Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân là kẻ xuyên việt từ thời hiện đại, căn bản không cảm thấy gì đối với chuyện nữ tử để lộ tay chân, nhưng Đông Phương Minh không quen, hẳn cũng không tiện nói nhiều, gật đầu một cái.
Thấy Hoắc Nguyên Chân gật đầu, Đông Phương Minh lập tức nhoẻn miệng cười, sau đó nắm lấy cánh tay Hoắc Nguyên Chân, nhẹ nhàng tựa sát vào bên cạnh hắn, lợi dụng thân thể che đi một chút thân thể mình, coi như tự nhiên hơn một chút.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nàng là võ lâm Minh chủ, bọn họ đều là người của Võ Lâm Minh, nên xử lý như thế nào dĩ nhiên là nàng cứ việc xử lý, bần tăng không tiện nhúng tay.
Đông Phương Minh có chút do dự nói:
- Ta cảm thấy nên giết bọn họ, nhưng bây giờ ta không muốn giết người nữa.
- Tại sao?
Nghe thấy lời của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân có chút kỳ quái, mới vừa kết thúc đại chiến, Đông Phương Minh đã giết không biết bao nhiêu người, vì sao lại nói ra lời không muốn giết người nữa như vậy?
Đông Phương Minh có vẻ áy náy nói:
- Mới vừa rồi giết người, khi đó ta còn chưa có đột phá, tự nhiên sẽ không có cái gì cố kỵ, nhưng hiện tại ta đã khác. Ta tự nói với mình sau này sẽ không giết người nữa, ta không muốn tay đầy máu tanh, trừ phi... Trừ phi là người chính miệng nói cho ta biết giết người nào, hoặc là người nào muốn làm thương tổn ngươi, nếu không ta tuyệt sẽ không giết bất cứ kẻ nào nữa.
Hoắc Nguyên Chân há miệng, hắn có chút không hiểu ý Đông Phương Minh, có chỗ nào khác chứ?
Đông Phương Minh nhìn ra Hoắc Nguyên Chân có rất nhiều nghi vấn, bèn nói với hắn:
- Bây giờ thương thế của người rất nặng, cần phải trở về tĩnh dưỡng, chúng ta phải mau xử lý xong những chuyện này, chờ có thời gian ta sẽ chậm rãi nói chuyện của ta cho người nghe, có được không?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, quả thật hắn có rất nhiều nghi vấn, trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ ràng, hơn nữa quả thật tình huống Võ Lâm Minh hiện tại có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
- Hai người kia chết không có gì đáng tiếc, nhưng tốt nhất nên điều tra hành vi bọn họ, tốt nhất là làm cho bọn họ tự động khai báo, như vậy cũng có thể trả lại trong sạch cho nàng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Đông Phương Minh khẽ lắc đầu nói:
- Ta không quan tâm người khác thấy thế nào, cũng không muốn tiếp tục...
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đông Phương cô nương, bất kể nàng muốn làm như thế nào, nàng vẫn phải sống trên thế gian này. Rất nhiều chuyện không phải là không có phiền phức như nàng tưởng, có thể bớt đi một chuyện phiền phức lúc nào cũng tốt.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Minh suy nghĩ một chút nói:
- Thật ra thì ta đều hiểu, chẳng qua là ta thật mệt mỏi.
Sau khi nói xong, Đông Phương Minh quay đầu lại nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử:
- Hai người các ngươi, vốn nên lập tức xử tử, nhưng nếu ta... Nếu phương trượng đã nói, như vậy ta cho các ngươi một cơ hội, trong hai người các ngươi chỉ có một kẻ có thể sống sót, về phần ai chết ai sống, vậy phải xem biểu hiện kế tiếp của các ngươi.
Nghe thấy lời của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân cũng kinh hãi trong lòng, bất kể nàng thay đổi thế nào, cũng đã từng là võ lâm Minh chủ, tâm cơ thủ đoạn tuyệt đối không dưới bất cứ kẻ nào. Chỉ một chiều nho nhỏ đơn giản đã dồn hai người này vào tuyệt lộ, kế tiếp đối phương có bí mật gì, chỉ sợ là không dối gạt được.
Mới vừa rồi Triệu Vô Cực bị một cái tát, bây giờ lại nghe nói trong hai người chỉ có thể sống được một người, vội vàng nói với Đông Phương Minh:
- Minh chủ muốn biết cái gì, Triệu mỗ nhất định là biết gì nói nấy, nói mãi không hết, chỉ cầu Minh chủ có thể tha cho mạng chó Triệu mỗ.
