Phương Trượng

chương 399: một đường sinh cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Tên râu rậm thần bí đột nhiên xuất hiện này là một con quái vật sao?

Phía sau sắc mặt Triệu Vô Cực xanh mét, lão nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này sắp sửa kết thúc êm xuôi, đột nhiên xuất hiện một kẻ phá bĩnh như vậy, võ công cao như vậy, khí lực lớn như vậy, không thế nào là hạng người vô danh. Nhưng vì sao bọn mình lại không biết tới sự tồn tại của người này?

Quân Mạc Vấn quét một gậy khiến cho môn chủ Đường môn bay như diều đứt dây, nhưng vì cố gắng công kích đối phương, hắn cũng không thể né tránh bang chủ Cái Bang cùng chưởng môn Thiên Sơn công kích.

Cơ hồ đồng thời hắn đánh bay môn chủ Đường môn, đả cẩu bống bang chủ Cái Bang cùng kiếm của chưởng môn Thiên Sơn cũng đã đến.

Quân Mạc Vấn mới vừa quét ra đại côn cũng vô lực tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng đầu, né tránh nơi yếu hại cổ họng.

Bốp!

Đá cầu bồng đánh trúng giữa đỉnh đầu.

Phập!

Bảo kiếm đâm thủng vai Quân Mạc Vấn, máu tươi vẫy ra.

Đông Phương Minh ngồi dưới đất nhẹ nhàng lấy tay quấn mái tóc dài ướt đẫm, ngâm châm lại đưa lên trước ngực, nàng đã chuẩn bị xong.

- Công kích của Tiên Thiên hậu kỳ quả nhiên bất phàm.

Quân Mạc Vấn phun ra một ngụm máu tươi, đó là hậu quả trúng một đá cầu bổng của bang chủ Cái Bang.

Bang chủ Cái Bang đánh ra một gậy, nhất thời trợn mắt há mồm, đả cẩu bổng bích ngọc của lão không phải kim loại không phải gỗ, mặc dù không phải là lợi khí gì nhưng uy lực tuyệt đối cũng không nhỏ. Không ngờ rằng bất quá chỉ có thể đánh cho người này hộc máu, cũng không xuất hiện cảnh tượng phun não vỡ đầu.

So với đả cẩu bổng của bang chủ Cái Bang, kiếm của chưởng môn Thiên Sơn còn có lực uy hiếp mạnh hơn.

Bất quá trong khoảnh khắc kiếm chưởng môn Thiên Sơn đâm thủng vai, tay trái Quân Mạc Vấn đưa ra ngoài, nhanh như điện chớp chộp lấy cổ tay chưởng môn Thiên Sơn.

Một tay phát lực, chưởng môn Thiên Sơn cảm thấy một cỗ đại lực không thể ngăn cản truyền tới, lập tức cả người bị ném bay lên không.

Mà đại côn Quân Mạc Vấn quét nhanh về phía chưởng môn Thiên Sơn đang lơ lửng giữa không trung.

- Dừng tay!

Rốt cục giờ khắc này bang chủ Cái Bang thi triển Giáng Long Thập Bát Chưởng, một chưởng ấn mạnh vào ngực Quân Mạc Vấn.

Vì muốn hoàn toàn đánh bại chưởng môn Thiên Sơn lần này, hai tay Quân Mạc Vấn quét đại côn, hắn cũng không có né tránh Giáng Long Thập Bát Chưởng của bang chủ Cái Bang, càng không có năng lực đối chưởng.

Lại thêm bang chủ Cái Bang sau lưng, công kích Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang cũng trước sau đến, đao kiếm nhắm thẳng vào nơi yếu hại của Quân Mạc Vấn.

Công kích của ba người này cũng là chí mạng, trong mắt Quân Mạc Vấn lộ ra một tia quyết tuyệt, lúc này không thể có một chút do dự, nếu không dù chỉ một người mình cũng không đối phó được!

Đại côn vẫn không dừng lại, quét thẳng vào người chưởng môn Thiên Sơn.

Một đám mưa máu tung bay giữa không trung, trúng một côn này, người đã không còn là người nữa.

Côn vừa đánh ra, ba đường công kích trước sau đã đến, Giáng Long Thập Bát Chưởng bang chủ Cái Bang ở phía trước, đao kiếm Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang ở phía sau.

Tránh chưởng là không thể nào, hai tay Quân Mạc Vấn đột nhiên buông lỏng, chia ra chộp tới đao kiếm của Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang!

Về phần một chưởng bang chủ Cái Bang, chỉ có thể có sức chịu đựng.

Hắn biết bị đánh trúng một chương này, sợ rằng mình không chết cũng bị thương nặng, nhưng hắn đã không có lựa chọn nào khác.

Đúng lúc này, sau lưng ngân quang chợt lóe, bang chủ Cái Bang vốn tưởng rằng một chưởng toàn lực của mình hơn là có thể giết chết tên Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện này, đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần.

Kêu thảm một tiếng, lão lập tức lui lại.

Cúi đầu nhìn lại, cánh tay trong nháy mắt biến thành màu đen, hắc khí lan tràn dọc theo cánh tay lên trên bả vai, cả cánh tay cơ hồ cũng không còn tri giác

- A, ngân châm thật là độc! Chúng ta còn ngày gặp lại!

Biết chuyện này không thể làm gì được nữa, bang chủ Cái Bang thể hiện tính quyết đoán, bất ngờ giơ tay trái ra chém xuống một chưởng cắt đứt cánh tay phải mình. Cánh tay đen sì rơi xuống đất, hóa thành một vùng nước đen rất nhanh.

Mà bản thân lão vừa kêu la quái dị vừa bỏ chạy, cũng không biết chạy đi đâu.

Cùng lúc đó, Quân Mạc Vấn cũng bắt được đao kiếm của Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang.

Chỉ bất quá xuất thủ vẫn hơi chậm một chút, ngực bên phải cùng bụng bên trái hắn vẫn trứng chiêu, mặc dù không nguy hiểm đến tánh mạng, những vết thương cũng không cạn, máu tươi phun như suối.

Quân Mạc Vấn khẽ cau mày, hai tay phát lực vò đao kiếm của hai người thành hai cục sắt, sau đó đập tới hai người.

Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang cũng bị phòng ngự cường hãn cùng lực lượng biến thái của người này chấn nhiếp, thân thể chợt lui về phía sau, tránh khỏi công kích của đối phương.

Hai người bọn họ tạm thời lui ra, thân thể Quân Mạc Vấn lại lảo đảo hai cái, nhưng vẫn kiên định đứng ở trước người Đông Phương Minh, chỉ sau khoảnh khắc, trên người hắn đã có thêm mấy vết thương.

Bả vai bị chưởng môn Thiên Sơn đâm một kiếm, ngực phải bị Triệu Vô Cực đâm một đao, bụng trái bị chưởng môn Võ Đang đâm một kiếm, mà trên trán lúc này cũng có vết máu màu đỏ sậm ứa ra, đó là một gậy của bang chủ Cái Bang. Quả thật công kích của Tiên Thiên hậu kỳ vẫn gây ra tổn thương cho hắn.

Máu tươi nhuộm đỏ y phục, nhưng vẫn nửa bước không lùi.

Hắn nói một câu với Đông Phương Minh sau lưng:

- Đa tạ phi châm của nàng, Đông Phương cô nương, bằng không e rằng ta đã ngã xuống.

Đông Phương Minh thở dài sâu kín một tiếng, chộp lấy bảo kiếm chưởng môn Thiên Sơn đã chết từ không trung rơi xuống, chậm rãi gác qua cổ mình, sau đó nói với Quân Mạc Vấn:

- Hết thảy đều vô dụng, cảm tạ ngươi cứu ta, nhưng thật sự không cần thiết làm như vậy. Ta tấn công đã đến giai đoạn cuối cùng, trên người còn có nội thương nghiêm trọng, chẳng những không thể khôi phục công lực, thậm chí sống tiếp cũng khó khăn, ngươi nên bỏ chạy một mình đi.

Quân Mạc Vấn cảm giác được giọng của Đông Phương Minh không đúng, quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy sắc mặt nàng xám trắng, ánh mắt ảm đạm, cầm trong tay một thanh bảo kiếm run lên lẩy bẩy, nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, hiển nhiên nàng đã mất đi lòng tin về sinh mạng.

Hắn có cảm giác hơi khó, bây giờ đại địch trước mặt nhưng Đông Phương Minh lại không muốn sống, mình làm hết thảy có ý nghĩa gì chứ?

Hắn cảm thấy khó khăn, hai người Triệu Vô Cực cũng đang suy tư thân phận của Quân Mạc Vấn này. Rất có thể tên của người này cũng là giả, dù sao gọi Quân Mạc Vấn (chớ có hỏi) thật sự là không thể làm cho người tin phục.

Nếu như không phải là Quân Mạc Vấn, như vậy người này là ai?

Triệu Vô Cực thủ thế sẵn sàng, ánh mắt như chim ưng không ngừng đảo tới đảo lui trên người Quân Mạc Vấn, dường như muốn ra sức nhìn thấy người này.

Lão tự tin đối phương đã không cách nào chống cự công kích lần sau của mình và chưởng môn Võ Đang. Mới vừa rồi hắn dùng gậy lửa giết hai người, đó là bởi vì hắn lấy thương đổi thương. Hơn nữa bằng vào lực lượng hết sức hùng mạnh của hắn, ngoài dự đoán của mọi người mới làm được.

Nếu phe mình có phòng bị, thật ra người này cũng không phải là đáng sợ như vậy

Hơn nữa vì đối kháng đao kiếm của mình và chưởng môn Võ Đang, cây gậy lửa cũng bị ném sang bên, bây giờ đã bị mưa rơi dập tắt, không thể sử dụng tiếp tục, hắn đã không còn nguy hiểm như trước nữa.

Bởi vì người này bị thương nghiêm trọng, mà Đông Phương Minh càng không có uy hiếp gì, Triệu Vô Cực cũng rất hài lòng tiếp tục kéo dài thời gian, lạnh lùng nói:

- Xem ra người cũng không phải là Quân Mạc Vân, ngươi là ai?

Quân Mạc Vấn cũng không muốn dây dưa cùng lão, hắn biết trì hoãn thời gian bất lợi đối với mình, hắn đang tính toán xem thử làm như thế nào có thể chạy ra khỏi Hồ Điệp cốc này.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi lắc đầu một cái, trước mặt cao thủ hai Tiên Thiên hậu kỳ, muốn rời đi từ không trung tựa hồ khả năng không cao lắm.

Biết người này đang suy tư biện pháp chạy trốn, Triệu Vô Cực cùng chương môn Võ Đang cũng không dám lập tức xuất thủ. Dù sao mới vừa rồi người này công kích hai chiêu quá sắc bén, bây giờ bọn họ cũng mất đi đao kiếm, không thể không suy tính phương pháp tốt nhất.

Trong lúc cả hai bên lâm vào tình trạng lúng túng, đột nhiên một thanh âm vang lên:

- Triệu Minh chủ, rõ ràng bọn họ đã là nó mạnh hết đà, bần đạo không biết các người vẫn còn đang chờ cái gì?

Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang nhất tề quay đầu lại, chỉ thấy chưởng phái Không Động phái Động Huyền Tử đang cất bước đi tới đài cao.

Cuồng phong bạo vũ như vậy, nhưng thậm chí y phục trên người lão vẫn không ướt, một tầng khí tức như có như không bao phủ bên ngoài thân thể, ngăn toàn bộ mưa gió bên ngoài.

- Động Huyền Tử đạo trưởng, rốt cục ngài chịu động rồi sao?

Triệu Vô Cực nhìn Động Huyền Tử, trong lòng có chút bất mãn, người này tọa sơn quan hổ đấu đã lâu, bây giờ còn lên tiếng giễu cợt mình. Nếu không phải tình huống hiện tại công lực đối phương cực cao, Triệu Vô Cực đã không khách sáo.

Chưởng môn Võ Đang cũng nhìn Động Huyền Tử từ từ đi tới, không có lên tiếng, nhưng bọn họ cũng không động thủ với Quân Mạc Vấn cùng Đông Phương Minh, chờ Động Huyền Tử tới đây hãy nói.

Thấy Động Huyền Tử tới, Quân Mạc Vấn cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng.

Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, Mạc Thiên Tà, Đông Phương Minh, Động Huyền Tử, đây là năm đại cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ trước mắt hắn biết, những người còn lại phải kém hơn so với năm người này.

Nếu lão liên thủ với bọn Triệu Vô Cực, mình muốn mang theo Đông Phương Minh chạy trốn là hết sức khó khăn.

Không riêng gì hắn, Đông Phương Minh thấy rốt cuộc Động Huyền Tử đã tới, cũng liền biến sắc, nói khẽ với Quân Mạc Vấn nói:

- Ngươi tới đây.

Quân Mạc Vấn quay đầu lại, nhích tới gần bên người Đông Phương Minh ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn Động Huyền Tử càng ngày càng gần.

Lúc này Đông Phương Minh thấp giọng nói ở bên tai của hắn:

- Vị anh hùng này, người này cực kỳ nguy hiểm, nếu là lúc ta toàn thịnh cũng không sợ lão, nhưng bây giờ hai người chúng ta không thể chịu nổi một ngón tay của lão. Ta không được rồi, ngươi hãy mau chạy trốn một mình đi.

Quân Mạc Vấn cười khổ một tiếng:

- Đông Phương cô nương, lúc này sợ là ta cũng không có địa phương nào để chạy.

Lúc này Đông Phương Minh hít một hơi thật sâu, nói với Quân Mạc Vấn:

- Phía sau đài này chính là đại điện Minh chủ, chỉ cần người trở lại đại điện Minh chủ, phía sau cột cửa bên trái có một thạch động, bên trong có một tay quay.

Chỉ cần quay nó, cửa sắt vạn cân trên đại điện Minh chủ sẽ rơi xuống, thậm chí cửa sổ cũng sẽ phong bế. Một hồi ta sẽ dùng nội lực cuối cùng tranh thủ đồng quy vụ tận cùng bọn họ, khi đó người hãy trốn vào đại điện Minh chủ, bên trong có một chỗ có thể bảo đảm tạm thời không lo.

Quân Mạc Vấn ngẩn người một chút:

- Ta chính là tới cứu nàng, làm sao có thể bỏ mặc nàng mà đi?

- Nếu ngươi cứu ta, ai sẽ kềm chế bọn họ, cần phải có thời gian cửa sắt mới có thể hạ xuống.

- Ta có thể bảo vệ nàng tiến vào đại điện Minh chủ.

Đông Phương Minh lắc đầu một cái, nở một nụ cười khổ:

- Không cần, ta sống cũng không có ý nghĩa gì, trên thế giới này căn bản cũng không có ai quan tâm tới sinh tử của ta.

Nhìn ánh mắt của Đông Phương Minh, hắn cũng biết khuyên giải thông thường đã không có ích gì đối với nàng, suy nghĩ một chút, rốt cục nói một câu:

- Nếu nói như vậy, ta hy vọng nàng có thể theo ta đến trước cửa đại điện Minh chủ, nói cho ta biết vị trí chính xác tay quay kia, nếu không ta không cách nào xác định vị trí, sợ rằng làm trễ nãi thời gian.

- Ta có thể theo ngươi đi, nhưng ở cửa đại điện Minh chủ, sợ rằng ta không cách nào ngăn cản ba người này, đến lúc đó cả hai ta đều không thể trốn thoát.

Lúc này Quân Mạc Vấn đứng lên, lộ vẻ tự tin nói với Đông Phương Minh:

- Không sao, chỉ cần nàng đi chịu cùng ta là được, nói không chừng có thể ngăn cản được bọn họ.

Huyền Tử đột nhiên gia nhập, làm cho lòng tin Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang tăng nhiều. Cứ như vậy, người thân phận không rõ ràng tự xưng Quân Mạc Vấn này khẳng định không chạy được, mà Đông Phương Minh ở trong mắt bọn họ đã không cần suy nghĩ.

Cũng phải nói Động Huyền Tử này thật là đáng ghét, rõ ràng là một người có khả năng tranh hơn kém cùng Đông Phương Minh, nhưng lại lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu. Hiện tại đánh đến trình độ này, lão mới đứng ra thu thập cục diện, hành động như vậy khiến cho người ta căm tức.

Nhưng người ta có tư cách đó, thực lực chính là vốn liếng. Triệu Vô Cực cảm giác, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong như mình vẫn có chênh lệch rất lớn với Động Huyền Tử cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Về nội lực có lẽ chênh lệch không lớn, nhưng sở học tuyệt học Động Huyền Tử quá nhiều, chiến đấu thiên biến vạn hóa, khó lòng phòng bị.

Trong lịch sử ngàn năm của Không Động tổng cộng xuất hiện ba chưởng phái, hai người trước tối thiểu tu luyện sáu bảy mươi loại tuyệt học đến đỉnh phong, không ai không phải là kỳ tài tuyệt đỉnh trên giang hồ. Mà Động Huyền Tử này còn được xưng mạnh nhất Không Động, hắn là luyện tập tuyệt kỹ đình phong sẽ không kém hơn hai người trước.

Cho nên lúc người giang hồ đánh giá cao thủ, trong đám người đầu tiên nhắc tới nhất định sẽ có Động Huyền Tử.

Dĩ nhiên nhất định cũng sẽ có Đông Phương Minh trong đó, dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Thiên Ma Cầm của nàng đã sớm uy chấn giang hồ, nếu bàn về danh tiếng, Đông Phương Minh lớn hơn Động Huyền Tử nhiều, nhưng giao thủ thì khó nói.

Đương nhiên là tên Quân Mạc Vấn kia đã sợ, chạy tới bên cạnh Đông Phương Minh, hai người lẩm bẩm với nhau dường như đang thương lượng chuyện gì.

Triệu Vô Cực khinh miệt nhìn bọn họ một chút, bây giờ mới biết sợ đã chậm, cho dù là bọn họ đang ở trạng thái mạnh nhất, cũng không phải là đối thủ của ba người mình.

Bọn họ chờ đợi Động Huyền Tử đến, Quân Mạc Vấn lại nói với Đông Phương Minh:

- Động Huyền Tử đã sắp tới rồi, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi, bây giờ nàng còn có thể đứng lên được không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio