Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Minh... Đã kinh khủng đến trình độ này!
Mà sau đó, Triệu Vô Cực đã nhìn thấy cảnh tượng khiến cho lão trọn đời khó quên.
Một thiếu nữ tựa như thiên tiên, tóc dài bay lượn, thân trên mặc một bộ áo lót bó sát, lộ ra đôi cánh tay ngọc như ngó sen. Thân dưới nàng mặc một chiếc quần ngắn tới đầu gối, lộ ra phần đùi trắng nõn thon dài.
Vai nàng khoác một chiếc khăn lụa khá lớn, đi chân trần, mặt lộ vẻ kinh hoảng, chân đạp trên sợi chỉ căng của cây kim may kia. Cũng không thấy động tác của nàng thế nào, với tốc độ cực cao khó lòng tin được chạy tới thác nước này nhanh như điện chớp.
Nói ra thì chậm, thực tế sự việc xảy ra nhanh như điện chớp. Triệu Vô Cực bị một cây kim may ngăn lại, sau đó liền thấy Đông Phương Minh chân đạp trên chỉ chạy như bay tới.
Mái tóc dài của nàng tạo thành một đường thẳng tắp trên không trung, tốc độ mau kinh người, sau vài lần hô hấp đã vượt qua ba bốn dặm, còn cách thác nước không xa.
Triệu Vô Cực bị trở ngại, quay về phía bên trong thác nước hét lớn:
- Linh Hư đạo huynh, mau bắt lấy Nhất Giới, phải sống!
Linh Hư Tử cũng không phải ngu ngốc, biết vấn đề trở nên nghiêm trọng, nếu không bắt lại Nhất Giới làm con tin, chỉ sợ lần này sẽ phải đi gặp Tam Thanh tổ sư.
Thấy Linh Hư Tử nhào tới, Hoắc Nguyên Chân cũng bất chấp cất giữ tia chân khí sau cùng, ngón tay điểm ra, bắn một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ ra ngoài.
Hắn sử dụng chính là Vô Tướng Vô Ngã căn bản nhất của chỉ pháp Vô Tướng Kiếp Chỉ, chỉ pháp này có lực sát thương không lớn, hao phí chân khí cũng ít, bây giờ Hoắc Nguyên Chân khôi phục được một chút Tam Phân Chân Dương Khí, miễn cưỡng có thể sử dụng.
Gần trong gang tấc, Linh Hư Tử không có chỗ nào tránh né, trúng chỉ vào vai.
Nhưng Linh Hư Tử cũng có nội công hộ thể, một chỉ này bất quá chỉ làm cho lão hơi lảo đảo một chút.
- Ha ha! Nhất Giới, ngươi không được rồi, bó tay chịu trói đi!
Bị trúng một chỉ, Linh Hư Tử không có chuyện gì, trong lòng đại định. Vốn lão hoài nghi hòa thượng này còn có công lực, bây giờ xem ra chút nội lực yếu ớt của hắn đã không làm gì được mình.
Lúc này tiếng rít kinh hoàng của Đông Phương Minh càng ngày càng tới gần, suy đoán chỉ cần vài lần hô hấp là có thể tới được.
Triệu Vô Cực ở phía ngoài nói:
- Mau, Linh Hư đạo trưởng, sắp không còn kịp nữa!
Trên mặt Hoắc Nguyên Chân lộ ra một nụ cười, mặc dù bây giờ hắn không còn công lực, nhưng Linh Hư cũng không chiếm ưu thế gì, bởi vì lão phải bắt sống mình mới được.
Một đạo Tam Phân Chân Dương Khí to bằng viên bi tụ tập vào lòng bàn tay, đây đã là công kích lớn nhất trước mắt Hoắc Nguyên Chân có thể xuất ra.
Thấy Linh Hư Tử sắp xông tới trước mặt, Hoắc Nguyên Chân dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ lần nữa, bắn đạo Tam Phân Chân Dương Khí nho nhỏ này ra.
Linh Hư Tử thấy hòa thượng này điểm ra một chi, cười lạnh nói:
- Vô dụng, ngươi hãy ngoan ngoãn... A!
Một cột máu bắn ra, vai Linh Hư Tử bị chỉ Hoắc Nguyên Chấn bắn thủng, kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào xuống đất.
Hoắc Nguyên Chân đánh ra luồng Chân Dương khí này cũng lảo đảo một hồi, thân thể mềm nhũn tựa vào vách đá sau lưng, lúc này muốn cử động đầu ngón tay cũng khó khăn.
Linh Hư Tử bị thương không nặng, rất nhanh sẽ xông tới, hy vọng hết thảy còn kịp.
Vào lúc này, rốt cục Triệu Vô Cực phía ngoài vọt vào, lăng không đánh về phía Hoắc Nguyên Chân, lão cũng đang tranh thủ một đường sinh cơ cuối cùng.
Nhưng cuối cùng đã muộn một chút, lão mới vừa đi vào, phía sau một đạo hàn quang lóe lên, kim may Đông Phương Minh phá không mà vào, trúng ngay chính giữa hậu tâm Triệu Vô Cực.
Bắn vào từ sau lưng, ra từ ngực, chỉ bất quá hơi lệch một chút, cũng không phải trúng ngay tim.
Hoắc Nguyên Chân thấy kim may kia đảo quanh ngực Triệu Vô Cực, sau đó kéo mạnh, một sợi chỉ kéo lão lăng không bay ra ngoài.
Triệu Vô Cực cũng không phải đèn cạn khô dầu, giữa không trung vung tay lên, sợi chỉ đứt đoạn, rơi xuống dưới thác nước.
Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kêu khẽ, rốt cục Đông Phương Minh đã chạy tới.
Nhưng quá trình này cũng chỉ là chuyện xảy ra trong mấy lần hô hấp, tốc độ Đông Phương Minh đã thi triển được cực hạn. Hoắc Nguyên Chân thấy nàng vọt vào nhanh như vậy cũng thầm kinh hãi, chỉ riêng phương diện tốc độ, dường như Đông Phương Minh đã đạt tới trình độ tối cao, nhanh hơn khinh công Nhất Võ Độ Giang của hắn không biết bao nhiêu lần mà kể.
Vô Danh có thể đạt tới tốc độ như Đông Phương Minh như hay không, Hoắc Nguyên Chân không dám xác định, nhưng hắn cảm giác tốc độ Vô Danh tuyệt đối sẽ không vượt qua Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh vọt vào phía sau thác nước, căn bản là không kịp đối phó Triệu Vô Cực bên ngoài thác nước cùng Linh Hư Tử bên cạnh, mà như một trận gió đến bên người Hoắc Nguyên Chân, đưa ra cánh tay ngọc để trần bế Hoắc Nguyên Chân lên, nước mắt rơi như mưa.
- Ngươi thế nào rồi? Ngươi còn sống, ngươi nói với ta đi, nói với ta đi...
Tay nhỏ bé không ngừng lay động, lay cho Hoắc Nguyên Chấn choáng váng đầu óc một trận, không nhịn được lại muốn hộc máu.
- Đông Phương... Cô nương, nàng... Nàng không nên như vậy, nếu còn lay nữa, ta sẽ bị nàng giết chết...
Lúc này Đông Phương Minh mới ý thức được Hoắc Nguyên Chân cũng không có chuyện gì quá lớn, mình có chút khẩn trương thái quá.
Chu cái miệng nhỏ nhắn, Đông Phương Minh cố gắng giụi hai mắt đỏ bừng, nhưng hai hàng lệ như châu ngọc vẫn còn đang rơi cuồn cuộn.
Lần đầu tiên bị một nữ nhân ôm vào trong ngực, hơn nữa Đông Phương Minh mặc rất ít, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng giờ phút này thương thế hắn nghiêm trọng, hoàn toàn không có nội lực, không có năng lực chống cự chút nào, chỉ có thể cố gắng giãy dụa thân thể vài cái. Nhưng Đông Phương Minh cho là vết thương hắn làm đau, ngược lại càng thêm đau lòng ôm hắn thật chặt.
Khuôn ngực mềm mại áp chặt vào đầu Hoắc Nguyên Chân, quả thật hắn không nhịn được, cố gắng nghiêng đầu đi mới có thể hô hấp tự nhiên một chút, lúc này mới lên tiếng nói:
- Đông Phương cô nương, ta còn chưa kịp chúc mừng nàng thần công đại thành, từ nay thiên hạ vô địch.
Nghe Hoắc Nguyên Chân nhắc tới vấn đề này, Đông Phương Minh mới hơi bình thường lại một chút, trên mặt có vẻ vui sướng:
- Đúng vậy, ta đã thành công, rốt cục vượt qua bước cuối cùng, đạt tới Tiên Thiên viên mãn.
Đối với cảnh giới Tiên Thiên viên mãn này, Hắc Nguyên Chân có tò mò cực lớn.
Hắn biết Hậu Thiên viên mãn tiến vào Tiên Thiên, suy đoán Tiên Thiên sơ kỳ vào trung kỳ cũng sẽ không có thay đổi gì về bản chất.
Hơn nữa từng giao thủ cùng cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng không phải một lần hai lần, cho nên đối với Tiên Thiên hậu kỳ, Hoắc Nguyên Chân cũng không trông đợi bao nhiêu. Ngược lại cảnh giới cuối cùng Tiên Thiên viên mãn làm cho trong lòng hắn tràn ngập tò mò và hướng tới.
