Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đến trước cửa đại điện Minh chủ, Đông Phương Minh mang theo Hoắc Nguyên Chân bay thẳng vào cửa chính, băng qua khoảng cách năm mươi thước trong đại điện không hề chạm đất, sau đó mới đáp xuống phía sau bình phong.
Sau khi qua khỏi tấm bình phong từ trước tới nay chưa ai vượt qua, phía sau là một khung cửa cao lớn, khung cửa không có cửa, phía sau chính là một căn phòng độc lập cực lớn.
Đông Phương Minh đỡ Hoắc Nguyên Chân đi vài bước, mang đến giữa phòng.
Đến chỗ này Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được tò mò, quan sát bốn phía một phen.
Đầu tiên hấp dẫn hắn chính là một chiếc giường lớn nằm ở giữa phòng.
Rất ít khi thấy giường bày ở chính giữa phòng, giường này rất lớn, bốn phía bao phủ bởi màn màu đỏ, ba bốn người ngủ cũng không thành vấn đề.
Xung quanh phòng, khắp nơi đều treo những bức tranh thêu, có bức đã hoàn thành, có bức chưa hoàn thành, ngân châm và chỉ đủ màu sắc là vật thường thấy nhất.
Đầu giường có một bàn trang điểm, bàn trang điểm này cũng rất kỳ quái, rất lớn, có ba tấm gương, một tấm đơn độc dùng để trang điểm mặt. Còn có hai tấm dài dùng để chiếu toàn thân, đối diện nhau, có thể nhìn thấy cả mặt trước lẫn mặt sau.
Trên bàn trang điểm lại không có bao nhiêu đồ dùng để trang điểm, chỉ có hai cây lược, còn có mấy vật trang sức nhỏ như ngân trầm, cũng không có các loại nước hoa son phấn giống như nhi nữ bình thường.
Khó trách Đông Phương Minh cho tới bây giờ đều để mặt tự nhiên ra ngoài, thì ra nàng không dùng những thứ đó.
Nhìn một hồi, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân đột nhiên tập trung vào một bức tranh thêu.
Có rất nhiều bức tranh thêu khác nhau, có long phượng, có uyên ương, có hoa cỏ, có sơn thủy, cũng không biết thêu bao lâu, khắp phòng đều có.
Những bức này lại là thêu người.
Thật ra vẫn chưa thêu xong, chi vừa thêu phần đầu, Hoắc Nguyên Chân thấy là một người đầu trọc, diện mạo vẫn chưa có.
Đông Phương Minh thấy Hoắc Nguyên Chân chú ý bức tranh thêu này, vội vàng giải thích:
- Đây là ta chuẩn bị thêu một quả dưa hấu, nhưng vẫn chưa xong, ngươi đừng xem.
- Được được, không xem không xem.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nói gì, được Đông Phương Minh dìu đi tới giường lớn kia.
Dìu Hoắc Nguyên Chân đến mép giường, Đông Phương Minh suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi nằm ở chỗ này trước, ta đi chuẩn bị nước cho ngươi, y phục ngươi cũng phải ném đi, sau đó tắm một chút, ta băng bó cho ngươi.
Sau khi nói xong, Đông Phương Minh muốn để cho Hoắc Nguyên Chân nằm ở trên giường, nhưng Hoắc Nguyên Chân nói gì cũng không nằm, bởi vì này giường không khỏi quá sạch sẽ. Màu trắng, màu hồng, màu đỏ, ba loại màu này chính là màu sắc chủ đạo trong phòng Đông Phương Minh, giường này cũng vậy. Toàn thân Hoắc Nguyên Chân đầy vết máu, hơn nữa còn dầm mưa cả ngày bên ngoài, còn xuống đầm nước, hắn không nỡ làm cho giường năng vấy bẩn.
Mặc dù Đông Phương Minh không quan tâm, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không đồng ý, Đông Phương Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Vậy người ngồi đi, ta sẽ xong rất nhanh.
Dứt lời, tay Đông Phương Minh khẽ vẫy, một cái bảo tọa ngoài xa lăng không bay tới, rơi xuống bên người Hoắc Nguyên Chân. Sau khi cho hắn ngồi xuống, tay nàng lại vẫy, một thùng nước tắm to lớn từ đàng xa lại bị vẫy tới, rơi xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Sau đó nàng chạy tới phía sau một gian phòng nhỏ khác, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy một trận tiếng vang lào xào, rất nhanh nàng đã chạy trở lại, tay xách hai thùng gỗ lớn đến trước mặt thùng nước tắm, tay khẽ nâng lên chỉ một cái, hai thùng nước sôi lên rất nhanh, sau đó đổ vào.
Nàng lại chạy đi lấy hai thùng nước lạnh khác, lại đun sôi đổ vào.
Hành động như vậy cộng thêm sử dụng nội lực giống như trò ảo thuật, chỉ một lúc sau trong thùng nước tắm đã có rất nhiều nước nóng.
Làm xong hết thảy, Đông Phương Minh nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Có thể tắm được rồi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn động tác nàng có hơi ngây ngẩn, lúc này mới nhớ ra nói:
- Những vết thương ta không tốt, sợ rằng không thể tắm lập tức, lau qua một chút cũng không thành vấn đề.
- Không quan hệ, cả người người đều ướt đẫm, bây giờ tắm một cái cũng không sao đâu, tới đây đi.
Vừa nói chuyện, Đông Phương Minh có chút nhăn nhó đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, gương mặt ửng hồng chuẩn bị cởi y phục cho Hoắc Nguyên Chân.
- Đông Phương cô nương, ta tự làm là được rồi.
- Chớ cậy mạnh nữa, ngươi đã bị thương như vậy...
Mặc dù Đông Phương Minh xấu hổ, nhưng hạ thủ vô cùng chính xác, tốc độ cực kỳ nhanh, hành động mau lẹ vô cùng. Động tác của nàng loang loáng khiến cho Hoắc Nguyên Chân nhìn không kịp, nháy mắt trên người hắn chỉ còn lại một cái quần đùi.
Mắt thấy Đông Phương Minh còn muốn động thủ tiếp, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Đông Phương cô nương, chậm đà, để ta tự làm là được rồi, nàng đi ra bên ngoài chờ một lát đi.
Đông Phương Minh gật đầu đáp ứng, cúi đầu lui về phía sau.
Thấy Đông Phương Minh đã ra phía sau, Hoắc Nguyên Chân mới cởi nốt quần đùi, sau đó vào thùng tắm.
Thùng nước tắm này rất lớn, Hoắc Nguyên Chân đứng ở bên trong, miệng thùng đã đến ngang hông. Hắn cứ đứng như vậy trong nước, tránh né vết thương, rửa sạch vết máu trên người.
Mới vừa rửa sạch xong xuôi, một cái khăn vải mềm mại liền bay tới, Hoắc Nguyên Chân nhận lấy, thấy Đông Phương Minh ở xa xa phía sau, xoay người biến mất sau cửa phòng.
Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút lúng túng, nói một câu:
- Đông Phương cô nương, làm sao nàng biết ta đã tắm xong?
- Ngươi quên rồi sao, ta đã là Tiên Thiên viên mãn, đừng nói ngươi tắm ở nơi này, cho dù là tắm ở bên ngoài Hồ Điệp cốc, ta muốn nhìn cũng có thể nhìn thấy.
- Nàng...
Hoắc Nguyên Chân nhất thời im lặng, vội vàng che kín bộ vị yếu hại.
Không nghĩ tới động tác này làm cho Đông Phương Minh ở phía sau bật cười khẽ một tiếng.
Lần này Hoắc Nguyên Chân xác định, nàng thật sự có thể nhìn thấy, ở sau phòng còn có thể phát hiện ra động tác của mình, hơn nữa còn đang một mực chú ý mình.
Vốn cho là Vô Danh cũng đã rất ghê tởm, không nghĩ tới Đông Phương Minh càng nghịch ngợm hơn, có thể cũng là vì mới vừa tiến vào Tiên Thiên viên mãn, đối với hết thảy đều cảm thấy tò mò thích thú.
Cũng không cách nào tức giận với nàng, Hoắc Nguyên Chân mới vừa muốn lên tiếng nói chuyện, một chiếc khăn lụa đã bay tới, hắn đưa tay tiếp lấy, không biết Đông Phương Minh đưa cho mình vật này làm gì.
- Vết thương của người cần phải xử lý, không thể mặc y phục, ở đây ta cũng không có y phục cho người mặc. Người dùng khăn này che chỗ đó đi, sau đó lên giường nằm xuống, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chấn bất đắc dĩ lau khô thân thể, cầm khăn lụa Đông Phương Minh đưa che kín bộ vị mấu chốt, sau đó nằm lên giường lớn.
Mới vừa nằm xuống, Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy cả người đau đớn, ngoại thương quả thật không nhẹ, quả thật cần bôi thuốc, sau đó vận chuyển Cửu Dương chân kinh mới có thể tạo được hiệu quả.
Một ngày chiến đấu cộng thêm bị thương mất máu, Hoắc Nguyên Chân nằm xuống đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cũng bất kể là chưa bôi thuốc, lập tức chìm vào giấc ngủ thật say trên chiếc giường lớn của Đông Phương Minh.