Phương Trượng

chương 388: lẻn vào đại điện minh chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Hoắc Nguyên Chân xem thử, thấy đàn này có bảy sợi dây đàn.

- Bảy sợi dây đàn, Thiên Ma Bát Âm, không biết Đông Phương Minh làm thế nào thi triển?

- Đông Phương Minh Thiên Ma Cầm có thể khảy khúc nhạc bình thường, cũng có thể khảy một Đoạn Hồn Khúc, trong quá trình khảy Đoạn Hồn Khúc, bảy sợi dây đàn đại biểu cho bảy thức Thiên Ma Bát Âm trước. Mỗi lần thị một thức, y cần kích phát một sợi dây đàn, mà thức sau cùng Thiên Ma Bát Âm Diệt Chi Âm kia lại cần đồng thời kích phát bảy sợi dây đàn mới có thể thi triển ra, uy lực vượt xa bảy thức trước.

Nói tới chỗ này, Triệu Vô Cực lấy ra một bình nhỏ, sau đó mở bình nhỏ ra, đổ ra một ít bột màu trắng, chậm rãi bôi lên sợi dây đàn nhỏ nhất.

Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc nhìn lão làm hết thảy, không hiểu chuyện gì.

Triệu Vô Cực cất tiếng cười ha hả, sau đó liền bắt đầu tùy ý gảy dây đàn, phát ra một chuỗi thanh âm hỗn loạn.

Khay được vài cái, đột nhiên Triệu Vô Cực thi triển nội lực, sau đó nắm lấy tất cả bảy sợi dây đàn, dùng sức kéo mạnh. D

Một thanh âm chói tai vang lên, sau đó dây đàn nhỏ nhất kia đột nhiên gãy lìa.

- Bột màu trắng này chuyên phá dây đàn, Đại sư chỉ cần lẻn vào đại điện Minh chủ, sau đó bôi bột màu trắng lên sợi dây đàn Thiên Ma Cầm nhỏ nhất, chỉ cần một chút, chắc là Đông Phương Minh sẽ không phát hiện Thiên Ma Cầm biến hóa. Đến lúc đó chờ y thi triển Thiên Ma Bát Âm, dây đàn nhỏ nhất này vì bị nội lực của y thúc giục trở nên yếu ớt, địa phương bị bột màu trắng kia ăn mòn sẽ gãy lìa, đến lúc đó dĩ nhiên là Thiên Ma Bát Âm bị giải trừ!

Triệu Vô Cực nhìn Hoắc Nguyên Chấn, tràn đầy tự tin nói ra kế hoạch của lão.

Nghe thấy lời của Triệu Vô Cực, Hoắc Nguyên Chấn chìm vào trầm tư.

Đi đại điện Đông Phương Minh phá hư Thiên Ma Cầm, đây quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng, cơ hội bị giết chết ít nhất vượt qua chín thành.

Nhưng nếu không đáp ứng Hoắc Nguyên Chân biết mình cũng sẽ không được Triệu Vô Cực tín nhiệm, kế tiếp chắc chắn lão sẽ không bảo vệ mình nữa, mặc cho mình bị Đông Phương Minh giết chết. Thậm chí không cần Đông Phương Minh động thủ, Triệu Vô Cực sẽ ra tay đối với mình.

Lão đã tiết lộ phần lớn kế hoạch của lão, vào thời khắc mấu chốt này nếu mình không tỏ thái độ kiên quyết, chắc chắn lão sẽ không tha cho mình, muốn tọa sơn quan hổ đấu là không có khả năng.

Những chuyện này cũng quá mức khó khăn, làm thế nào mới có thể phá hư Thiên Ma Cầm?

Nhìn Triệu Vô Cực một cái, rốt cuộc Hoắc Nguyên Chân nói:

- Bần tăng có thể đi, nhưng ta không cho là ta có thể thành công, cho nên Triệu thí chủ cũng không nên ôm ảo tưởng quá lớn.

Triệu Vô Cực nghe vậy, đột nhiên cười ha hả nói:

- Đại sư, có những lời này của ngươi, Triệu mỗ đã yên lòng, nếu là bình thời đừng nói là ngươi, cho dù là Triệu mỗ đích thân đi cùng tuyệt đối không thể phá hư Thiên Ma Cầm, nhất định sẽ bị Đông Phương Minh phát hiện. Nhưng lần này lại khác, Đông Phương Thiếu Bạch đem Thiên Ma Cầm kia từ chỗ của mình về cũng không lâu, bây giờ đang bày ở trung ương đại điện Minh chủ, trước bảo tọa của y. Đại sư chỉ cần đi tới đại điện Minh chủ, xoa bột màu trắng lên là được.

- Nếu trước đó đàn này ở chỗ Đông Phương Thiếu Bạch, vì sao Triệu thí chủ không đi phá?

- Chuyện này quyết định có chút đột ngột, hơn nữa Đông Phương Minh đột nhiên đòi mang đàn trở về, cũng ra ngoài dự liệu của chúng ta, nếu không Triệu mỗ đã sớm cho phá hư.

Triệu Vô Cực có chút tiếc nuối, không giống như đang nói dối.

- Nhưng bần tăng cũng chưa từng đi vào đại điện Minh chủ, không biết tình huống bên trong.

- Điểm này Đại sự yên tâm, đại điện Minh chủ từ trước tới nay vẫn không đóng cửa, bên trong cũng rất đơn giản, là một đại điện rất lớn, cuối đại điện có một đài cao, trên đài cao chính là bảo tọa của Đông Phương Minh. Phía sau bảo tọa có một bình phong, sau bình phong chính là căn phòng của Đông Phương Minh, Đại sư nhớ lấy một điểm, ngàn vạn lần không nên cố gắng vượt qua bình phong, bằng không nhất định sẽ chết rất khó coi.

- Đây là tự nhiên, bần tăng sẽ không lỗ mãng như vậy.

- Hiện tại Thiên Ma Cầm đã được mang trở lại, đặt trên một cái bàn trước bảo tọa của Đông Phương Minh. Có lúc Đông Phương Minh sẽ ngồi đó đánh đàn, nhưng lúc y không đánh, Thiên Ma Cầm vẫn sẽ đặt ở đó. Đại sư chỉ cần tới chỗ Thiên Ma Cầm bôi bột trắng này lên sợi dây đàn nhỏ nhất là được, làm được điểm này, coi như thành công.

Mặc dù Triệu Vô Cực nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết chuyện này hung hiểm cực lớn. Làm không tốt mình cũng sẽ bị Đông Phương Minh phát hiện, mà một khi bị Đông Phương Minh phát hiện, kết quả Tứ Tiểu Danh Kiếm kia sẽ là kết quả của mình.

Nhưng lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không còn lựa chọn nào khác, suy nghĩ một chút nói:

- Đã như vậy, bần tăng sẽ thử một lần.

- Ha ha! Đại sư quả nhiên tính tình thẳng thắn, ngươi có thể tự chọn lựa thời gian, tối nay cũng có thể, ngày mai cũng có thể, nhưng trễ nhất không thể vượt qua chiều mai, nhất định phải tranh thủ giải quyết chuyện này trước trưa mai. Chỉ cần thoa lên một chút, Đông Phương Minh tuyệt đối sẽ không phát hiện biến hóa trên đàn, cho dù y cẩn thận quan sát cũng không cách nào phát hiện.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, nhận lấy bình nhỏ của Triệu Vô Cực.

Tên ma đầu Đông Phương Minh này giết người vô số, mới vừa giết chết Tứ Tiểu Danh Kiếm, rất có thể còn muốn tới giết mình, Hoắc Nguyên Chân không muốn bó tay chờ chết, quả thật cũng chỉ có biện pháp này.

- Vậy Triệu mỗ ở nơi này cung kính chờ đợi hồi âm của Đại sư.

Hoắc Nguyên Chân không nói gì thêm, Triệu Vô Cực này thật ra cũng không phải hạng tốt lành gì, để cho mình đi làm chuyện nguy hiểm bực này. Nếu không phải là trước mắt Đông Phương Minh uy hiếp quá lớn, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không hợp tác.

Cầm bình nhỏ, Hoắc Nguyên Chân rời đi lầu các Triệu Vô Cực, trở lại chỗ ở của mình.

Lo lắng đề phòng, một mực chờ đến màn đêm phủ xuống, Đông Phương Minh vẫn không xuất hiện.

Trải qua hai ngày long tranh hổ đấu, đại hội xếp hạng môn phái mạt đằng đã xếp hạng xong, ngày mai sẽ bắt đầu quyết định xếp hạng giữa các môn phái nhất nhị tam đẳng.

Mà ngày mai Hoắc Nguyên Chân cũng rất có thể tự mình lên đài, vì địa vị Thiếu Lâm trong môn phái tam đẳng mà chiến.

Bởi vì số lượng môn phái tam đẳng rất ít, hơn nữa giữa rất nhiều người đều quen thuộc lẫn nhau, biết gốc biết rễ, không cần tỷ thí cũng biết ai cao ai thấp. Cho nên thời gian chiến đấu này cũng không dài lắm, tính cả môn phái nhị đẳng lẫn môn phái nhất đẳng, cũng chỉ tới trưa là có thể kết thúc.

Bên trong Hồ Điệp cốc tuyên truyền, là nói rõ buổi trưa kết thúc so tài xếp hạng, đến lúc đó Đông Phương Minh sẽ đích thân ra sân, sau khi nói vài câu sẽ kết thúc đại hội xếp hạng lần này.

Lần sau gặp nhau chính là đại tuyển Minh chủ sang năm.

Hoắc Nguyên Chân suy đoán trong lòng, thời gian Triệu Vô Cực phát động ở cuối cùng rất có thể chính là vào trưa ngày mai, cho nên lão mới nói với mình, hành động phá hư Thiên Ma Cầm nhất định phải kết thúc vào trước buổi trưa ngày mai.

Mà sáng ngày mai mình phải đi tham gia tỷ võ, không thể nào có thời gian đi làm chuyện này, cho nên cơ hội duy nhất chính là tối hôm nay. Quyết định chủ ý tối hôm nay hành động, lần này Hoắc Nguyên Chân không dùng mặt nạ ngụy trang.

Trước mắt hắn chỉ có một thân tăng bào, để lại chỗ này dễ mất, mang đi càng không thuận tiện, nếu làm mất nữa càng tệ hại, nói không chừng ngày mai sẽ phải mặc y phục tục gia ra sân.

Hơn nữa ngụy trang hay không cũng không có ý nghĩa gì nhiều, nếu như bị phát hiện cũng chỉ có một kết quả, cứ làm như vậy.

Tứ Tiểu Danh Kiếm chết rồi, bây giờ cũng không ai tìm đến hắn, sau khi vượt qua một ngày yên tĩnh, màn đêm phủ xuống, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ rời đi chỗ của mình.

Mấy ngày nay chạy tới chạy lui bên trong Hồ Điệp cốc buổi tối, Hoắc Nguyên Chân đã vô cùng quen thuộc đối với địa hình nơi này, xe nhẹ đường quen mò tới đại điện Minh chủ.

Quảng trường trước mặt đại điện Minh chủ chính là nơi chốn so tài xếp hạng hôm nay, nơi này bây giờ không có một người. Đánh đã hai ngày, cơ hồ mỗi môn phái đều ra trận nhiều lần, đều đã mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi.

Hoắc Nguyên Chân vòng qua quảng trường, chậm rãi đi về phía trước ở dưới mái hiên âm u.

Nhắc tới cùng kỳ quái, xung quanh đại điện Minh chủ cũng không có đệ tử Hồ Điệp cốc dò xét.

Lời đồn đãi từ trước tới nay Đông Phương Minh không cần người chiếu cố, bên trong Hồ Điệp cốc, nhân vật như Triệu Vô Cực, Đông Phương Thiếu Bạch đều có rất nhiều người hầu, duy chỉ có Minh chủ Đông Phương Minh không cần bất kỳ người hầu nào chiếu cố, luôn luôn là độc lại độc vãng, chỉ sống một mình.

Xem ra lời đồn không ngoa, chẳng những không có người ở, hơn nữa xung quanh đại điện Minh chủ không cần cả người tuần tra canh chừng.

Võ công tuyệt cao của Đông Phương Minh chính là uy hiếp cực lớn, từ trước tới nay cũng chưa có người nào dám tới nơi này giở trò quỷ quái gì.

Bất quá nếu không có người canh giữ, chính hợp ý Hoắc Nguyên Chân, hắn không gặp phải trở ngại chút nào đã đi tới trước cửa đại điện Minh chủ.

Đến trước cửa, ghé đầu liếc mắt nhìn vào trong đại điện Minh chủ, bên trong tối om, âm trầm lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn thấy xa xa trên vách tường có mấy ngọn đèn dầu giống như quỷ hóa chập chờn.

Hoắc Nguyên Chân kiểm tra lại trên dưới toàn thân mình, để không còn chút gì làm trở ngại hành động.

Vạt tăng bào rộng thùng thình đã được hắn quấn ngang hông, hắn đã quen mặc tăng bào đơn giản của Thiếu Lâm, tăng bào này quả thật không thuận tiện.

Sau khi sửa sang xong xuôi, Hoắc Nguyên Chấn hít sâu một hơi khí lạnh, giơ chân cao bước nhẹ, giống như ăn trộm chậm rãi cất bước vào đại điện Minh chủ.

Vào cửa đại điện giống như tiến vào một thế giới khác, nhiệt độ trong đại điện còn thấp hơn bên ngoài.

Sau khi vào nhà, Hoắc Nguyên Chân từ từ thích ứng bóng tối trong điện, mơ hồ có thể nhìn thấy bảo tọa cùng với bình phong phía sau.

Phía sau bình phong le lói một tia sáng, dường như còn có giọng người đang nói.

Nhất thời trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nghi ngờ, không phải là Đông Phương Minh vẫn sống một mình sao, vì sao còn nói chuyện với người khác, người đó là ai?

Bây giờ không phải là lúc tra cứu chuyện này, Hoắc Nguyên Chấn chỉ có thể ngừng thở, chậm rãi tiến tới gần bảo tọa kia.

Đại điện rất lớn, từ cửa đến bảo tọa có chừng mấy chục thước, Hoắc Nguyên Chân đi qua đoạn đường này vô cùng khổ cực. Và hắn không dám thở mạnh, không dám để cho y phục phát ra một chút thanh âm trong không khí, đi rất chậm từng bước một. Đi chừng mười phút như vậy, coi như hắn mới tới trước mặt bảo tọa kia.

Bảo tọa này ở trên một đài cao, có mười nấc thang, Hoắc Nguyên Chân thân cao, hiện tại ngang mắt hắn có thể nhìn thấy cái bàn đặt trước bảo tọa.

Trên bàn, một chiếc đàn cổ kính đang bày ở đó.

Đây chính là mục tiêu của Hoắc Nguyên Chân chuyến này, Thiên Ma Cầm.

Lúc này thời khắc nguy hiểm nhất đã đến, phía sau bảo tọa chính là bình phong, có thể nói bây giờ khoảng cách giữa Hoắc Nguyên Chân cùng Đông Phương Minh cũng chỉ là chưa tới mười thước, bị đài cao cùng bình phong ngăn trở lên nhau không nhìn thấy mà thôi.

Bằng vào công lực tuyệt đỉnh của Đông Phương Minh, động tác hơi lớn một chút cũng có thể bị phát hiện, nhất định Hoắc Nguyên Chân phải vô cùng cẩn thận.

Hắn giữ chặt tăng bào, không để cho phát ra một chút thanh âm nào, chậm rãi giơ chân lên, cất bước lên nấc thang thứ nhất.

Tiếng nói chuyện bên trong vẫn đang văng vẳng truyền ra, nghe qua có hơi mơ hồ.

Bước một chân nữa lên bậc thang, Hoắc Nguyên Chấn bắt đầu đi từng bước một lên bảo tọa phía trên.

Hoắc Nguyên Chân đi qua mười bậc thang này, đầu toát đầy mồ hôi, nhưng rốt cục cũng đi được tới nơi, rốt cục đã tới bảo tọa tượng trưng cho quyền lực tối cao của Minh chủ giang hồ Thịnh Đường.

Trước mắt chính là cái bàn kia, trên bàn chính là Thiên Ma Cầm.

Nhưng bàn ở trước mặt, Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra không tới sợi dây đàn nhỏ nhất, nhất định phải đi sang bên kia bàn, đến vị trí bảo tọa Minh chủ mới được.

Tấm bình phong kia có hơi trong, Hoắc Nguyên Chân sợ bị Đông Phương Minh xuyên thấu qua bình phong thấy mình, không dám đi vòng qua từ bên cạnh, chỉ có thể khom người xuống chui dưới gầm bàn.

Óc dáng Hoắc Nguyên Chân không nhỏ, chui dưới gầm bàn này không dễ dàng gì, hơn nữa không thể chạm vào chân bàn chút nào. Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể lần nữa thận trọng ngồi xổm xuống, mỗi bước chỉ có thể chậm rãi nhích tới trước mấy phân.

Lúc này, trong đại điện yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn không hít thở, chỉ bằng vào nội tức đi tới.

Di chuyển chưa tới ba mươi phân, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy giọng nói bên trong truyền đến.

- Ngươi biết không, thật may là ngươi không có sao, nếu không nhất định ta sẽ đi giết sạch những kẻ lòng dạ khó lường kia. Cũng là bọn chúng đã đưa ngươi về phía đối lập với ta, nếu không vì chúng, ta đâu chịu vất vả như vậy.

Thanh âm hết sức dịu dàng, là thanh âm của một thiếu nữ, lọt vào trong tại Hoắc Nguyên Chân, dường như có hơi quen thuộc.

Nghe thấy nữ tử bên trong nói chuyện, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ, thanh âm của người này nói chuyện tựa hồ có hơi giống Đông Phương Minh, nhưng lại không phải. Dù sao Đông Phương Minh là nam tử, có thể nào có được giọng nói du dương như vậy?

Nếu như không phải là Đông Phương Minh, như vậy bên trong hắn đang có hai người, đây là một người đang nói chuyện với một người khác, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không nghe thấy thanh âm trả lời.

Nếu người ở bên trong đang nói chuyện, tưởng sẽ có điều phân tâm, đây chính là cơ hội của hắn.

Hoắc Nguyên Chân lại di chuyển về phía trước một chút, tới giữa gầm bàn.

Thanh âm thiếu nữ bên trong lại vang lên:

- Ngươi không biết, mãi bây giờ người vẫn còn không biết gì cả, ngươi nhận định cố chấp như vậy, nhất định ta sẽ giết ngươi, ta biết người đang hận ta, ngươi muốn đối phó ta.

Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân không khỏi lại dừng lại, mặc dù giọng nói bên trong ôn nhu, nhưng theo nội dung này tựa hồ rất có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio