Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
Trong thời gian diễn ra miếu hội, tự viện có thể nhân cơ hội cổ động thu tiền, ở kiếp trước gặp phải một ít kim chủ có tiền, hàng chục hàng trăm, thậm chí hàng ngàn hàng vạn đều có.
Hơn nữa những chùa miếu kia cũng không có thần tích gì, nhưng Thiếu Lâm tự của mình có, hơn nữa thần tích ở Thiếu Lâm tự sau này đúng là chuyện thường như cơm bữa. Có được ưu thế như vậy mà vẫn không thu hút người tới, Hoắc Nguyên Chấn chỉ có thể đập đầu vào tường.
Nghĩ tới nghĩ lui, những thứ mà miếu hội cần có quả thật là không ít. Đầu tiên kiến trúc trước mặt quá ít, mặc dù có sơn môn, có Vạn Phật tháp, còn có trai đường cùng phòng ngủ, nhưng bấy nhiêu cũng chưa tạo nên dáng và hoàn chỉnh của một tự viện.
Tối thiểu cũng phải có một ít Phật điện cho khách nhân dâng hương mới được.
Hơn nữa rất nhiều pháp khí Phật giáo cũng còn đang thiếu, ngay cả kinh thư cũng còn thiếu.
Điểm cuối cùng chính là thành viên cũng còn xa chưa đủ, có vẻ mình quá coi trọng chiều thu vẽ tăng rồi. Phải biết rằng căn bản của một tự viện là phải có thật nhiều tăng chúng phổ thông có thể giảng kinh, có thể làm pháp sự, võ tăng chẳng qua là lực lượng bảo vệ tự viện, bình thời cơ hội dùng đến bọn họ cũng không nhiều.
Dĩ nhiên ngày sau Thiếu Lâm ổn định, mình muốn gây dựng danh hiệu đại phái đệ nhất thiên hạ, khi đó lực lượng và tăng sẽ xuất hiện.
Bất quá trước mắt có lẽ mình phải chiều thu một ít tăng nhân phổ thông, bồi dưỡng bọn họ, tranh thủ sớm ngày làm một cuộc miếu hội, như vậy chuyện thiếu thốn tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.
Hoắc Nguyên Chân một mình đi lại bên trong sân viện Thiếu Lâm đã ba ngày. Trong ba ngày qua, khách tới Thiếu Lâm dâng hương và ghi danh làm đệ tử tục gia đã giảm đi không ít.
Dân chúng chính là như vậy, nghe nói chỗ nào có chuyện mới mẻ lập tức đổ xô tới chỗ đó như ong vỡ tổ. Bên Pháp Vương tự hương khói thịnh vượng, rất nhiều người đều bàn tán nghị luận về Đại Hùng Bảo Điện sắp sửa khai quang (nghi thức mở vải phi tượng, điện... Khai trương) xuất hiện kia.
Còn có năm ngày nữa sẽ tới mồng Tám tháng Bảy, chính là miếu hội Pháp Vương tự, Hoắc Nguyên Chân cũng rất mong đợi tới ngày đó.
- Trong vòng mấy ngày qua, trừ chuyện này ra, trong đầu Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang lởn vởn một ý niệm, chính là nhân vật thần bí ở hậu sơn.
Sau khi Thiết Ngưu đi tới Thiếu Lâm tỏ ra hết sức ngoan ngoãn an phận, không nhìn ra có điểm khác thường gì. Nhưng Hoắc Nguyên Chần chú ý thấy con hổ Đại Hoàng mà y dẫn tới đứng ở hậu sơn cả ngày, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Hoắc Nguyên Chấn thầm nhủ trong lòng, phải chăng là kẻ thần bí sau núi ẩn chứa bí mật gì...
Kể từ sau khi lấy được bí tịch khinh công Nhất Võ Độ Giang, Hoắc Nguyên Chân cho là mặc dù sức chiến đấu mình vẫn còn kém, nhưng cũng đã có được bản lãnh chạy trốn giữ mạng nhất định.
Khi đó hắn đã muốn tới hậu sơn xem thử cho biết. Hiện tại thấy con hổ kia cả ngày đứng ở phía sau núi, ý niệm này trong lòng hắn càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Tính cách của Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ là làm, đến trưa sau khi ăn cơm xong, người của Thiếu Lâm căn bản đều đi ngủ trưa, một mình Hoắc Nguyên Chân từ cửa sau đi ra ngoài, đi thẳng ra hậu sơn.
Đi qua Âm Mã hồ, trước mặt chính là một mảnh quái thạch tạo thành một ngọn núi nhỏ hiểm trở, thật ra thì nơi này mới là chỗ cao nhất của núi Thiếu Thất.
Hoắc Nguyên Chân không thi triển khinh công, mà là chậm rãi đi trên núi. Bởi vì hắn cũng không biết vị trí cụ thể của kẻ thần bí kia, cho nên để ý quan sát khắp nơi.
Diện tích núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng có chu vi vài dặm. Sau khi đi chừng hai canh giờ, Hoắc Nguyên Chân đã đảo xung quanh núi này một vòng, nhưng không có phát hiện bất kỳ vật gì.
Ở chỗ nào vậy?
Hoắc Nguyên Chân muốn thi triển một chiêu Sư Tử Hống, nhưng lại không muốn kinh động người trong Thiếu Lâm, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên thấy chỗ nham thạch cao nhất trên đỉnh núi.
Lần này thi triển khinh công trực tiếp bay lên đỉnh núi, hắn chăm chú quan sát bốn phía.
- Kia rồi...
Xa xa, Hoắc Nguyên Chấn thấy một bóng vàng thấp thoáng, chính là con hổ Đại Hoàng kia. Lúc này kia con hổ còn chưa có phát hiện ra hắn, đang phủ phục trong một đám cỏ hoang rậm rạp.
- Chẳng lẽ là nó đang săn mồi?
Hoắc Nguyên Chấn nghi ngờ trong lòng, lặng lẽ ở tại chỗ quan sát.
Trên hậu sơn này hầu như không có động vật cỡ lớn, có lẽ những ngày qua hổ này cũng chỉ có thể bắt các loại gà rừng, chim rừng nhét kẽ răng tạm. Mà những động vật nhỏ này không thể nào lấp đầy bụng nó, cho nên nó ra sức săn mồi như vậy cũng rất là bình thường.
Con hổ chậm rãi tiến tới trong đám cỏ hoang, Hoắc Nguyên Chấn nhìn theo phương hướng nó tiến tới, thấy là một khối nham thạch to lớn, không khỏi ngạc nhiên trong lòng, nó nhắm vào tảng đá để làm gì chứ?
Đến khi con hổ còn cách khối nham thạch này chỉ có mười mấy thước, đột nhiên nó gia tăng tốc độ, phóng thẳng tới bên dưới tảng nham thạch, dường như dưới đó có mối ngon gì vậy.
- Nghiệt súc, ngươi còn dám tới?! Cút ngay!
Một trận thanh âm mơ hồ truyền tới, Hoắc Nguyên Chấn trong lòng cả kinh, thanh âm này chính là thanh âm của kẻ thần bí kia.
Thế nhưng con hổ chưa xông tới khối nham thạch dường như bị thứ gì đánh trúng, thân thể bị hất ngược ra phía sau mấy thước, sau đó lập tức cụp đuôi chạy trốn.
Hoắc Nguyên Chấn ở trên đỉnh núi liếm môi một cái, trời ơi, đây hoàn toàn là nội lực đánh ra, kình phong lăng không hất văng con hổ to lớn như vậy, đây là công lực bậc nào.
Hậu Thiên trung kỳ, nội lực lưu chuyển toàn thân, thật ra thì cũng có thể đánh ra thuần nội lực công kích, chỉ bất quá uy lực quá nhỏ, căn bản không thực dụng. Nhưng khi đạt đến hậu kỳ uy lực công kích nội lực cũng rất đáng sợ, ống tay áo vung lên hoàn toàn có thể đánh ngã một người bình thường, đánh cho một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ nội thương.
Chẳng qua là công kích nội lực tiêu hao rất lớn, Hậu Thiên hậu kỳ cũng không dùng nổi.
Mà cho dù là Hậu Thiên hậu kỳ, cũng không thể nào dùng nội lực làm được tới trình độ như kẻ thần bí này. Một đòn này của kẻ thần bí kia, sợ rằng ngay cả cao thủ Hậu Thiên viên mãn cũng không làm được.
Chẳng lẽ nhân vật thần bí ở hậu sơn này lại là một cao thủ Tiên Thiên hay sao?
Nhưng Hoắc Nguyên Chân ở cách xa, cũng không nhìn rõ lắm bên kia rốt cục là xảy ra chuyện gì. Sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng đã quyết, quyết định tới xem cho đến cùng.
Hắn thận trọng xuống núi, từ từ tiến về phía khối nham thạch kia.
Khi hắn đi tới đám cỏ hoang kia, dưới chân tựa hồ có gió thổi tới.
Theo lý thuyết dưới chân không nên có gió mới phải, nếu như có gió, như vậy rất có thể gần đó sẽ có một huyệt động to lớn, hơn nữa còn là huyệt động thông gió, mới có thể cảm thấy dưới chân có gió như vậy.
Nếu là như vậy, rất có thể huyệt động kia nằm dưới khối nham thạch.
Nhớ đến mới vừa rồi con hổ bị một đòn đánh bay, trong lòng Hoắc Nguyên Chấn cũng không khỏi thắc thỏm không yên, nín thở từ từ đến gần khối nham thạch.