cục Tiểu Thúy không dám nhiều lời nữa.
- Ngươi hãy chờ ở chỗ này, ta muốn đi thỉnh giáo phương trượng một ít chuyện.
Ninh Uyển Quân lại bỏ Tiểu Thúy lại, đi theo Hoắc Nguyên Chân vào trong miếu.
Hai người vào phòng của Hoắc Nguyên Chân, chia ra ngồi xuống.
- Nữ thí chủ, bần tăng cũng không cần hỏi nàng cụ thể có chuyện gì phiền lòng, nàng chỉ cần ngồi nghe bần tăng gõ mộc ngư cho nàng, bình ổn tâm tư, có lẽ tâm trạng thay đổi sẽ có thể nghĩ thông sự tình.
Hoắc Nguyên Chân lấy ra mộc ngư của mình lần nữa, thầm nghĩ mình quay trúng bảo bối này thật là đáng giá, luôn luôn phát huy tác dụng không nhỏ vào thời khắc mấu chốt.
Vốn là Ninh Uyển Quân có chút xem thường đối với cách làm của Hoắc Nguyên Chân, gõ gõ mộc ngư thì có thể tạo được tác dụng gì.
Nhưng khi tiếng mộc ngư vang lên, nàng không còn nghĩ như vậy nữa.
Mộc ngư lốc cốc kêu vang, mặc dù thanh âm không lớn nhưng lại như tiếng mõ sớm chuông chiều làm chấn động tâm linh người nghe, tẩy rửa linh hồn người ta.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc này, chuyện của phụ thân vốn đã từ lâu không nghĩ ra, hiện tại tựa hồ trở nên không tới nỗi khó giải quyết như vậy. Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, nhưng Ninh Uyển Quân lại tin chắc có đường giải quyết, chỉ cần từ từ tìm kiếm là được.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, lại như trôi qua rất chậm, không biết qua bao lâu, tiếng mộc ngư của Hoắc Nguyên Chân chợt ngừng lại.
Ninh Uyển Quân chậm rãi mở mắt, cách khăn che mặt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chấn, đứng dậy chúc cậu vạn phúc:
- Phương trượng, ta không biết ngài làm thế nào mà được, nhưng tiểu nữ tin tưởng ngài là một cao tăng chân chính hữu đạo, không giống lão hòa thượng bên ở trong một ít chùa miếu, chẳng qua chỉ có vẻ đạo mạo bên ngoài, đối với chuyện của tiểu nữ hoặc là bó tay hết cách, hoặc là nói một ít thiên lý kỳ quái. Mặc dù ngài không nói gì nhưng tiểu nữ cũng đã sáng tỏ ý của ngài. Đa tạ phương trượng chỉ điểm, giúp cho tiểu nữ có cảm giác như vừa bừng tỉnh ngộ.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Nữ thí chủ nói quá lời, bần tăng cũng không có làm gì. Đã từ lâu nữ thí chủ theo đuổi một kết quả lý tưởng, nhưng thực tế lại khác xa cùng lý tưởng. Hay là nàng hãy đổi sang một phương thức khác, hãy thử buông tay.
- Buông tay ư?
- Đúng vậy, buông tay, không cần cố ý suy nghĩ cái gì, để cho hết thảy thuận theo tự nhiên đi. Lúc nàng cảm thấy số mệnh đóng cửa lại với mình, đồng thời cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác ở một góc khác cho nàng. Buông tay cũng là một cảnh giới.
Ninh Uyển Quân ngơ ngác suy nghĩ một trận, lần nữa thì lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Đa tạ phương trượng, tiểu nữ đã hiểu.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm nàng đã hiểu, vì sao ta không hiểu chút nào? Xem ra dùng Phật pháp để lừa dối người tuyệt đối rất là hữu hiệu.
Bởi vì trong lòng Ninh Uyển Quân vốn là có chuyện, bản thân lại vô lực giải quyết mới đi cầu Phật, tìm cầu nơi gởi gắm tinh thần.
Hoắc Nguyên Chân thân là phương trượng, thân phận đủ trọng lượng, lại nói mấy câu lấp lửng mập mờ, sau đó phối hợp gõ bảo bối mộc ngư của mình mấy cái. Làm như vậy thường là có thể làm cho lòng người sinh ra tin tưởng, tự cho là tìm được đường giải quyết.
Nhưng đường giải quyết này có hữu hiệu hay không, cũng chỉ có trời mới biết.
Hoắc Nguyên Chân nói những lời này, Ninh Uyển Quân tỏ ra như vô cùng cảm động, do dự hồi lâu mới lên tiếng nói:
- Phương trượng, thật không dám giấu, hiện tại tiểu nữ đã nghĩ thông suốt, tạm thời không muốn trở lại bên cạnh phụ thân, tiểu nữ tin tưởng bản thân phụ thân sẽ suy nghĩ ra.
- Cũng tốt.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, nghĩ thầm sắp sửa tới lúc lấy tiền.
Không ngờ Ninh Uyển Quân lại mở miệng nói:
- Phương trượng, vốn là tiểu nữ tính toán bất kể chuyện có kết quả như thế nào cũng sẽ cho Thiếu Lâm một khoản tiền hương hỏa. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho mấy người các vị sử dụng tám năm mười năm.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, trong lòng lại hồi hộp: “Hay quá hay quá, đủ cho năm hòa thượng chúng ta sử dụng tám năm mười năm, hắn là phải có hai ba ngàn lượng, nàng mau lấy ra đi...”
Nhưng Ninh Uyển Quân thình lình đổi giọng:
- Nhưng bây giờ tiểu nữ không dám làm như thế...
Đây là vì sao? Hoắc Nguyên Chấn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nàng muốn cho luôn một vạn lượng hay sao?
- Mặc dù phương trượng Đại sư tuổi không lớn lắm, nhưng chân chính là cao tăng hữu đạo. Mặc dù tiểu nữ là phận nữ nhi nhưng cũng biết đồ vật thế tục như tiền tài trước mặt Đại sư cũng như nước chảy mây trôi. Cho dù là núi vàng núi bạc chất đống trước mặt của ngài, e rằng ngài cũng không thèm liếc mắt nhìn qua một chút. Nếu như tiểu nữ mang những vật vô dụng này để báo đáp Đại sư, vậy mới là xúc phạm Đại sư, xúc phạm một nơi tịnh thổ như Thiếu Lâm tự này.
Hoắc Nguyên Chân không nói một lời, trong lòng âm thầm kêu khổ: “Hỏng rồi, hỏng bét, không ngờ rằng tiểu nha đầu này thật sự xem mình như cao tăng, còn tưởng rằng mình không thích vàng bạc. Rõ ràng là nói nhăng nói càn, lão nạp đầy vẫn còn thiếu bạc tiền trang người ta chưa trả...”
Nhưng cái mũ cao tăng đã chụp vào đầu, quả thật Hoắc Nguyên Chân không tiện phản bác. Nếu như nói mình muốn bạc, vậy công phu vừa rồi chẳng phải là đổ sông đổ biển hay sao?
Quá rồi, mình đóng giả quá đáng rồi...
Bên kia Ninh Uyển Quân lại tiếp tục nói:
- Nhưng dù sao tiểu nữ tới đây vào chạng vạng tối, làm phiền phương trượng Đại sư thời gian dài như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy không yên... Hơn nữa bây giờ tâm sự tiểu nữ đã yên, đi đâu mà không được, chẳng hay...
- Nữ thí chủ, xin cứ nói.
- Lúc tới đây, tiểu nữ thấy thông cáo chiều thu đệ tử ngoài cửa, chẳng hay phương trượng Thiếu Lâm có chiều thu nữ đệ tử hay không? Dù sao cũng là đệ tử tục gia, để tóc tu hành, nếu như có thể tiểu nữ sẽ tìm một chỗ ở dưới chân núi, mỗi khi đến thời gian khóa sớm hay tập võ, sẽ tới Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng khoát tay áo một cái:
- Chuyện này không được, Thiếu Lâm tự không chứa chấp nữ đệ tử, đây là thiết quy, không thể phá hư.