Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nghe thấy hai địa phương này, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ cau mày.
Thiên Sơn Ma giáo không cần nói, vạn nhất Lý Dật Phong hoặc là Bất Tử Đạo Nhân tới, thật đúng là không dễ ngăn cản. Dù sao hai người này cũng biết một ít lai lịch Hoắc Nguyên Chân, vết xe đổ của Chu Cẩn và Mã Chấn Tây vẫn còn đó, nhất định bọn họ sẽ tham khảo, cũng có thể suy đoán ra thực lực chân thật của hắn.
Nhưng hôm nay Thiên Sơn Ma giáo cũng không yên ổn, Mạc Thiên Tà uy hiếp bất cứ lúc nào, Tu La Sát cùng Ngọc La Sát cũng có quan hệ không tốt với Ma giáo. Thậm chí Linh Tiểu cung An Như Huyền cũng đối lập cùng Ma giáo, Hoắc Nguyên Chân không cho là Lý Dật Phong cùng Bất Tử Đạo Nhân sẽ dễ dàng tới Trường An.
Chỉ một Mạc Thiên Tà đã đủ cho bọn họ nhức đầu, nếu như hai người này đường đột rời đi, nói không chừng Mạc Thiên Tà liền kéo vài người trợ giúp tới Ma giáo đoạt quyền, đây chính là nhược điểm của việc có môn phái.
Một địa điểm khác cũng rất đáng để coi trọng, trên Chung Nam sơn có hai môn phái, Tịnh Niệm Thiền Tông cùng Từ Hàng Tĩnh Trai.
Hai môn phái này rất thần bí, trên giang hồ chỉ nghe qua Tịnh Niệm Thiền Tông Khô Mộc thiền sư, nghe qua Từ Hàng Tĩnh Trai Niệm Từ lão ni, nhưng đều chưa từng thấy qua người, chỉ biết là hai cao thủ tuyệt đỉnh.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân đã biết rất nhiều chuyện, biết thân phận chân thật hai người này, nếu bọn họ đi tới Trường An cũng là một chuyện hết sức phiền phức.
Chi không biết Phùng Thiết Tâm đi Chung Nam Sơn rốt cục là tìm Tịnh Niệm Thiền Tông hay là Từ Hàng Tình Trai.
Nghe thấy tin tức hai người này, Hoắc Nguyên Chân trầm tư một hồi, nhìn Tuệ Kiếm nói:
- Phùng Thiết Tâm này còn đi tìm những người khác hay không?
- Cũng không tìm ai khác, bất quá là thời gian lão đi Thiên Sơn khá dài, dường như dọc đường chuyển hướng đi Tây Vực, cũng không biết đã làm gì.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chuyện này quá rộng, không thể nào biết hết được.
- Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này ta sẽ ở trong phòng, nói với điện hạ không có chuyện gì không nên đi ra ngoài, cứ ở bên trong phòng làm việc, như vậy bần tăng mới có thể bảo đảm an toàn của y tới mức tối đa.
Tuệ Kiếm đứng dậy cáo từ rời đi, khép cửa phòng lại cho Hoắc Nguyên Chân.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức tới chuyện Trường An lần này không phải là đơn giản như vậy, theo tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế càng ngày càng trở nên kịch liệt, nói không chừng sẽ có càng ngày càng nhiều cao thủ giang hồ tham dự trong đó.
Sau lưng ngôi Hoàng đế dính dấp tới ích lợi của không biết bao nhiêu phe thế lực, muôn ngàn đầu dây mối nhợ, không thể nào tưởng tượng.
Hơn nữa võ lâm vốn chính là ân oán dây dưa, cũng không ai biết được tầng quan hệ nào sẽ dính dáng tới siêu cấp cao thủ nào. Tỷ như Tuệ Kiếm có chuyện gì, mình sẽ ra mặt, mà mình có chuyện, Đông Phương Tình khẳng định sẽ vứt bỏ hết thảy tới trợ giúp mình, hoặc là báo thù cho mình, liên quan hết tầng này tới tầng khác.
Suy đoán nếu như hiện tại Đinh Bất Nhị còn sống, cũng có thể bị chuyện tranh chấp ngôi vị Hoàng đế lôi kéo ra mặt, nói không chừng sẽ là như vậy.
Trước mắt Hoắc Nguyên Chấn chỉ hy vọng, thời điểm những siêu cấp cao thủ tham gia tranh chấp ngôi vị Hoàng đế Trường An sẽ xảy ra sau ngày Hai Mươi Tám tháng Chín.
Bởi vì bây giờ đã là đêm Hai Mươi Hai tháng Chín, sắp sửa bước sang Hai Mươi Ba tháng Chín, chưa tới năm ngày đã đến thời gian quay thưởng tháng Chín.
Thấp thoáng đã qua ba ngày, đến Hai Mươi Sáu tháng Chín, Trường An cũng không xảy ra tình huống gì lớn.
Triệu Nguyên Khuê đã có lòng tin tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, bây giờ y đang chờ đợi thời cơ tốt nhất phát động, nhất cử đoạt lấy hoàng quyền. Cho nên y ước thúc người phủ mình không cho đi tìm Thành Vương phủ gây phiền phức, mà bản thân y càng không bước chân ra khỏi nhà, lúc nào cũng ở dưới sự hộ vệ của đồng đảo cao thủ.
Bên Triệu Nguyên Thành cũng không hề có động tĩnh gì, có lẽ là người bọn họ muốn tìm vẫn chưa tới.
Giống như bóng tối trước tờ mờ sáng, thời điểm yên lặng trước bão táp lại tới, mọi người đều đang đợi, chờ đợi thời khắc bọn họ cho là nắm chắc nhất.
Mắt thấy sắp tiến vào tháng Mười, khí trời Trường An chuyển lạnh, bên trong Thành Vương phủ cảnh Thu tràn ngập.
Một chiếc lá cây nhẹ bỗng rơi xuống trước cửa sổ, phát ra tiếng động cực kỳ nhỏ.
Thanh âm rất nhỏ này rơi vào trong tại Hoắc Nguyên Chân, làm cho hắn chậm rãi mở mắt.
Theo thời gian càng trôi đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân càng cảm thấy không yên. Sự yên tĩnh quá mức này chẳng những khiến cho người ta cảm thấy không dễ dàng, còn làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy lo lắng, lo rằng vào thời khắc bộc phát sau cùng, cuồng phong bạo vũ sẽ phá hủy hết thảy.
Người thời thời khắc khắc đều ở vào tình trạng khẩn trương, thanh âm lá cây rơi cũng có thể kinh động hắn.
Muốn toàn thân tâm tu luyện là không làm được, ba ngày nay hắn vẫn không hề làm được.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nên đi ra ngoài một chút, buông lỏng tâm trạng một chút, trạng thái quá mức căng thẳng cũng không phải là một chuyện tốt.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân rời đi gian phòng của mình, đi tới cửa phòng Triệu Nguyên Khuê bên cạnh.
Những thủ vệ kia không ngăn trở Hoắc Nguyên Chân, bọn họ đều biết có thể đến thời điểm mấu chốt, hòa thượng này mới là bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng cho bọn họ. Hiện tại đắc tội, vạn nhất tới lúc nguy cấp hắn lấy công báo thù tư, bỏ mặc mà không để ý quả thật là phiền phức không nhỏ.
Hoắc Nguyên Chân tiến vào phòng của Triệu Nguyên Khuê, Triệu Nguyên Khuê đang xem công văn.
- Đại sư tới, mau mau mời ngôi!
Triệu Nguyên Khuê vội vàng mời Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống. Hoắc Nguyên Chân không có ngồi, mà là nói với Triệu Nguyên Khuê:
- Điện hạ, bần tăng tính toán đi ra ngoài đến chợ Trường An dạo chơi một chuyển, đặc biệt tới xin phép điện hạ.
- Đại sự muốn đi ra ngoài ư?!
Nghe Hoắc Nguyên Chân nói muốn đi ra ngoài một chút, Triệu Nguyên Khuê thật sự là có chút bận tâm, không phải là lo lắng Hoắc Nguyên Chân, mà là lo lắng hắn đi rồi, không ai có thể bảo vệ mình.
- Xin điện hạ bất tất phải nhọc lòng, Tuệ Nguyên sẽ theo sát bảo vệ điện hạ. Hơn nữa bần tăng sẽ để cho Kim Nhãn Ưng giám thị bầu trời Thành Vương phủ, nếu như phát hiện hình tích người khả nghi đi Thành Vương phủ, bần tăng cũng sẽ lập tức biết được, khi ấy sẽ lập tức chạy về.
Kim Nhãn Ưng đã không phải là bí mật, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát mang ra nói để cho Triệu Nguyên Khuê yên tâm một ít.
- Nếu đã như vậy... Đại sư đi sớm về sớm.
- Bần tăng chẳng qua là tùy tiện đi một chút, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Sau khi từ giã Triệu Nguyên Khuê, Hoắc Nguyên Chân dẫn theo Tuệ Kiếm, hai người rời đi Khuê Vương phủ.
Khuê Vương phủ ở vào phía Tây Trường An, nằm trong khu vực quyền quy tụ tập. Sau khi ra khỏi Khuê Vương phủ, hai người Hoắc Nguyên Chân dọc theo đại lộ chậm rãi đi về phía trước, cũng không có mục đích cụ thể, chỉ là tùy tiện đi dạo một chút.
