Phương Trượng

chương 400: một đạo sinh tử môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mưa lại tiếp tục rơi xuống, tiếng nói chuyện nho nhỏ của hai người được che lấp.

Lúc này Đông Phương Minh hít sâu một hơi:

- Người ta ai ai cũng phải chừa lại cho mình một con đường, dù con đường này là tử lộ. Mặc dù ta đã bất cần sinh tử, nhưng cũng sẽ không chết trong tay những người khác, vẫn phải có khí lực hành động cuối cùng.

Quân Mạc Vấn gật đầu một cái, Đông Phương Minh là nhân vật đứng đầu giang hồ, nếu nói là không có một chút thủ đoạn tự vệ cuối cùng, hắn cũng không tin. Xem ra Đông Phương Minh nói muốn đồng quy vu tận cùng đối phương, cũng chỉ là mạnh miệng. Nhưng nếu thật đến lúc đó, nói không chừng cũng sẽ có tên nào xui xẻo bị nàng kéo theo bồi táng.

Bất quá hắn đã tới cứu Đông Phương Minh, tự nhiên không cho phép cảnh tượng này xảy ra, bèn nói với nàng:

- Vậy Đông Phương cô nương chuẩn bị đi, chúng ta vào đại điện Minh chủ trước.

Đông Phương Minh gật đầu một cái, bản ý nàng là muốn hiện tại liều mạng cùng Triệu Vô Cực, bảo vệ Quân Mạc Vấn này rời đi, để báo đáp ân hắn cứu giúp.

Nhưng hiện tại hắn đã yêu cầu như vậy, Đông Phương Minh cũng không quan tâm mình là chết trên đài cao, hay là chết ở cửa đại điện Minh chủ.

Thân thể của nàng vẫn chưa đạt tới trạng thái sắp chết, nếu nàng muốn sống, cũng chưa chắc có thể chết.

Nhưng lòng nàng đã chết, cảm thấy cuộc đời này không còn gì lưu luyến, đây chính là tâm kết của nàng.

Hơn nữa sống còn bị người khác lăng nhục, Đông Phương Minh tuyệt đối không cho phép mình bị người khác lăng nhục, đây là điểm cuối cùng giúp nàng kiên trì.

Mới vừa đáp ứng Quân Mạc Vấn, đối phương đột nhiên kéo cánh tay của Đông Phương Minh, chân đá liên tục. Hai khối cự thạch bị đá bắn về phía Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang, còn hắn mang theo Đông Phương Minh xông nhanh về phía cửa đại điện Minh chủ.

Vốn hai người Triệu Vô Cực định chờ Động Huyền Tử tiến lên sẽ cùng nhau động thủ giải quyết bọn họ, không nghĩ tới hai người này đều bị thương rất nặng, lại còn có thể chạy trốn.

Vốn hai lão muốn lập tức đuổi theo, nhưng hai khối cự thạch kia bay tới thật sự là quá nặng, bọn họ không thể không có động tác né tránh.

Đài cao ở gần sát đại điện Minh chủ, bọn họ chỉ vừa né tránh như vậy, Quân Mạc Vấn cùng Đông Phương Minh đã phi thân xuống đến trước cửa đại điện Minh chủ.

Bên kia Động Huyền Tử vốn đang không nhanh không chậm tiến về phía này, hiện tại thấy vịt nấu trong nồi lại muốn bay đi, cũng bất chấp phong thái mưa gió không lọt của mình, dưới chân phát lực, thân hình bay nhanh như điện chớp về phía cửa đại điện Minh chủ, tốc độ còn nhanh hơn Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang.

Trong mưa gió, Quân Mạc Vấn mang theo Đông Phương Minh bay thẳng đến cửa đại điện Minh chủ, chân còn chưa chấm đất đã vội vàng nói:

- Đông Phương cô nương, mau vào hạ cửa sắt vạn cân xuống!

Dựa theo hai người ước định, Đông Phương Minh cần hạ cửa sắt vạn cân xuống, sau đó mới có thể đi ra ngoài đánh một trận cuối cùng với bọn Triệu Vô Cực, che chở Quân Mạc Vấn trốn vào đại điện Minh chủ.

Lúc này Đông Phương Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến vào bên trong đại điện, tìm chỗ giấu tay quay kéo mạnh một cái. Chỉ nghe trên khung cửa đại điện vang lên tiếng ken két, có thể nghe thấy rõ ràng giữa tiếng mưa to gió lớn.

Cửa sắt vạn cân đã lâu không nhúc nhích, rốt cục giờ phút này bắt đầu hạ xuống.

Chỉ cần trốn vào trong đại điện Minh chủ, cửa sắt vạn cần phong bế, như vậy đi vào sẽ tạm thời an toàn, hơn nữa Đông Phương Minh nói bên trong còn có địa điểm có thể ẩn núp.

Cho nên đường sinh cơ này chính là trước khi cửa sắt hoàn toàn hạ xuống, nhất định phải ngăn cản ba người Động Huyền Tử xông vào bên trong đại điện.

Nhưng cửa sắt hạ xuống cần có thời gian, cho nên cần có một người hy sinh, lưu lại bên ngoài ngắn trở truy binh mà che chở mạng sống một người khác.

Bọn họ ước định là Đông Phương Minh chết, để cho Quân Mạc Vấn sống.

Cửa sắt vừa bắt đầu hạ xuống, Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang bởi vì khoảng cách gần, cho nên tới trước một bước, lăng không đánh tới Quân Mạc Vấn còn đứng ở cửa.

- Muốn trốn vào trong hang chuột này sao, không có cửa đâu!

Hai người đều mất đi vũ khí, lăng không phát chiều từ trên cao đánh xuống, mỗi người một chưởng đánh về phía Quân Mạc Vấn.

Lúc này Quân Mạc Vấn cũng bất chấp tất cả, chỉ cần mình tránh né, đối phương sẽ lập tức tiến vào đại điện, tuyệt đối không thể tránh.

Không để ý trên người đã đầy vết thương, hắn vung song chưởng lên, nhắm vào Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang:

- Cút cho ta!

Vốn là hai người Triệu Vô Cực không muốn đối chưởng cùng Quân Mạc Vấn lực mạnh vô cùng này, nhưng bây giờ đối phương thân bị thương nặng, hai người mình lại là hai đối một, thế nào cũng không đến nỗi thua.

Nhưng bốn chưởng tiếp xúc, bọn họ mới biết mình sai lầm rồi.

Chỉ cần hai tay người này vẫn còn, hắn vẫn có lực lượng vô cùng. Bốn chưởng ba người chạm nhau, đất rung núi chuyển, trước cửa đại điện Minh chủ tựa hồ cũng đung đưa nhè nhẹ.

Ầm!

Thân thể Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang lập tức bay ra ngoài, cả hai cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, mặt mày lộ vẻ khó tin nhìn tên râu rậm trước mặt. Quái lực như vậy quả thật là khó lòng tưởng tượng.

Dĩ nhiên Quân Mạc Vấn cũng không khá hơn gì, bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên người hắn đồng thời chảy máu tươi ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ toàn thân.

Mà dưới chân của hắn, mặt nền đá xanh cũng đã nứt ra lan tràn xung quanh giống như mạng nhện.

Toàn bộ nội lực tuyệt đại của hai cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong tác dụng vào người hắn. Hắn gắng gượng chịu đựng không lui nửa bước, nhưng thân thể cũng bị thương thêm, miệng mũi ứa máu.

Đánh bay Triệu Vô Cực cùng chưởng môn Võ Đang, Động Huyền Tử kia như điện quang bắn tới, đã còn cách chưa tới mười thước.

Một thanh trường kiếm như làn thu thủy lóe ra hàn quang trong mưa gió, ánh mặt của hắn hơi híp một cái, sợ rằng mình không chống cự được địch nhân này.

Mà lúc này Đông Phương Minh cũng mở xong cửa sắt vạn cân, cửa sắt đang ầm ầm hạ xuống, tốc độ cũng tương đối nhanh, suy đoán cũng chỉ cần mười mấy giây là có thể hoàn toàn hạ xuống.

Bước chân Đông Phương Minh có chút lảo đảo từ trong đại điện vọt ra, nói với Quân Mạc Vấn:

- Ngươi mau trở lại, giao người này cho ta đối phó!

Vốn nàng đã ôm lòng quyết tử, tính toán đồng quy ư tận cùng Động Huyền Tử, cho dù là không thể đồng quy ư tận cùng lão, cũng phải hết sức ngăn cản lão một lần.

Nhưng không nghĩ tới lúc nàng đi ngang qua bên cạnh Quân Mạc Vấn, đột nhiên người này đưa cánh tay ra, choàng ngang eo thon của nàng, bế Đông Phương Minh nhấc bổng lên.

- Ngươi làm gì vậy...?

Đông Phương Minh nhất thời mặt xám như tro tàn, người cứu nàng cũng muốn khi phụ nàng sao?

Nàng đã có chút tuyệt vọng, đơn chưởng đặt tại trước ngực của mình, nàng muốn chấn vỡ kinh mạch của mình, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào chiếm tiện nghi.

Không ngờ sau khi Quân Mạc Vấn ôm lấy nàng, chẳng qua chỉ nói một câu: - Hãy sống tiếp thật tốt cho ta, xú nha đầu giả câm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio