Phương Trượng

chương 411: ái tình vô thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Cả hai đều đã cứu mạng lẫn nhau, hiện tại không ai nợ ai, Đông Phương Tình làm hết thảy đều là do nàng tâm cam tình nguyện.

Đường đường võ lâm Minh chủ, đường đường Tiên Thiên viên mãn, đệ nhất thiên hạ, ân của giai nhân không phải là dễ hưởng thụ như vậy.

Trong lòng Đông Phương Tình lại không quan tâm tới những chuyện này, hiện tại tất cả tâm tư của nàng đều đặt hết vào Hoắc Nguyên Chân, thậm chí còn không muốn báo đại thù mà nàng đã từng nhắc tới.

Hoắc Nguyên Chân thiếu nàng vài phần nhân tình, không đành lòng làm tổn thương Đông Phương Tình dù chỉ một chút. Mặc dù mấy ngày nay nằm trên giường chữa thương, nhưng bình thời Đông Phương Tình cũng sẽ nằm ở bên cạnh hắn nói chuyện cùng hắn, hai người nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, tình ý dần dần thăng hoa trong lúc vô tình.

Hoắc Nguyên Chân còn có lòng muốn đi, Đông Phương Tình đã đến độ khó lòng rời khỏi hắn.

Như hôm nay, Hoắc Nguyên Chân lấy dây chuyền mã não mà mình quay trúng của Hệ Thống ra cho nàng, chuyện này làm cho Đông Phương Tình hết sức cảm kích. Nếu không phải sau đó phải đi gặp mặt đám nhân sĩ võ lâm vừa mới nhập minh, không biết nàng sẽ còn làm ra chuyện gì.

Bây giờ Đông Phương Tình nghiêm nghị nói ra những lời như vậy, quả thật Hoắc Nguyên Chân có hơi lo lắng trong lòng.

Đông Phương Tình cố nhiên quan trọng, nhưng vị trí bọn An Như Huyễn, Ninh Uyển Quân ở trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không kém chút nào, không có vấn đề vì người này mà bỏ mặc người kia.

Nhưng nếu kiên trì chủ ý của mình, e rằng cũng sẽ dẫn tới phiền phức, Hoắc Nguyên Chân cần phải cư xử hết sức thận trọng.

Nhìn Đông Phương Tình hai mắt sáng ngời, Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Đông Phương cô nương nói như thế, chẳng lẽ quên mất ta thật ra là một hòa thượng sao?

Đông Phương Tình mỉm cười lắc đầu:

- Trên đời không có gì khó, chỉ sợ kẻ có lòng, Hoắc Nguyên Chân, ta có thời gian, ta sẽ một mực kiên trì, người chưa chắc có thể làm hòa thượng lâu dài.

Bất kể nàng thay đổi như thế nào, nàng vẫn từng là võ lâm Minh chủ, trong lúc nói chuyện tự nhiên toát ra khí phách Minh chủ, điểm này mấy hồng nhan tri kỷ còn lại của Hoắc Nguyên Chân không có được.

Hoắc Nguyên Chân đảo mắt mấy vòng:

- Nếu ta ở trong Thiếu Lâm tự không ra, e rằng nàng cũng không làm gì được ta.

Đông Phương Tình khẽ hất cằm lên, hơi lộ vẻ kiêu ngạo nói:

- Ta không thể làm gì được người, nhưng sợ rằng Thiếu Lâm tự các ngươi không thể làm trở ngại được ta.

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:

- Đông Phương cô nương, nàng không nên xem thường Thiếu Lâm ta, nói cho nàng biết Thiếu Lâm ta có một trưởng lão, lão tiến vào Tiên Thiên viên mãn sớm hơn nàng, nàng đi Thiếu Lâm chỉ sợ cũng không thể làm gì được.

Đông Phương Tình ngẩn người một chút:

- Ngươi gạt ta.

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu:

- Ta là người xuất gia, người xuất gia không nói lời hư dối, ta nói có nhất định là có.

Đông Phương Tình trầm ngâm một chút:

- Tiên Thiên viên mãn quá khó đạt tới, ta rất khó tưởng tượng có người còn có thể có kinh nghiệm như ta, lại đúng lúc đột phá. Bất quá cho dù Thiếu Lâm ngươi thật sự có Tiên Thiên viên mãn, chỉ sợ cũng không ngăn được ta.

- Vì sao vậy?

- Ngươi không biết, Quỳ Hoa Bảo Điển thành tựu Tiên Thiên viên mãn không giống với tốc độ bình thường, căn cứ suy đoán của ta, cho dù là năm đó Đinh Bất Nhị tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cũng không thể nào vượt qua ta trên phương diện tốc độ.

Nghe thấy lời của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt.

Thì ra tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cũng không phải tất cả mọi người đều là giống nhau, chẳng qua là không biết Vô Danh Tiên Thiên viên mãn so với Đông Phương Tình Tiên Thiên viên mãn, nếu thật sự phát sinh chiến đấu, không biết ai sẽ mạnh hơn.

Hắn thử thăm dò hỏi một câu:

- Tiên Thiên viên mãn có thể tùy ý theo dõi người khác sao?

- Dĩ nhiên, Tiên Thiên viên mãn có thần thông không thể tưởng tượng, chỉ cần ngươi ở trong phạm vi nhất định, ta muốn nhìn là nhìn, muốn nghe là nghe, muốn nói chuyện với người cũng không thành vấn đề, nhưng người lại không thể.

Dùng một chút, Đông Phương Tình lại giải thích một câu:

- Bất quá người bình thường muốn ta nhìn ta cũng không có hứng thú nhìn, ta chỉ nhìn người ta thích thôi.

Hoắc Nguyên Chân có chút buồn bực, ở trước mặt Tiên Thiên viên mãn, quả thật mình không còn gì là riêng tư. Ở Thiếu Lâm tự vẫn tốt hơn nhiều, ở bên trong kiến trúc của Hệ Thống có thể ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của Tiên Thiên viên mãn.

Lúc nghĩ như vậy, đồng thời Hoắc Nguyên Chân cũng sinh ra hướng tới vô hạn đối với cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.

Nói xong Đông Phương Tình dứt khoát nằm ở trên giường, cố tình tỏ vẻ hung ác nói:

- Hừ, tiểu hòa thượng, ngươi không thể trốn khỏi lòng bàn tay bản Minh chủ, ngoan ngoãn ở rể Hồ Điệp cốc ta, làm áp trại phu nhân ta đi!

Mặc dù lúc nàng nói những lời này dùng giọng điệu già dặn, nhưng vì dung mạo xinh đẹp như hoa, trong lúc nói mũi hơi nhíu lại cho nên không có chút lực uy hiếp nào, lại còn hết sức đáng yêu.

Hoắc Nguyên Chân nhất thời cũng có chút thương yêu động lòng, không tự chủ đưa tay ra véo mũi nhỏ nàng một cái:

- Vậy nàng cũng nên cẩn thận, chờ ta thần công đại thành, xem thử chúng ta người nào thu thập người nào?

Đây là động tác thân mật nhất mà Hoắc Nguyên Chân đối với Đông Phương Tình trong mấy ngày qua, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy trong lòng cuồng loạn, từ trước tới nay chưa từng có cảm giác như vậy. Trong lúc nhất thời nàng không khỏi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hai mắt mờ đi, hai tay vòng qua cổ Hoắc Nguyên Chân:

- Ta không tranh với ngươi, ta nhận thua, người thu thập ta đi.

Rốt cuộc là võ lâm Minh chủ, chuyện gì cũng dám làm, lời này vừa ra khỏi miệng rõ ràng là khảo nghiệm định lực Hoắc Nguyên Chân.

Trong lòng tê dại, hô hấp nặng nề, Hoắc Nguyên Chân cảm giác mình vô lực chống cự Đông Phương Tình, hoặc phải nói cũng không muốn khước từ.

Hắn không có khước từ, Đông Phương Tình lập tức được nước làm tới, thuận thế chui vào trong ngực của hắn.

Gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của nàng ngay trước mắt, thân thể mềm mại như không có xương nhẹ nhàng uốn éo trong lòng Hoắc Nguyên Chân. Hai mắt Đông Phương Tình khép hờ, khẽ vuốt ve ngực hắn, miệng kéo dài thanh âm nũng nịu mê hồn:

- Hoắc Nguyên Chân... Phương trượng... Vì sao ngươi keo kiệt như vậy, ta không đòi hỏi gì cả, ngươi lại không chịu nói lời nào dễ nghe...

Hoắc Nguyên Chân chật vật nuốt nước miếng một cái, siêu cấp cao thủ Tiên Thiền viên mãn, đường đường võ lâm Minh chủ, một khi nũng nịu lập tức trở nên phong tình vạn chủng, muốn cự tuyệt nàng, không có nghị lực phi nhân tuyệt không thể nào.

- Đông Phương cô nương... Ta.

- Không nên gọi ta là Đông Phương cô nương, ta muốn là người cùng người chung sống cả đời.

Mặc dù Đông Phương Tình nói như vậy, nhưng trong mắt không có dục vọng, mà là chớp động vẻ sợ hãi, vẻ bất an. Thật ra thì nội tâm của nàng xấu hổ không chịu nổi, nhưng nàng nhất định phải thử một chút, thử xem rốt cục Hoắc Nguyên Chân có tình cảm với nàng không.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân vẫn cố gắng hết sức kềm chế lòng mình.

Hắn chậm rãi giải thích với nàng:

- Ái tình vô thường, Tạp A Hàm kinh nói rằng hết thảy chúng sinh đều là hữu vi, là do nhân duyên hòa hợp mà có. Nhân duyên hòa hợp là sinh, nhân duyên phân tán là diệt. Sinh diệt biến đổi, chính là vô thường. Ái tình cũng là vật do nhân duyên hòa hợp, duyên khởi thì tụ, duyên diệt thì tan, cho nên vô thường.

- Hôm nay nàng thích ta, yêu ta, ta cũng có thể yêu nàng, nhưng hết thảy cũng chỉ là vô thường. Nàng có từng nghĩ rằng có nỗi vui mừng ở bên nhau hôm nay, ắt sẽ có nỗi buồn khi ly biệt ngày mai không?

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trong mắt Đông Phương Tình dần dần lộ vẻ đau khổ, nhìn chăm chú vào Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt như nhìn vào sâu tận trong lòng của hắn, giọng đã có chút nức nở:

- Người dùng vô thường để từ chối, phải chăng là không thích ta? Hoắc Nguyên Chân nhắm nghiền mắt lại, vất vã lên tiếng nói:

- Chẳng hay nàng có từng nghe một bài kệ...

- Kệ gì vậy?

- Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyền phao ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan. (Tất cả các pháp hữu vị như cơn mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng, như sương mại, như ánh chớp, nên nhìn nhận chúng như thế.)

Đây là bài kệ cuối cùng trong Kim Cương kinh, sau khi Hoắc Nguyên Chân đọc xong bèn nhìn giai nhân trong lòng mình.

Đông Phương Tình khẽ lắc đầu một cái, nàng cũng không có nghiên cứu gì về kinh Phật.

Hoắc Nguyên Chần giảng giải:

- Mộng như chuyện cũ trôi qua, không thể suy nghĩ. Ảo là biến hóa vô thường, điên đảo tư tưởng. Bọt nước cũng như vật đổi sao dời, nhanh chóng biến mất. Sương chí hư ảo ngắn ngủi, không cách nào ở lâu. Điện chỉ lưu chuyển trong nháy mắt, vừa lóe đã tắt.

Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Phàm vạn vật trên thế gian đều tới lui vô định, bản tính vô thường giống như trên đã nói. Ái tình dễ thường không phải là như vậy, lúc yêu tới thì điên đảo mỹ lệ, như mê như say, lúc yêu đi thì mờ mịt mênh mang, chỉ còn lại hận, cũng giống như bóng trăng đáy nước, vốn là không thật. Cuộc sống vô thường, nhanh như ngựa chạy, trong phút chốc hoan ái như khói, trong nháy mắt tóc xanh thành tuyết. Vui thì tâm tượng tri, buồn thì sinh biệt ly, nàng không lo lắng tương lai của chúng ta sao?

Trong mắt Đông Phương Tình đã hơi ngân ngấn lệ, lên tiếng nói:

- Không phải là ta không nghĩ tới, cũng sẽ không nhanh chóng biến mất, lại không thoáng chốc mà qua, ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi không rời ta mà đi, không bỏ mặc ta. Từ khi ngươi đối xử tốt với ta bên đầm nước, ta đã thích ngươi, từ khi ngươi cứu ta trên đài, ta đã nguyện đồng sinh cộng tử cùng ngươi, chẳng lẽ chuyện này cũng là bọt nước ảo mộng?

Dứt lời, nước mắt trên khóe mắt nàng rốt cục chảy xuống:

- Ta đã vào Tiên Thiên viên mãn, ngươi không biết Tiên Thiên viên mãn ý nghĩa như thế nào. Ta cho ngươi biết nếu ta không muốn chết, mấy trăm năm đều là vĩnh viễn thanh xuân, chỉ cần ngươi cũng cố gắng, chưa chắc không thể thành công. Mấy trăm năm sống bên nhau, làm sao có thể nói là ái tình thoáng qua như mây khói, làm sao có thể nói đảo mắt tóc xanh thành tuyết? Nếu như thật sự có ngày phải sinh ly tử biệt, ta sẽ đi cùng ngươi, làm sao có chuyện biệt ly?

Từng câu của Đông Phương Tình phát ra từ tận đáy lòng, giống như búa tạ vạn cân đánh mạnh vào ngực Hoắc Nguyên Chân, khiến cho hắn không có cách nào khuyên giải nữa.

Nước mắt Đông Phương Tình càng ngày càng nhiều, thanh âm cũng dần dần trở nên nức nở nghẹn ngào:

- Ngươi nói hư ảo, ta cho là chân thật, nếu hết thảy đều không phải là chân thật, như vậy cái gì là chân thật? Bây giờ ta ôm ngươi, ngươi lại không chịu ôm ta, cảm giác này chân thật như vậy, ta có thể thấy người cũng không phải là vô tình, tại sao cứ keo kiệt một chút ấm áp như vậy?

Đông Phương Tình đã yêu, một khi người ta yêu sẽ mất đi bản ngã, yêu đến nồng cháy không để ý hết thảy, đây là mệt mỏi, là gánh nặng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Hoắc Nguyên Chân biết rất rõ ràng đây là gánh nặng, nhưng hắn vô lực khuyên giải Đông Phương Tình, mới vừa rồi thử đã thất bại.

Chẳng những thất bại, ngược lại mình cũng bị tấm tình si của nàng đánh động.

Phật pháp cho là ái tình là không, Hoắc Nguyên Chân tự nhận cũng hiểu thấu triệt, nhưng lại không thể làm được chuyện không cầu chấp.

Đông Phương Tình lấy tay giụi mắt:

- Ta thích ngươi, nếu ngươi cũng thích ta, vậy hãy ôm ta, nếu như không thích, vậy ta đi chuẩn bị hành trang cho người ngay. Ngày mai người rời đi Hồ Điệp cốc, đi làm đại sự của ngươi, ta sẽ ở chỗ này chờ người trở lại, chờ ngày người chịu trở ở lại ôm ta.

Đông Phương Tình nói xong, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, nhìn động tác của hắn.

Nàng đã ngả bài, giờ khắc này chính là bước ngoặt trọng đại của tương lai nàng, nàng đã giao hết thảy quyền quyết định vào tay hắn.

Giống như một kẻ tội đồ chờ đợi pháp quan phán quyết, nàng đang chờ đợi phán quyết sau cùng của hắn.

Nghe thấy lời của Đông Phương Tinh, Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói.

Thần sắc trong mắt Đông Phương Tình dần dần trở nên xám xịt, nàng không dám động, nàng chỉ có chờ đợi, nàng không dám tưởng tượng một khi Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt mình, mình trở lại cuộc sống không có hy vọng kia sẽ thế nào.

Nàng đã không bỏ được, tiểu phương trượng trẻ tuổi này chính là động lực chống đỡ sinh mạng nàng tiếp tục.

Rốt cục Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Minh đã ửng hồng. Xem ra nàng nói không sai, khoảng thời gian này rơi nước mắt còn nhiều hơn cả mười chín năm làm Minh chủ.

Giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, rốt cục Hoắc Nguyên Chân giơ tay ra nhẹ nhàng ôm Đông Phương Tình vào lòng.

- Ta nói rồi, ta làm không tốt, tuyên dương Phật pháp không tốt, cũng thẹn với vài nữ nhân hữu tình. Hôm này thế nào cũng không thể tiếp tục thẹn với nàng, nếu như đây là địa ngục, vậy hãy để ta thử nếm mùi vị trầm luân.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, hai cánh tay dùng sức hoàn toàn ôm thân thể mềm mại của Đông Phương Tình vào lòng, để cho má của nàng tựa vào lồng ngực của mình. Cằm hắn đặt lên trán nàng, để cho râu ria lún phún nhẹ nhàng ma sát lên da thịt mềm mại của nàng.

Đông Phương Tình cũng không hiềm râu ria hắn đâm vào da thịt mình, chỉ lo vùi đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy thân thể hắn, khóc rống thất thanh.

Cái gì võ lâm Minh chủ, cái gì đệ nhất thiên hạ... Giờ khắc này, có thể được một câu thật lòng của hắn, chính là hạnh phúc!

Hoắc Nguyên Chân cũng mặc cho nàng khóc thút thít, cứ việc để nàng khóc đi, đây là quá vui mừng mà khóc, sau khi khóc xong cũng sẽ không còn tâm kết nữa.

Đông Phương Tình cảm thấy bây giờ mới coi như tìm được ý nghĩa của cuộc đời, tâm trạng uất ức hai mươi năm được phát tiết trong một buổi sáng, khóc tới nỗi trời sầu đất thảm. Cũng không biết qua bao lâu, may là nàng đạt tới Tiên Thiênviên mãn, cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi.

- Vì sao ta lại thấy mệt mỏi như vậy? Sinh tử huyền quan ta đã thông, thể chất biến đổi, cũng cảm thấy mệt sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio