Phương Trượng

chương 408: là nam hay nữ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Xung quanh đen như mực, một mảnh hỗn độn, chẳng phân biệt được thiên địa càn khôn không thấy nhật nguyệt âm tình, không biết thân ở phương nào.

Loáng thoáng chỉ có thể nhớ có một giai nhân xinh đẹp ôn nhu một mực chiếu cố mình, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh mình, dùng tay ấm áp của nàng không ngừng vuốt ve mình. Tay nàng toát ra khí nóng rực, di chuyển tới đâu, cơn đau trong thân thể lập tức dịu đi một chút.

Hoắc Nguyên Chân cũng không biết mình tỉnh lại vào lúc nào, chẳng qua là cảm thấy thân thể có chút ngứa ngáy, nguyên nhân là vì vết thương chuyển biến tốt.

Mơ mơ màng màng mở mắt, bên cạnh dường như có người động một cái.

- Ngươi đã tỉnh!

Hoắc Nguyên Chân mở mắt ra nhìn kỹ, chỉ thấy mình vẫn còn ở trên giường lớn của Đông Phương Minh. Mà Đông Phương Minh mặc một bộ áo lót màu vàng nhạt, thân dưới mặc một cái quần màu vàng, cũng ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, đang nhìn mình cười.

- Đông Phương cô nương, ta... Ta ngủ đã bao lâu?

- Không nhiều lắm, năm ngày mà thôi.

- Vì sao ngủ lâu như vậy?

Hoắc Nguyên Chân nhất thời nhớ tới mình còn phải đi Trường An, Trường An hỗn loạn, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nhất định là đang tiến vào giai đoạn sôi sục. Mình phái Tuệ Nguyên cùng Tuệ Kiếm đi tới đó trước, cũng không biết hiện tại tình huống thế nào.

Hắn giãy dụa cố gắng ngồi dậy, không ngờ Đông Phương Minh vội vàng đè lại bờ vai của hắn, nói:

- Ngươi nhất định không thể lộn xộn, thương thế của người còn chưa khỏe, muốn làm gì?

Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:

- Trường An có chuyện rất gấp, ta cần chạy tới Trường An.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân vừa mở mắt đã nói phải đi, Đông Phương Minh nhất thời ửng hồng đôi mắt:

- Ta biết Trường An đang tranh ngôi vị Hoàng đế, nhưng người muốn đi gấp như vậy sao? Chẳng lẽ thiên hạ này còn có chuyện quan trọng hơn thương thế của ngươi sao? Ngươi cũng không phải là Hoàng đế.

- Ta không phải là Hoàng đế, nhưng đệ tử Thiếu Lâm ta vẫn còn ở Trường An, làm sao ta có thể bất kể bọn họ?

- Vậy cũng không được!

Đông Phương Minh cố nén nước mắt muốn chảy xuống, cố chấp nói:

- Ta cũng không cho phép người đi, thương thế của người chưa lành lại, không thể đi đâu cả, muốn đi cũng phải chờ ngươi lành thương, sau đó chúng ta cùng đi.

- Nàng ư, nàng đi làm gì?

Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, chuyện này không có quan hệ gì cùng Đông Phương Minh kia mà...

- Ta đi giúp ngươi, ngươi không muốn người nào làm Hoàng đế, ta sẽ giết kẻ đó, sau đó để cho người ngươi muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, kẻ nào dám phản đối, ta... À phải rồi, ta không thể tiếp tục giết người, vậy sẽ bắt tất cả người phản đối tới Hồ Điệp cốc làm việc vặt.

Nghe thấy ngôn ngữ có chút ngây thơ của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân không khỏi dở khóc dở cười:

- Đông Phương cô nương, dù gì nàng cũng đã từng làm võ lâm Minh chủ, chẳng lẽ cũng chỉ có biện pháp như thế sao?

Không ngờ Đông Phương Minh lại dùng sức giụi giụi mắt, sau đó ngồi ở chỗ đó, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Hoắc Nguyên Chân, cằm khẽ hất lên một chút đầy kiêu ngạo:

- Không phải là không có biện pháp, nhưng không có hiệu quả trực tiếp như vậy. Nếu ta đã có năng lực dễ dàng giải quyết vấn đề, dĩ nhiên là không cần phiền phức, huống chi giải quyết nhanh một chút không phải là cũng xong chuyện nhanh hơn một chút sao?

Nghe thấy Đông Phương Minh trả lời hết sức đơn giản như vậy, nhất thời Hoắc Nguyên Chân lại không nghĩ ra cách nào phản bác.

Đúng vậy, nếu như có võ lực tuyệt đối, như vậy sẽ dễ dàng hóa giải rất nhiều cục diện nhìn như phức tạp. Chỉ cần Đông Phương Minh đi Trường An, giết chết huynh trưởng Triệu Nguyên Thành của Triệu Nguyên Khuê, còn có bọn Thái sư kia, như vậy ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ có thể là của Triệu Nguyên Khuê.

Bây giờ Triệu Nguyên Thành cũng có có vô số cao thủ bảo vệ, người bình thường muốn giết chết căn bản là không thể nào, nhưng nếu Đông Phương Minh đi, tin tưởng không ai có thể ngăn cản được nàng.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân suy tính một trận, còn chưa muốn Đông Phương Minh nhúng tay vào chuyện này. Nàng đã nói qua không muốn tiếp tục giết người, như vậy mình không nên bởi vì những chuyện khác để cho Đông Phương Minh đi làm chuyện nàng không muốn làm.

Thấy Hoắc Nguyên Chân còn đang suy nghĩ, Đông Phương Minh có chút lo lắng đưa tay ra, kéo tay hắn lại:

- Dưỡng thương trước đã, ngươi thật sự không thể đi, ta đã làm võ lâm Minh chủ, biết chuyện còn nhiều hơn ngươi. Chuyện quan trọng nhất là bất kể làm gì đều phải bảo đảm trạng thái của mình nhất định phải là tốt nhất, miễn cưỡng xuất thủ sợ rằng sẽ phạm vào sai lầm lớn.

Hoắc Nguyên Chân không thừa nhận cũng không được, lời của Đông Phương Minh là có đạo lý, thương thế chưa lành quả thật là không thể đi Trường An.

Yên lặng cảm thụ thương thế bên trong cơ thể, Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên phát hiện thương thế mình đã khá hơn nhiều, ngoại thương đã kết da non, nội thương cũng đã ổn định.

Nhất định là trong khoảng thời gian này, Đông Phương Minh vận dụng công lực chữa thương cho mình.

Lặng lẽ vén chăn lên nhìn một cái, Hoắc Nguyên Chân thấy một cái quần cụt màu xám mặc vào người mình không biết lúc nào, không khỏi có chút lúng túng, cũng có chút cảm kích.

Không nhịn được nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé lạnh như băng của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Đông Phương cô nương, cảm tạ nàng

Đông Phương Minh nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ lắc đầu:

- Không cần cảm tạ ta, ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi, ta cũng không thể đi vào Tiên Thiên viên mãn, bây giờ sớm đã chết đi, ta làm cái gì vì ngươi đều là nên làm.

Nói tới chỗ này, Hoắc Nguyên Chân lại sinh ra nghi hoặc trong lòng, hết thảy chuyện của Đông Phương Minh đều hết sức kỳ quái.

Căn cứ Hoắc Nguyên Chân biết, Đông Phương Minh vốn là một nam nhân, tu luyện võ công là Quỳ Hoa Bảo Điển.

Tin tức này là do Giác Viễn nói với mình, bởi vì Giác Viễn chính là sự đệ Đông Phương Minh. Giác Viễn nói với Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Minh là Nhị sư huynh y, chẳng qua là giữa bọn họ cũng không có giao tình gì quá sâu, hơn nữa Giác Viễn nhập môn trễ nhất, càng không có tiếp xúc gì nhiều cùng mấy vị sư huynh sư tỷ.

Có một Đại sư tỷ, Giác Viễn chưa nói tên của nàng, chỉ nói cho Hoắc Nguyên Chân biết sự phụ của bọn họ gọi là Nhiễm Đông Dạ, Nhị sư huynh là Đông Phương Minh, Tam sư huynh là Mạc Thiên Tà, Giác Viễn là đệ tử nhỏ nhất.

Nhiễm Đông Dạ còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ trăm năm trước, là đối tượng mà Đinh Bất Nhị hâm mộ, cho mấy người bọn họ mỗi người một quyển bí tịch. Đại sư tỷ là tuyệt kỹ phi đao, Đông Phương Minh là Quỳ Hoa Bảo Điển, Mạc Thiên Tà là Phúc Vũ kiếm pháp, Chư Viên là Bắc Minh thần công.

Theo lý thuyết Giác Viễn chắc là sẽ không tính sai, dù sao Giác Viễn nói chuyện là hơn hai mươi năm trước, cũng sẽ không nói dối mình.

Nhưng hôm nay theo Hoắc Nguyên Chân thấy, Đông Phương Minh nhìn thế nào cũng là một giai nhân xinh đẹp, nhất là sau khi nàng đạt tới Tiên Thiên viên mãn dung mạo đã trở nên nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt đại, làm sao có thể dính dấp gì tới nam nhân?

Dù sao Hoắc Nguyên Chân chuyển kiếp tới, vẫn có thể phân biệt được nàng là chuyển giới hay nữ nhân, tình huống Đông Phương Minh hiện tại tuyệt đối không phải là chuyển giới.

Trong ấn tượng của hắn, Quỳ Hoa Bảo Điển là cần nam nhân vung đao tự cung mới có thể luyện tập, không biết Quỳ Hoa Bảo Điển này có giống như Quỳ Hoa Bảo Điển mà hắn biết hay không. Nếu như giống nhau, như vậy chỉ có thể nói Quỳ Hoa Bảo Điển này càng thêm thần kỳ, càng thêm hoàn mỹ, không ngờ rằng có thể hoàn toàn biến nam nhân thành nữ nhân, từ góc độ khoa học mà nói, đây là không hợp lý.

Bất quá cho dù Đông Phương Minh thật sự là nam nhân hóa thành, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không kỳ thị nàng, kiếp trước trên internet mỗi ngày xuất gay, hắn cũng chỉ khẽ mỉm cười tự nhủ tới nữa rồi sao.

Huống chi chuyện đồng tính luyến ái đã thấy nhiều, Hoắc Nguyên Chân cũng không cảm thấy kỳ quái.

Từng trải qua vô số lịch duyệt kiếp trước giúp cho Hoắc Nguyên Chân có thể bình tĩnh đối xử Đông Phương Minh, không hề lộ vẻ châm chọc chế nhạo nàng.

Đắc Nguyên Chấn lộ ra vẻ nghi vấn, Đông Phương Minh lập tức khẩn trương lên, tay nắm Hoắc Nguyên Chân cũng run lên khe khẽ. Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được nàng sợ run từ sâu trong linh hồn, nhất định nàng rất quan tâm cái nhìn của mình về nàng, nàng đang lo sợ.

Mỉm cười giơ một tay nữa ra, hai tay Hoắc Nguyên Chân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Minh:

- Đông Phương cô nương, quả thật ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng ta sẽ không hỏi, nếu nàng bằng lòng nói cho ta biết, ta sẽ nghe, nếu nàng không muốn nói cho ta biết, ta cũng không miễn cưỡng. Ta chỉ có thể nói với nàng, bất kể tên người nàng từng phát sinh qua chuyện gì, hôm nay nàng vẫn là Đông Phương cô nương xinh đẹp thiện lương nhất, điểm này sẽ không thay đổi.

Bên này Hoắc Nguyên Chân dứt lời, bên kia Đông Phương Minh không ngừng gật đầu, cố gắng chớp mắt không để cho lệ bên trong mắt trào ra, răng cắn đôi môi đỏ mọng thật chặt, gần như muốn vỡ răng.

- Được rồi được rồi, ta đã nói sẽ không hỏi, nàng không cần phải đau lòng như vậy. Nàng là võ lâm Minh chủ Tiên Thiên viên mãn, vì sao lại giống như một nữ hài tử quen khóc nhè như vậy chứ?

Nghe thấy lời nói giống như dỗ dành trẻ con của Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Minh càng ra sức chớp mắt, rốt cục không để cho nước mắt chảy ra.

Bình tĩnh một hồi, Đông Phương Minh mới chậm rãi thở ra một hơi, có hơi xấu hổ nói:

- Ta thật mất thể diện, gần đây lại hay khóc, bất quá không cho phép người chê cười ta, đây hết thảy đều là vì ngươi, nếu không trước kia ta không hề có bộ dáng này.

- Là vì ta ư, không thể nào...

- Dĩ nhiên là bởi vì ngươi, nếu không phải là ngươi làm cho trong lòng người ta đại loạn, nếu không phải là người tới phá hư Thiên Ma Cầm làm cho ta thương tâm, nếu không phải là ngươi cuối cùng lại tới cứu ta làm cho ta cảm động, nếu không phải là ngươi ném ta vào đại điện Minh chủ, để cho ta cho rằng ngươi nhất định phải chết, làm sao ta lại thương tâm muốn chết? Khoảng thời gian này ta rơi nước mắt còn nhiều hơn khoảng thời gian mười chín năm làm Minh chủ.

Sau khi nói xong, Đông Phương Minh lại nói:

- Ta biết nhất định là ngươi có rất nhiều nghi vấn, không riêng gì ngươi, rất nhiều người đều có nghi vấn, nghi vấn ta biến chuyển từ nam thành nữ. Thật ra thì năm qua, rất nhiều người đều dùng ánh mặt khác thường như vậy nhìn ta đây là chuyện ta ghét nhất, ta hy vọng mình có thể là một người bình thường.

Nói tới chỗ này, ánh mắt Đông Phương Minh nhìn về nơi xa, giống như lọt vào hồi ức, bắt đầu chậm rãi kể chuyện của mình...

Hoắc Nguyên Chân không có ngắt lời nàng, cũng không có mở miệng, chẳng qua là dùng tay của mình siết chặt tay Đông Phương Minh. Mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, Hoắc Nguyên Chân khẽ siết, dùng phương pháp này lặng lẽ khích lệ Đông Phương Minh.

Hắn biết bây giờ Đông Phương Minh cần nhất có người lắng nghe, mà mình là đối tượng lắng nghe của nàng.

Cảm nhận được Hoắc Nguyên Chấn khích lệ, Đông Phương Minh cũng nắm chặt tay của hắn, ánh mắt dừng lại trên mặt của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đông Phương Minh lên tiếng nói:

- Nhất định người muốn biết, ta là nam nhân hay là nữ nhân.

- Vốn là ta vĩnh viễn không muốn nhắc lại vấn đề này, nhưng bây giờ ta cho ngươi biết, chuyện này, trừ mấy người biết chuyện năm đó ra, ngươi là người duy nhất được biết.

Sau khi nói xong, Đông Phương Minh nhẹ nhàng cúi người xuống, cúi sát bên tại Hoắc Nguyên Chân, mở ra cái miệng nhỏ nhắn hơi thở như lan khẽ nói bên tai hắn một câu.

Thật ra thì trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng rất khẩn trương muốn biết Đông Phương Minh nói gì.

Thậm chí có thể nói, cảm giác của hắn có chút mâu thuẫn.

Hắn cho là Đông Phương Minh phải là nữ tử, nhưng bóng ma Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn cứ ở trong lòng xua mãi không đi. Nếu như trước đây Đông Phương Minh là nam nhân, như vậy bọn họ có thể bên nhau tâm đầu ý hợp ấm áp tiếp tục như vậy không?

Có thể Hoắc Nguyên Chân sẽ không kỳ thị nàng, nhưng sợ rằng bản thân Đông Phương Minh cũng không qua được cửa ải trong lòng, dù sao tình ý đầu mày cuối mắt của nàng, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể cảm nhận được.

Cho nên lúc Đông Phương Minh nói nhỏ bên tai Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng. Vừa nắm tay Đông Phương Minh khích lệ nàng, cũng khích lệ mình, đồng thời lặng lẽ tự nói với mình trong lòng, nếu như Đông Phương Minh là nam, cũng nhất định không để lộ ra vẻ khác thường, tránh cho nàng thương tâm.

Đông Phương Minh cúi người đến bên tai Hoắc Nguyên Chân, một cỗ mùi thơm ập tới, môi đỏ mọng cơ hồ dán sát lô tại của hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ta vốn không gọi là Đông Phương Minh, mà gọi là Đông Phương Tình, là một nữ nhi trong sạch, ngươi không thể nghĩ sai.

Hoắc Nguyên Chấn lại ra sức siết chặt bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Minh, cố gắng đè nén nỗi vui mừng trong lòng. Nếu là như vậy, hai người chung sống sẽ cực kỳ tự nhiên, bởi vì nàng vốn là nữ tử, cũng không cần lo lắng sẽ thương hại tới nàng.

- Ta rất muốn nghe chuyện liên quan tới nàng.

Đông Phương Minh nói xong những lời này, dứt khoát nằm xuống bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, hai người nằm nghiêng đối mặt, bốn mắt giao nhau.

Nhẹ nhàng vén mái tóc ra sau tai, Đông Phương Minh chậm rãi nói:

- Mặc dù ta là nữ tử, những cuộc đời của ta không giống như một nữ tử bình thường. Hiện tại suy nghĩ lại, ta cũng không biết làm sao mình vượt qua được những năm qua.

- Nhất định là rất khổ sở.

- Không sai!

Đông Phương Minh hít sâu một hơi:

- Từ khi ta tiến vào Tiên Thiên viên mãn, hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trói buộc, ta không còn gọi là Đông Phương Minh nữa, ta đã trở lại là ta, là Đông Phương Tình của ngày trước. Bởi vì lúc ta ra đời là lúc trời gần sáng, vốn đang sắp mưa nhưng sau khi ta ra đời lập tức trời quang mây tạnh, cho nên phụ thân đặt ta là Đông Phương Tình (Tình: Tạnh ráo)

- Sau đó xảy ra một chuyện làm thay đổi hoàn toàn số phận của ta. Bất ngờ ta thay đổi trở nên giống như nam nhân, thân thể không phát dục theo phương diện thiếu nữ, thanh âm cũng biến thành giọng như nam nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio