Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Kế hoạch như vậy quả thật là có thể giúp cho người khác sống sót trở về, nhưng e rằng Phương Trượng đội trưởng của mình sẽ không trở về được nữa.
Quả nhiên là một đời cao tăng ưu thời mẫn thế, hắn muốn hy sinh thân mình sao?
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ nhìn những người này, nghĩ thầm chẳng lẽ trong lòng ta không có nắm chắc có thể làm như vậy sao, các ngươi quá lo xa rồi...
Bất quá rất nhiều lá bài tẩy của hắn cũng không thể nói ra lúc này, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát không giải thích nữa, dẫn theo tất cả mọi người lặng lẽ đến nham thạch phía sau bờ biển, sau đó bắt đầu lặn xuống nước. Kế đó nhờ vào màn đêm che chở, lặng lẽ tới gần những hải thuyền kia.
Bọn họ mới vừa rời đi khỏi, phía sau dãy nham thạch, một nữ tử áo trắng đeo khăn che mặt chậm rãi đứng dậy.
Dưới khăn che mặt, môi hồng khẽ cắn, chậm rãi thốt lên một câu:
- Tên ngốc này...!
Nước biển ban đêm có hơi lạnh, có hơi mặn.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo đội du kích của mình, nhanh chóng tiến tới vùng biển cạn.
Đồ phóng hỏa đã được đựng trong túi da trâu, phòng ngừa ẩm ướt.
Trải qua chiến tranh tẩy rửa, người có thực lực yếu kém trong đội ngũ này đều đã bị đào thải, những người còn sống sót này đa số đều là Hậu Thiên hậu kỳ. Trong đó có một ít Hậu Thiên viên mãn, mấy Tiên Thiên sơ kỳ, cùng với vị đội trưởng Hoắc Nguyên Chân thực lực không rõ.
Công lực thâm hậu đều có thể bế khí trong thời gian ngắn, bọn họ xuống nước ở cách những hải thuyền kia chừng hai dặm, lặn tới bên dưới hải thuyền không có gì khó khăn.
Lặn thắng một hồi, rốt cục mọi người tới bên dưới hải thuyền địch.
Người Thịnh Đường đã nhiều lần đánh lén thuyền bè người Phù Tang, hiện tại những người Phù Tang đề phòng cũng tương đối nghiêm mật, dọc theo thân thuyền có người lui tới tuần tra không ngừng, phòng ngừa có người đánh lén.
Thật may là bọn họ trực tiếp lặn đến đáy thuyền, nhờ có mạn thuyền che khuất, những binh sĩ Phù Tang bên trong không phát hiện được bọn họ.
Đến dưới chiếc hải thuyền đầu tiên, mọi người ngoi lên lấy hơi một chút, sau đó Hoắc Nguyên Chân dặn dò các tổ lập tức chuẩn bị vào vị trí.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là ẩn núp, chuẩn bị lên thuyền bất cứ lúc nào, mình đánh trên thuyền nào, bọn họ sẽ phóng hỏa thuyền đó.
Mọi người rối rít gật đầu, chuyện cho tới bây giờ nói gì cũng đã không có ý nghĩa, chỉ có làm theo đội trưởng dặn dò, chuyện này mới có khả năng thành công.
Điểm khó khăn duy nhất chính là đội trưởng phải gánh vác trách nhiệm quá trọng đại, một mình hấp dẫn hỏa lực thủ vệ Phù Tang, đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng.
Tổ thứ nhất chuẩn bị vào vị trí, các tổ còn lại chuẩn bị tiến tới, ẩn nấp dưới đáy các hải thuyền, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân tới.
Một tổ hai mươi người nửa người lộ trên mặt nước, ánh mắt lấp lánh nhìn đội trưởng trước mắt.
- Chư vị thí chủ, chư vị đồng đạo.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, lúc này bọn họ lại có cảm giác như sắp sanh ly tử biệt.
- Không nên lo lắng cho bần tăng, mặc dù bần tăng không dám cam đoan mình có thể đánh tới chiếc thuyền thứ mấy, nhưng dám cam đoan chiếc thuyền thứ nhất này sẽ là nhanh nhất. Động tác các ngươi phải nhanh, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, sau khi nhanh chóng đốt chiếc thuyền này, các ngươi đi tới chỗ chiếc thuyên thứ mười. Nếu như cuối cùng bận tăng không đánh tới chiếc thuyền thứ mười, như vậy nhiệm vụ đốt chiếc thuyền địch cuối cùng sẽ rơi vào người các người.
- Đội trưởng...
Hai mươi nhân sĩ võ lâm đánh giết sinh tử đã quen, ai nấy nhìn thấy vô số cái chết, giờ phút này giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Tốt lắm, có lẽ bần tăng không đánh tới thuyền cuối cùng, có lẽ giữa đường sẽ đuối sức, nhưng bần tăng nhất định sẽ sống, nhất định sẽ sống!
Sau khi Hoắc Nguyên Chân nói xong, thân thể nhảy lên trong nước một cái, bay lên trên cao mấy trượng, giữa không trung lướt ngang một cái, mũi chân đạp vào mạn thuyền, lại bay lên cao lần nữa, thẳng lên dọc theo thân thuyền.
- Đội trưởng, ngươi phải bảo trọng!
Hai mươi người đều chuẩn bị kỹ càng, bọn họ không có khinh công như Hoắc Nguyên Chân nhưng vì hôm nay đốt cháy hải thuyền, bọn họ ai nấy đều chuẩn bị phi trảo xích sắt, là dụng cụ để leo trèo, chờ sử dụng leo lên thuyền vào thời khắc mấu chốt.
Hoắc Nguyên Chân lên hải thuyền, không có bại lộ thân hình lập tức, mà là nhằm chuẩn một cơ hội không người, tung mình nhảy lên boong thuyền.
Loại hải thuyền này rất lớn, phía trên có mấy chục cột buồm, những lá buồm to lớn đã được kéo lên, rất nhiều thủy thủ đã vào vị trí sẵn sàng. Chỉ cần chờ đào binh tới đây, lập tức liền có thể lên thuyền khởi hành.
Kế hoạch do Hoắc Nguyên Chân định trước với mọi người là sau khi hắn lên thuyền sẽ đánh giết một trận. Sau khi đánh bại nhiều người đối phương sẽ tìm cơ hội chặt gãy cột buồm, cột buồm vừa gãy, người mình bên dưới có thể đi lên phóng hỏa đốt thuyền.
Nếu như chỉ có chiếc thuyền này, Hoắc Nguyên Chân có mười phần nắm chắc dễ dàng đánh tan quân coi giữ, ba trăm người mà thôi, dùng Kim Chung Tráo chống đỡ, đánh giết thắng tới là được.
Nhưng vấn đề trước mắt là nơi này có tới mười chiếc thuyền, có ba ngàn quân coi giữ, mà nội lực của mình là có hạn. Chưa tới cảnh giới Tiên Thiên, không thể sinh sôi không ngừng tạo thành tuần hoàn, cho nên không thể khinh suất sử dụng những môn công phu quá mức hao tổn nội lực.
Tỷ như Kim Chung Tráo, tỷ như Sư Tử Hống, tỷ như thân pháp Đại Na Di, còn có Vô Tướng Kiếp Chỉ đều là những môn công phu hao tốn nội lực vô cùng, cũng không thể tùy tiện dùng tới.
Phương pháp tốt nhất, chính là bằng vào công phu chưởng pháp bản thân nhất nhất đánh ngã địch nhân.
Mặc dù những người Phù Tang này cùng hung cực ác, nhưng dù sao bọn họ cũng là người bình thường, một người bình thường trong mắt mình cũng gần như trẻ con.
Nhưng số lượng trẻ con này có hơi nhiều, hơn nữa ai nấy còn cầm đao thương xông lên, vẫn có thể tạo ra tổn thương cho mình.
Nhưng bất kể như thế nào, nhất định phải xông lên chém giết một mạch.
Hoắc Nguyên Chân tin tưởng giữa những chiếc thuyền này chắc chắn sẽ không tiếp viện cho nhau, tối thiểu cũng sẽ không tiếp viện trên quy mô lớn. Bởi vì bọn họ lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn của địch nhân, một khi bọn họ phân binh tiếp viện, như vậy thuyền của họ sẽ bị tập kích.
Trên thực tế trước kia bọn Hoắc Nguyên Chân từng dùng qua kế sách này, nếu như bọn họ thật dám phân binh tiếp viện, như vậy đã đúng vào mong muốn của mình.
Lặng lẽ tới đầu thuyền, Hoắc Nguyên Chân quyết định bắt đầu chiến đấu từ mũi thuyền.
Bởi vì người ở mũi thuyền đều là nhân vật chủ yếu khởi động thuyền này, nếu như đánh chết tất cả người ở mũi thuyền, thật ra chiếc thuyền này sẽ tê liệt một nửa ngay tức khắc.
Hiện người ở trên thuyền đã vào vị trí của mình, trên boong thuyền có hơn mười tên thủy binh đang đi tới đi lui tuần tra.
Nếu là thường ngày, nhất định mình sẽ chậm rãi đánh chết từng tên một, nhưng hôm nay không được, không đủ thời gian.
Sau khi tránh né vài nơi có lính tuần tra dày đặc, Hoắc Nguyên Chân liền bại lộ thân hình của mình.
Một thủy binh Phù Tang nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó đột nhiên định cất tiếng hô to.
Hoắc Nguyên Chân thi triển khinh công nhảy một cái đến trước mặt y, giơ tay lên xuất ra một chiều Đại Lực Kim Cương Chưởng vào giữa ngực người này.
Chiến đấu như vậy không cần màu mè quá nhiều, chỉ cần giở đi giở lại mấy chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng thực dụng nhất của mình.
Một chưởng đánh trúng ngực, tên thủy binh Phù Tang này trước ngực lõm xuống, sau lưng nhô lên, trực tiếp bay ngược ra sau mười mấy thước, thi thể rơi xuống biển, trở thành vong hồn thứ nhất dưới tay Hoắc Nguyên Chân
- Lực đạo hơi lớn, nhất định phải tiết kiệm được thể lực, tiết kiệm được nội lực mới được!
Hoắc Nguyên Chân xuất chưởng xong biết có hơi mạnh, điều chỉnh lực đạo một chút, thân thể nhanh chóng vọt tới trước, nhắm vào một thủy binh Phù Tang mới vừa muốn quay đầu lướt đi.
Người này còn chưa kịp quay đầu lại, sau gáy nổi lên một trận gió lạ, bị một chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.
Không có bao nhiêu máu, không có não chảy ra, lần này lực đạo vừa đủ.
Liên tục đánh chết hai người, rốt cục bị đám thủy binh Phù Tang phát hiện, trên thuyền lập tức vang lên mấy tiếng quát mắng, còn có tiếng cảnh báo sắc bén.
Hoắc Nguyên Chân không có tâm tư đấu dây dưa cùng đối phương, mà là trực tiếp tung người tiến vào phòng lái trên mũi thuyền. Nơi này có lái thuyền chưởng đà, có hoa tiêu dẫn đường, đánh chết những người này trước mới là phải đạo.
Bên trong có năm sáu tên thủy thủ, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào lập tức nói to bằng ngôn ngữ mà hắn không hiểu được.
Hoắc Nguyên Chân không nói một lời, Đại Lực Kim Cương Chưởng trên dưới tung bay, một chưởng một tên giết chết hết thảy.
Thật sự là vô cùng dễ dàng, những người này không có phòng bị gì, càng không có võ trang, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có lẽ liên tục đánh chết ba ngàn người cũng không phải là mộng.
Nhưng thực tế cũng không theo ý muốn của người ta, đã có mười mấy tên thủy binh Phù Tang vọt tới cửa phòng đầu thuyền.
Vũ khí của những người này chủ yếu là đao, loại đao Đông Doanh lưỡi mỏng sống dày, hai tay múa may, lực đạo chém xuống rất lớn.
Nhìn một mảnh đạo quang chớp động, Hoắc Nguyên Chân không có thi triển Kim Chung Tráo. Nếu như sử dụng Kim Chung Tráo sẽ dễ dàng giết chết bọn họ, nhưng dù sao Kim Chung Tráo cũng là công phu quá mức tiêu hao nội lực, có thể không dùng tới thì tốt hơn.
Hắn cũng không vội vàng rời phòng, dù sao trong này chật hẹp, đối phương đông người cũng không thể nào xông lên một lượt, thuận tiện cho mình nhất nhất giết chết từng người một.
Thân hình chớp động, Hoắc Nguyên Chân tiến dần ra cửa phòng, song chương múa may tả hữu, lấy thể sét đánh không kịp bưng tai liên tục đánh chết mấy người.
- A...
- Bát cách nha lộ...
Từng tiếng kêu thảm thiết quái dị vang dậy trời đêm, có tiếng cảnh báo rét rét không ngừng vang lên, rất nhanh chiếc thuyền này đã bùng nổ sôi trào.
Thậm chí hai chiếc thuyền khác ở gần chiếc thuyền này nhất cũng vội vàng thắp đèn sáng lên, rất nhiều thủy thủ lên trên boong thuyền quan sát về hướng này.
Cửa khoang thuyền mở ra, bên trong rất nhiều thủ vệ quơ múa đao thương bắt đầu xông lên boong thuyền.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân không thể tiếp tục cố thủ bên trong phòng nữa, hắn nhất định phải đi ra bên ngoài, có không gian rộng lớn hơn.
Vận khí Đan Điền, sự xuất hai chiêu chưởng pháp hung ác đánh bay hai tên thủy binh ngăn ở cửa, Hoắc Nguyên Chân nhảy một cái ra khỏi phòng, trở lại trên boong thuyền.
Nhìn đám thủy binh ùn ùn kéo tới trước mặt, hai tay Hoắc Nguyên Chân chắp hình chữ thập, niệm một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, Phật tổ ở trên cao, vì lê dân Thịnh Đường ta không bị ngoại tộc tàn sát, hôm nay bần tăng đại khai sát giới!
Hai cây đao tả hữu bổ tới, dưới chân Hoắc Nguyên Chân vận chuyển bộ pháp Mai Hoa Thung, nhẹ nhàng lắc lư hai cái dễ dàng tránh thoát đao phong, thân thể vọt tới trước, song chưởng cùng xuất đánh ngã hai người này.
Lại là một minh bạch quang bay lượn, mấy thanh đao từ các phương hướng bổ tới!
Vội vàng rút lui một bước, thừa dịp đối phương dùng hết lực đạo, Hoắc Nguyên Chân tăng tốc đi tới, song chưởng tung bay giống như hồ điệp xuyên hoa, giữa một tràng tiếng kêu gào thê thảm lại đánh thêm mấy tên địch nữa rơi xuống biển.
Trong thời gian ngắn đã giết liên tục mười mấy người, rốt cục thân thể Hoắc Nguyên Chân dính đầy máu của địch nhân.
Bởi vì ở dưới nước đi lên, tăng bào rách nát không chịu nổi lúc này cũng có hơi ướt, lúc múa chưởng cảm thấy hơi nặng, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát rút lui một bước, thuận tay kéo xuống tăng bào này. Đả tự bởi VạnKiếmChiVương.
Đối diện có một địch nhân nhảy lên thật cao, một đao Lực Phách Hoa Sơn nhắm vào trán hắn bổ xuống.
Hoắc Nguyên Chân run tay lên, dùng tăng bào trực tiếp nghênh đón, đánh trúng người kia giữa không trung, bởi vì quán tính nặng nề, bất ngờ trùm phủ lên đầu người này.
Người này đã sắp rơi xuống, mặc dù bị Hoắc Nguyên Chân che đầu vẫn không chịu từ bỏ, dựa vào cảm giác tiếp tục chém xuống một đao.
- Bát dát!
Hoắc Nguyên Chân hơi có chút giật mình, người này tựa hồ không thuộc về hàng ngũ người bình thường.
Nhìn kỹ, y phục trên thân người này là màu đen.
Thủy binh thông thường đều mặc đồng phục màu trắng, đồng phục tên này màu đen hẳn là có chút địa vị, có chút thực lực.
Bất quá cũng như nhau cả, đều là người phải chết mà thôi.
Hơi lui về phía sau một chút, một đao người này lạc không, Hoắc Nguyên Chân bay lên tung ra một cước vào giữa ngực người này.
Tăng bào trên đầu y nháy mắt ướt đẫm, là một ngụm máu tươi.
Thân thể tên kia bay ra ngoài, đập ngã mấy người.
- Ha ha!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân sung sướng vô cùng, đi tới thế giới này làm Phương Trượng thời gian dài như vậy, hôm nay là lần thống khoái nhất, rõ ràng là tâm cảnh mình còn chưa tu luyện tới nơi tới chốn.
- Không tới nơi tới chốn thì đã sao, dù là ngày sau sẽ xuống địa ngục, hôm nay bần tăng cũng phải thẳng tay càn rỡ một lần!
Cởi tăng bào ra, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân để lộ thân thể cường tráng của mình trước mặt người khác.
Sau khi học tập võ công Hệ Thống, đương nhiên là thân thể của hắn thay đổi trở nên rất tốt, toàn thân trên dưới không có chút thịt dư, da màu cổ đồng, đường cong bắp thịt uyển chuyển. Chỉ cần hắn hơi dùng sức, bắp thịt toàn thân nổi vồng lên, ẩn chứa lực lượng bùng nổ.
- Gió thổi vi vu, nước biển lạnh lẽo, không phá Phù Tang, tăng không hoàn tục!
Hoắc Nguyên Chân nổi giận gầm lên một tiếng, tung người nhảy một cái, xông thẳng tới giữa đám đông đối phương, kết hợp hoàn mỹ hai loại công phu Đại Lực Kim Cương Chưởng, bộ pháp Mai Hoa Thung, lập tức làm dấy lên một mảng gió tanh mưa máu giữa đám đông.
Vô số đao kiếm bị đánh bay lên không, thỉnh thoảng có một cột máu phóng lên cao, thỉnh thoảng có người kêu thảm rơi xuống biển.
Nổi bật nhất chính là tiếng ầm ĩ, ầm ĩ đến cực độ.
Những người Phù Tang này không ngừng kêu lên quái dị, thanh âm cực lớn, nghe không hiểu là gì.
Từng đạo bạch quang tung bay xung quanh Hoắc Nguyên Chân, bất quá hiện tại hắn còn có sức lực, thể lực cùng nội lực đầy đủ mười phần, hiện tại những đạo quang kiếm ảnh này không làm thương tổn được, hắn phải nhanh, phải nhanh hơn một chút.