Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
Cảm giác gió thổi dưới chân càng ngày càng rõ ràng, hắn là Hoắc Nguyên Chân đang tiến tới gần địa động.
Những nơi này trừ một khối nham thạch trơ trọi ra, chỉ toàn là cỏ hoang cao gần a một thước. Nếu như không phải là cố ý tìm kiếm, căn bản không thể nào phát hiện nơi bí mật này.
Cách khối nham thạch càng ngày càng gần, Hoắc Nguyên Chấn lại dần dần ngửi thấy mùi thơm. Không sai, chính là mùi thơm, không phải là mùi thơm thức ăn, hình như là... Mùi hoa, khả năng hình như là mùi thuốc cao hơn.
Lúc chế biến thảo dược thường là vô cùng vất vả, nhưng một khi luyện thành đan dược, như vậy thường thường sẽ có mùi thơm phát ra, đan dược càng tốt, mùi thơm càng nồng đậm.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hiểu vì sao con hổ lặng lẽ tiến tới nơi này, thì ra là bị mùi thơm này hấp dẫn, khứu giác động vật bén nhạy hơn nhiều so với con người, tự nhiên nó có thể phát hiện nơi này.
Có mùi thơm đan dược, còn có người, chứng tỏ rất có thể là lão nhân thần bí
Nơi này đang luyện chế loại đan dược gì đó. Hoắc Nguyên Chân biết rõ nhìn lén người khác luyện thuốc chính là xúc phạm kiêng kỵ, hơn nữa dưới tình huống đối phương còn là một cao thủ mình tùy tiện tới đó e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng từ trước tới nay hắn cũng không phải là một người nhát gan, có câu nói “người gan lớn biết bao, đất nhiều đặc sản biết bao, miếu nổi danh biết bao, hòa
Thượng nhiều nước tiểu biết bao”...
Rốt cục tới bên trên khối nham thạch, Hoắc Nguyên Chân phát hiện cửa địa động. Thì ra địa động bị khối nham thạch che lấp, chẳng qua là không biết qua bao lâu, nham thạch lại lộ ra một khe nứt rất nhỏ, có thể là hỗ kia ngửi được mùi thơm từ khe nứt này lọt ra.
Cửa địa động cũng không phải là rất sâu, thậm chí dường như bên trong còn có ánh sáng. Mới vừa rồi con hổ bị tập kích ở vị trí này, Hoắc Nguyên Chân càng thêm không dám khinh thường, suy nghĩ một chút, sau đó mọi người xuống, thò đầu ra quan sát.
Hiện tại điểm mạnh nhất của toàn thân trên dưới Hoắc Nguyên Chân chính là cái đầu. Thiết Đầu công đại thành, đao thương bất nhập, mọi việc đưa đầu ra trước, bảo đảm an toàn.
Vừa nhìn vào trong địa động, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng, suýt nữa kêu ở thành tiếng, không nghĩ tới trong địa động này thật sự là có động thiên khác.
Địa động không sâu, nhưng diện tích không nhỏ, có hình tròn, đường kính ước chừng ba mươi trượng. Vòng ngoài động sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, rậm rạp chằng chịt, Hoắc Nguyên Chân không nhận ra hầu hết.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân làm cho hắn ngạc nhiên, chuyện thật sự làm hắn ngạc nhiên là ngay chính giữa động lại có một lò luyện đan to lớn, cao chừng hơn hai thước, bên trong lò luyện đan còn có ánh lửa.
Mà ở trên cùng lò luyện đan có một cái khóa hình tròn nổi lên, trên đó là một sợi xích sắt lớn bằng cánh tay, dài chừng vài chục trượng, hiện lên thanh quang mờ mờ, nhìn qua cũng biết không phải là sắt thép phổ thông.
Một đầu xích sắt buộc vào trên lò luyện đan, đầu kia buộc tại eo lưng lão nhân. Lào vận một thân áo đen rách nát, lúc này đang đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân, dường như đang lựa chọn dược thảo gì đó.
Trên mặt đất dưới chân lão có chừng ba bốn mươi cái hồ lô to có nhỏ có, trong đó đa số đều là hồ lô vàng, thậm chí có hai hồ lô đỏ. Bên cạnh còn có nhiều miếng giống như thuốc dán đã luyện chế xong, cũng không biết là thuốc gì, chất thành một đống.
Không cần hỏi, Hoắc Nguyên Chân cũng biết những đan dược này rất tốt, nếu không sẽ không hấp dẫn con hổ cũng muốn tới ăn trộm.
Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không dám tiến thêm một bước, lão nhân này bị xích sắt khóa vào lò luyện đan này, không đi đâu được, nhưng sợi xích kia cũng dài chừng mấy chục trượng, lão vẫn có thể hoạt động trong phạm vi địa động này.
Nói cách khác, địa động có đường kính rộng ba mươi trượng, sợi xích của lão có chiều dài chừng mười lăm trượng, khiến cho lão có thể tùy ý tới được bất cứ địa phương nào bên trong địa động.
Đang lúc Hoắc Nguyên Chân nín thở ngưng thần quan sát, lão nhân đó đột nhiên nói một câu:
- Súc sinh đáng chết, lại muốn chạy tới trộm thuốc của lão phu, quả thật là muốn chết!
Sau khi nói xong, lão nhân cũng không quay đầu lại, trực tiếp dùng chân hất một hồ lô vàng dưới đất lên, xoay người lại đá mạnh một cái. Hồ lô này mang theo tiếng gió sắc bén, bắn thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Tốc độ thật nhanh, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng không có cả thời gian phản ứng, đã lập tức bị hồ lô này đánh trúng vào gáy.
Một tiếng rầm vang lên, gáy hắn bị hồ lô đánh trúng tê dại toàn thân. Nhưng hồ
Lô vàng kia cũng không bị vỡ, mà là bắn ngược trở về, sau đó rơi xuống trước
Người hắn ước chừng năm thước.
Mà lúc này lão nhân cũng quay đầu lại, sau khi thấy mặt Hoắc Nguyên Chấn lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt một chút.
Phản ứng đầu tiên chậm, phản ứng thứ hai của Hoắc Nguyên Chân không thể nào chậm nữa.
Chính là bây giờ!
Hoắc Nguyên Chấn đột nhiên vọt ra ngoài, nhắm vào hồ lô vàng vừa rơi xuống đất chộp lấy bỏ chạy.
Lão nhân cũng phản ứng lại, giận quát một tiếng:
- Ngươi là con lừa trọc Thiếu Lâm tự! Hừ, để lại hồ lô cho lão phu!
Lời còn chưa dứt, lão nhân này đã lăng không nhào tới, khóa sắt quấn ở bên hông kêu loảng xoảng vang dội, tay cũng không có nhàn rỗi, cách không đánh về phía Hoắc Nguyên Chân một chưởng.
Chỉ cảm thấy một trận bình phong đánh tới, Hoắc Nguyên Chân không dám dừng lại chút nào, sau khi chộp được hồ lô lập tức thi triển khinh công Nhất Vĩ Độ Giang, thân thể nhanh chóng di chuyển phóng nhanh ra ngoài cửa động.
Rốt cuộc cũng là khinh công tuyệt đỉnh, thân thể Hoắc Nguyên Chân vừa ra khỏi sơn động, chưởng phong lão nhân đã đến, ầm ầm nổ vang ở sau lưng hắn, đánh cho bụi đất tung bay.
Nhưng lão nhân nằm mơ cũng không ngờ tới khinh công Hoắc Nguyên Chân đạt tới trình độ như thế, cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo hắn vọt ra khỏi địa động, biến mất vô ảnh vô tung.
Chộp được một hồ lô vàng, Hoắc Nguyên Chân lao xuống hậu sơn nhanh như gió lốc. Sau khi chạy một mạch tới bên Âm Mã hồ, hắn mới dừng bước.
Mới vừa rồi lão nhân kia đánh hắn một chưởng, khiến cho mãi tới bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hiện tại coi như thật sự thấy được uy lực chưởng phong của cao thủ nội gia chân chính.
Cách nhau mấy chục trượng đánh ra một chiêu phách không chưởng, nếu không phải khinh công hắn tuyệt diệu vô song, e rằng hiện tại đã bị một chưởng kia đánh cho tan xác thành mấy mảnh.
Cho dù là đánh trúng vào đầu, phỏng đoán có lẽ Thiết Đầu công của hắn cũng không thể nào chịu nổi. Dù sao chưởng lực nội gia vẫn có khác biệt cùng ngoại lực, Thiết Đầu công có hùng mạnh hơn nữa cũng là ngoại công.
Hiện tại nhớ lại tình huống xảy ra trong sơn động vừa rồi, có thể là lão nhân kia cho rằng hắn là con hổ, cho nên chỉ cần dùng chân đá ra hồ lô cũng đủ để đánh - chết hoặc là đuổi chạy con hổ. Không ngờ rằng đánh trúng vào đầu hắn, chẳng những không làm thương tổn được hắn, ngược lại làm cho hắn thuận tay dắt dê
Chộp lấy hồ lô bỏ chạy.