Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Triệu Hề Mặc khoát tay áo một cái:
- Đây chỉ là giả thuyết của con, chưa chắc đã là thật. Hiện tại Quan Thiên Chiếu thế cô, không còn gượng được bao lâu nữa. Quan Thiên Chiếu vừa diệt, bọn Tây Bắc kia cũng đơn độc không thể làm gì, còn có nguy nan gì chứ?
Nói tới chỗ này, Triệu Nguyên Khuê cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, mà là nói với Triệu Hề Mặc:
- Thúc thúc, vậy thúc đã suy nghĩ kỹ chuyện của mình chưa?
Triệu Hề Mặc vỗ đùi đánh đét:
- Suy nghĩ kỹ rồi, ngày sau lão phu sẽ ở lại Thiếu Lâm tự, xuất gia làm hòa thượng!
- Vậy chúc mừng thúc thúc, chúc mừng thúc thúc rốt cục tìm được bảo địa, kỳ vọng được đền đáp!
Sau khi nói xong, Triệu Nguyên Khuê đứng dậy chúc mừng cho Triệu Hề Mặc, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, chúc mừng, rốt cục vị thúc thúc ta đây muốn ở lại Thiếu Lâm Tự xuất gia.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại không lộ vẻ gì, mà chỉ nói:
- Mỗi ngày đều có vô số người muốn đến Thiếu Lâm ta xuất gia, nhưng Thiếu Lâm ta cũng không phải là người nào cũng có thể tùy tiện thu nhận, có gì đáng mừng?
Triệu Nguyên Khuê cùng Triệu Hề Mặc lập tức ngẩn người ra tại chỗ.
Vì sao Phương trượng này không đồng ý thu nhận?
Lúc tới đây, trong lòng bọn họ nhớ chuyện khảo nghiệm Thiếu Lâm tự, khảo nghiệm Phương trượng này, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới Phương trượng sẽ cự tuyệt đề nghị bọn họ. Theo bọn họ thấy, bằng vào thân phận và võ công của Triệu Hề Mặc, tới bất cứ chỗ nào chắc chắn cũng sẽ được thu nhận. Ngày sau bất kể từ phương diện nào, cũng có thể mang lại thuận tiện cực lớn cho tự viện, vì sao lại có chuyện không đồng ý?
Lúc này Triệu Hề Mặc mới nhớ chưa nói ra trình độ võ công của mình, vội vàng nói:
- Phương trượng, lão phu tu luyện Nhất Dương Chỉ có thành tựu, thiên phú tập võ cũng không tệ lắm, hôm nay đã là Tiên Thiên hậu kỳ.
- Tiên Thiên hậu kỳ ư, vậy thì đã sao?
Bị câu nói này của Hoắc Nguyên Chân làm cho á khẩu không trả lời được, Triệu Hề Mặc lẩm bẩm không biết nên nói thế nào.
- Không nói chuyện này nữa, hai vị ở xa tới là khách, đạo đãi khách của bần tăng quả thật có chút sơ sót, hôm nay khí trời tốt, ta có Võ Hậu Long Tỉnh. Nào nào, mua cả núi xanh làm bình phong, lấy hết nước sông để pha trà, hai vị nếm thử xem trà của bần tăng có thơm ngon hay không.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một hộp lá trà, bắt đầu pha trà.
Triệu Hề Mặc cùng Triệu Nguyên Khuê liếc mắt nhìn nhau, trợn tròn mắt, vì sao vất vả tìm tới nơi này, người ta vẫn không chịu nhận?
Hơn nữa Triệu Hề Mặc mắt thấy tâm nguyện nhiều năm sắp sửa hoàn thành, lại bị người ta đóng sầm cửa lại ngay trước mặt, lập tức có vẻ nôn nóng. Lão không còn lòng dạ nào uống trà, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương trượng này, hy vọng hắn có thể thu nhận mình.
Hết thảy đều lọt vào mắt Hoắc Nguyên Chân, hắn cười thầm trong lòng:
“Lão phách lối tới đây, nếu như không mài giũa bớt góc cạnh của lão, ngày sau lão cũng không biết nghe lời ai ở Thiếu Lâm tự này.”
Chuyện làm cho Hoắc Nguyên Chân dở khóc dở cười đã xảy ra.
Hắn không có lập tức đáp ứng thu nhận Triệu Hề Mặc, không ngờ rằng lão nhân này dứt khoát mặc bộ tăng bào của mình, cạo tóc trên đầu nhất quyết ở lại Thiếu Lâm tự không đi.
Lão không đi thật ra hết sức hợp ý Hoắc Nguyên Chân, bất quá không để lộ ra ngoài thôi.
Biểu hiện quá mức tích cực, khó tránh khỏi sẽ làm cho Triệu Hề Mặc sinh lòng kiêu căng, vẫn nên chờ một chút, dù sao trước mắt lão ở lại Thiếu Lâm, nhất định là sẽ không đi rồi.
Chỉ cần lão là người chân chính tin Phật, chỉ cần lão ở lại Thiếu Lâm càng lâu, chắc chắn sẽ càng không muốn rời đi.
Thiếu Lâm tự có đủ chuyện thần bí, có lực hút chí mạng với người tin theo Phật tổ, ở chỗ này càng lâu sẽ cảm thấy nơi này càng tốt, không nảy sinh lòng đi sang những tự viện khác nữa.
Triệu Hề Mặc ở lại, Triệu Nguyên Khuê rời đi, lúc đi nói cho Hoắc Nguyên Chân, đợi đến khi Hà Nam hoàn toàn bình định, Hoàng đế lão tử của y nhất định sẽ đích thân đến Hà Nam thị sát, đến lúc đó có thể có khả năng ghé Thiếu Lâm tự xem một chút.
Đối với chuyện này Hoắc Nguyên Chân không có bày tỏ gì, mình thật sự là không có lòng kính ngưỡng Hoàng đế thế giới này.
Triệu Hề Mặc đích thân đưa Triệu Nguyên Khuê đi, sau khi đưa đi trở lại Phương Trượng viện.
- Phương trượng, ngài xem một chút, ta làm sao sống ở Thiếu Lâm, không có tên không có thân phận, người khác hỏi ta tên gì, ta cũng không thể trả lời. Dù sao ta cũng đã cạo đầu, ngài tạm thời không cho ta quy y cũng được, dầu gì cũng nên cho ta một pháp danh đi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không có pháp danh ở lại chỗ này quả thật không thuận tiện, hắn nên có pháp danh.
Trước mắt đệ tử Thiếu Lâm có ba đời, đời mình là chữ Nhất, là nhân vật trưởng bối Thiếu Lâm. Đời kế là chữ Tuệ, là đệ tử Thiếu Lâm đời thứ hai.
Còn có đệ tử đời thứ ba chữ Giác.
Triệu Hề Mặc thân phận tôn quý, hơn nữa càng là cao thủ siêu cấp Tiên Thiên hậu kỳ, có thể so chiêu với nhân vật cường hãn như Mã Chấn Tây. Mình có thể không quan tâm tới thân phận hoàng thất của lão, cũng không thể không quan tâm thân phận võ lâm cao thủ.
Dù sao người công lực cao, đương nhiên phải được tôn trọng đầy đủ.
Cho nên bối phận Triệu Hề Mặc chỉ có thể là chữ Nhất. Nếu như cho lão chữ Tuệ, đến lúc đó đệ tử đời thứ hai xuất hiện một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, mà đời thứ nhất còn có Nhất Tịnh chưa đạt tới Hậu Thiên viên mãn, quả thật là không giống ai.
Chuyện này mình có thể làm chủ, Hoắc Nguyên Chân gọi tất cả người hàng chữ Nhất cùng hàng chữ Tuệ tới, nói cho bọn họ biết kể từ hôm nay, Thiếu Lâm hàng chữ Nhất lại thêm một người, Triệu Hề Mặc.
Pháp danh của Triệu Hề Mặc, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân quyết định gọi Nhất Đăng, lão biết Nhất Dương Chỉ, như vậy pháp danh này vừa hay thích hợp với lão.
Triệu Hề Mặc cũng hết sức hài lòng với pháp danh của mình, vui vẻ ra mặt nhất nhất làm lễ ra mắt cùng mọi người Thiếu Lâm. Từ đó về sau thế gian không còn Triệu Hề Mặc nữa, chỉ có Thiếu Lâm Nhất Đăng.
Nhất Đăng bối phận rất cao, trong hàng chữ Nhất cũng chỉ dưới Hoắc Nguyên Chân.
Hôm nay hàng chữ Nhất có năm người, Nhất Giới, Nhất Đăng, Nhất Trần, Nhất Không, Nhất Tịnh.
Chỉ bất quá Nhất Trần bị Quan Thiên Chiếu mang về Trịnh Châu, sợ rằng trong thời gian ngắn không thể trở lại, cho nên trước mắt chỉ có bốn người.
Nhất Đăng đến, tăng cường thực lực Thiếu Lâm tự thật to.
Trước mắt đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm Vô Danh cũng không ở Thiếu Lâm, hơn nữa cho dù có Vô Danh, lão cũng sẽ không tham dự vào những chuyện thông thường, cho nên không thể xếp lão vào lực lượng thường trực được.
Mà Nhất Đăng lại khác, sau khi bị Hoắc Nguyên Chân gây khó dễ vài lần, càng cung kính với Hoắc Nguyên Chân hơn, gần như là chỉ đâu đánh đó, đây mới là điểm quan trọng nhất.
Một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ hùng mạnh chắc chắn sẽ giúp cho thực lực Thiếu Lâm gia tăng hơn nữa, lực lượng cao tầng không kém gì một ít đại phái giang hồ.
Sau khi quyết định chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu toàn lực tìm kiếm tung tích Chư Viễn.
Nhất Đăng cũng biết Chư Viễn, lão nói cho Hoắc Nguyên Chân biết Chư Viễn chính là một thần thâu, thậm chí còn đã từng gây án ở Hoàng cung. Bất quá nếu y cố ý ẩn núp, cơ hồ không có ai có thể tìm được, nếu không Hoàng gia cũng sẽ không để cho y tiêu dao ngoài vòng pháp luật đã nhiều năm như vậy.
Nghe thấy Nhất Đăng nói như thế, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có vẻ buồn ảo não. Không tìm được Chư Viễn, không tìm lại được kinh thư không nói, hơn nữa còn sẽ mất đi một lần quay thưởng, thật sự là một chuyện khiến cho người ta phải buồn bã vô cùng.
Nhưng mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, vẫn không có tung tích Chư Viễn, Hoắc Nguyên Chân cũng dần dần đón nhận hiện thực này, bây giờ không tìm được, mình cũng không có biện pháp.
Mắt thấy thời gian đã từ từ đi tới hạ tuần tháng Sáu, cách kỳ hạn kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm kinh thư chỉ có hai ngày, Hoắc Nguyên Chân cũng hoàn toàn bỏ qua hy vọng. Ngày ngày hắn chỉ khổ tu bên trong Phương Trượng viện, tranh thủ sớm ngày xung kích cảnh giới Tiên Thiên.
Buổi chiều ngày Mười Tám tháng Sáu, Hoắc Nguyên Chân đang tu luyện, đột nhiên bên ngoài truyền tới một trận ồn ào huyên náo, tựa hồ còn có thanh âm đánh nhau.
Còn có người tới Thiếu Lâm tự gây chuyện sao?
Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc trong lòng, rời Phương Trượng viện đi ra ngoài.
Đến bên trong chùa, nhìn thấy phía trước có người đang động võ, hắn vội vàng đi tới.
Đến nơi này vừa nhìn qua, Hoắc Nguyên Chân vừa mừng vừa sợ.
Kẻ đang động thủ là hai người Tuệ Vô Tuệ Kiếm, đang song chiến với một người, người này chính là Chư Viễn mà Hoắc Nguyên Chân nằm mộng cũng muốn tìm được!
Vì sao y lại tới Thiếu Lâm
Hiển nhiên thủ đoạn chiến đấu của Chư Viễn so ra kém hẳn thủ đoạn trộm cắp của y. Thân là Tiên Thiên trung kỳ, đối chiến Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm hai Tiên Thiên sơ kỳ còn ở hạ phong, mặc dù không đến nỗi bị thua quá nhanh, nhưng muốn chiến thắng cũng là không thể nào.
- Đám hòa thượng các ngươi không nên động thủ với ta, ta tới đây là muốn gặp phương trượng các ngươi.
- Hừ, phương trượng cũng đã sớm nói nhất định phải bắt được Chư Viễn, nếu người thừa nhận mình là Chư Viễn, như vậy dĩ nhiên chúng ta phải bắt người lại đem đi gặp phương trượng!
- Thật là ngu xuẩn, nếu ta không tới, các ngươi bắt được ta sao?
Tuệ Vô lạnh giọng phản kích:
- Ai biết ngươi có phải là mưu đồ chuyện xấu cố ý tiếp cận phương trượng chúng ta hay không, cứ trói lại mang đi gặp phương trượng là hơn.
Nhất Đăng đang ở bên cạnh quan chiến, lão không hề động thủ, bởi vì thực lực Chư Viễn chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, không đáng cho lão đích thân ra tay, tránh cho đánh mất thân phận.
Nhưng thấy hai người Tuệ Vô song chiến hồi lâu vẫn không thể bắt được, Nhất Đăng cũng có vẻ không nhịn được, lặng lẽ giơ lên một ngón tay, chuẩn bị cho Chư Viễn một chiêu đánh ngã đối phương.
Sau lại Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến lên:
- Dừng tay!
Hắn vừa lên tiếng nói, tất cả mọi người lập tức dừng tay, hai bên tách ra, mọi người ra mắt phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía mọi người khoát tay áo một cái, sau đó nói với Chư Viễn:
- Chư thí chủ, bần tăng tìm ngươi thật là khổ, thật không nghĩ tới người có thể tới Thiếu Lâm tự ta.
Chư Viễn thấy Hoắc Nguyên Chân, nhanh chóng đi về phía trước hai bước, thi lễ thật sâu:
- Đại sư, cầu xin Đại sư tha thứ, Chư Viễn bằng lòng trả lại tất cả kinh thư, ta cũng đã mang về.
Nói xong Chư Viễn lấy bao trên lưng xuống mở ra, quả nhiên toàn bộ kinh thư mất trộm đều ở trong đó, Vô Tướng Thần Công để ở trên cùng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, bất kể mục đích Chư Viễn là gì, lấy kinh thư trước rồi hãy nói. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Hắn lệnh cho bọn Tuệ Vô nhận lấy kinh thư, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống trong cơ thể lập tức vang lên:
- Nhiệm vụ tìm kiếm kinh thư đã hoàn thành, phần thưởng là cơ hội một lần quay thưởng, cơ hội lần này sẽ đồng thời tiến hành với quay thưởng tháng Sáu.
Hoắc Nguyên Chân mừng thầm trong lòng, rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù hoàn thành như vậy có chút kỳ quái, nhưng dầu sao coi như là hoàn thành.
- A Di Đà Phật! Bể khổ vô biên, thí chủ có thể kịp thời quay đầu lại, cũng coi là công đức vô lượng.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu khách sáo, trong lòng vô cùng hiếu kỳ không biết tại sao Chư Viễn có thể đem kinh thư trả lại.
Lúc này, đột nhiên Chư Viễn quỳ rạp xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân, thậm chí bên trong đôi mắt rưng rưng ngấn lệ:
- Đại sư, ta van cầu ngài hãy cứu ta, giúp ta hóa giải Sinh Tử Phù trong cơ thể đi!
Sinh Tử Phù!
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, nói với Chư Viễn:
- Ngươi hãy đứng lên, theo ta đến Phương Trượng viện nói chuyện.
Không để cho bất luận kẻ nào đi theo, kể từ sau khi có Kim Chung Tráo, Hoắc Nguyên Chân đã không hề sợ hãi Tiên Thiên trung kỳ nữa, Chư Viễn không làm tổn thương được mình.
Chư Viễn đi theo Hoắc Nguyên Chân, thẳng đi tới Phương Trượng viện, sau khi đóng cửa phòng, Hoắc Nguyên Chân mời Chư Viễn ngồi xuống.
- Chư thí chủ, nói ta nghe thử, Sinh Tử Phù này là thế nào vậy?
Chư Viễn nói:
- Đại sư, hôm đó không phải là ngài đuổi giết ta sao, cuối cùng ta nhảy xuống sống chạy trốn. Thủy tính ta rất khá, có thể lặn một ngày đêm, ta theo dòng sông lặn đi xa có mấy chục dặm, sau đó từ một rừng cây nhỏ lên bờ, mới không bị ngài phát hiện.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, mặc dù Kim Nhãn Ưng có thể nhìn xa ngoài trăm dặm, nhưng không có nghĩa là sự vật trong vòng trăm dặm bất cứ lúc nào cũng lọt vào đáy mắt nó. Thấy được khoảng cách trăm dặm cũng cần phải đặc biệt quan sát chăm chú mục tiêu nào đó mới có thể thấy được, Chư Viễn lặn ra xa như vậy, lặng lẽ lên bờ, tự nhiên không thể phát hiện.
- Sau khi lên bờ ta bèn ẩn náu. Vốn là ta muốn học tập Cửu Dương chân kinh, lấy trộm kinh thư cũng là vì đổi lấy bí tịch Cửu Dương chân kinh với ngài.
- A, thì ra là như vậy...
- Đúng vậy, vốn ta tính toán qua mấy ngày sẽ lặng lẽ tới đây gặp mặt ngài một lần để bàn điều kiện. Nhưng khi ta tới, Thiếu Lâm tự này bắt đầu đánh giặc, ta cũng không có cơ hội tới, bèn ở lại trong Đăng Phong huyện. Không ngờ rằng một thời gian trước đây có một nữ tử phát hiện ra ta, hơn nữa bắt đầu đuổi giết ta.
- Nữ nhân thế nào vậy?
Hoắc Nguyên Chân lập tức kích động trong lòng, Sinh Tử Phù, nữ nhân, là An tỷ tỷ đang lặng lẽ trợ giúp mình sao?
- Nữ nhân kia mang khăn che mặt, ta cũng không thấy rõ, bất quá từ thân hình có thể đoán dung mạo chắc chắn là rất đẹp. Người này công lực cực cao, sau khi phát hiện ra ta hai bên giao thủ, ta không phải là đối thủ của nàng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Nhưng chạy được một lần, ngày hôm qua lại bị nàng phát hiện ra, dường như là nàng đặc biệt đuổi giết ta.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ngày hôm qua chúng ta giao thủ lần nữa, ta trúng một chiêu Sinh Tử Phù của nàng, suýt chút nữa đông cứng cả xương tủy. Nàng nói cho ta biết, nếu đem kinh thư tới Thiếu Lâm trả lại, ngài có thể giải trừ hàn độc Sinh Tử Phù cho ta, Đại sư, van cầu ngài cứu ta với!