Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng bên trong cũng không có thanh âm của những người khác, vẫn là nữ tử này đang nói chuyện một mình, không có người trả lời.
- Ta cho ngươi biết, ta đã sớm đủ rồi, hơn hai năm trước ta đã đủ rồi, ta không muốn quản chuyện gì, không muốn làm chuyện gì, chỉ chờ đợi thời khắc tối hậu tới, ta sẽ tự do.
Hoắc Nguyên Chân càng nghe càng hồ đồ, căn bản không hiểu nữ tử này đang nói cái gì, đang nói cùng ai.
- Sắp rồi, sắp sửa đến rồi, có lẽ trong hai ngày nữa ta sẽ thành công. Đến lúc đó ta có thể gác lại bất cứ chuyện gì, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi, để cho tên ngốc người hiểu ra triệt để, hết thảy suy nghĩ của ngươi đều là sai lầm.
Chân Hoắc Nguyên Chấn lại tiến về phía trước một bước, đã sắp tới bảo tọa kia.
- Ta có thể bỏ xuống hết thảy, ngươi có thể bỏ xuống được sao?
Thanh âm thiếu nữ lộ vẻ lo lắng, dường như hết sức sợ hãi tương lai.
- Ngươi sẽ không thể, nhất định là người chỉ lấy cớ như vậy, nhất định ngươi sẽ cự tuyệt ta.
Nói tới đây, tựa hồ nữ tử có chút thương tâm, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra kiên định:
- Bất quá ta biết, nhất định người sẽ không cười ta, không dùng ánh mắt đó để nhìn ta. Bởi vì ngươi không giống như những người khác, ngươi là người duy nhất mà ta đã gặp đối xử với ta tốt nhất.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy có chút khó chịu, nghĩ thầm không biết nữ tử này đang nói chuyện với ai, nàng đã nói hết lời như vậy, chẳng lẽ đối phương chính là một khúc gỗ sao, không thể trả lời nàng dù chỉ một câu? Cho dù mình là hòa thượng, lúc này cũng sẽ nhẹ giọng an ủi, không để cho thiếu nữ thương tâm khổ sở.
Nhưng đối phương cũng không nói nửa lời, vẫn chỉ mình nữ tử này tự biên tự diễn.
- Nếu ngươi có thể bỏ xuống, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ta có thể cho ngươi hết thảy, chỉ cầu có thể được ở bên cạnh ngươi suốt đời.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân tiến tới chút nữa, đã tới mép bàn, chỉ cần tiến thêm một bước là ra khỏi gầm bàn.
- Mặc dù ta biết, đây hết thảy đều là ta tưởng tượng ra, chắc chắn ngươi sẽ không đồng ý, nhưng không quan trọng, ta có thể chờ ngươi. Chỉ cần ta thành công rồi, ta có thể một mực chờ đợi, chờ ngươi mười năm, năm mươi năm, một trăm năm hay là hai trăm năm cũng không vấn đề, ta có thời gian.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm không phải là tinh thần nữ tử này có chút không ổn sao, chờ đợi một người mười năm là yêu vô cùng sâu đậm, chờ đợi năm mươi năm chính là chí tình trên thế gian, chờ đợi một trăm năm chính là kỳ tích, chờ đợi hai trăm năm chỉ sợ sẽ là con rùa đen rồi.
- Ta sẽ dạy ngươi, để cho ngươi cũng trở nên giống như ta, sau này có thể có thời gian khá dài dùng để hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống chung của chúng ta, hưởng thụ cảnh con của chúng ta xúm xít bên người. Cuộc sống như thế mới là thứ ta muốn, hết thảy bây giờ đều không phải là thứ ta muốn.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có thể là nữ tử này đang nói chuyện cùng Đông Phương Minh, nhưng đoán chừng là Đông Phương Minh đã ngủ thiếp đi, nếu không vì sao mãi không trả lời nữ tử?
- Nếu như người thích hài tử, ta sẽ sinh cho ngươi, ngươi thích bao nhiêu ta sẽ sinh bấy nhiêu. Nhất định con của chúng ta rất đẹp, bởi vì ngươi là phụ thân anh tuấn nhất, ta là mẫu thân xinh đẹp nhất, cả gia đình mãi mãi bên nhau, đẹp biết bao nhiêu...
Hoắc Nguyên Chân nghe đến đó, trong lòng thật là có chút hâm mộ Đông Phương Minh, nhất định là nữ tử này đang nói Đông Phương Minh, bởi vì chỉ có Đông Phương Minh mới có thể coi như là anh tuấn, cho nên nữ tử này mới có thể nói y là phụ thân anh tuấn nhất.
Nhưng rất đáng tiếc sợ rằng giấc mộng thiếu nữ này sẽ tan nát, bởi vì mình sắp sửa đối phó Đông Phương Minh, nhất định sẽ không để cho tên ma đầu này tiếp tục làm hại nhân gian.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở dài một tiếng:
- Tự cổ đa tình không dự hận...
Lại tiến thêm bước nữa, rốt cục Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn rời khỏi phạm vi gầm bàn, tới trước mặt bảo tọa.
Tay vịn bảo tọa, Hoắc Nguyên Chân đứng lên chậm rãi, nhẹ nhàng.
Tiếng nói chuyện thiếu nữ kia vẫn còn tiếp tục:
- Bất quá nhất định ngươi phải đối tốt với ta, không cho đi tìm những nữ nhân khác, nếu như ngươi còn thích những người khác, ta sẽ chịu không nổi, ta sẽ thương tâm mà chết.
- Tốt với nàng tốt với nàng, nếu ta là Đông Phương Minh, cũng sẽ tốt với nàng.
Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm trong lòng, xoay người lại, rốt cục thấy được Thiên Ma Cầm.
- Ngày hôm qua, hôm nay, ta thật sự đã trải qua cảm giác từ địa ngục đến thiên đường, ngày hôm qua tim ta như tan nát, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện. Thật may là hôm nay không có sao, ta ở nơi này phụng bồi ngươi, phụng bồi ngươi nằm cả ngày.
Hoắc Nguyên Chấn cúi đầu, cẩn thận tra xét Thiên Ma Cầm này, quả nhiên không khác gì chiếc đàn mô phỏng của Triệu Vô Cực, sợi dây đàn nhỏ nhất đang ở trước mặt hắn.
- Hai ngày qua trong cốc hết sức náo nhiệt, ta không thích nơi này, ta thích yên tĩnh, bất quá ngày mai tốt rồi, ngày mai bọn họ đi cả rồi. Hy vọng ngày mai ta có thể thành công, lúc ấy ta sẽ không cần ở lại địa phương ồn ào huyên náo này nữa. Địa vị kia tốt như vậy sao, vậy để cho ai thích cứ việc làm là xong, ta không thèm.
Thiếu nữ nói tới đây, tựa hồ khẽ hừ một tiếng, Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng ra, thiếu nữ này nhất định sẽ lộ vẻ hết sức ngây thơ, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lấy bình nhỏ trong ngực ra, Hoắc Nguyên Chân thận trọng dốc một chút bột ra lòng bàn tay, dựa theo Triệu Vô Cực căn dặn, cũng bất quá chỉ một chút rất ít.
- Chúng ta chỉ cần kiên trì một ngày nữa, hoặc là hai ngày, nhiều nhất không vượt qua ba ngày, đến lúc đó hết thảy nơi này không còn liên quan gì tới ta nữa. Ta biết chắc chắn là ngươi cũng rất cô đơn, cũng không thích cuộc sống như thế, bất quá không quan trọng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, bất quá đến khi đó, ta sẽ không nói lời nào, ta chỉ nghe người nói chuyện. Bởi vì ngươi là nam nhân, là nam nhân của ta, ngươi nói gì, ta nghe theo đó là được.
Hoắc Nguyên Chân nghe lời của thiếu nữ, trong lòng cũng có điều cảm xúc, tính tình thiếu nữ này tựa hồ còn phải ôn nhu hiền dịu hơn cả Ninh Uyển Quân, thật không nghĩ tới trên thế giới còn có kỳ nữ tử bực này, chẳng qua là không biết dung mạo nàng thế nào. Nếu dung mạo có thể đẹp như Ninh Uyển Quân, quả thật là bảo bối của tất cả nam nhân trên thế gian này.
Chỉ bất quá không có mấy nữ nhân đạt tới mức độ xinh đẹp như Ninh Uyển Quân.
Nhón một chút bột trắng lên, tay Hoắc Nguyên Chân dùng lực đạo nhỏ nhất, rốt cục đã rắc lên dây Thiên Ma Cầm.
- Hôm nay ngươi thật là buồn bực, không nói nửa lời, ta không quen như vậy, ngươi ôm ta có được chăng, từ trước tới nay người chưa từng ôm ta...
Tay của Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng hoạt động, rốt cục chậm rãi thoa bột lên sợi dây đàn nhỏ nhất.
- Ngươi không dũng cảm chút nào, cũng không dũng cảm giống như ta. Tuy rằng ta nói nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy ngươi ta lập tức không còn dũng cảm, cho nên người phải dũng cảm một chút.