Phương Trượng

chương 261: hộ quốc đại sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

- Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, lòng nói ta đi gặp bọn họ làm gì, hai lão nhân cộng lại một trăm mấy chục tuổi, cũng không phải là chưa từng thấy qua.

Thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ chẳng chút động lòng, Triệu Nguyên Khuê tiếp tục nói:

- Nếu Đại sư chịu đi, ta có thể thỉnh chỉ phụ hoàng, để cho người tôn Đại sư lên làm Hộ Quốc Phó Sư, địa vị chỉ kém Hộ Quốc Đại Sư, để khen ngợi chiến công Đại sư chống lại Quan Thiên Chiếu lần này.

Triệu Hề Mặc cũng ở bên cạnh lên tiếng:

- Phương trượng không cần hoài nghi lời của Nguyên Khuê, chuyện này ta cũng có thể giúp một tay. Hoàng huynh vốn là hết sức tán thưởng Phương trượng, nếu như có ta bên cạnh góp lời, chuyện này sẽ có tám phần khả năng thành công.

- Bảo bần tăng đi làm Hộ Quốc Phó Sư?

- Không sai, Hộ Quốc Phó Sư, đến lúc đó trong số người xuất gia trong thiên hạ, Phương trượng chính là dưới một người, trên vạn người.

Triệu Nguyên Khuê bổ sung một câu, sau đó bốn phía nhìn một chút, lén lén lút lút giống như ăn trộm, sau khi xác định xung quanh không người, mới nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Lần trước nghe lời Đại sư dạy bảo, sau khi Nguyên Khuê hồi kinh khiêm tốn hành sự, tất cả đều xem trọng chuyện của phụ hoàng, hôm nay đã được phụ hoàng rất thích. Hơn nữa Đại ca thông đồng một giuộc với Thái sư, hiện tại cũng đã bị phụ hoàng phế trừ đi ngôi vị Thái tử, giam trong cung cấm không được ra ngoài, e rằng không có ngày ngóc đầu lên được.

- Vậy bần tăng phải chúc mừng thí chủ.

Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, thì ra còn có chuyện này, vậy ngày sau Triệu Nguyên Khuê này sẽ có đường phát triển.

Trên mặt Triệu Nguyên Khuê hơi lộ ra chút vẻ đắc ý, nhưng rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường, xem ra tâm tính đúng là đã thay đổi, cũng không phải là quá nông cạn.

- Cho nên nếu như có ngày sau... Đến lúc đó, Đại sư khẳng định chính là Quốc sư, ở trong lòng Nguyên Khuê, người xuất gia trong thiên hạ không thể sánh kịp Đại sư, trí khôn bác học, hơn nữa trạch tâm nhân hậu, càng là ân nhân cứu mạng bản Hoàng tử, Nguyên Khuê không cảm tạ Đại sư xứng đáng, quả thật là xấu hổ trong lòng. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.

Những lời này đồng nghĩa với hứa hẹn, chỉ cần Triệu Nguyên Khuê có ngày lên ngôi, như vậy Hoắc Nguyên Chân chính là Hộ Quốc Đại Sư Thịnh Đường, đến lúc đó thật đúng là đứng trên cực điểm người xuất gia trong thiên hạ.

Huống chi tuổi Hoắc Nguyên Chân còn nhỏ hơn Triệu Nguyên Khuê một ít, lên làm Hộ Quốc Đại Sư, cần Triệu Nguyên Khuê còn là Hoàng đế, như vậy địa vị này của hắn sẽ ổn định vô cùng, có thể là nói làm cả đời.

Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, quan sát hai người trước mắt một cái.

Triệu Nguyên Khuê nói lời như thế, thật ra thì có hơi đại nghịch bất đạo, bất quá Triệu Hề Mặc lại không có cảm giác chút nào, hiển nhiên hai chú cháu này đã sớm thương lượng từ trước.

Hiện tại Triệu Hề Mặc cũng đang khẩn trương nhìn chăm chú vào Hoắc Nguyên Chân, từ trong ánh mắt của lão, Hoắc Nguyên Chân nhìn ra vẻ do dự, tựa hồ cũng không phải là đặc biệt hy vọng mình đáp ứng.

Nếu là người xuất gia thông thường đối mặt với cám dỗ của địa vị Hộ Quốc Đại Sư, sợ là khó có thể kềm chế. Nhưng Hoắc Nguyên Chân không quan tâm tới chức Quốc sứ gì đó, tự nhiên tâm tính vững vàng, có thể tỉnh táo đối mặt.

“Muốn mang chuyện này ra lung lạc bần tăng, thử dò xét bần tăng sao?”

Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như nước trong giếng lặng, nói với Triệu Nguyên Khuê:

- Triệu thí chủ, bần tăng xin cảm tạ mỹ ý của người trước.