Linh Hư Tử cũng nói:
- Xin Đông Phương cô nương cứ lên tiếng nói, Linh Hư nhất định nói với tốc độ nhanh nhất, tránh cho để cho phương trượng Nhất Giới trì hoãn lâu, vết thương của hắn bây giờ còn đang chảy máu.
Nghe thấy Linh Hư Tử nói, quả nhiên Đông Phương Minh luống cuống tay chân, vội vàng nhìn vết thương Hoắc Nguyên Chân, mắt to lập tức lại ướt, chân tình lộ ra, tuyệt đối không phải là có thể giả vờ.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ nói:
- Đông Phương cô nương, hay là hỏi trước đi, càng trì hoãn thời gian không phải càng kéo dài sao.
Đông Phương Minh tiến vào Tiên Thiên viên mãn, lại ở sát bên cạnh mình, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm xảy ra nữa. Hoắc Nguyên Chân cũng yên tâm, đã có thể chậm rãi điều động chân khí vận chuyển bắt đầu khôi phục chữa thương, thân thể càng ngày càng tốt, tuyệt sẽ không càng ngày càng kém.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Minh gật đầu một cái, nói với hai người:
- Thật ra thì chuyện các ngươi làm bây giờ đã bại lộ ra, ta cũng không có gì để hỏi, đầu tiên những năm gần đây Võ Lâm Minh thu chi không thăng bằng, những chuyện này là ai làm, các ngươi hãy mau nói ra.
Hai người một là Phó Minh chủ, một là trưởng lão, rất nhiều chuyện bọn họ đều đích thân tham dự qua, tự nhiên biết chuyện rất nhiều. Giờ phút này nghe thấy Đông Phương Minh đặt câu hỏi, lập tức khai ra rất nhiều chuyện tỉ mỉ từ đầu tới đuôi.
Võ Lâm Minh thu chi không thăng bằng, sâu mọt lớn nhất chính là Triệu Vô Cực, ngoài ra Đông Phương Thiếu Bạch cũng không kém hơn Triệu Vô Cực, hai người này cơ hồ tham nhũng gần một nửa tài vật Võ Lâm Minh. Mà một nửa thất thoát còn lại, số người nhúng tay trong đó cũng rất nhiều, nói ai ai cũng có phần cũng không sai bao nhiêu, người duy nhất không đụng mảy may cũng chỉ có Đông Phương Minh chủ.
Nghe xong những chuyện này, Đông Phương Minh cũng âm thầm lắc đầu. Võ Lâm Minh này bại hoại, làm giai tầng thống trị bạch đạo, những người này lại nuôi dưỡng các loại các dạng tật xấu, tự cho là cao nhân nhất đẳng, thật ra thì đã trở thành ung nhọt bạch đạo.
Đông Phương Minh hết sức thất vọng về những người này, cũng cảm thán mình không làm tròn trách nhiệm Minh chủ. Hơn nữa hai năm qua không hỏi tới chuyện, Võ Lâm Minh rơi xuống đáy cũng chính là vào lúc này.
Nghe một hồi, Đông Phương Minh dứt khoát khoát tay áo một cái:
- Được rồi, không cần nói nữa, những chuyện này đều đã qua, sau này ai là Minh chủ để cho kẻ đó lo lắng, dù sao ta cũng không làm Minh chủ nữa.
Nghe nói Đông Phương Minh không làm Minh chủ nữa, hai người Triệu Vô Cực không dám tin tưởng, đặc biệt là Triệu Vô Cực.
Lão thấy hiện tại Đông Phương Minh thần công đại thành, Tiên Thiên viên mãn, chỉ có Định Bất Nhị đã từng đạt tới, hắn nhất định mang theo uy của Tiên Thiên viên mãn từ nay nhất thống thiên hạ võ lâm, bất kể chánh đạo tà đạo nhất luật đưa về dưới quyền Võ Lâm Minh mới đúng, vì sao không muốn tiếp tục làm Minh chủ nữa?
Đây nhất định là lời khiêm tốn của nàng, mình là kẻ phản nghịch, hôm nay nhất định sẽ bị mất chức. Phải giữ thái độ nghiêm túc, không nên để cho Đông Phương Minh cho là mình còn có dã tâm, như vậy mới có cơ hội giữ được mạng sống.
Hai người chỉ có thể sống một người bị chết chỉ có thể là Linh Hư Tử.
Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút nói:
- Thuộc hạ thấy Minh chủ hôm nay đã là vũ nội vô địch, hơn nữa đang trong thời kỳ thống trị cường thịnh. Bằng vào công lực của Minh chủ hiện tại muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đương kim thiên hạ đã không ai sánh kịp. Chỉ cần Minh chủ tung tin tức đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn ra ngoài, nhất định sẽ hấp dẫn nhân sĩ giang hồ kéo tới.
- Đến lúc đó thành viên dưới trướng Võ Lâm Minh ta lên đến mười vạn, cho phép thuộc hạ nói lời không phải, cho dù Minh chủ muốn đuổi hươu thiên hạ cũng không phải là không được. Ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, có lẽ giang sơn này sẽ đổi họ Đông Phương.
Lão vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Đông Phương Minh, chỉ thấy Đông Phương Minh khẽ cau mày, tựa hồ tâm trạng không tốt lắm, nghĩ thầm chẳng lẽ lời nói mình còn chưa đủ kích động hay sao?
Lão vội vàng tiếp tục nói:
- Đến lúc đó Minh chủ là Hoàng đế, hiệu lệnh thiên hạ, bình định phản loạn, đuổi người Mông Cổ. Bằng vào tuyệt thế võ công của Minh chủ cũng có thể dẫn quân đội đánh dẹp tứ phương, đánh tan hết thảy quốc gia man di xung quanh, thành lập một đế quốc thật to, thành tựu đại nghiệp ngàn thu, công tích ngàn đời, như vậy không uổng một thân nam nhi.
Nói tới đây, bản thân Triệu Vô Cực cũng cảm thấy mơ màng:
- Hắc hắc, Minh chủ võ công trác tuyệt, cơ hồ đạt tới cảnh giới trường sanh bất lão, chỉ cần làm Hoàng đế là có thể làm cả trăm năm, chẳng phải là chuyện đẹp nhất trên thế gian này?
Hắn lời còn chưa nói hết, Linh Hư Tử đột nhiên mở miệng cắt đứt hắn:
- Đông Phương cô nương, bần đạo cho là, cuộc sống chỉ cầu yên vui là đủ. Quan trọng nhất là được sống cả đời bên cạnh người mình yêu, đây chính là hạnh phúc.
Đông Phương Minh khẽ gật đầu kín đáo không thể phát giác, không nói gì.
Linh Hư Tử tiếp tục lớn tiếng nói:
- Bần đạo ở Võ Đang sơn cũng tinh thông một ít đạo luyện đan chế thuốc, những năm qua cũng nghiên cứu ra không ít trò chơi mới mẻ. Có loại đan dược thoa lên người có thể giúp cho da dẻ mịn màng nhẵn nhụi, có loại đan dược uống vào có thể trì hoãn tuổi già. Thậm chí có loại đan dược uống vào, sau này nhất định sẽ có con trai, chỉ bất quá thuốc sinh con trai này hiện tại chưa hoàn thiện, bần đạo cần tiến thêm một bước nghiên cứu, mới có thể thành công triệt để.
Đông Phương Minh càng nghe càng nhập thần, sau khi nghe hai người nói xong, ánh mắt lóe sáng, quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói xem muốn lưu lại người nào, giết người nào?
Hoắc Nguyên Chân cười lắc đầu:
- Trong lòng của nàng đã có câu trả lời, cần gì phải hỏi ta.
Sắc mặt Đông Phương Minh hơi đỏ lên, cúi đầu nói:
- Vậy ta sẽ tự tiện chủ trương.
Triệu Vô Cực cùng Linh Hư Tử thấy Đông Phương Minh muốn động thú, ai nấy sợ hãi trong lòng, nhưng đều có lòng tin với lời nói của mình. Bọn họ cho rằng chỉ có lời mình mới có thể chân chính đánh động Đông Phương Minh.
Ánh mắt Đông Phương Minh dừng lại trên mặt của hai người Triệu Vô Cực, lúc này tim hai người bọn họ đang đập như trống trận.
Chuyện liên quan đến sinh mạng, làm sao có thể không sợ.
Đầu tiên là Đông Phương Minh nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt của Triệu Vô Cực.
- Triệu Vô Cực.
- Đông Phương Minh chủ.
- Hai người các ngươi đều đáng chết, nhưng lão, trước sau nhiều lần lên tiếng vũ nhục ta, thật là khiến cho người ta cảm thấy tởm, nếu lưu lão lại thật sự là một mầm họa, hôm nay lão hãy an tâm đi...
Triệu Vô Cực không nghĩ tới những lời của mình không hề đánh động Đồng Phương Minh chút nào, thấy đối phương muốn động thủ, không nhịn được hú lên quái dị, chợt nhảy ra bên ngoài thác nước.
Đông Phương Minh khẽ nhấc tay, thân thể Triệu Vô Cực mới lao ra thác nước lập tức dừng lại trên không một chút, sau đó rơi thẳng xuống đầm nước.
- Chớ làm ô nhiễm nước trong đầm.
Đông Phương Minh thình lình đấy ra một chưởng, trúng ngay chính giữa thân thể Triệu Vô Cực, một người lớn như vậy bị đánh văng ra xa, ngã khỏi phạm vi đầm nước, thậm chí cũng không biết rơi xuống nơi nào.
Triệu Vô Cực một đời cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, cứ như vậy chết ở nơi này, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, hùng tâm tráng chí chưa thành, chết cũng là oan ức.
Đến chết lão cũng không hiểu tại sao Linh Hư Tử không có chuyện gì, lão đưa ra những lời hùng hồn như vậy, bằng lòng trợ giúp Đông Phương Minh đánh thiên hạ cũng không thể đánh động nàng được mảy may, mà võ công của lão còn mạnh hơn Linh Hư Tử một chút.
Hời hợt giết chết Triệu Vô Cực, Đông Phương Minh nhìn Linh Hư Tử, tựa hồ muốn đứng lên, nhưng mới vừa động lại ngừng lại, nói với Linh Hư Tử:
- Hiện tại lão đi tới bên ngoài đại điện Minh chủ chờ, ở đó không cho đi, một lát nữa ta sẽ xử trí.
Linh Hư Tử gật đầu đáp ứng, cúi đầu chậm rãi lui về phía sau.
Đông Phương Minh lại nói một câu:
- Không nên cố gắng chạy trốn, trong phạm vi trăm dặm ta cũng có thể nhìn thấy, nghe thấy, nếu lão dám chạy, ta muốn giết lão chỉ là một cái nhấc tay, hiểu chưa?
- Bần đạo hiểu, bần đạo tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh Đông Phương cô nương.
Linh Hư Tử dứt lời, chậm rãi thối lui ra bên ngoài thác nước, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi Linh Hư Tử rời đi, Đông Phương Minh mới dám chân chính đứng lên.
Dù sao nàng mặc yếm quần cụt, mặc dù khoác một chiếc khăn lụa nhưng vào ở thời đó cũng là bại lộ, vẫn nấp sau lưng Hoắc Nguyên Chân che che giấu giấu, a hiện tại thoải mái hơn nhiều.
Tuy rằng vẫn khoác khăn lụa, nhưng vẫn để lộ cánh tay và đùi trần ra ngoài, Đông Phương Minh lại không để ý tới chuyện này, chủ động đỡ lấy Hoắc Nguyên Chân:
- Đi, ta đưa người về đại điện Minh chủ trước.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, lảo đảo lắc lư cố gắng đứng lên, Đông Phương Minh thấy hắn cố hết sức, chủ động kéo cánh tay của hắn qua, quàng lên vai mình.
Đối với cách hành sự hào phóng thoải mái của Đông Phương Minh, quả thật Hoắc Nguyên Chân rất thích, bất quá trong lòng hắn còn nhiều nghi vấn chưa giải thích được.
Nhưng trước mắt nói chuyện không thích hợp, chỉ có thể tựa người vào thân thể mềm mại của nàng.
Đông Phương Minh vung tay, một đạo ngân quang mang theo một sợi chỉ bắn ra ngoài, sau đó dưới chân phát lực, mang theo Hoắc Nguyên Chấn bay lên trên sợi chỉ, vọt ra bên ngoài thác nước.
Chân đạp trên sợi chỉ, Đông Phương Minh mang theo Hoắc Nguyên Chấn tốc độ cũng không chậm chút nào, giống như một trận gió, dưới chân nhẹ nhàng bước thoăn thoắt, chỉ sau mười giây đã chạy như bay tới đại điện Minh chủ.
Tốc độ này cũng không chậm hơn Kim Nhãn Ưng bao nhiêu, nếu nói tốc độ khởi động vẫn còn vượt qua Kim Nhãn Ưng.
Hoắc Nguyên Chân thầm giật mình, thực lực Tiên Thiên viên mãn quả nhiên cường hãn, cùng hậu kỳ đỉnh phong hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Xem ra Tiên Thiên hậu kỳ tiến vào Tiên Thiên viên mãn đã không phải là biến hóa về lượng mà là biến hóa về chất, có thể làm được rất nhiều chuyện khó lòng tin được.
Dọc theo đường chỉ kia tới trước cửa đại điện Minh chủ, Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện ngân châm kia là bắn vào trong vách tường.
Ngân châm nhỏ xíu nhẹ bỗng, không ngờ rằng có thể bắn ra xa mấy dặm còn có quán tính hùng mạnh như vậy. Chuyện này cần có nội lực rất mạnh mới có thể làm được, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nào tưởng tượng.