Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Suy đoán Quách Nhan kia nhất định là bởi vì cố chấp cứng đầu, quyết chí đi về phía trước cho nên đã bị quỷ bắt lại.
Có thể sống được, bọn họ cũng không muốn ở chỗ này thêm một giây một phút, về phần ám sát Nhất Giới coi như là thất bại, chỉ có thể nói Nhất Giới hòa thượng mạng lớn, không ngờ rằng được quỷ thần tương trợ.
Chỉ có rời đi, trở lại Hồ Điệp cốc, dù sao nếu như Nhất Giới đi Hồ Điệp cốc, dưới tay của Đông Phương Minh chủ, như vậy đến lúc đó còn có rất nhiều cơ hội, cũng không cân Trần Tiêu quan tâm.
Đến khi thấy bọn Trần Tiêu kinh hoàng chạy trốn, Hoắc Nguyên Chân mới coi như hoàn toàn yên tâm.
Chuyện này cuối cùng là giải quyết viên mãn, mình đã có chứng minh, Quách Nhan cũng đã ký tên làm chứng, hiện tại lão chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì.
Hiện tại cách mồng Chín tháng Chín còn có tám ngày, mà thời gian tu luyện thực tế của mình còn có bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Hoắc Nguyên Chân muốn cho nội công tu vi tiến thêm một bước, hiện tại nội lực thao túng ảo cảnh còn có hơi cật lực.
Ảo cảnh là lễ vật cảnh giới Tiên Thiên mới xuất hiện, phân chia dựa theo ảo ở cảnh sơ cấp, ảo cánh trung cấp cùng ảo cảnh cao cấp. Trước mắt mình thao túng ở thích hợp nhất là ảo cảnh sơ cấp, ảo cánh trung cấp này phải là Tiên Thiên trung kỳ thao túng mới thích hợp nhất.
Đáng tiếc hắn trực tiếp quay trúng ảo cảnh trung cấp, kết quả vẫn có rất nhiều sơ hở, mê hoặc Tiên Thiên sơ kỳ rất dễ dàng, nhưng muốn mê hoặc Tiên Thiên hậu kỳ rất khó. Tối thiểu Quách Nhan căn bản không có bị hắn mê hoặc, mê hoặc được Trần Tiêu đã là cực hạn.
Thiết Toán Bàn của Trần Tiêu có lẽ có được một chút bản lĩnh, đáng như không có cơ hội thi triển đã phải ngã xuống ở Vọng Hương đài.
Những chuyện này kết thúc, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ là tu luyện không ngủ không nghỉ, công lực mỗi ngày đều tăng trưởng với tốc độ cực nhanh.
Tu luyện đến ngày thứ tư, Nhất Đăng đến tìm Hoắc Nguyên Chân, dáng vẻ rất là khổ não.
Hoắc Nguyên Chân hỏi thăm nguyên nhân, Nhất Đăng nói:
- Phương trượng, bây giờ có hai vấn đề làm khó đệ, làm cho sư để không biết lựa chọn như thế nào, xin phương trượng chỉ điểm bến mê.
- Sư đệ cứ việc nói ra.
- Sư đệ ta trước mắt tu luyện Nhất Dương Chỉ đến thời kỳ mấu chốt nhất, căn cứ sở học của đệ, nếu như Nhất Dương Chỉ còn có thể tiếp tục tiến bộ, rất có thể luyện thành Lục Mạch thần kiếm.
- Lục Mạch thần kiếm?
Nghe thấy lời của Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân nhất thời sáng mắt lên, đây chính là võ học tuyệt đỉnh chân chính, nếu như Nhất Đăng luyện thành, sẽ nhảy vọt một cái trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Không nói có thể trực tiếp đối kháng Đông Phương Minh, Mạc Thiên Tà hay Lý Dật Phong, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, tối thiểu gặp phải cao thủ cấp bậc như Bất Tử Đạo Nhân, Nhất Đăng cũng không hề sợ hãi.
- Vậy còn suy nghĩ gì nữa, mau mau tu luyện đi, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này.
Lúc này Nhất Đăng có chút rầu rĩ nói:
- Nhưng điệt nhi Triệu Nguyên Khuê của lão nạp đưa tin tới, nói là sợ rằng ngày giờ còn lại của hoàng huynh không nhiều, sắp sửa băng hà chầu trời. Nhưng không kịp đợi quyết định người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, hoàng huynh đã hôn mê, cho tới bây giờ vị trí tân hoàng treo mà không quyết, hôm nay người ủng hộ Triệu Nguyên Thành nhiều hơn người ủng hộ Triệu Nguyên Khuê. Nguyên Khuê lo lắng, muốn cho lão nạp trở về trợ giúp y, để cho y leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe cũng ngẩn ra, đây cũng là đại sự, Hoàng đế sắp chầu trời, không có quyết định người nào tiếp chưởng ngôi vị Hoàng đế. Triệu Nguyễn Thành vốn trước đây bị Hoàng đế cơ hồ phế bỏ lại lần nữa nhảy ra tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, còn chiếm cứ thượng phong, cũng không biết y phù phép thế nào...
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ, Nhất Đăng lại nói:
- Triệu Nguyên Thành vốn vì chuyện Thái sư nên bị Hoàng đế khiển trách, bị cấm túc trong phủ, không được đi ra ngoài. Nhưng tiểu tử này cũng không chịu yên thân, chẳng những âm thầm liên lạc một ít người trong giang hồ, còn qua lại với đám Thái sư ở Tây Bắc, thậm chí còn có liên lạc với người Mông Cổ.
- Hôm nay Hoàng đế vừa hôn mê, những người giang hồ kia lập tức âm thầm hạ thủ, ám sát mấy vị đại thần ủng hộ Triệu Nguyên Khuê, còn lợi dụng nhược điểm một ít quan viên, uy hiếp bọn họ phải ủng hộ Triệu Nguyễn Thành lên ngôi. Người Mông Cổ cũng rục rịch muốn động, có vẻ như muốn binh phát Trung Nguyên, trước mắt Trường An quần long vô chủ, đã là vô cùng hỗn loạn!
Hoắc Nguyên Chân nghe đến đó, cũng chậm rãi đứng lên, cân nhắc hơn thiệt.
Mặc dù Triệu Nguyên Khuê dưới sự ủng hộ của Hoàng đế thu được không ít nhân tâm, nhưng Hoàng đế cho là mình còn có thể sống rất lâu, cho nên cũng không vội vàng lập Thái tử. Nhưng tới hiện tại đột nhiên Hoàng đế băng hà, để lại một đống lộn xộn. Triệu Nguyễn Thành đã sớm không có đường lui, không có bao nhiều thực quyền, hôm nay lại buông tay đánh một trận, ép Triệu Nguyên Khuê đến trình độ này.
Triệu Nguyên Khuê cũng không phải người không hiểu chuyện, nếu không phải là thật sự đến trình độ sơn cùng thủy tận, y cũng không đến nỗi viết thơ cầu viện vị thúc thúc đã xuất gia của mình.
Nhất Đăng quả thật thành tâm hướng Phật, nhưng tình chú cháu với Triệu Nguyên Khuê cũng rất sâu, chuyện này lại là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, nếu miễn cưỡng ép lão không để ý tới cũng là không thực tế.
Nhưng hiện tại Nhất Đăng đang ở vào thời khắc mấu chốt lãnh ngộ Lục Mạch thần kiếm, nếu lúc này trở lại Trường An tham gia tục sự, chỉ sợ không biết năm nào tháng nào mới có thể có cơ hội lãnh ngộ lần nữa.
Chuyện lãnh ngộ này cũng chú trọng cơ duyên, hiện tại cảm thấy có hy vọng đột phá, nên lập tức tu luyện, nếu như bây giờ dừng lại, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai, Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy cảnh tượng này phát sinh.
Hắn lại hỏi thăm Nhất Đăng lần nữa:
- Sư đệ cảm giác lãnh ngộ Lục Mạch thần kiếm có nắm chắc hay không?
- Sư huynh, chuyện này cũng không ai có thể nói chính xác, nhưng mấy ngày nay sư đệ cảm giác rất tốt, nếu như có thể không bị ngoại vật quấy nhiễu, có lẽ trong vòng một tháng là có thể có kết quả.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chuyện này không thể chậm trễ, bất kể thế nào cũng phải để cho Nhất Đăng luyện thành Lục Mạch thần kiếm. Dù là vì vậy khiến cho Triệu Nguyễn Thành làm Hoàng đế, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiếc.
Dĩ nhiên nếu như Nhất Đăng không thể đi Trường An, như vậy nhất định phải có những người khác đi, hiệp trợ Triệu Nguyên Khuê quét sạch chướng ngại, lên ngôi Hoàng đế.
Trừ Nhất Đăng ra, nhân tuyển thích hợp nhất chính là mình, nhưng mình còn phải đi Hồ Điệp cốc, Thiếu Lâm vào Võ Lâm Minh cũng là đại sự, không thể trì hoãn.
Nếu như Vô Danh chịu đi cũng tốt, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết đó là không thể nào, Vô Danh sẽ không quản những chuyện này.
Đầu óc bọn Tuệ Kiếm cũng được, nhưng vì công lực thấp một chút, đến Trường An cũng không thể trợ giúp đối phó người giang hồ phe Triệu Nguyên Thành.