Phương Trượng

chương 410: nữ nhân bá đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bất quá Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn sẽ không hỏi tới những vấn đề này. Hôm nay Đông Phương Tình khổ tận cam lai, phá vỡ vận mạng trói buộc, rốt cục phá kén thành bướm, hoàn toàn khôi phục thân nữ nhi, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không chọc tới nàng dù chỉ một chút. Hắn muốn nhìn thấy một Đông Phương Tình khỏe mạnh vui vẻ, những vết thương lòng của nàng hãy để vĩnh viễn chìm vào quên lãng.

Lúc này, Đông Phương Tình lại nói:

- Đúng rồi, ta còn muốn hỏi ngươi, bây giờ Võ Lâm Minh nên làm thế nào cho phải? Triệu Vô Cực chết rồi, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm Minh chủ tiếp tục, chẳng lẽ phải để cho Linh Hư Tử làm Minh chủ sao?

Hoắc Nguyên Chân vội vàng lắc đầu nói:

- Như vậy không được, người này làm Minh chủ, chắc chắn Võ Lâm Minh sẽ sụp đổ trong một ngày.

Đông Phương Tinh có vẻ khổ sở, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Vốn là ta hy vọng Đông Phương Thiếu Bạch bồi dưỡng thu nuôi từ nhỏ sẽ làm võ lâm Minh chủ, đáng tiếc y quá kém cỏi. Ta nuôi nấng y giống như con ruột, chăm sóc y đủ điều, nhưng y làm cho ta quá thất vọng, thậm chí ngay cả ngươi cũng không đối phó được.

- Cái... Cái gì?

Hoắc Nguyên Chân nhất thời toát mồ hôi, chẳng lẽ không đối phó được mình rất mất mặt sao?

Đông Phương Tình nói xong, cũng ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng nắm lấy tay Hoắc Nguyên Chân:

- Ngươi không nên tức giận, người ta nhất thời nói lỡ lời mà thôi, thật là, không hiểu vì sao ta cảm thấy mình trở nên ngu ngốc như vậy...

Nhìn vị Minh chủ này, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được cười nói:

- Bởi vì chẳng những thân nàng thoát thai hoán cốt, hơn nữa lòng của nàng cũng thay đổi, cũng không phải là Minh chủ máu lạnh lạt thủ vô tình, sát phạt quả quyết trước kia nữa, nhất định nàng sẽ có hạnh phúc tương lai.

- Tương lai của ta?

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói những lời này, đôi mắt đẹp Đông Phương Tình sáng lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Ngày đó có xa không?

Hoắc Nguyên Chân không hề do dự nói: - Ta tin tưởng rất gần.

Trường đại chiến kinh thiên động địa ở Hồ Điệp cốc đã chấn động toàn bộ giang hồ.

Triệu Vô Cực âm thầm cấu kết với Đông Phương Thiếu Bạch nghĩa tử của Đông Phương Minh, hạ độc Đông Phương Minh, lại cho Thiếu Lâm tự Nhất Giới bí mật hủy đi dây đàn Thiên Ma Cầm của Đông Phương Minh.

Sau Triệu Vô Cực cùng các chưởng môn đại môn phái đột nhiên làm khó dễ Đông Phương Minh trước khi đại hội võ lâm kết thúc, Đông Phương Thiếu Bạch rắc cánh hoa đầy trời làm cho Đông Phương Minh độc phát.

Nhưng Đông Phương Minh bằng vào thực lực cường hãn, cứng rắn dựa vào Thiên Ma Cầm đánh cho nhân sĩ võ lâm tơi bời hoa lá. Cho đến dây đàn sau cuối của Thiên Ma Cầm đứt lìa, làm cho bị thương, cộng thêm tán công kéo dài, lúc này mới thay đổi cục diện.

Triệu Vô Cực dẫn chưởng môn các đại môn phái lần nữa vây công Đông Phương Minh, mắt thấy sắp sửa thành công, cuối cùng Thiếu Lâm Nhất Giới dịch dung xuất hiện khổ chiến một phen, lại cứu Đông Phương Minh.

Hai người chưởng môn Thiên Sơn, môn chủ Đường môn bị Thiếu Lâm Nhất Giới đánh chết ở chỗ này, bang chủ Cái Bang cũng bị độc châm cuối cùng của Đông Phương Minh đoạn đi một cánh tay.

Đang lúc giằng co, chương phái Không Động ra tay, Nhất Giới ném Đông Phương Minh vào trong đại điện Minh chủ, sau đó một mình ứng đối cường địch, cuối cùng bị vây phía sau thác nước.

Tin tức chân chính chấn động võ lâm chính là vào lúc này, Đông Phương Minh nhất cử đột phá, lên cấp Tiên Thiên đại viên mãn, đây là Tiên Thiên viên mãn duy nhất võ lâm được ghi nhận ngoại trừ Đinh Bất Nhị ra.

Đông Phương Minh đánh chết Triệu Vô Cực, Động Huyền Tử sợ quá chạy mất, thu phục Linh Hư Tử, danh tiếng hoàn toàn vang dậy, được xưng là đệ nhất thiên hạ.

Chuyện làm cho người ta khiếp sợ không kém gì võ công của Đông Phương Minh, chính là người này lại là một nữ tử, vốn tên gọi Đông Phương Tình.

Trong đại điện Minh chủ, Đông Phương Tình ngồi trên bảo tọa, không yên lòng nhìn đám người đông như kiến bên dưới.

Nàng cũng không có cách nào, chậm chạp mãi không chọn được tân Minh chủ, nàng chỉ có thể tiếp tục làm Minh chủ.

Nguyên nhân là vì Đông Phương Tình đã từng bị những người này phản bội, không hài lòng với bất cứ người nào, muốn chọn tân Minh chủ trong số những người này, nàng cũng không thể thuyết phục bản thân mình.

Hơn nữa mặc dù ngoài miệng những người này ủng hộ nàng, nhưng căn bản không ai bằng lòng đứng ra tranh cử chức võ lâm Minh chủ này. Hiện tại Đông Phương Tình là nữ nhân, có câu lòng dạ nữ nhân như kim nằm dưới bể, biết đâu nàng cố ý tung khói mù, dẫn dụ những người có lòng tranh Minh chủ mắc câu. Nếu như có người nào thật sự đứng ra tranh, như vậy có lẽ đang chờ đợi kẻ đó chính là tai họa ập xuống đầu.

Vết xe đổ của Triệu Vô Cực còn rành rành ra đó, còn ai dám bước theo.

Trải qua một trường đại chiến, chết nhiều người như vậy, người của Võ Lâm Minh lại không hề giảm bớt, ngược lại còn nhiều hơn trước.

Đông Phương Tình trở thành Tiên Thiên viên mãn, đệ nhất thiên hạ, vô số người ngưỡng mộ sinh lòng muốn nương nhờ bóng mát cây đại thụ này, rối rít thỉnh cầu gia nhập Võ Lâm Minh.

Đông Phương Tình cùng Hoắc Nguyên Chân sống ở hậu điện đại điện Minh chủ mấy ngày nay, thật ra đã có không ít môn phái mộ danh mà đến hy vọng nhập minh, chỉ bất quá chuyện của Võ Lâm Minh cũng không ít, nàng không có thời gian trả lời bọn họ.

Cho đến mấy ngày gần đây nhất, Đông Phương Tình mới căn dặn xuống, nếu như có môn phái thích hợp muốn nhập minh, hãy để cho bọn họ vào.

Linh Hư Tử trưởng lão Võ Lâm Minh bây giờ đối với Đông Phương Minh chủ là nói gì nghe nấy, sau khi nhận được mệnh lệnh, lấy hiệu suất tốc độ cực kỳ cao khảo hạch các môn phái. Lúc này thu nạp một hơi mười mấy môn phái, tối thiểu cũng giúp cho số lượng thành viên Võ Lâm Minh khôi phục tới trạng thái cường thịnh như trước.

Hôm nay chính là ngày toàn thể thành viên nhập minh tới gặp Minh chủ, Đông Phương Tình bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ra mặt lần nữa, ứng phó những người này một lần.

Nhân sĩ võ lâm nhìn Đông Phương Minh chủ phong hoa tuyệt đại trên đài, không ai dám thở mạnh, trong lòng đều kinh hãi, không ngờ rằng một giai nhân như vậy lại là một Tiên Thiên viên mãn.

Đông Phương Tình một thân trường quần màu vàng rực rỡ, trước kia nàng mặc nữ trang còn có điều cố kỵ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn trở thành nữ nhân, tự nhiên sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào nữa. Nàng mặc trường quần tượng trưng cho thân phận Minh chủ, trước kia là Minh chủ mặc trường bào, hiện tại đổi thành quần.

Mặt không trang điểm, tóc dài tới eo, trên cổ trắng như ngà ngọc đeo một sợi dây chuyền mã não màu hồng phấn, óng ánh đẹp đẽ, càng làm nổi bật dụng nhan như ngọc của nàng.

Trong cả quá trình gặp mặt cùng quần hùng võ lâm, Đông Phương Tình ngồi nghe mà lòng thắc thỏm không yên, dáng vẻ lười biếng uể oải, có khi cúi đầu nghịch nghịch dây chuyền trên cổ mình, dường như không chịu được hoạt động như vậy.

Môn phái mới nhập minh cũng nhiều, chỉ riêng giới thiệu đã cần một thời gian dài. Giới thiệu xong các môn phái còn phải tỏ lòng trung thành, còn phải ca công tụng đức...

Trước kia các loại nghi thức này nghe hoài không chán, hiện tại trong mắt Đông Phương Tình quả thật là phiền phức không chịu được.

Cũng không biết nghe bao lâu, rốt cục phía dưới kết thúc, tới lúc Đông Phương Tình lên tiếng nói chuyện.

Thanh âm trong trẻo mềm mại, tựa như châu mâm rơi ngọc, khiến cho người bên dưới đều cảm thấy phấn chấn tinh thần:

- Chư vị đường xa tới đây cực khổ, tự nhiên sẽ có người nói cho các ngươi biết quy củ, ta cũng không có gì để nói, được rồi, tất cả đi xuống đi.

Tất cả mọi người đều ngẩn người một chút, vì sao Minh chủ Đại nhân xinh đẹp này chỉ nói một câu như vậy, tối thiểu cũng phải có vài câu khẩu hiệu gia tăng sĩ khí phấn chấn lòng người mới phải, hiện tại nói như vậy khiến cho người ta cảm thấy nàng hết sức tiêu cực.

Nhưng người ta là Minh chủ, là đệ nhất thiên hạ, cũng không ai dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là rối rít thi lễ rút lui, nối đuôi rời đi đại điện Minh chủ.

Cuối cùng chỉ còn lại Linh Hư đạo trưởng bị Đông Phương Tình gọi lại.

- Đạo trưởng, kế tiếp lão cũng không cần ở lại chỗ này, trở về Võ Đang sơn đi, dù sao lão cũng còn phải chế thuốc luyện đan, cũng không ít chuyện.

Linh Hư Tử nghe thấy Đông Phương Tình căn dặn, gật đầu liên tục đáp ứng, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.

Vui chính là, mình xem thấu tâm tư Đông Phương Tình, giải thích một hơi rốt cục bảo vệ tính mạng thành công.

Lo là lão không biết đi đâu tìm đan dược giúp chắc chắn sinh con trai, vạn nhất trở về một thời gian không lấy ra được, Đông Phương Tình tới đòi phát hiện ra bị lão lừa gạt, e rằng khó lòng giữ được mạng nhỏ.

Chỉ có sau khi trở về lập tức bắt tay nghiên cứu phương diện này, tranh thủ làm ra đan dược uống vào mang thai con trai chân chính.

Linh Hư Tử đang muốn cáo từ rời đi, Đông Phương Tình đột nhiên lại nói:

- Đúng rồi, còn chưa có tung tích Đông Phương Thiếu Bạch sao?

- Minh chủ, không có tung tích, ngày đó chiến đấu, thuộc hạ nhớ trước khi Động Huyền Tử xuất thủ còn thấy qua Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng sau đó không thấy người này đi đâu cả.

Đông Phương Tình cũng biết điểm này, sau khi tiến vào Tiên Thiên viên mãn, bản lĩnh của nàng đã trở nên khó có thể hình dung, nhưng vẫn không tìm được Đông Phương Thiếu Bạch. Có thể thấy được Đông Phương Thiếu Bạch đã rời đi Hồ Điệp cốc trước đó, lúc rời đi không có ai phát hiện.

Điều này làm cho Đông Phương Tình vốn tính toán diệt trừ Đông Phương Thiếu Bạch rất là kỳ quái, Động Huyền Tử bằng vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong có thể nhận ra được mình sắp sửa đột phá, cho nên chạy mất còn có thể hiểu được, nhưng vì sao Đông Phương Thiếu Bạch cũng có thể phát hiện được?

Kẻ này lòng lang dạ sói, trong lòng Đông Phương Tình hận nhất chính là người phản bội mình. Dù sao trước kia trên thế gian này, nàng cũng chỉ có một thân nhân là Đông Phương Thiếu Bạch, nuôi dưỡng y như nghĩa tử. Cuối cùng người giáng cho nàng một đòn chí mạng cũng là y, hoàn toàn làm tổn thương lòng Đông Phương Tình, nàng tha thiết muốn diệt trừ y thậm chí còn hơn cả muốn diệt trừ Triệu Vô Cực.

Đáng tiếc tên này chạy thoát, khiến cho trong lòng Đông Phương Tình vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể sau này từ từ tính toán.

Nàng phất phất tay, Linh Hư Tử gật đầu cáo lui, trở về Võ Đang sơn nghiên cứu đan dược sinh con trai của lão.

Thấy tất cả mọi người trong đại điện Minh chủ lui đi, rốt cục trên mặt Đông Phương Tình lộ ra nụ cười vui vẻ.

Thân thể nhảy lên một cái, bay ra sau tấm bình phong. Trên đường bay, trường quần màu vàng rộng rãi trên thân nàng cũng đã rơi xuống đất, lộ ra bên trong một bộ y phục màu trắng dài đến đùi.

Chân ngọc lộ ra ngoài, thân thể Đông Phương Tình lăng không chuyển hướng vài lần đã tới giường lớn trong phòng mình.

Nàng xông lên giường nhanh như điện chớp, lại phát hiện trên giường trống rỗng.

Đưa mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên Đông Phương Tình bật cười:

- Này, người đi ra sau làm gì vậy?

Đứng dậy ra phòng sau đại điện Minh chủ, quả nhiên Hoắc Nguyên Chân đang chỗ này, đang tự đổi thuốc cho mình.

- Vì sao ngươi loạn động như vậy, đã nói với người để ta làm những chuyện này.

Nói xong Đông Phương Tình đoạt lấy kim sang dược và vải băng trong tay Hoắc Nguyên Chân, đẩy hắn trở lại giường. Sau đó nàng nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh hắn, cầm kim sang dược lên bôi cho hắn, cảm thấy tóc dài có hơi cản trở, liền đứng dậy quấn mái tóc lại thật gọn gàng.

Sau khi bới tóc xong, Đông Phương Tình ngồi trở lại bên cạnh hắn, bắt đầu tập trung thoa thuốc cho hắn.

Tóc bới lên để lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng vì quá chăm chú tập trung mà mím môi thật chặt, mắt to chớp động không ngừng. Đối với bất kỳ một vết thương nào của Hoắc Nguyên Chân, nàng cũng phải lau rửa, bôi thuốc băng bó cẩn thận, chuyên chú hoàn thành mỗi một chi tiết, không hề có chút qua loa.

Nhìn dung nhan đẹp như tranh vẽ của Đông Phương Tình trước mặt, Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói:

- Đông Phương cô nương, hôm nay đã là Hai Mươi tháng Chín, lần này đổi thuốc xong, thương thế của ta coi như hoàn toàn khỏi hẳn, sau này cũng không cần đổi nữa. Cho nên ta cho rằng hiện tại đã đến lúc ta phải rời khỏi Hồ Điệp cốc.

Tay của Đông Phương Tình đột nhiên run lên một cái, có vẻ vội vàng nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Vậy ta và người cùng đi.

- Nếu nàng đi rồi, vậy Hồ Điệp cốc phải làm sao?

Đông Phương Tình khẽ cau mày lại, có vẻ buồn bã cúi đầu:

- Ta không muốn ở lại đây chút nào, không muốn tiếp tục làm võ lâm Minh chủ, vì sao người nhất định bắt ta phải làm tiếp?

- Đông Phương cô nương, ta biết tâm tư của nàng, nhưng vị trí võ lâm Minh chủ vẫn cần phải có người làm. Sang năm chính là đại tuyến Minh chủ, chỉ cần nàng đáp ứng ta làm tới sang năm là được rồi, một năm mà thôi, rất nhanh.

Đông Phương Tình buồn bực cúi đầu:

- Ta đã chán ghét cuộc sống phức tạp, làm Minh chủ sẽ phải nghĩ rất nhiều chuyện, sẽ phải cố kỵ rất nhiều thứ, ta quá mệt mỏi, bây giờ ta chỉ muốn cuộc sống đơn giản, giống như hiện tại, ngày ngày chăm sóc người vui vẻ hơn làm võ lâm Minh chủ rất nhiều. Đáng tiếc thương thế ngươi lành lại quá nhanh, thậm chí có lúc ta nghĩ có nên đả thương người lần nữa, sau đó người sẽ không có cách nào rời đi, như vậy ta sẽ có thể chăm sóc cho người mãi...

Nghe thấy lời của Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, giơ tay lên lau trán một cái.

Đông Phương Tình thấy dáng vẻ Hoắc Nguyên Chân như vậy, không nhịn được che miệng cười khẽ, sau đó lại nghiêm mặt nói:

- Ngươi phải cẩn thận đó, ta đường đường là võ lâm Minh chủ Đông Phương Tình, thiên hạ đệ nhất cao thủ, không ai có thể cướp đi người ta thích, thứ ta thích. Cho nên người bảo tất cả tỷ tỷ muội muội gì đó từ bỏ hy vọng đi, đừng để ta xuất thủ diệt trừ các nàng!

Nghe thấy lời Đông Phương Tình nói với mình, Hoắc Nguyên Chân nhất thời không biết là thật hay giả.

Mấy ngày nay Đông Phương Tình đối xử với hắn rất tốt, hắn không cần làm gì cả, ngày ngày ở yên chỗ hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của nàng là đủ, chuyện này làm cho Hoắc Nguyên Chân cũng rất xấu hổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio