Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân phải đánh chết những người này nhanh nhất, cố gắng giết chết thật nhiều, sau đó đi đánh ngã cột buồm, phóng hỏa đốt thuyền
Chiếc hải thuyền bên cạnh, thủy thủ trên thuyền kinh hãi nhìn cảnh tượng giống như địa ngục trên thuyền này.
- Sở dát...
Một quan quân Phù Tang quan sát chăm chú, trong miệng không kìm được phát ra một tiếng mắng.
- Tên... Đầu trọc này... Là một... Hòa thượng sao?
- Đúng vậy, người này hắn là tăng nhân Thịnh Đường.
Bên cạnh cũng có kẻ biết Hán ngữ, bèn giải thích cho trưởng quan của mình.
- Tăng nhân... Không phải là không sát sanh sao? Vì sao người này... Giết nhiều người chúng ta như vậy?
- Trưởng quan, có thể là bởi vì chúng ta xâm chiếm quốc thổ bọn họ, giết chết rất nhiều dân chúng bọn họ.
Tên quan quân Phù Tang kia trầm giọng không nói, chiến đấu trên chiếc thuyền thứ nhất quá thảm, hơn trăm người vây quanh một hòa thượng chém giết, lại bị đối phương giết chết từng người một, hoặc là đánh rơi xuống biển. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cuối cùng người trên thuyền kia cũng không thể đánh chết hòa thượng này.
Hòa thượng đầu trọc lóc kia cho tới bây giờ vẫn còn mạnh như rồng cọp, không bị thương chút nào.
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn là vì giết người mà tới?
Tên quan quân Phù Tang hơi sợ, y sợ hòa thượng giống như ma quỷ kia sẽ giết sạch người trên thuyền bên cạnh, sau đó sẽ xông qua thuyền mình.
- Chúng ta có cần đi trợ giúp bọn họ một chút hay không?
Thuộc hạ ở bên cạnh đưa ra một đề nghị.
Bốp!
Ngay cả tiếng mắng cũng không có, một bạt tai thật mạnh bay ra. Tên quan quân kia lạnh lùng nhìn chằm chằm thuộc hạ của mình, rõ ràng là đầu người não heo.
“Lúc gió mát thổi qua bên cạnh, ta có thể cảm giác được nó đang lưu chuyển.”
Hoắc Nguyên Chân đã tiến vào một trạng thái huyền diệu, một đao một kiếm đối phương uy hiếp đối với mình rất nhỏ. Trải qua Cửu Dương chân kính cường hóa thân thể, các phương diện đều vượt qua người bình thường, chiến đấu như vậy thật là lâm ly khoái chí, người của đối phương đều là tượng gỗ, có thể mặc cho mình định đoạt.
Đây chính là nguyên nhân chênh lệch quá lớn.
Một chưởng, lại một chưởng, Hoắc Nguyên Chân không ngừng chớp động giữa đám người, mỗi lần đánh ra một chưởng tất sẽ có một địch nhân ngã xuống.
Đã không nhớ rõ mình giết chết bao nhiêu người, hẳn đã có gần trăm tên rồi...
Sau khi xuất chưởng đánh bay hai tên địch, rốt cục Hoắc Nguyên Chân nhắm chuẩn cơ hội, nhảy vọt một cái lao ra khỏi đám đông địch, nhảy thẳng về phía cột buồm của chiếc thuyền này.
Nhất Vĩ Độ Giang thi triển ra, không ai có thể đuổi theo tốc độ của mình, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới cột buồm chính của thuyền, hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng Đại Lực Kim Cương Chưởng.
Rắc! Một thanh âm vang lên.
Những thanh âm ken két truyền ra, cột buồm chậm rãi ngã xuống.
Cột buồm chính này cao chừng hai mươi thước, lúc nó ngã xuống khiến cho người ta có cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh.
Trên thuyền binh lính Phù Tang kinh hoàng hét to, chạy thục mạng, cố gắng tránh né cột buồm đang đập xuống.
Một tiếng vang thật lớn, cột buồm nặng nề đập xuống boong thuyền. Boong thuyền vỡ nát, hai tên xui xẻo trực tiếp miệng phun máu tươi, bị đập vào mặt boong thuyền, sống chết không biết.
Đây là ám hiệu, cột buồm ngã xuống, người phía dưới có thể phóng hỏa được rồi.
Hơn nữa cột buồm ngã xuống mang theo một trận hỗn loạn, đám người phân tán, đúng là thời cơ tốt cho Hoắc Nguyên Chân hạ thủ.
Hắn tung mình xông ra ngoài, rất nhiều binh lính Phù Tang thấy Hoắc Nguyên Chân lần nữa công tới, đều không nhịn được bắt đầu chạy thục mạng, hòa thượng này võ công quá cao, quá kinh khủng.
Hạ thủ bất dung tình, giờ phút này Hoắc Nguyên Chân đã đánh thắng tay, không nói từ bi đạo nghĩa, xuất thủ chính là chết. Nhất định phải mau chóng tiêu diệt sinh lực địch, để cho người đội mình phía dưới đi lên phóng hỏa có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.
Mới vừa đánh chết mấy người, đột nhiên sau lưng nổi lên một đạo kình phong, Hoắc Nguyên Chân cảm giác không ổn lập tức lắc mình, một mũi tên lướt sát ngang vai hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa một người áo đen Phù Tang đang cầm cung ngây ngốc đang nhìn mình, tựa hồ không dám tin tưởng hòa thượng này tránh thoát mũi tên của mình.
- Trúng!
Đối phương ở hơi xa, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn quay lại truy sát, tay lên bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, chỉ phong bắn thủng ngực đối phương, người áo đen Phù Tang này lập tức mềm nhũn thân thể ngã xuống.
Mới vừa xuất ra một chỉ bắn ngã một người áo đen đối phương, Hoắc Nguyên Chân còn chưa kịp cao hứng, đột nhiên bên hông lại có tiếng gió truyền tới, hắn sợ hãi vội vàng lắc mình.
Phập!
Tuy rằng tránh được chỗ yếu hại, nhưng một mũi tên bay sát ngang eo của Hoắc Nguyên Chân, mang theo một mảng da thịt, là một người áo đen khác.
Hoắc Nguyên Chân cau mày, không nghĩ tới trên chiếc thuyền này lại có đám võ giả áo đen này, có hơi ngoài dự liệu của mình.
Thật ra võ giả áo đen Phù Tang cũng không phải là quá lợi hại, bất quá cũng chỉ là Hậu Thiên trung kỳ.
Nếu để cho Hoắc Nguyên Chân đánh giết, chắc chắn sẽ đánh ngã rạp một mång.
Nhưng người như vậy núp ở trong đám đông người, hơn nữa còn là bắn lén tên, cũng làm người ta hơi khó lòng phòng bị.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên giết chết tên võ giả áo đen này, nhưng trong lòng cũng không tự chủ được hơi có ám ảnh.
Mới lên chiếc thuyền thứ nhất đã bị thương, đây không phải là một điểm tốt. Vốn trước đó hắn cho rằng, ở hai chiếc thuyền đầu tiên mình sẽ không gặp vấn đề gì quá lớn.
Mặc dù chuyện này có liên quan với chuyện mình không dốc hết toàn lực xuất thủ, nhưng rốt cục cũng là không đẹp.
Sau khi giết chết người này, Hoắc Nguyên Chân không có ham chiến, thi triển khinh công bay thẳng lên một cây cột buồm, sau đó móc trong túi quần ra một miếng kim sang dược, tiện tay dán vào bên hông.
Mặc dù kim sang dược này không thể chữa khỏi vết thương mình nhanh chóng, nhưng tối thiểu cũng có thể ngăn chặn vết thương thôi không chảy máu.
Địch nhân bên dưới thi nhau bắn tên lên, Hoắc Nguyên Chân dán xong kim sang dược vội vàng nhảy xuống, tiếp tục chiến đấu.
Mà lúc này, rốt cục tổ thứ nhất dưới nước đã leo lên. Sau khi lên thuyền, những người Phù Tang kia liền phát hiện địch nhân đến từ phía dưới, rối rít hoảng sợ kêu lên.
Bọn họ đang sợ hãi, một hòa thượng đã tàn sát hoành hành như vậy, bây giờ lại tới nhiều người như vậy, nếu như những người này đều có thực lực như hòa thượng này, e rằng người trên thuyền mình không còn ai sống sót.
Bất quá sau khi những người này đi lên thuyền cũng không có đầu nhập chiến đấu, mà là bận rộn phía sau chuẩn bị cái gì.
Khi mùi dầu lan ra tràn ngập, những người Phù Tang đang đánh nhau chí tử với Hoắc Nguyên Chân rốt cục kinh hoảng.
- Bọn họ muốn đốt thuyền!
- Mau ngăn cản bọn họ!
Hơn một trăm binh lính Phù Tang điên cuồng xông về phía sau, chuẩn bị ngăn cản những kẻ lạ mặt muốn phóng hỏa. Hoắc Nguyên Chân há có thể để cho bọn họ dễ dàng như nguyện, dưới chân khẽ hất, đoạn cột buồm gãy bay lên, lập tức chộp vào tay giơ ngang.
Hắn dùng hết sức lực toàn thân, đập đoạn cột buồm gãy thật mạnh xuống boong thuyền.