- Xin đừng ngại, Đại sư, Nguyên Khuê nói những lời này đều là thật, hy vọng Đại sư có thể đáp ứng, như vậy ngày sau ở kinh thành lui tới với nhau cũng thuận tiện hơn một chút, Nguyên Khuê cũng có thể thường đi thỉnh giáo Đại sư một ít chuyện.

Hoắc Nguyên Chân lại nhìn kỹ Triệu Nguyên Khuê một chút, y nói ra những lời này có vẻ chân thành, tựa hồ cũng không phải là giả dối.

Nhưng Triệu Hề Mặc lại có vẻ khẩn trương, có nghĩa là trong chuyện này, trong lòng của hai người có cái nhìn khác nhau.

Trong nháy mắt Hoắc Nguyên Chân cũng đã quyết định chủ ý. Hắn nhìn Triệu Nguyên Khuê khẽ lắc đầu một cái:

- Triệu thí chủ, sợ là chuyện này bần tăng phải làm cho ngươi thất vọng.

Triệu Nguyên Khuê sửng sốt:

- Đại sư, Quốc sư ngài cũng không muốn làm sao?

Lúc này rốt cục Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nói với Triệu Nguyên Khuê:

- Quốc sư có cái gì tốt, bần tăng là Phương trượng Thiếu Lâm, chẳng lẽ ta còn có thể dời Thiếu Lâm tự đến kinh thành được sao?

Triệu Nguyên Khuê nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, cuối cùng lại cắn răng một cái:

- Hai vị thiền sư Đại Tướng Quốc Tự tuổi cũng đã cao, nếu Phương trượng bằng lòng, ngày sau nhất định Triệu mỗ sẽ ngấm ngầm chu toàn chuyện này, tranh thủ để cho Phương trượng...

Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

- Ý tốt của Triệu thí chủ, bần tăng xin tâm lãnh.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đi tới trước án, cầm giấy bút lên, cử bút viết một bài thơ, đưa cho Triệu Nguyên Khuê.

Triệu Nguyên Khuê liếc mắt xem xong, ngậm miệng không nói, có vẻ thất vọng.

Triệu Hề Mặc có vẻ không nhịn được, cầm giấy trong tay Triệu Nguyên Khuê xem thử, thì ra là một bài thất ngôn tứ tuyệt.

“Ta sẽ không lên Thiên Tử thuyền, ta cũng không ngủ ở Trường An, gió mát trăng thanh xin làm bạn, sách cổ thanh đăng chuỗi ngày tàn.”

Sau khi xem xong, thần sắc Triệu Hề Mặc không khỏi có chút kích động, đột nhiên lớn tiếng nói:

- Hay! Đại sư nói rất hay! Người xuất gia không bị danh lợi làm động, không vì hồng trần loạn tâm, phần tâm cảnh tu hành này cũng đã hơn Lợi Trí thiền sư Đại Tướng Quốc Tự rất nhiều.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Thí chủ khen quá lời rồi.

- Không quá lời, tuyệt đối không quá lời chút nào. Đại sư không cần khiêm nhường, mặc dù tuổi ngài không lớn lắm, nhưng nhân phẩm tâm tính quả thật là lão phu bình sinh mới thấy, lão phu tới Thiếu Lâm tự này quả thật không uống công chút nào.

Sau khi nói xong, Triệu Hề Mặc lại bật cười ha hả:

- Nguyên Khuê, con đã không thành công. Lúc thúc điệt ta tới đây đã nói qua chuyện này, kết quả chuyện này chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của một trong hai ta, hiện tại xem ra con phải thất vọng rồi.

Triệu Nguyên Khuê cười khổ mấy tiếng:

- Đại sư không chịu đi Trường An, quả thật là một chuyện vô cùng đáng tiếc đối với Nguyên Khuê, bất quá cũng không sao, Đại sư là thế ngoại cao nhân, Nguyên Khuê thật sự là không dám miễn cưỡng. Nhiều nhất ngày sau Nguyên Khuê có thời gian, sẽ đích thân tới Thiếu Lâm gặp Đại sư, chỉ hy vọng Đại sư không nên cự tuyệt Nguyên Khuê dễ dàng như vậy, chuyện là do người, luôn luôn có thể tìm được phương pháp quyền biến.

- Ha ha, Nguyên Khuê ngươi cũng đừng hy vọng quyền biến gì đó, theo thúc thúc ta thấy, Đại sư là thật sự không hề quan tâm tới chức Quốc sư cái rắm gì đó của con, đây mới là cảnh giới cao nhân, con từ bỏ hy vọng đi thôi.

Mặc dù Triệu Nguyên Khuê không thành công, nhưng dường như cũng chưa từ bỏ hy vọng, vẫn tiếp tục nói:

- Nguyên Khuê thấy cũng chưa chắc, Đại sư là người ưu thời mẫn thế, nếu là quốc gia có nguy nan, tin tưởng Đại sư sẽ làm ra lựa chọn chính xác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio