Dịch: Hạo Thiên
Chương : Suy đoán (Hạ)
Mặc dù cự tuyệt một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy là một chuyện hết sức gian nan, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không chút do dự. Thiếu Lâm tuyệt đối không thể thu lưu nữ đệ tử, toàn là một đám thiểu nam thanh xuân, tràn trề sức sống, đột nhiên nhận một thiếu nữ vào nói không chừng sẽ gây ra loạn...
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt, Ninh Uyển Quân cũng không quá kinh ngạc, dù sao trong chùa miếu nam nhân có thêm một thiếu nữ quả thật có nhiều bất tiện.
Nhưng nàng còn tiếp tục nói:
- Phương trượng không đáp ứng, trong lòng tiểu nữ rất là tiếc nuối. Vừa rồi nghe được tiếng mộc ngư của phương trượng, quả thật tiểu nữ đã sinh lòng dâng trọn đời mình cho cửa Phật, nhưng phương trượng lại không thu nữ đệ tử. Không bằng như vậy, Thiết Ngưu là người ở của ta, cũng có thể đại biểu ta, để cho y thay ta lại Thiếu Lâm làm một tên đệ tử, cũng coi là một phần tâm ý của tiểu nữ đối với Thiếu Lâm vậy.
- Thiết Ngưu ư, là đại hán với con hổ vừa rồi đó sao?
- Đúng vậy.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Ninh Uyển Quân một cái, trong lòng hơi có chút do dự, mình có hơi xem thường thiếu nữ này rồi. Mới vừa bên trong tháp rõ ràng nàng đã lộ ra chân tình, nhưng sau khi khôi phục lại, thiếu nữ này tuyệt đối là một thiếu nữ tinh minh.
Mặc dù mộc ngư có thể tịnh hóa lòng người, nhưng chưa chắc có thể tịnh hóa đến trình độ này. Thiếu nữ này đầu tiên là nói mình muốn ở lại Thiếu Lâm, biết rất rõ ràng không thể thành công nhưng cũng phải nói, thật ra thì mục đích chính là vì để cho Thiết Ngưu này ở lại Thiếu Lâm. Bởi vì mình đã cự tuyệt nàng một lần, cũng không tiện cự tuyệt lần thứ hai, đây cũng là thủ đoạn thường dùng đàm phán trên thương trường đời sau. Huống chi nếu mình muốn cự tuyệt Thiết Ngưu, vậy nhất định phải có lý do thích hợp.
Nhưng tại sao nàng muốn làm như vậy? Chẳng lẽ thật sự như lời nàng, muốn tận một phần tâm ý vì Thiếu Lâm sao?
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:
- Hết thảy chúng sinh đều có Phật tính, Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ vẫn mở rộng của phương tiện. Thiết Ngưu là một nam tử, nếu như muốn ở lại Thiếu Lâm ta cố nhiên là được, nhưng cũng nhất định phải trải qua chúng ta khảo nghiệm mới được.
- Thiết Ngưu là người tốt, phương trượng cứ việc khảo nghiệm.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu.
Ninh Uyển Quân nói xong những lời này, dường như đã trút bỏ được một mối ô tâm sự, nàng lại thi lễ với Hoắc Nguyên Chấn lần nữa, lại nói:
- Nếu đã như vậy, tiểu nữ cũng không còn chuyện gì khác. Xin phương trượng cứ khảo nghiệm Thiết Ngưu, nếu cảm thấy y không được, có thể để cho y tự rời đi, tiểu nữ xin cáo từ.
- Nữ thí chủ đi thong thả.
Ninh Uyển Quân cất bước đi ra ngoài, đi tới cửa chợt đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thật ra thì trong lòng tiểu nữ vẫn cảm thấy tò mò, chẳng lẽ phương trượng không muốn biết thân phận chân thật của Uyển Quân sao?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Nữ thí chủ quá coi trọng bề ngoài, thiên tử thì sao, khất cái thì sao? Trong Phật nhãn chúng ta, chúng sinh ngang hàng, hoặc giả thân phận cô nương hết sức tôn quý, nhưng trong mắt bần tăng cũng chẳng khác gì nhau.
Ninh Uyển Quân không nói tiếp, xoay người rời đi, mặc dù không thấy được mặt nàng, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại có thể cảm giác được trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như nàng mỉm cười.
Vì sao cười thì không biết, có thể là cảm kích mình giải quyết một mối tâm sự vì nàng, cũng có thể là cao hứng vì nàng đã đạt tới mục đích nào đó.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không cảm giác được đối phương có ác ý, điểm này hắn vẫn còn có chút tự tin.
Nàng làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, Hoắc Nguyên Chân không biết nguyên nhân này là cái gì, nhưng hắn vẫn đồng ý để cho Thiết Ngưu lưu lại. Bởi vì hắn muốn biết nguyên nhân, Thiết Ngưu đúng là một đột phá khẩu.
Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự này còn có bí mật gì sao?
Hoắc Nguyên Chân gọi Nhất Không tiễn Ninh Uyển Quân, dù sao mình cũng là phương trượng, không thể làm những chuyện nghênh đón tiễn đưa như vậy.
Hắn đứng ở cửa sổ, nhìn theo Ninh Uyển Quân cùng Tiểu Thúy rời đi, để Thiết Ngưu ở lại.
Cao thủ!
Hoắc Nguyên Chân chợt thốt ra hai chữ. Chắc chắn Ninh Uyển Quân và Tiểu Thúy đều biết võ công, mặc dù không thể xác định đạt đến trình độ nào, nhưng võ nghệ tuyệt đối không thấp.
Nếu không bây giờ đã là ban đêm, Thiếu Lâm tự ở sâu trong rừng núi, gió núi gào thét, âm trầm lạnh lẽo không nói, còn có dã thú, các nàng chỉ là hai nữ hài tử, làm sao dám đi lại giữa đêm tối như vậy?
Có võ công, dung mạo xinh đẹp, có phụ thân, có quyền thế địa vị, có thủ hạ còn mang theo con hổ, tuyệt không phải người trong chính đạo.
Không phải là nàng muốn ta đoán thân phận của nàng sao? Ta đoán nàng là... Yêu nữ Ma giáo!
Hoắc Nguyên Chân trở lại giường mình, tùy ý nói một câu.
Trên sơn đạo Thiếu Lâm, bóng cây xanh mát mẻ giữa ban ngày vào ban đêm lộ ra vẻ âm trầm kinh khủng, gió núi gào thét thổi ào ào, khiến cho chéo áo Ninh Uyển Quân cùng Tiểu Thúy tung bay phần phật.
- Tiểu thư, tại sao lưu Thiết Ngưu lại? Y đần như vậy, có thể được việc sao, không bằng tìm người có thể tin được ở tổng đàn...
Tiểu Thúy không hiểu hỏi.
Ninh Uyển Quân đã bỏ đi khăn che mặt, dung nhan tuyệt mỹ vào ban đêm cũng không nhìn rõ lắm, quay đầu nhìn Tiểu Thúy nói:
- Ngươi không hiểu, Thiết Ngưu là đần, nhưng chính vì y đần mới có thể dễ dàng được phương trượng kia tin tưởng hơn. Nếu như tìm kẻ cơ trí từ tổng đàn tới, ngược lại sẽ làm hỏng việc.
- Người cơ trí sẽ làm hỏng việc ư, vì sao vậy?
Tiểu Thúy hoàn toàn không hiểu.
- Ngươi xem thường tên phương trượng kia rồi, người này sau không lường được. Lúc ta ở bên trong Phật tháp đã từng bỏ khăn che mặt ra, cũng không thể khiến cho hắn tỏ ra dao động chút nào. Hơn nữa hắn căn bản không quan tâm thân phận của ta, ta cũng không nhìn ra võ công hắn cao hay thấp. Ngoài mặt tựa hồ không có công phu gì, nhưng trước sơn môn rống to một tiếng rõ ràng chính là Sư Tử Hống nhà Phật đạt tới trình độ cực cao, hơn nữa hắn còn cố ý khống chế nội lực.
- Bản lãnh bực này làm sao có thể là hạng người vô năng, người này thật ra cực kỳ khôn khéo, chẳng qua hắn là hòa thượng, không chú ý tới sự vật thế tục thôi. Nếu như tìm một kẻ cơ trí vào đó, ngược lại để cho hắn sinh lòng cảnh giác, một khi hắn cảnh giác, ta có cho ai đi cũng bằng vô dụng.
- Hắn lợi hại như vậy, Thiết Ngưu ở lại đó chỉ sợ cũng vô dụng.
- Không, chỉ cần cái đó... Đúng là ở Thiếu Lâm trên Ngự Trại sơn, sớm muộn gì Thiết Ngưu cũng sẽ có phát hiện. Huống chi còn có Đại Hoàng, xét về tìm kiếm đồ vật, Đại Hoàng còn mạnh hơn người rất nhiều.
Tiểu Thúy gật đầu:
- Vẫn là tiểu thư nghĩ chu đáo, hơn Tiểu Thúy hàng ngàn hàng vạn lần.
- Bớt lắm mồm, tối rồi, chúng ta hãy mau lên đường.
Ninh Uyển Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiếu Lâm tự trong đêm tối, sau đó cùng Tiểu Thúy song song nhảy lên tại chỗ, bay lên tới trên ngọn cây, chân điểm nhánh cây tựa như lăng ba tiên tử, biến mất trong đêm tối.