Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Những người giang hồ kia có thể hạ thủ đối với các đại thần ủng hộ Triệu Nguyên Khuê, khẳng định cũng là võ công không thấp, nếu không rất nhiều dưới tay đại thần đều có gia tướng cường lực, nào có bị dễ dàng giết chết như vậy.
Cho dù không có cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ trợ giúp Triệu Nguyên Thành, một ít Tiên Thiên trung kỳ nhất định cũng có.
Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể đi được suy đoán cũng chính là Tuệ Nguyên.
Nhưng mặc dù võ công tiểu tử Tuệ Nguyên này không tệ, nhưng đầu óc vẫn còn đơn giản một chút, không thể nào so sánh với đám người già dặn xảo quyệt kia.
Nhưng thật sự là không còn ai nữa, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là kêu Tuệ Nguyên tới.
Tuệ Nguyên đang ở cửa, trung thực đảm nhiệm chức thần giữ cửa, nghe thấy sự phụ gọi mình lập tức liền chạy tới.
- Sư phụ, lão nhân gia ngài có gì căn dặn?
- Tuệ Nguyên, trong nhà Nhất Đăng sư thúc con có chút chuyện, cần trở về xử lý, nhưng bây giờ sư thúc con đang trong thời kỳ đột phá mấu chốt, không cách nào rời đi, con thay sư thúc con đi một chuyến đi.
- Được, trong nhà sư thúc có chuyện gì, sư điệt bảo đảm giải quyết thỏa đáng... Ủa, không phải sư thúc là người của Hoàng gia sao?
Nghe thấy tên đồ đệ mình bây giờ mới phản ứng được, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức bất đắc dĩ, thật sự không biết bảo Tuệ Nguyên đi Trường An có phải là một quyết định chính xác hay không.
Nhất Đăng cũng tỏ ra lo lắng nói:
- Sư huynh, võ công Tuệ Nguyên dĩ nhiên là không thành vấn đề, nhưng Trường An hôm nay cũng là đầm rồng hang hổ, vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ cũng là nguy cơ trùng trùng, để cho y đi một mình sẽ...
Hoắc Nguyên Chân gật đầu:
- Độ phân tích cũng có đạo lý, như vậy đi, Tuệ Nguyên đi gọi Tuệ Kiếm sư đệ con, lần này hai người các con đi cùng. Mặc dù con là sư huynh, nhưng trước kia Tuệ Kiếm chính là hộ vệ của Công chúa Triệu Nguyên Cơ, sau khi đến Trường An, hết thảy mọi chuyện con phải nghe theo sư đệ, tận lực giúp Triệu Nguyên Khuê điện hạ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chớ có ỷ vào võ công cao cường mà tự tiện chủ trương.
- Thì ra là trợ giúp cháu sư thúc làm Hoàng đế!
Tuệ Nguyên nhất thời hai mắt sáng rực. Mặc dù hiện tại y đã là hòa thượng, nhưng thời gian còn quá ngắn, thích náo nhiệt, thích có chuyện hơn. Trợ giúp tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế hiển nhiên là đại sự rất lớn, y lập tức cảm thấy hứng thú, hận không thể mọc cánh bay đến Trường An ngay tức khắc.
Thấy dáng vẻ Tuệ Nguyên, Hoắc Nguyên Chân thật đúng là có chút lo lắng, hy vọng Tuệ Nguyên có thể nghe lời của Tuệ Kiếm, không nên làm hỏng bét đại sự.
Hắn lại gọi Tuệ Kiếm tới, dặn dò hai người năm lần bảy lượt, bắt bọn họ nhất định phải lấy đại cục làm trọng, chỉ cần có thể bảo đảm để cho Triệu Nguyên Khuê lên ngôi, những chuyện khác cũng có thể tạm thời bất kể.
Hai người cũng đáp ứng luôn miệng, Tuệ Kiếm biết rõ chuyện Hoàng gia hiểm ác, là thật lòng đáp ứng, mà Tuệ Nguyên lại hận không được đi nhanh nhanh để tham gia náo nhiệt, e sợ sư phụ không cho đi, tự nhiên cũng là đáp ứng luôn miệng.
- Các ngươi đến nơi đó quan sát tình huống trước, nếu như chuyện không phải là rất khẩn cấp, hãy lấy bảo đảm an toàn cho điện hạ là yếu vụ hàng đầu. Chờ vi sư xong chuyện bên Hồ Điệp cốc, sẽ lập tức đi Trường An trợ giúp các ngươi.
Sau Hoắc Nguyên Chân lại cho bọn họ một ít đan dược, để cho bọn họ bảo vệ tính mạng, sau đó mới để cho hai người rời đi.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân còn giao cho bọn họ một viên Đại Hoàn Đan, để giao cho Triệu Nguyên Khuê, dùng cứu mạng Hoàng đế.
Bên trong Hoàng cung nhiều thái y như vậy cũng không thể trị cho Hoàng đế, suy đoán đã là người hẳn phải chết. Mặc dù Đại Hoàn Đan thần kỳ, nhưng cũng không thể cứu được người hẳn phải chết, Hoắc Nguyên Chân chỉ hy vọng Hoàng đế có thể hồi quang phản chiếu một lần dưới dược lực của Đại Hoàn Đan, tuyên bố Triệu Nguyên Khuê tiếp chưởng ngôi vị Hoàng đế là tốt rồi, không đòi hỏi chuyện gì khác.
Hai người Tuệ Nguyên đi rồi, Nhất Đăng cũng tạm thời yên tâm, trở về tu luyện Lục Mạch thần kiếm. Hoắc Nguyên Chân vẫn ở bên trong Phương Trượng viện tiếp tục tu luyện hai ngày, đến rạng sáng mồng Tám tháng Chín mới chuẩn bị động thân đi Hồ Điệp cốc.
Trong Hồ Điệp cốc, Trần Tiêu đang cầu khẩn Đông Phương Thiếu Bạch.
- Thiếu Minh chủ, ngài hãy giúp thuộc hạ nói tốt vài câu trước mặt Minh chủ đi, thuộc hạ thật sự là không có can đảm gặp Minh chủ.
- Trần tiên sinh, nếu như là những chuyện khác, cho dù là liên thủ đối địch cùng ngươi, Đông Phương Thiếu Bạch quyết không lùi bước. Nhưng người cũng biết tính khí nghĩa phụ, chuyện mà người đã nhận định là không tốt, người khác có nói vào cũng bằng vô dụng.
- Nếu nghĩa phụ đã có lòng bỏ qua cho ngươi, cho dù là có người khác nói xấu người, người cũng bỏ qua. Nếu như Thiếu Bạch mạo hiểm đứng ra, nói không chừng sẽ mang lại tác dụng ngược, chuyện này ngàn vạn lần không thể.
Trần Tiêu mang về chứng minh, đều là chứng minh Thiếu Lâm thông qua khảo sát, chuyện này không hợp với bản ý Đông Phương Minh lúc đầu, tin tưởng chắc chắn Đông Phương Minh sẽ không cao hứng, Đông Phương Thiếu Bạch mới không muốn nhận việc nói giúp Trần Tiêu. Hiện tại sắp sửa tới đại hội Võ Lâm Minh mỗi năm một lần, Đông Phương Thiếu Bạch tuyệt đối sẽ không đi tìm phiền phức cho mình.
Mặc cho Trần Tiêu nói gần rách lưỡi, Đông Phương Thiếu Bạch cũng không nhúc nhích.
Trần Tiêu cũng biết rõ tính khí Đông Phương Minh, chuyện lần này nói không chừng mình cũng sẽ bị Đông Phương Minh giết chết, y không muốn chết, y nhất định phải yêu cầu Đông Phương Thiếu Bạch xin tha cho mình.
Trong toàn bộ Hồ Điệp cốc, Đông Phương Minh cũng chỉ hài lòng về nhi tử của mình mà thôi, người khác cũng không được, cho nên người cầu tha thứ này chỉ có thể là Đông Phương Thiếu Bạch.
Trần Tiêu chợt cắn răng một cái, nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Thiếu Minh chủ, nếu như bây giờ ngươi không chịu cầu tha thứ vì thuộc hạ, như vậy một hồi thuộc hạ ra mắt Minh chủ, sợ rằng chuyện xảy ra trước tiên là nói ra một ít lời bất lợi cho Thiếu Minh chủ, đến lúc đó...
- Trần Tiêu! Ngươi dám uy hiếp ta ư?!
- Thuộc hạ không dám, Thiết Toán Bàn thuộc hạ trông coi sự vụ Hồ Điệp cốc cũng rất nhiều năm, những năm qua Minh chủ bất kể những sự vụ tiền bạc vụn vặt phiền phức, toàn là do Thiếu Minh chủ đang phụ trách, trong đó có cái gì mờ ám chỉ có người biết ta biết. Hiện tại mạng thuộc hạ cũng khó mà giữ được, làm sao dám bảo đảm không buột miệng nói ra...
Trần Tiêu nói không dám uy hiếp, nhưng ý uy hiếp trong lời nói đã biểu lộ không bỏ sót.
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch thoạt trắng thoạt xanh, hung hăng nhìn chằm chằm Trần Tiêu.
- Thiếu Minh chủ, không nên nhìn thuộc hạ như vậy, thuộc hạ nhớ Minh chủ đã từng nói Thiếu Minh chỉ muốn tìm nữ nhân, vậy phải tìm nữ nhân đẹp nhất thuần khiết nhất, cho nên mới đồng ý chuyến đi Thiên Sơn của ngươi, hy vọng ngươi có thể cưới Ninh Uyển Quân trở về, về phần những nữ nhân khác, Minh chủ không cho ngươi đụng tới. Nhưng những gì Thiếu Minh chủ đã làm dường như không phù hợp với kỳ vọng của Minh chủ...
- Ngươi còn biết gì nữa?
- Cũng không biết gì nhiều, chuyện Thiếu Minh chủ nuôi mấy hồ ly tinh gì đó ở bên ngoài, thuộc hạ cũng chưa nghe nói qua. Chuyện Thiếu Minh chủ ngày thường tầm hoa vấn liêu, xuất nhập thanh lâu, thậm chí dùng sức mạnh đối với dân nữ, cho tới bây giờ thuộc hạ càng không biết.
- Trần Tiêu... Ngươi!
Đông Phương Thiếu Bạch toát mồ hôi lạnh toàn thân, quả thật Đông Phương Minh không cho phép y tiếp xúc với nữ nhân tầm thường, nhưng Đông Phương Thiếu Bạch y cũng là sắc quỷ, làm sao có thể nhịn được chuyện tìm hoa, ngày thường cũng trăng hoa không ít.
Còn nhớ sau khi lần đầu tiên Đông Phương Thiếu Bạch đi trăng hoa trở lại, không ngờ rằng bị Đông Phương Minh phát hiện đầu mối, nói trên người y son phấn nữ nhân, đánh cho Đông Phương Thiếu Bạch mười mấy bạt tai tại chỗ. Khiến cho y lùng bùng lô tại, váng đầu hoa mắt, miệng mũi phun máu còn không cho phép chữa trị, bắt quỳ trước cửa đại điện chừng ba ngày ba đêm mới chịu tha.
Từ đó về sau, Đông Phương Thiếu Bạch nín nhịn hai năm, sau nhịn không được lại đi ra ngoài tìm nữ nhân, nhưng mỗi lần xong chuyện đều xử lý thỏa đáng, không để cho Đông Phương Minh phát hiện đầu mối.
Cho nên trong lòng của Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch vẫn là một đứa con ngoan, Đông Phương Thiếu Bạch càng không muốn phá hư hình ảnh của mình ở trong lòng nghĩa phụ, Trần Tiểu uy hiếp như vậy đã trúng vào yếu huyệt y.
- Thiếu Minh chủ, thuộc hạ cảm thấy ngài nên năn nỉ một chút vì thuộc hạ, ngài thấy thế nào?
Trần Tiêu nở một nụ cười lạnh, Đông Phương Thiếu Bạch muốn thấy mình chết, mình sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ngươi muốn ta chết, ta sẽ kéo ngươi xuống nước, đến lúc đó cho dù ngươi không chết cũng sẽ bị lột một lớp da, Trần Tiêu không sợ Đông Phương Thiếu Bạch không thỏa hiệp.
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch biến đổi liên tục, một lúc lâu sau mới nói:
- Trần Tiêu, có mấy lời không thể nói lung tung, ta đây có thể cầu tình giùm người. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, cũng không cho người nói chuyện của ta ở trước mặt người khác.
- Thiếu Minh chủ yên tâm, thuộc hạ không phải là người không hiểu chuyện.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch đáp ứng, trong lòng Trần Tiêu thầm thở ra một hơi thật dài, có Đông Phương Thiếu Bạch cầu tha thứ vì mình, hắn là cái mạng nhỏ của mình coi như giữ được.
Về phần sau này có mang chuyện này ra tiếp tục uy hiếp Đông Phương Thiếu Bạch hay không, vậy phải xem sau này mình còn sẽ gặp nguy hiểm hay không, trước mắt qua cửa này rồi hãy nói.
Đông Phương Thiếu Bạch một mình đi tới đại điện Minh chủ, trong lòng thầm mắng Trần Tiêu hèn hạ, nếu như có cơ hội, nhất định y phải trừ đi tai họa ngầm này.
Mỗi lần Đông Phương Thiếu Bạch tới đại điện Minh chủ đều cảm giác tóc gáy dựng đứng, cũng không biết nghĩa phụ làm sao ở được trong địa phương không có ánh mặt trời này.
Có lẽ là nghĩa phụ cũng không quá thích ứng, rất lâu Đông Phương Thiếu Bạch vẫn đang hoài nghi, có phải nghĩa phụ là một nữ nhân hay không?
Có thể nói trừ thanh âm có chút đến gần trung tính ra, bất kỳ phương diện nào Đông Phương Minh cũng là một nữ nhân mười phần, nữ nhân xinh đẹp. Hơn nữa ngày đó ôm nghĩa phụ trong đại điện, cảm giác được ngực nghĩa phụ mềm mại, Đông Phương Thiều Bạch càng hoài nghi sâu hơn về chuyện này.
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch không dám nói, trên giang hồ có một ít lời đồn đãi, y cũng chỉ nghe một chút thì thôi, cũng không dám biểu lộ ra chút nào.
Đi tới trước cửa đại điện, Đông Phương Thiếu Bạch không có đi vào mà là lớn tiếng nói:
- Thiếu Bạch tới thịnh an nghĩa phụ!
Một lát sau, tiếng bước chân từ sâu trong đại điện truyền tới, Đông Phương Minh chậm rãi đi tới đại điện ngồi lên bảo tọa, nói ra ngoài cửa điện:
- Thiếu Bạch tìm cha có chuyện gì? Đi vào nói chuyện đi.
Dường như thanh âm y trong trẻo hơn trước một chút, thậm chí còn có vẻ yếu mì.
Đông Phương Thiếu Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, hai tay thõng xuống đi thẳng vào, không dám nhìn ngang nhìn ngừa chút nào.
Đi tới phía dưới bảo tọa Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch quỳ xuống dập đầu:
- Thiếu Bạch ra mắt nghĩa phụ, chúc nghĩa phụ vĩnh viễn hưởng phúc, thọ ngang trời đất, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!
- Được rồi, giữa phụ tử còn nói những lời khách sáo này làm gì, ngồi đi.
Đông Phương Thiếu Bạch ngồi vào bên cạnh, nói:
- Nghĩa phụ, hài nhi tới hồi báo chi tiêu Hồ Điệp cốc tháng này.
Sau khi nói xong, Đông Phương Thiếu Bạch lấy ra một danh sách đã chuẩn bị săn, lớn tiếng đọc lên.
Hồ Điệp cốc là do Đông Phương Minh khai sáng, nơi này bốn bề toàn là núi, chỉ có một cửa ra, hoàn cảnh ưu mỹ, bốn mùa như Xuân, cho dù bên ngoài đến thời tiết mùa Đông, nơi này thậm chí còn có bướm bay lượn, đúng là kỳ cảnh nhân gian. Ban đầu Đông Phương Minh đi tới nơi này, sau cái nhìn đầu tiên liền quyết định phải khai sáng môn phái ở chỗ này.
Sau khi lập môn phái, chiêu thu môn nhân đệ tử, bằng vào tuyệt thế thần công của Đông Phương Minh, Hồ Điệp cốc phát triển cực nhanh, hôm nay đã trở thành đại phái nhất lưu không thấp hơn Thiên Sơn Ma giáo cùng Không Động. Bản thân Đông Phương Minh đảm nhiệm võ lâm Minh chủ, danh tiếng nhất thời vang dậy.
Đệ tử nội môn Hồ Điệp cốc có gần ngàn, mỗi tháng chi tiêu đều là không nhỏ, mà Đông Phương Minh không muốn quản những chuyện vụn vặt này, cho nên mới giao các khoản chi tiêu cho Đông Phương Thiếu Bạch, chỉ cần mỗi tháng hồi báo một lần với mình là được.
Nhưng hai tháng gần đây, tựa hồ ngay cả hồi báo Đông Phương Minh cũng không thích nghe, nghe Đông Phương Thiếu Bạch nói hồi báo chi tiêu Hồ Điệp cốc, Đông Phương Minh lập tức lấy tay chống cằm, đôi mắt nhỏ dài quyến rũ khẽ chớp, dáng vẻ dường như buồn ngủ.
Thật vất vả Đông Phương Thiếu Bạch mới đọc xong, Đông Phương Minh ngáp một cái nói:
- Sau này không cần mỗi tháng đều tới hồi báo, đổi thành ba tháng hồi báo một lần, những con số nhàm chán này nghe thật là làm cho ta mệt mỏi nhàm chán muốn ngủ.
Đông Phương Thiếu Bạch thu hồi danh sách vâng dạ đáp ứng, sau đó nói:
- Nghĩa phụ, vậy để hài nhi nói với người một ít chuyện phấn chấn lòng người, để cho ngài tỉnh táo lại một chút.
Nghe thấy Đông Phương Thiếu Bạch nói như thế, Đông Phương Minh quả nhiên có một chút tinh thần, xắn tay áo thật dài lên, để lộ cánh tay trắng như tuyết, trên đó còn có một sợi tơ đỏ đeo một hạt minh châu. Mặc dù vẫn còn một tay chống cằm nhưng rõ ràng đã có hứng thú, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đông Phương Thiếu Bạch.
Đông Phương Thiếu Bạch không dám nhìn tới mặt của nghĩa phụ, y sợ sau khi nhìn sẽ ghét lây những nữ tử trăng hoa son phấn phàm tục, hằng giọng một cái nói:
- Hiện tại thiên hạ sắp đại loạn, Trường An Triệu Nguyên Thành qua lại với người Mông Cổ, dường như muốn bắt đầu cưỡng đoạt ngôi vị Hoàng đế. Tây Bắc Thái sư cùng Mã tướng quân cũng tuyên bố muốn xông trở về Trường An, ủng hộ Triệu Nguyên Thành lên ngôi. Vốn là Triệu Nguyên Khuê có hy vọng rất lớn thừa kế đại thống, hiện tại ngược lại lâm vào tình thế bị động, đang tìm cứu binh khắp chung quanh, muốn tranh sống mái cùng Đại ca y phen này.