Hắn không nhịn được mở miệng hỏi một câu:
- Đông Phương cô nương, Tiên Thiên viên mãn là bộ dạng gì vậy?
Đông Phương Minh chớp mắt một cái, lại dùng tay lau nước mắt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Chính là bộ dáng như ta.
Hoắc Nguyên Chân muốn thoát thân ra khỏi lồng ngực nàng, xem thử Tiên Thiên viên mãn có chỗ khác thường nào, nhưng hắn vừa mới động đã bị Đông Phương Minh ôm thật chặt:
- Ngươi không nên lộn xộn, nơi này còn có hai tên bại hoại, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Hoắc Nguyên Chân vô cùng xấu hổ, không nghĩ tới Hệ Thống trong tay mình, đường đường một kẻ xuyên việt, một lòng muốn trở thành đệ nhất thiên hạ như mình cũng sẽ có hôm nay, bị một cô nương xinh đẹp ôm lấy nói lời bảo vệ.
Lúc này Đông Phương Minh cúi đầu, ngón tay có chút run rẩy muốn chạm vào mấy chỗ vết thương sâu hoắm trên người Hoắc Nguyên Chân.
Đỉnh đầu, bả vai, bụng, năm chỗ vết thương thật lớn vô cùng đáng sợ, y phục hắn toàn là màu đỏ.
Nước mắt Đông Phương Minh rơi xuống giọt giọt, không thể ngừng được:
- Vì sao người bị thương tới nông nỗi này, đi, ta dẫn người trở về chữa thương cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Ta đã uống đan dược, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.
- Được, vậy chúng ta sẽ tĩnh dưỡng, ta dẫn ngươi trở về phòng của ta, ngươi muốn ăn gì không? Ngươi cũng phải thay y phục, hãy khoác tạm khăn lụa của ta trước.
Đông Phương Minh dứt lời bèn lấy chiếc khăn lụa rộng mà nàng mang theo khoác lên vai Hoắc Nguyên Chân, dường như sợ hắn lạnh lẽo.
Vừa cởi khăn lụa xuống, Đông Phương Minh càng thêm bại lộ.
Thì ra chiếc áo lót của nàng chẳng qua là một cái yếm, nhìn chính diện, khoác thêm khăn lụa sẽ không sao, nhưng vừa tháo khăn lụa xuống, bờ vai trắng như mỡ đông lập tức lộ ra.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nhìn Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử một cái, hai người kia đã tụ tập cùng nhau, vô cùng hoảng sợ đứng ở thác nước, muốn chạy lại không dám chạy, muốn động lại không dám động, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Bất quá từ góc độ của bọn lão chỉ có thể nhìn thấy chính diện Đông Phương Minh, không thể thấy lưng trần của nàng.
Hoắc Nguyên Chân cố gắng đưa trả khăn lụa lại cho Đông Phương Minh:
- Nàng nên khoác thì hơn, nàng xem mình kìa...
Hoắc Nguyên Chân vừa nói như vậy, Đông Phương Minh lập tức đỏ mặt lên, mới vừa rồi ra ngoài quá gấp, căn bản cũng không thay kịp y phục.
Có chút xấu hổ khoác khăn lụa lên vai trở lại, Đông Phương Minh lẩm bẩm nói:
- Tiến vào Tiên Thiên viên mãn, tất cả dương khí trong cơ thể phóng ra ngoài, hủy diệt hết y phục đang mặc. Bên này lại thấy người bị bọn họ công kích, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc hai món áo lót lập tức chạy ra, ngươi không trách ta chứ?
Đối với nhiệt tình cực độ của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân thật là có chút không chịu nổi, nhưng cũng không thể không nói:
- Nàng vì cứu ta, làm sao ta có thể trách nàng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân không có ý trách mình, Đông Phương Minh lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chiếc cằm kiêu ngạo khẽ nhếch lên, một tay đỡ lấy cổ Hoắc Nguyên Chân, từ trên cao nhìn xuống. Tuy rằng mắt nàng đã sưng đỏ nhưng vẻ đẹp mê hồn đầu mày cuối mắt vẫn không đổi, dường như nàng rất thích nhìn Hoắc Nguyên Chân như vậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng cẩn thận nhìn Đông Phương Minh, thiếu nữ câm bên đầm nước tựa hồ đã trải qua một lần lột xác rất lớn, da mịn màng óng ánh, hơi lạnh lại mềm mại đàn hồi, ngũ quan tinh xảo, càng ngày càng quyến rũ động lòng người. Duy chỉ có cỗ anh khí giữa đôi mày vẫn còn đó, khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rất thân thiết.
Nét đẹp kinh người không khỏi làm Hoắc Nguyên Chân nhất thời sững sờ, ngay cả Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử bên cạnh cũng có chút ngẩn người, nhìn cánh tay trần trắng nõn của Đông Phương Minh, thậm chí hai lão nhẹ nhàng nuốt ực một ngụm nước bọt, quả thật là điển hình yêu sắc như mạng.
Vốn Đông Phương Minh căn bản cũng không lý tới bọn họ, bây giờ nghe tiếng bọn họ nuốt nước miếng, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại.
Chợt quay đầu lại, đầu đầy tóc đen không gió mà bay, giữa mày Đông Phương Minh hiện lên một cỗ sát khí, so với mới vừa rồi nở một nụ cười tươi như hoa với Hoắc Nguyên Chân tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác nhau.
Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử nhất thời cảm thấy chân mình mềm nhũn, Đông Phương Minh tiến vào Tiên Thiên viên mãn, căn bản không phải hai người bọn họ có thể chống cự.
Bây giờ chuyện duy nhất có thể nghiên cứu, chính là làm thế nào có thể giữ được tánh mạng.
Bọn họ cũng bất chấp thể diện, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Đông Phương Minh, dập đầu như gà mổ thóc, liên tiếp cầu xin tha thứ.
Cầu xin tha thứ cũng không phải nói đơn giản tha mạng là được, như vậy quả thật không có trình độ.
Triệu Vô Cực nói:
- Thuộc hạ nhất thời mê muội tâm trí, mạo phạm Minh chủ Đại nhân, hôm nay Minh chủ thần công đại thành, thiên hạ vô địch, thuộc hạ bằng lòng làm sĩ tốt trước đầu ngựa, hết thảy nghe theo hiệu lệnh Minh chủ, vì Minh chủ chinh phạt các phái, tuyệt không chậm trễ.
Linh Hư Tử không có nói giống như Triệu Vô Cực, mà chỉ nói:
- Bần đạo Linh Hư Tử, chúc mừng Đông Phương cô nương rốt cục thần công đại thành, hơn nữa tìm được ý trung nhân. Chúc Đông Phương cô nương cùng phương trượng sớm ngày kết thành chim liền cánh, bách niên giai lão.
Đông Phương Minh vung tay lên, lăng không bạt tai một cái.
Bốp!
Máu tươi vẩy ra, Triệu Vô Cực bị cái bạt tại lăng không này đánh cho bay sang bên, và thật mạnh vào vách đá gần đó.
Nửa bên mặt Triệu Vô Cực đã chết lặng, nhưng lão cũng không dám thở mạnh, bị đánh bay, vội vàng chịu đựng đau đớn từ dưới đất bò dậy, lồm cồm quỳ xuống trước mặt của Đông Phương Minh.
Vốn lão cho rằng Đông Phương Minh tát bay mình, kế tiếp chắc chắn sẽ tới phiên Linh Hư Tử. Nhưng không ngờ rằng sau khi Đông Phương Minh đánh mình xong lại quay sang trò chuyện mặn nồng ấm lạnh với Nhất Giới, không hề xuất thủ với Linh Hư Tử.
Trong lòng Triệu Vô Cực không hiểu vì sao, nghĩ thầm đánh nhau phản loạn đều là làm cùng nhau, dựa vào cái gì chỉ đánh mình mà không đánh Linh Hư?
Hơi quay đầu lại nhìn Linh Hư Tử một cái, chỉ thấy mắt Linh Hư Tử nhìn thẳng, căn bản không có lý tới Triệu Vô Cực, mà là cung kính quỳ ở Đông Phương Minh tát Triệu Vô Cực một cái, đột nhiên lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ôi chao, ta quên hỏi ý kiến của ngươi đã tự tiện chủ trương, nên xử lý bọn họ như thế nào đây?
Hoắc Nguyên Chân cười khổ một tiếng:
- Nàng buông ta ra trước đi, như vậy thật sự là có chút khó chịu.
Chiếc yếm của Đông Phương Minh rất mỏng, khuôn ngực mềm mại không ngừng ma sát trên mặt Hoắc Nguyên Chân. Một hồi như vậy, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm nhận được cả hình dáng lớn nhỏ, mặc dù cực kỳ tuyệt vời, nhưng vào giờ phút này thân bị trọng thương, Hoắc Nguyên Chân cũng là vô phúc tiêu thụ, chỉ cầu Đông Phương Minh buông mình ra.
Đông Phương Minh do dự một hồi, thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ thật sự không phải là thoải mái, lúc này mới thận trọng đỡ hắn dậy, để cho hắn ngồi dựa vào vách đá.
Nhưng sau khi buông Hoắc Nguyên Chân ra, Đông Phương Minh mới cảm giác được mình mặc quả thật quá ít, không khỏi cố gắng lấy tay che chắn những phần da thịt lộ ra bên ngoài, sau đó không nhịn được lại tựa sát đến bên người Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy ta tựa vào bên cạnh ngươi, nếu không ta cũng không thoải mái.