Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Rầm!
Một thanh âm vang lên. Lớp ván gỗ boong thuyền không chịu nổi lực đập của Hoắc Nguyên Chân, nứt ra răng rắc.
Mười mấy tên võ sĩ Phù Tang chạy trước tiên nhất thời không phòng bị, thân thể lẫn một vòng rơi xuống dưới khoang thuyền.
Những người còn lại tiếp tục nhảy qua chỗ boong thuyền bị nứt. Hoắc Nguyên Chân cũng bất chấp để dành nội lực, giơ tay lên bắn ra từng đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, liên tục bắn giết mười mấy người, mới coi như cản trở thế công điên cuồng của địch nhân đợt này.
Hắn thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi tiêu hao nội lực không ít.
Những binh lính Phù Tang này có một đặc điểm, chính là liều mạng.
Cho dù là bọn họ đối mặt địch nhân hùng mạnh cũng sẽ không chịu lùi bước. Hơn nữa mới vừa rồi Hoắc Nguyên Chân trúng một mũi tên, càng làm cho bọn họ hân hoan khích lệ, thấy được hy vọng, ai nấy tiếp tục xung phong lên như lang như hổ.
Hơi thở Hoắc Nguyên Chân chưa kịp hoàn toàn bình phục, không thể làm gì khác hơn là lần nữa lâm vào trong chém giết cùng địch nhân.
Lúc này toàn thân Hoắc Nguyên Chân toàn là máu, cũng không biết là rốt cục đã bị thương hay chưa. Người của đội du kích phía sau hắn mắt ngân ngấn lệ, hoàn thành bố trí với tốc độ nhanh nhất.
Đến khi phía sau sáng lên ánh lửa ngất trời, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, thành công rồi.
Thiêu hủy một chiếc thuyền địch đồng nghĩa với đoạn tuyệt đường về của một ngàn binh lính Phù Tang, thật là xứng đáng.
Nhìn chừng trăm tên binh lính Phù Tang trước mắt thôi không chống cự, chạy trốn kêu cứu, rốt cục Hoắc Nguyên Chân quyết định rời đi nơi này. Chiếc thuyền này đã không cứu được nữa, về phần binh lính Phù Tang còn lại sống hay chết đều không quan trọng, bởi vì bọn họ đã không có đường về nhà.
Người của tổ thứ nhất phóng hỏa xong, lập tức tung người nhảy xuống biển, dựa theo Hoắc Nguyên Chân dặn dò, lặn về phía chiếc thuyền cuối cùng.
Bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng nhảy xuống thuyền lặn xuống nước, hắn còn phải đi tới mục tiêu kế tiếp.
Hắn biết mục tiêu kế tiếp nhất định là sẽ có phòng bị, trận chiến kế tiếp tuyệt đối không thoải mái như vậy nữa.
Không ai chú ý tới, một thân ảnh yểu điệu một mực ẩn thân ở phía sau một cánh buồm nhỏ.
- Ngốc tử này, người sính cường làm anh hùng như vậy khoái chí lắm sao?
Trong khoảnh khắc Hoắc Nguyên Chân bị thương, bàn tay ngà ngọc lặng lẽ lau khóe mắt. Đợi sau khi Hoắc Nguyên Chân rời thuyền, nàng cũng nhảy xuống khỏi chiếc thuyền thứ nhất.
Thấy Hoắc Nguyên Chân nhảy xuống biển, quan quân trên chiếc hải thuyền thứ hai lập tức sững sờ.
Hỏng rồi, hòa thượng kinh khủng đó đang tiến về phía này!
Người trên thuyền đều tỏ ra khẩn trương, bởi vì hòa thượng lặn xuống nước, rất có thể từ một phương hướng nào đó tùy ý công kích tới đây, cho nên bọn họ không thể không tập trung tất cả tinh thần chăm chú đề phòng.
Bất quá lần này bọn họ đoán sai rồi, Hoắc Nguyên Chân căn bản cũng không tới chiếc thuyền thứ hai, mà là vòng qua chiếc thuyền thứ hai, bơi tới chiếc thuyền thứ ba.
Người của chiếc thuyền thứ ba vốn cho rằng hòa thượng kia sẽ công kích chiếc thuyền thứ hai, mặc dù cũng tỏ ra khẩn trương, nhưng cũng không tập trung nhiều tinh lực, nhìn chăm chú về phía chiếc thuyền thứ hai.
Bọn họ phân tán tinh lực, Hoắc Nguyên Chân tranh thủ cơ hội, lặng lẽ leo lên chiếc thuyền thứ ba.
Trả giá bằng tinh lực nhỏ nhất, đạt được chiến quả lớn nhất, đây chính là chuyện mà Hoắc Nguyên Chân mong muốn.
Người Phù Tang trên chiếc thuyền thứ ba không ngờ rằng hòa thượng chạy thẳng tới thuyền mình. Cho nên khi Hoắc Nguyên Chân lên thuyền, đa số người còn tụ tập ở một bên mạn thuyền, quan sát tình huống chiếc thuyền thứ hai.
Thấy hơn trăm người tụ tập chung một chỗ như vậy, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng.
Lần này hắn quyết định sử dụng một ít thủ đoạn.
Nhanh chóng đến gần đám người, khi mọi người phát hiện hắn, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên rống lớn một tiếng.
Tiếng rống lần này vô cùng hiệu quả, bởi vì trước mắt hắn hiện tại đầy người.
Hơn nữa toàn là địch nhân, căn bản không cần lo lắng vấn đề ngộ thương.
Trước kia không có cơ hội nào thi triển thoải mái như vậy, cho nên lần này Hoắc Nguyên Chân cơ hồ không chừa lại chút dư lực nào, một tiếng rống chấn cho rất nhiều người hôn mê bất tỉnh. Đả-tự-bởi-Vạn-Kiếm-Chi-Vương.
Sư Tử Hống đạt tới cảnh giới đỉnh phong, phối hợp với nội lực của hắn xuất ra. Mặc dù lần này tiêu hao không nhỏ nhưng vô cùng xứng đáng, tiếng rống này chấn cho hôn mê bất tỉnh, thậm chí chết đi có chừng bảy tám chục binh sĩ Phù Tang.
Ai bảo bọn họ tập trung lại đông như vậy, không biết lợi dụng tình huống này quả thật là kẻ ngốc.
Cho dù là những người không bị hôn mê bất tỉnh, lúc này cũng hỗn loạn đầu óc, không thể phân biệt Đông Tây Nam Bắc.
Thấy những người này giống như dê béo chờ làm thịt, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, vọt tới thật nhanh.
Lần này không cần cả Đại Lực Kim Cương Chưởng, trực tiếp dùng Đại Từ Đại Bi Chưởng tiết kiệm nội lực nhất, nhất nhất ném địch nhân xuống biển.
Bọn họ đã không còn ý thức, cho dù là rơi xuống biển cũng bị thương hoặc chết. Hoắc Nguyên Chân xuất thủ nhanh chóng một hồi, ném xuống biển một hơi mấy chục người.
Giải quyết xong những người này, Hoắc Nguyên Chân đi tới chỗ cột buồm, ra sức đánh gãy một cây cột buồm, thông báo cho người mình phía dưới đi lên.
- Chiếc thuyền thứ ba giải quyết coi như là tương đối thuận lợi, sau khi hoàn thành những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân bơi thẳng tới chỗ chiếc thuyền thứ bảy.
Bất quá mới vừa rồi Sư Tử Hống đã lộ ra một quân bài tẩy của mình, đến chỗ chiếc thuyền thứ bảy, Hoắc Nguyên Chân không còn may mắn như trước, lại phải lâm vào khổ chiến.
Trong trận chiến trên chiếc thuyền thứ bảy, Hoắc Nguyên Chân lại bị thương. Bất quá hắn đã nhanh chóng uống đan dược vào, sau đó khổ đấu, đánh chết gần hai trăm địch nhân, rốt cục đốt cháy chiếc thuyền thứ bảy.
Lúc này đã tập kích ba chiếc thuyền địch, bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy mỏi mệt.
Rốt cục vẫn là người, cuối cùng không phải là Kim Cương La Hán, số lượng địch nhân thật sự quá nhiều. Hoắc Nguyên Chân suy đoán mình chiến đấu thêm hai ba chiếc thuyền nữa cũng đã đến cực hạn.
Hiện tại đã đốt cháy được ba chiếc thuyền địch, rất nhiều người bên mình cũng đã tập trung vào chỗ ba chiếc thuyền cuối cùng.
Hiện tại bên dưới mỗi chiếc thuyền trong ba chiếc thuyền cuối cùng này, đã có bốn mươi người đội du kích.
Những người này hẳn là có thể làm được chuyện gì đó.
Hắn thông qua Kim Nhãn Ưng tra xét, quan sát quân đội Phù Tang đang chạy về phía này, phát hiện bọn họ chỉ còn cách bờ biển chỉ chừng ba mươi dặm. Bọn họ đã chạy được một nửa lộ trình, mà mình còn chưa hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng quyết định, để cho bốn mươi rời phía dưới mỗi chiếc thuyền, tổng cộng một trăm hai mươi người đi theo mình cùng nhau lên thuyền, trước hết đánh phá chiếc thứ tám. Tám mươi người còn lại tấn công chiếc thứ chín.
Hai bên đồng thời triển khai hành động công kích.
Lần này chiến đấu đao thương thật sự, đội du kích của Hoắc Nguyên Chân cũng giành được chiến thắng. Bất quá diệt được sáu trăm tên địch của hai thuyền, một trăm hai mươi người mình cũng chỉ còn lại chín mươi, lại có thêm ba mươi huynh đệ táng thân Sơn Đông.
Hiện tại mười chiếc hải thuyền địch chỉ còn lại chiếc thứ hai, thứ tư, thứ năm, thứ sáu cùng với thứ mười trước mắt.
Trên mặt biển ánh lửa nổi lên bốn phía, chủ nhân năm chiếc thuyền này đều khẩn trương nhấp nhổm không yên.
Bọn họ đã được thông báo trước đó, cho nên mới ở chỗ này chờ đợi. Phỏng đoán có lẽ quân mình cũng đã sắp chạy tới bờ biển nơi này, nhưng hiện tại có người thắng tay phá hoại, tuy rằng bọn họ vô cùng nôn nóng nhưng cũng không thể tự tiện rời đi.
Bọn họ không rời đi thật hay, Hoắc Nguyên Chân dặn dò hai mươi người lưu lại cùng mình, những người còn lại đi tới chiếc thuyền thứ hai, hoàn toàn đánh phá, mà mình tiếp tục công kích chiếc thuyền thứ mười.
Lần này, Hoắc Nguyên Chân trải qua nhiều lần quyết chiến rốt cục lại bị thương, trên thân thể đã có nhiều vết thương, bất quá cuối cùng may mắn không làm nhục mệnh, hoàn toàn đốt cháy chiếc hải thuyền thứ mười.
Đến lúc này, rốt cục thể lực Hoắc Nguyên Chân sắp đạt tới cực hạn.
Hắn đã uống mấy viên Tiểu Hoàn Đan, ngoại thương trên người đã sử dụng không biết bao nhiêu kim sang dược, nhưng vận động kịch liệt làm cho vết thương trên người hắn không ngừng rách ra, hiện tại gần như sắp sửa thoát lực, chủ yếu là do mất máu tạo thành.
Chiến đấu trên chiến thuyền thứ hai kia đã kéo dài rất lâu, Hoắc Nguyên Chân biết sau khi triệt hạ được chiếc thuyền này, thủ hạ đội du kích của mình chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, không thể để cho bọn họ tiếp tục cường công nữa.
Nhưng nếu bọn họ không công kích, chỉ một mình mình là không xuể.
Hay là cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần đánh tan quân coi giữ trên chiếc thuyền thứ tư, mình căn bản hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì chiếc thuyền thứ năm cùng thứ sáu là soái hạm cùng hộ tống hạm của hạm đội này, mình không tính toán cường công hai chiếc này.
Vì sao trong tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy, mình lại không cho người hai tổ kia hiện thân tham chiến? Nguyên nhân là vì vừa mới bắt đầu, hai tổ kia đã đục lỗ đáy hai thuyền này để cho nước tràn vào.
Sở dĩ Hoắc Nguyên Chân chiến đấu không ngừng mà không hề đụng tới hai thuyền này, chính là muốn làm cho địch nhân cảm thấy còn có hy vọng.
Chỉ cần bọn họ không quay đầu chạy trốn, Hoắc Nguyên Chân có lòng tin hoàn toàn lưu lại bọn họ.
Nhưng tình huống ngoài ý muốn rốt cục xảy ra trong khi đang tấn công chiếc thuyền thứ tư.
Hai người Phù Tang vận y phục màu vàng xuất hiện trên chiếc thuyền thứ tư.
Vừa thấy hai người này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy có phiền phức, hai người này rõ ràng đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu là ngày xưa, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không thèm để ý chút nào, có thể ung dung ứng phó. Ngay cả Tiên Thiên trung kỳ hắn còn không quan tâm, không có gì phải sợ hai Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông này.
Nhưng hiện tại không như bình thường, hắn đã bị thương không nhẹ, đối phương lấy khỏe đánh mệt, e rằng mình sẽ còn có một phen khổ đấu.
Tiếng hô giết vang lên từng trận, ánh lửa ngất trời, thanh âm chiến đấu kịch liệt trên chiếc thuyền thứ tư đã vượt qua cả thanh âm chiến đấu trên chiếc thuyền thứ hai.
Người Phù Tang vây xung quanh Hoắc Nguyên Chân giống như bầy sói, không ngừng phát động công kích.
Hoắc Nguyên Chân trong đám đông địch nhân, Kim Chung Tráo lúc ẩn lúc hiện bên người, thỉnh thoảng có Sư Tử Hống từ trong miệng phát ra, mỗi lần rống lên một tiếng, mình cũng sẽ nhân cơ hội hăng hái chém giết.
Khi hai đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh ra, rốt cục đánh chết hai cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, bên người Hoắc Nguyên Chân đã không còn địch nhân.
Địch nhân cũng đã trốn thoát đi xa, không dám đối mặt hòa thượng giống như bất tử kim cương này nữa.
Mà Hoắc Nguyên Chân cũng đã dùng tới viên Đại Hoàn Đan cuối cùng, lảo đảo đi tới mạn thuyền, sau đó nhảy ùm xuống biển.
Cũng không biết tình huống hai chiếc thuyền cuối cùng như thế nào, bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân không có thông qua Kim Nhãn Ưng, cũng nhìn thấy quân đội người Phù Tang chạy thục mạng rốt cục xuất hiện bên bờ biển. Đả tự bởi VạnKiếmChiVương.
Không có thời gian nữa, đại quân của địch đã tới.
Hoắc Nguyên Chân có chút không cam lòng, nếu để cho hai chiếc thuyền địch cuối cùng rời đi, như vậy người Phù Tang chắc chắn cũng sẽ chạy thoát rất nhiều nhân vật cấp tướng lãnh khác, lần tập kích này cũng không coi là thành công.
Nhưng mình đã không thể làm gì được nữa, thân thể hắn trôi nổi trên mặt biển, muốn cử động một ngón tay cũng khó khăn.
Trên người nhiều chỗ vết thương ứa máu, khiến cho thể lực của hắn không ngừng thất thoát.
Đáng tiếc!
Cuối cùng cũng không thể hoàn toàn thành công.
Bên người đã không thấy người của đội du kích mình nữa, bởi vì mọi người đã có ước định, chỉ cần quân đội Phù Tang đến tất cả mọi người sẽ lập tức rời đi, bất kể có phải là đã đốt thuyền thành công hay không, đều không cho phép ham chiến.
Bọn họ đã đi rồi, mình là người cuối cùng.
Nhưng vấn đề là, bây giờ ngay cả sức lực thoát đi hắn cũng không có, mặc dù Đại Hoàn Đan đang nhanh chóng trị liệu cho hắn, nhưng cũng không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn như vậy được.
Nếu lúc này bị địch nhân phát hiện, chỉ sợ cũng khó giữ được tính mạng.
Nằm ngửa trên mặt biển nhìn soái hạm người Phù Tang, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm giác được soái hạm kia có vẻ hơi nghiêng.
Quả nhiên... Thật sự đang nghiêng qua một bên!
Là người bên mình rốt cục đánh thủng đáy thuyền đối phương rồi sao? Chiếc thuyền này sẽ chìm!
Hắn đang ở soái hạm kia không xa, có thể thấy trên mạn của soái hạm kia xuất hiện hai người Phù Tang y phục vàng.
Hai người kia tức giận kêu lên một trận, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Hoắc Nguyên Chân đang trôi lơ lửng trên mặt biển.
- Bát dát! Hòa thượng ở kia!
Hai người từ trên soái hạm nhảy xuống, xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
- Hỏng rồi...
Hoắc Nguyên Chân không còn chỗ nào có thể trốn, rốt cục ý thức được nguy hiểm chân chính, lúc này bị hai cao thủ Tiên Thiên công kích, mình hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, hắn muốn kêu gọi Kim Nhãn Ưng cũng không còn kịp nữa!
Đáng tiếc nguyện vọng hoàn tục của mình còn chưa hoàn thành, uổng cho một kẻ xuyên việt sẽ chết đi như vậy.
Nếu đã vô lực chống cự, vậy cũng sẽ không chống cự nữa, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi thời khắc tối hậu đến.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới, Hoắc Nguyên Chân lập tức mở mắt.
Hai người áo vàng đã đầu một nơi, mình một nẻo rơi xuống biển.
- Là ai?
Hoắc Nguyên Chân phát ra một tiếng hỏi thăm hơi yếu trong cổ họng.
Bọt nước sôi động, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm được vạt áo, Hoắc Nguyên Chân miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn một chút, đột nhiên vui mừng nói:
- An tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?
Khóe mắt An Như Huyễn có hơi ửng hồng, nhẹ nhàng vỗ vai Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Lúc nào đệ cũng làm chuyện ngu ngốc, tỷ không yên lòng cho nên tới đây dẫn đệ về nhà.
- Về nhà ư?
Hoắc Nguyên Chân mê man lẩm bẩm một câu, sau đó liền gật đầu cười nói:
- Được, về nhà, tỷ tỷ dẫn đệ đi đi, đi tới chỗ nào, nơi đó chính là nhà.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền tiến vào trạng thái tự chữa thương hôn mê bất tỉnh.