Đường phố nơi này tĩnh lặng, đại lộ phủ đầy một lớp lá vàng, chân bước lên e nghe xào xạc.
Tuệ Kiếm vừa phụng bồi Hoắc Nguyên Chân đi, vừa báo lại tin tức dò xét được trong khoảng thời gian này.
Căn cứ các loại tin tức, có thể thấy người dưới quyền Triệu Nguyên Khuê đã bắt đầu hành động, rất có thể sẽ phát động vào mùng Một tháng Mười, tuyên bố tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, tước đoạt hết thảy quyền lợi của Triệu Nguyên Thành, đuổi tận giết tuyệt bọn Triệu Nguyên Thành.
Từ trong ra ngoài triều, Triệu Nguyên Khuê được Hoàng đế ủng hộ vẫn chiếm thượng phong, bọn Triệu Nguyên Thành đã thua về phương diện này.
Đại quận Tây Bắc cùng người Mông Cổ nước xa không cứu được lửa gần, trong thời gian ngắn không thể kịp thời ủng hộ cho Triệu Nguyên Thành.
Mà rất hiển nhiên bọn người Triệu Nguyên Thành sẽ không bó tay chờ chết, nhưng bọn họ còn chậm chạp bất động, hẳn là đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất, hoặc là cao thủ chân chính của bọn họ còn chưa tới.
- Căn cứ chúng ta suy đoán, nếu như Triệu Nguyên Thành muốn cướp lấy ngôi Hoàng đế, như vậy trong vòng hai ba ngày tới nhất định y phải có hành động. Bởi vì mùng Một tháng Mười, tất cả Hoàng tử Công chúa đều sẽ vào cung tập thể, vấn an Hoàng đế đang hấp hối. Lúc ấy hắn là thời điểm Triệu Nguyên Khuê phát động, nếu Triệu Nguyên Thành không động thủ trước thời điểm này, e rằng sẽ không còn cơ hội.
Hoắc Nguyên Chân nghe lời của Tuệ Kiếm, chậm rãi đi về phía trước, gật đầu nói:
- Xem ra cơ hội của Triệu Nguyên Khuê sẽ rất lớn.
- Không sai, mặc dù có một số tin tức cũng không chính xác, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Nghe nói Triệu Nguyên Khuê đã lấy được quyền khống chế thực tế sư đoàn thứ tư thành vệ quân, tổng cộng sáu sư đoàn thành vệ quân, vốn là mỗi bên khống chế ba, thực lực quân bình, nhưng nếu Triệu Nguyên Khuê năm giữ bốn sư đoàn, cán cân lực lượng sẽ nghiêng về một bên, bốn chọi hai, Triệu Nguyên Thành không có phần thắng.
Nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm kinh ngạc, Triệu Nguyên Khuê thật đúng là không đơn giản, y đã trưởng thành.
Nếu quân đội Triệu Nguyên Khuê khống chế trước khi giới quân đội Triệu Nguyên Thành, như vậy đồng nghĩa với Triệu Nguyên Khuê hoàn toàn năm giữ thành vệ quân. Chỉ cần thành vệ quân vào thành, như vậy cấm vệ quân vốn đã nghiêng về Triệu Nguyên Khuê càng không cần phải nói. Hai đại quân đoàn vừa tỏ thái độ, Trường An chính là của Triệu Nguyên Khuê, Triệu Nguyên Thành cùng thuộc hạ của y chỉ có thể là ba ba trong rọ.
Dưới tình huống này, Triệu Nguyên Thành còn không bỏ cuộc hoặc là suy tính chuyện thoát đi, xem ra y thật sự có lòng tin với người mà y tìm tới.
Hoắc Nguyên Chân không thể tưởng tượng, Triệu Nguyên Thành còn có thể tìm ra người nào tới thay đổi càn khôn.
Vào thời điểm này, chỉ cần Triệu Nguyễn Khuê không chết, như vậy Triệu Nguyễn Thành cơ hồ không có cơ hội, nhưng đối phương sẽ tìm ra cao thủ bậc nào có thể tới đây đánh chết Triệu Nguyên Khuê?
Trừ phi là cao thủ đẳng cấp như Lý Dật Phong tới, hơn nữa còn không dám cam đoan nhất định có thể giết chết Triệu Nguyên Khuê. Bởi vì mấy ngày nay Hoắc Nguyên Chân cũng phát hiện, Triệu Nguyên Khuê bố trí cũng không chỉ có Thiểu Lâm tự mình, vệ đội thiếp thân của y đã khuếch trương đến hai ngàn người, hơn nữa dường như trong thư phòng Triệu Nguyên Khuê còn có ám đạo bí mật.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái
- Ôi! Chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần bảo đảm Triều Nguyên Khuê không chết, đại thế thiên hạ này coi như đã xong. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở về Hà Nam, làm hòa thượng cho thật tốt. Chỉ mong sau lần này sẽ yên bình vĩnh viễn, không xảy ra chuyện thiên hạ đại loạn nữa. Quốc gia thái bình vô sự cũng là phúc của giang hồ chúng ta, cũng là phúc của tướng sĩ biên quan.
Nghe thấy phương trượng có chút cảm khái, Tuệ Kiếm cũng gật đầu, không biết tại sao chợt lắc lư cao giọng ngâm nga:
- Hết vùng ải Ngọc tới Kim Hà;
Sớm hôm lưng ngựa giữa can qua;
Ba năm tuyết trắng trên Thanh Trùng Núi Hắc;
Sông Hoàng quyện dặm xa.
(Đây là bài Chinh Nhân Oán của Liễu Trung Dung, dịch Song Nguyễn Hàn Tú)
Hoắc Nguyên Chân nghe xong thấy buồn cười, không nghĩ tới Tuệ Kiếm còn có chút tài văn chương, suy nghĩ một chút cũng thuận miệng tiếp một câu:
- Hàng năm thúc ngựa chợ Trường An,
Ngày ngày quên trở lại đường hoa,
Uống say ngàn chén người đi mất,
Một trời trăng sáng trắng như sương.
Nghe xong thơ Hoắc Nguyên Chân, Tuệ Kiếm cười nói:
- Phương trượng quả nhiên văn hay, đệ tử chỉ là ngâm thơ người khác, ngài cũng thuận miệng sáng tác, đệ tử nói tướng sĩ biên quan, ngài lại ám chỉ giang hồ, quả nhiên là hay tuyệt.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn khiêm tốn mấy câu, đột nhiên đối diện cuối con đường có người nói:
- Uống say ngàn chén người đi mất, một trời trăng sáng trắng như sương, quả nhiên rất có ý cảnh.
Hoắc Nguyên Chân cùng Tuệ Kiếm nhất thời cả kinh, vội vàng nhìn sang đối diện.
Chỉ thấy một nam một nữ từ phía sau rừng cây ven đường chậm rãi xoay người, đối mặt hai người Hoắc Nguyên Chân.
Nam tử kia ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai mắt nửa mở nửa khép, khí tức không lộ.
Nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mày thanh mắt sáng, tương đối dễ dàng nhìn thấu, hẳn là một Tiên Thiên sơ kỳ.
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân chưa từng thấy qua hai người này, Tuệ Kiếm cũng chưa từng thấy qua.
Nam tử kia nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, chợt hỏi:
- Phương trượng Thiếu Lâm?
- Không sai, chính là bần tăng, không biết thí chủ là...?
- Ta là ai không quan trọng.
Nam tử khoát tay áo một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hôm nay ta cùng sư muội mới vừa vào thành, bất quá là ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi, nghe thấy thơ ngươi không tệ, cho nên mới tới gặp một lần.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, rất rõ ràng nam tử này còn có lời muốn nói.
- Tại hạ khuyến cáo phương trượng Thiếu Lâm một câu ở chỗ này, chuyện không nên quản thì đừng quản. Không bằng giống như trong thơ ngươi nói vậy, uống say ngàn chén liền rời đi, tránh cho đến lúc đó đại họa lâm đầu, hối hận không kịp!
Nghe thấy lời của nam tử này, Tuệ Kiếm lập tức không nên được tức giận, lập tức phản bác:
- Lời của thí chủ không khỏi quá lớn lối, lại dám bất kính với phương trượng bản tự, chẳng lẽ không sợ bần tăng xuất thủ lưu lại hai người các ngươi sao?
Tuệ Kiếm không xem thực lực nữ tử kia ra gì, ngược lại nam tử này cũng không nhìn ra sâu cạn. Bất quá có phương trượng ở bên cạnh, tin tưởng bọn họ thế nào cũng không phải là đối thủ.
Đối với Tuệ Kiếm khiêu khích, nam tử kia không có lý tới, mà là xoay người muốn rời đi, thiếu nữ kia cũng đi theo sau y.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, mặc dù hắn cũng không xác định được chắc chắn cảnh giới nam tử này, nhưng hắn có thể cảm giác được người này cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng là Tuệ Kiếm cũng không nhịn được thái độ như vậy, đối phương uy hiếp đội câu lập tức đi liền, đây là chuyện gì chứ, lập tức bước nhanh tới trước đuổi theo hai người, lớn tiếng nói:
- Các ngươi là người phương nào? Lưu tên lại đi!
Nam tử kia càng đi càng nhanh, nhưng nữ tử kia lại chợt quay đầu lại, khẽ quát với Tuệ Kiếm:
- Muốn chết!