Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Tiết trời tháng Sáu đã bắt đầu trở nên nóng bức, dương liễu ven đường héo rũ cúi thấp đầu, chỉ có ve sầu trong bóng cây cất tiếng kêu râm ran vui mừng.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu không khí bên trong nổi đầy bụi bặm.
Trong mơ hồ, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trên mặt ngứa ngáy.
Giống như là người ngủ vào sáng sớm, nếu như bị thứ gì quấy rầy, sẽ lười biếng đưa tay lên gạt một cái.
Hoắc Nguyên Chân cũng đưa tay ra gạt một cái, một mớ tóc dài lướt qua đầu ngón tay hắn.
Bất quá lúc này, hắn cũng không ý thức được cái gì, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, không khí chung quanh trở nên thơm tho dễ ngửi.
Thoải mái!
Hoắc Nguyên Chân miễn cưỡng cử động thân thể một cái, còn cho là mình đang ngủ ở Phương Trượng viện.
Một cánh tay mềm mại vươn ra, nhẹ nhàng kéo tay Hoắc Nguyên Chân lại. Hắn cũng không ý thức gì nhiều, bất quá chỉ cầm bàn tay nhỏ kia, lại quanh quẩn giữa cơn mộng nửa mê nửa tỉnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ có nên rời giường y không, có nên tiếp tục tu luyện hay không?
Vẫn nên ngủ thêm một lúc nữa, mình cảm giác thân thể quá yếu, không có sức lực, ngay cả cầm bàn tay ngọc kia cũng không vững.
- Ủa, vì sao mình lại nắm bàn tay này?
Suy nghĩ của hắn có hơi hỗn loạn, Hoắc Nguyên Chân chỉ nhớ rằng mình chiến đấu sinh tử trên hải thuyền, đánh đến sau cùng thậm chí mình đã quên mất kết thúc thế nào.
Chẳng lẽ mình vẫn còn đang nằm mơ?
Suy nghĩ một hồi, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nhức đầu, hắn trọng thương chưa lành, bản năng không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện. Lại thêm còn chưa tỉnh táo, không nghĩ tới chuyện tự động bảo vệ.
Môi hắn mấp máy vài cái, cảm thấy có hơi khát nước.
Cảm giác mát mẻ xuất hiện bên miệng, Hoắc Nguyên Chân theo bản năng hé miệng, lập tức có chút nước chảy vào trong bụng hắn.
Uống một chút nước, cảm giác lại thư thái rất nhiều, chỉ là thân thể tựa hồ không thoải mái. Hắn cảm thấy chân tay rời rã, không nhịn được ra sức vươn vai một cái.
A!
Trở mình làm động vết thương, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được kêu một tiếng, lập tức thanh tĩnh không ít, cảm giác quanh thân đều có hơi đau đớn.
Phì...
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Hoắc Nguyên Chân chợt mở mắt ra.
Mái nhà thấp như vậy tuyệt đối không phải là Phương Trượng viện của mình, hết thảy xung quanh đều xa lạ với mình.
Mà ở bên cạnh mình, mái tóc dài đen nhánh của An Như Huyễn từ nơi bả vai rũ xuống, một tay nàng đang nắm tay mình, tay còn lại đang chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng.
Một khuôn mặt tựa thiên tiên đang ở trước mắt mình, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn mình nằm.
- An tỷ tỷ.
- Thương thế đệ còn chưa khỏi, không nên loạn động.
An Như Huyễn nhẹ nhàng ấn xuống bả vai Hoắc Nguyên Chân một cái, ngăn cản hắn đứng dậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chú ý tới mình, thân đắp một cái chăn, bả vai lộ ra bên ngoài, không ít địa phương còn quấn vải bố mềm, rõ ràng là đã từng được người chữa trị.
Có thể cảm giác được rõ rệt da thịt cọ xát trực tiếp với lớp chăn bên ngoài, dường như thân thể mình không có y phục.
Lặng lẽ đưa tay vén chăn lên một chút, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân lại ép chăn xuống.
Tại sao một thân y phục của mình không còn?
Hắn lại nhìn An Như Huyễn một cái, mặt của An Như Huyễn lập tức đỏ lên, nhưng vẫn tỏ ra đắc ý, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Bây giờ chúng ta hòa nhau.
Lúc trước trong lãnh cung, vì chữa thương cho An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân cởi hết y phục của nàng. Hôm nay nàng vì chữa thương cho mình cũng cởi hết y phục của mình, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân thấy thân mình rất sạch sẽ, nhất định là đã được lau rửa qua, cứ như vậy coi như hai người hòa nhau. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Cũng không đúng, lúc trước mình còn mặc quần chữ Đinh và dùng vải quây ngực cho nàng, còn mình hiện tại không có mảnh vải nào cả.
An Như Huyễn nhìn ra ý Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt đỏ hơn, cắn môi nói:
- Vốn là ta cũng muốn mặc cho đệ, nhưng chỗ đó của đệ lau rửa thì dễ, mặc lại rất khó, nên phải chờ đệ tự thay đổi...
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, trong đầu nghĩ tới hình ảnh này, giờ phút này cũng rất là lúng túng.
Hắn giơ tay xoa bóp trán một cái:
- An tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Đệ nhớ lúc trước còn đánh nhau với người Phù Tang...
- Đúng vậy, bất quá bây giờ đã đánh xong.
Hoắc Nguyên Chân dần dần khôi phục suy nghĩ:
- Vậy hai chiếc hải thuyền cuối cùng thế nào?
- Tỷ tỷ ta đã xuất thủ, đương nhiên là phải đánh chìm bọn họ mới được.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới biết, thì ra cuối cùng soái hạm địch nhân nghiêng như vậy, rốt cục cũng chìm mất, mà phần lớn công lao đánh chìm lại thuộc về An tỷ tỷ của mình.
- Tỷ tỷ theo bên cạnh đệ khi nào vậy?
- Từ lúc đệ rời khỏi Thiếu Lâm tự, ta đã theo sau đệ.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, từ lúc mình rời đi Thiếu Lâm tự... Như vậy người trước kia là ai?
Là ai dùng Sinh Tử Phù bức bách Chư Viễn trả lại kinh thư cho mình, chẳng lẽ thật không phải là An Như Huyễn?
Bất quá nếu không phải là nàng, ngược lại Hoắc Nguyên Chân có rất nhiều chuyện không tiện mở miệng, chẳng qua là nói với An Như Huyễn:
- An tỷ tỷ, Hoàng Kỳ đã chết.
An Như Huyễn ngẩn người một chút, nàng cũng không biết tin tức này, nghe nói người ám toán mình trước đây đã chết đi, nàng cảm thấy hết sức bất ngờ.
Có bất ngờ, có mừng rỡ, nhưng cảm động nhiều hơn.
Quả nhiên mình không nhìn lầm hòa thượng này, tên Hoàng Kỳ kia cũng không phải là dễ đối phó như vậy, không ngờ rằng chết trong tay của hắn.
- Để giết chết được y, nhất định đã hao phí sức lực không ít.
- Không, căn bản cũng không cần bần tăng động thủ.
Hoắc Nguyên Chân nói không sai, lúc ấy đối phó Hoàng Kỳ, quả thật mình không cần ra tay, Thập Bát La Hán, ong vò vẽ, Đại Thánh cùng nhau liên thủ đánh bại Hoàng Kỳ, mà cuối cùng Hoàng Kỳ chết bởi độc châm của bầy ong vò vẽ.
Bất quá An Như Huyễn cũng không tin lời của hắn, nhẹ nhàng lấy tay nhéo vai Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Đệ muốn tỷ tỷ cảm tạ đệ như thế nào?
- Nói lời cảm tạ thường là không phải người thân.
An Như Huyễn ngẩn người một chút, sau đó nở một nụ cười:
- Đệ đói rồi, ta đi chuẩn bị cho đệ chút đồ ăn.
Nói xong An Như Huyễn đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chú ý tới An Như Huyễn mặc một thân vải bố thô, hết sức đơn sơ đạm bạc, giống như nữ tử nhà nông.
Bất quá một thân y phục này mặc trên người nàng cũng khó lòng che đi dáng vóc tuyệt mỹ, quốc sắc thiên hương, có một phen phong vận.
Cảm nhận tình huống cơ thể mình qua một lượt, dược lực Đại Hoàn Đan đã hấp thu gần hết, không còn nội thương, chỉ còn ngoại thương nhưng cũng đang chuyển biến tốt.
Chờ mình vận chuyển Cửu Dương chân khí chữa thương, suy đoán chỉ cần thêm hai ba ngày nữa sẽ không còn vấn đề gì lớn.
Bất quá nơi này là địa phương nào đây?
Hoắc Nguyên Chân nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía ngoài, bên ngoài hoa hồng xanh biếc, lại là sân vườn một nông hộ, cũng không biết An Như Huyễn dẫn mình tới địa phương nào.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nhớ lại, không phải là mình đã bỏ lỡ thời gian Hệ Thống quay thưởng rồi sao?!
Lúc mình chiến đấu với người Phù Tang trên bờ biển cũng đã là đêm Hai Mươi Bảy tháng Sáu.
Thời gian quay thưởng là Hai Mươi Tám, nói cách khác, mình vừa chiến đấu đến thời gian quay thưởng. Hơn nữa không phải là một lần quay thưởng, là một lần hoàn thành nhiệm vụ tìm kinh thư, còn có một lần quay thưởng tháng Sáu, tổng cộng hai lần.
- Hỏng rồi, hỏng rồi...
Hoắc Nguyên Chân toát mồ hôi, vội vàng thông qua Hệ Thống thăm dò tình huống quay thưởng.
Mở Hệ Thống ra, mấy thanh âm nhắc nhở vang lên.
- Đã đến giờ quay thưởng Tháng Sáu, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?
- Đã đến giờ quay thưởng phần thưởng tìm kinh thư, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?
Hai thanh âm nhắc nhở này đều vang lên ba lần, mình cũng không có quay thưởng, Hệ Thống bèn tự động quay thưởng.
- Quay trúng ngân lượng Tử Thủy Tinh, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
- Quay trúng Phạm âm tầng thứ hai, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Hai thanh âm này cũng vang lên ba lần, mình vẫn không có lựa chọn, Hệ Thống tự động bỏ qua đánh bạc, sau đó hai lần quay thưởng này kết thúc.
Thấy kết quả hai lần quay thưởng này, Hoắc Nguyên Chân khóc không ra nước mắt, không ngờ rằng mình bỏ lỡ hai lần quay thưởng như vậy.
Quả nhiên không có mình khống chế, kết quả quay thưởng này thật đúng là rất khó quay trúng thứ tốt.
Tử Thủy Tinh vẫn còn ở trong Hệ Thống chưa nhận lấy, sau khi quay trúng Phạm âm tầng thứ hai mình liền tự động biết, không cần học tập.
Mặc dù hai thứ này cũng không phải là đồ tốt, nhưng ít nhiều gì cũng có tác dụng.
Đầu tiên quay trúng Tử Thủy Tinh, mình chỉ cần quay trúng bốn thứ ngân lượng nữa, hạng mục ngân lượng sẽ biến mất khỏi Hệ Thống, sáu hạng mục sẽ hóa ở thành năm hạng mục, ngày sau cơ hội quay trúng thứ tốt sẽ gia tăng rất nhiều.
Mà Phạm âm tầng thứ hai này còn có ý nghĩa thực tế hơn.
Phạm âm tầng thứ hai có thể bao trùm bán kính ba mươi thước, sóng âm trực tiếp tấn công vào đầu, không thể chống đỡ, chuyện này đối với Hoắc Nguyên Chân là rất hữu dụng.
Nếu ở hải thuyền có được bản lãnh này, hắn cũng không cần chém giết phí sức như vậy. Trong phạm vi sáu mươi thước, hắn có thể dễ dàng công kích vào đầu đối phương, làm cho bọn chúng mất đi năng lực chống cự.
Cho dù là ngày sau đến Thiên Sơn, bản lĩnh này cũng là không thể thiếu.
Khoan nhận lấy Tử Thủy Tinh, Hoắc Nguyên Chân xem thử thời gian Hệ Thống.
May quá, bây giờ là Hai Mươi Chín tháng Sáu, thời gian vẫn còn dài, hiện tại đi Thiên Sơn vẫn còn kịp.
Chẳng qua là không biết bây giờ đang ở địa phương nào, một hồi phải hỏi An Như Huyễn mới được.
Chậm rãi thi triển Cửu Dương chân khí chữa thương cho mình, trước mắt mình vẫn chưa có cách nào hành động.
Một lát sau, hương thơm thức ăn bay tới.
Tiếng bước chân truyền tới, Hoắc Nguyên Chân nhìn ra ngoài cửa, lập tức hơi ngẩn người ra.
Sau gáy An Như Huyễn dùng một dải lụa cột mái tóc dài thành hình đuôi ngựa, gương mặt bị hơi nóng làm cho hơi ửng hồng, trong tay còn cầm một cái khăn tay, bưng một chén cháo nóng hổi thận trọng đi vào.
Nhìn đôi mày đẹp như vẽ kia, trong lòng Hoắc Nguyên Chân chợt cảm thấy nóng bừng bừng.
Vị tiên tử này lạc xuống phàm trần rồi sao, hóa thân thành nữ nông gia, chiếu cố tên hòa thượng mình.
An Như Huyễn bưng cháo đi vào, thấy Hoắc Nguyên Chân sững sờ nhìn mình, cũng cho hắn một nụ cười ngọt ngào:
- Đệ ăn thử xem, đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, cũng không biết thế nào...
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nằm ở giường chờ An Như Huyễn.
An Như Huyễn trực tiếp ngồi vào bên người Hoắc Nguyên Chân, cầm muỗng nhỏ múc lên một chút, chậm rãi đưa đến miệng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân le lưỡi, nếm thử một miếng:
- Thật là nóng!
Thật ra thì không phải là nóng, An Như Huyễn đã dụng tâm thổi qua, chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân hy vọng thời khắc như vậy có thể kéo dài lâu một chút, để cho tiên tử chiếu cố mình ăn cháo coi như là một hưởng thụ tuyệt vời.
An Như Huyễn khẽ cau mày:
- Còn nóng sao... Được rồi.
Sau khi nói xong, An Như Huyễn một tay bưng chén, một tay giơ ra, đầu ngón tay khẽ động, hàn khí Sinh Tử Phù lập tức ngưng tụ ở lòng bàn tay, tụ tập thật nhanh.
Sau khi ngưng tụ hàn khí đã đủ, một tay nàng rót những hàn khí này vào trong chén cháo.
- Hẳn là không còn nóng nữa.
Thấy An Như Huyễn làm như vậy, Hoắc Nguyên Chân bâng khuâng ăn thử một miếng.
Cảm giác như ăn kem, tưởng chừng như quên bẵng đã từ lâu.
Hoắc Nguyên Chân tự cho là mình thông minh, hiện tại khóc không ra nước mắt.
Đặc điểm của Hoắc Nguyên Chân chính là khôi phục rất nhanh, lúc tỉnh lại là sáng sớm, đến hoàng hôn cũng đã có thể chậm rãi ngồi dậy, cử động nhẹ nhàng một chút đã không thành vấn đề.
Tốc độ khôi phục cường hãn như vậy khiến cho An Như Huyễn vô cùng kinh ngạc, vốn nàng cho rằng Hoắc Nguyên Chân phải nghỉ ngơi cả tháng trời mới có thể xuống giường được.
Thấy Hoắc Nguyên Chân lúng túng cầm chiếc quần ngắn mà mình vừa mua về cho hắn, An Như Huyễn xoay người rời khỏi phòng.
Qua một lúc sau nàng trở vào, Hoắc Nguyên Chân đã mặc xong.
Dĩ nhiên nửa người trên vẫn chưa mặc y phục, rất nhiều vết thương còn băng bó, hơn nữa nam nhân ở trần cũng không sao cả. Lúc chiến đấu, hắn ở trần trước mặt ba ngàn cướp biển cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ hãi trước mặt một vị tiên tử như An tỷ tỷ sao.
An Như Huyễn cũng không thèm để ý chuyện Hoắc Nguyên Chân cởi trần, lấy ra một ít nho ngồi vào bên giường hắn.
- An tỷ tỷ, nơi này là địa phương nào?
- Nơi này là Sơn Đông.
- Đệ cảm giác được một ít hương gió biển, còn nghe thấy thanh âm của sóng biển, chẳng lẽ chúng ta đang ở gần bờ biển sao?
An Như Huyễn cầm một trái nho đưa lên miệng hắn, Hoắc Nguyên Chân há miệng ra ăn. Thật ra thì hắn đã không phải là không thể động, chẳng qua là khó được một lần làm người bị thương, trong lòng không khỏi có một ít cảm giác miễn cưỡng, cũng không muốn lập tức đứng dậy.
- Đúng vậy, nơi này cách bờ biển rất gần, ra cửa đi một lúc sẽ đến.
- Vì sao chúng ta có được một ngôi nhà như vậy?
- Có tiền là mua được, một trăm lượng bạc, chủ nhân nhà này không cần dọn dẹp đồ đạc đã rời đi ngay tức khắc.
An Như Huyễn nói hết sức nhẹ nhàng thoải mái, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không biết nói gì. Vị An tỷ tỷ này dường như không có khái niệm gì về tiền bạc, căn nhà nhỏ cũ kỹ này, cho năm lượng bạc đã là không ít.
Nàng lại đút cho Hoắc Nguyên Chân một trái nho:
- Đệ đừng tưởng rằng ta tiêu tiền bừa bãi, bởi vì thật ra nhà này chỉ có một nữ chủ nhân ở, coi như sạch sẽ, nếu bảo ta ở nhà của đám nam nhân, cho dù là cho tiền ta cũng không ở.
Thì ra nguyên nhân là như vậy, dường như nhìn qua An Như Huyễn rất thích sạch sẽ, nhất định là nàng không thích nơi không sạch sẽ.
- Tỷ tỷ có biết tình huống bờ biển như thế nào chăng?
- Đệ thành công rồi, đám cướp biển kia cũng không thể trở về Phù Tang được nữa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy bâng khuâng vui sướng, cuối cùng cũng không uống phí một phen tâm huyết.