Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Giờ khắc này, khí thế thiếu nữ đột nhiên gia tăng, cả người như hóa thân trở thành một con rắn độc nhắm chặt vào Tuệ Kiếm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một đòn chí mạng.
Trong nháy mắt Tuệ Kiếm cảm thấy uy hiếp chí mạng, nguy cơ lộ ra hết sức rõ ràng, mà giờ phút này y lại vô lực tránh né.
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy không ổn, thiếu nữ này sẽ xuất thủ với Tuệ Kiếm.
Hơn nữa tựa hồ biện pháp này vô cùng huyền diệu, dường như Tuệ Kiếm đã bị nàng khóa chặt.
Mắt thấy sinh mạng Tuệ Kiếm bị uy hiếp, Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp lo những chuyện khác, thình lình phát ra một tiếng Sư Tử Hống.
- A Di Đà Phật!
Hắn không có cố ý nhằm vào người nào, chẳng qua chỉ hét lớn một tiếng như vậy.
Thiếu nữ đó mới vừa tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, vốn là khóa được Tuệ Kiếm, nhưng bị Hoắc Nguyên Chân đột nhiên rống lên như vậy, thân thể chợt run rẩy một cái, cỗ ý cảnh kia trong nháy mắt bị phá tan.
Không đợi thiếu nữ phản ứng, tên nam tử kia đột nhiên dừng bước, nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Phương trường Thiếu Lâm quả nhiên bất phàm, không ngờ rằng luyện Sư Tử Hống đến trình độ như vậy, không biết Sư Tử Hống ngươi có thể hữu hiệu đối với tại hạ hay không?
Sau khi nói xong, chợt một cỗ sát cơ mãnh liệt dâng lên trên người nam tử.
Nam tử đối diện tựa hồ động sát cơ đối với Hoắc Nguyên Chân, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cũng không thấy động tác y như thế nào, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được một cỗ sát cơ mạnh mẽ bao phủ mình.
Đây chẳng qua là một cảm giác, cảm giác sau khoảnh khắc đối phương sẽ xuất thủ, sau đó mình sẽ ngã xuống.
Nội lực Hoắc Nguyên Chân đã đủ mạnh, nhưng bị cô sát cơ này bao phủ, trong lúc nhất thời không thể nào động được, dường như có thứ gì đó đang giam cầm mình.
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại một loại võ công.
Trong lòng thầm nói không ổn, tuyệt đối không thể cho đối phương có cơ hội xuất thủ loại võ công này, nếu không mình sẽ nguy hiểm cực độ.
Hơn nữa giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy cảnh giới võ công nam tử này, lại là một cao thủ mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã không xem Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông ra gì, nhưng nam tử này lại khác.
Thực lực giữa Tiên Thiên hậu kỳ chênh lệch nhau rất lớn, không riêng nội lực còn có võ công tuyệt kỹ. Một môn võ học cao thâm đủ để giúp cho kẻ đó vượt cấp khiêu chiến, huống chi nếu Hoắc Nguyên Chân đoán không làm, tuyệt chiêu của người này mới chân chính là kỹ xảo giết người.
Hoắc Nguyên Chân không sử dụng Sư Tử Hống lần nữa, dùng đến nữa chỉ sợ cũng không hiệu quả gì.
Bị ý cảnh của đối phương bao phủ, Hoắc Nguyên Chân yên lặng vận chuyển Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể.
Bình thời Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không sử dụng Tam Phân Chân Dương Khí, mà là mặc cho ba cỗ nội lực tự động vận hành, chỉ đến lúc cần, Tam Phân Chân Dương Khí mới có thể tụ tập lại.
Tâm niệm thoáng động, Tam Phân Chân Dương Khí ngưng tụ trong nháy mắt, luồng khí màu vàng trong cơ thể thành hình.
Trong nháy mắt khí thế của Hoắc Nguyên Chân cũng tăng vọt, bên ngoài thân dâng lên một tầng kim quang sách chói.
May là hiện tại trên đường không có người đi đường, nếu không nhất định sẽ bị hình dáng của Hoắc Nguyên Chân bây giờ hù dọa, cho là La Hán giáng thế.
Tam Phân Chân Dương Khí vừa ra, Hoắc Nguyên Chân nhất thời cảm giác quanh thân nhẹ nhõm trở lại, cỗ lực vô hình áp bức của đối phương đã bị hóa giải dễ dàng, hành động không thành vấn đề nữa.
Nam tử đối diện nhất thời giật mình kinh hãi nói:
- Không ngờ rằng ngươi có thể xông phá trói buộc của ta.
- A Di Đà Phật! Thí chủ trong thiên hạ không có võ học vô địch, tự cho mình quá cao cũng không phải là chuyện tốt.
Sắc mặt nam tử hết sức âm trầm:
- Ngươi không cần dạy dỗ ta, bất quá ta chỉ dò xét ngươi một chút mà thôi, mặc dù nội lực của ngươi có hơi cổ quái, nhưng lấy tính mạng ngươi cũng bất quá chỉ nhấc tay mà thôi.
Nghe thấy người này nói như thế, Hoắc Nguyên Chân cũng kinh hãi trong lòng, xem ra y vẫn chưa xuất hết toàn lực.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng không thiếu hậu thủ vẫn chưa sử xuất ra, nhưng đối mặt loại võ học trong truyền thuyết này, trong lòng hắn cũng không nắm chắc, làm không khéo sẽ có kết quả máu tươi đổ ra ngoài năm bước.
Dĩ nhiên trên mặt Hoắc Nguyên Chân không lộ vẻ sợ hãi chút nào, nói với y:
- Trời cao có đức hiếu sinh, thí chủ tuổi còn trẻ nhưng lại kêu đánh kêu giết, chỉ bất quá núi cao còn có núi cao hơn, chưa chắc ngươi giết được bần tăng.
Lúc này thiếu nữ kia chạy tới bên người nam tử, nói với nam tử:
- Sư huynh, mới vừa rồi hòa thượng này rống to quái dị làm muội giật cả mình, huynh xuất thủ dạy dỗ hắn đi.
Mặc dù ý cảnh của nam tử không ảnh hưởng mấy đến Hoắc Nguyên Chân, nhưng vẫn tồn tại như trước, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Thiếu Lâm, ngươi là người xuất gia, không nên tới Trường An nhúng vào vùng nước đục này, trong thiên hạ ai làm Hoàng đế có liên quan gì tới Thiếu Lâm ngươi chứ? Ta khuyên người nên ngoan ngoãn trở về ăn chay niệm Phật, không nên đi ra ngoài nữa.
Nam tử này vừa nói, bên người có một mảnh lá vàng bay
Y xòe bàn tay ra, lá vàng rơi vào lòng bàn tay y, cũng không biết ngón tay làm thế nào chuyển một cái bắn ra, lá vàng đột nhiên biến mất trong lòng bàn tay.
Không riêng Tuệ Kiếm ở bên cạnh không thấy rõ chuyện gì xảy ra, ngay cả Hoắc Nguyên Chân cũng không thấy rõ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ hãi, bởi vì hắn sớm có chuẩn bị.
Sau khi lá vàng biến mất trong lòng bàn tay nam tử, sau khoảnh khắc liền xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Phiến lá vàng kia treo lơ lửng trên không trung, trước mặt của Hoắc Nguyên Chân xuất hiện một chiếc chuông vàng to lớn ẩn hiện. Lá vàng đến cách một thước trước mặt Hoắc Nguyên Chân lập tức bị chuông vàng kia ngăn trở, cũng không cách nào đi tới dù chỉ nửa phân.
Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra cầm lấy phiến lá vàng kia, quan sát một chút:
- Phi hoa trích diệp có thể đả thương người, bản lĩnh này quả thật lợi hại. Đáng tiếc rốt cục lá cây chỉ là lá cây, thế nào cũng sẽ không biến thành thần binh lợi khí.
Nam tử bị Hoắc Nguyên Chấn phá đi lá vàng công kích, không khỏi có chút mất thể diện, lên tiếng nói:
- Vốn ta định chỉ dạy dỗ người qua loa là đủ, nhưng ngươi lại không biết điều, không nên cố gắng chọc giận ta, nếu không sau khoảnh khắc ngươi sẽ là một cỗ thi thể.
- A Di Đà Phật, bần tăng không tin lời của thí chủ.
Thần sắc nam tử âm trầm bất định, suy nghĩ một hồi, tựa hồ đè nén giận dữ nói:
- Hòa thượng, trước khi chuyện còn chưa có kết quả, ta sẽ không tùy tiện giết người, ngươi đi đi thôi.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Thí chủ nói như vậy sai rồi, là bần tăng không muốn đả thương người, các người đi đi thôi.
Nam nhận hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân mấy lần:
- Không ngờ rằng phương trường Thiếu Lâm tự tin như vậy, nhưng tại hạ bảo đảm sự tự tin của ngươi sẽ kéo dài không được mấy ngày, chúng ta sẽ còn ngày gặp lại.
Sau khi nói xong, khí thế toàn thân nam tử này đột nhiên tăng vọt lần nữa, không ngờ rằng trong nháy mắt đã vượt qua Tam Phân Chân Dương Khí của Hoắc Nguyên Chân.
Cỗ sát cơ chết chóc kia lại bao phủ lần nữa, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong lúc khí thế đối phương đang đè ép mình, nếu như nam tử xuất thủ, chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng cực kỳ.
Bất quá nam tử kia cũng chỉ là gia tăng khí thế, sau đó dẫn theo thiếu nữ kia rời khỏi, đi theo dọc con đường phủ đầy lá vàng.
Thấy bọn họ đi xa, Tuệ Kiếm lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Phương trượng, lúc nữ tử kia nhìn đệ tử, đệ tử có cảm giác mình không có cách nào chống cự, vì sao như vậy?
- Đó là một loại thủ pháp đặc thù của bọn họ, chỉ bất quá nữ tử đó chưa luyện đến nơi đến chốn, nếu không cũng sẽ không bị một tiếng Sư Tử Hống của bần tăng phá đi.
Tuệ Kiếm suy nghĩ một chút nói:
- Nam nhân kia thật cuồng vọng, vì sao phương trượng không giữ y lại? Rất rõ ràng họ là người bên Thành Vương phủ tìm tới.
Hoắc Nguyên Chấn lắc đầu một cái không nói gì.
Nam tử này là Tiên Thiên hậu kỳ, nội lực cao hơn mình, hơn nữa tuyệt chiêu của y còn chưa xuất ra, Hoắc Nguyên Chân cũng không có nắm chắc lưu y lại.
Thậm chí suy nghĩ về một chiêu kia, ai lưu ai lại còn chưa chắc.
- Đi thôi, chúng ta trở về Khuê Vương phủ đi.
Trải qua chuyện như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không có tâm trạng đi dạo nữa. Đối phương xuất hiện một cao thủ, có thể còn có những người khác cũng đến, trước mắt bảo vệ Triệu Nguyễn Khuê vẫn là đại sự hàng đầu.
Sau khi trở lại Khuê Vương phủ, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp trở về phòng, đóng cửa không ra.
Suy đoán thời gian Triệu Nguyên Khuê phát động là mùng Một tháng Mười, hôm nay là Hai Mươi Sáu tháng Chín, còn có năm ngày mà thôi, Triệu Nguyên Thành có thủ đoạn gì sẽ xuất ra trong vòng hai ngày tới, không nên ra ngoài là hơn.
Nhưng ở trong phòng, Hoắc Nguyên Chân cũng không có tu luyện, mà là đang nghiên cứu phương pháp đối phó nam tử kia.
Hoắc Nguyên Chân đã có thể xác định cơ bản, tuyệt chiêu đối phương sử dụng chính là tuyệt kỹ phi đao.
Mặc dù thế giới này khác với thế giới mình biết, những tồn tại rất nhiều võ công tương tự, tuyệt kỹ phi đao này Hoắc Nguyên Chân đã sớm nghe như sấm bên tai.
Đời trước biết Tiểu Lý Phi Đao, bất quá là thanh đao bình thường nhưng lại là đao thần kỳ nhất, ở trong tay Lý Tầm Hoan, bất cứ lúc nào nó cũng có thể chế địch lấy mạng. Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát. Ánh đao chợt lóe, Tiểu Lý Phi Đao đã phát ra, đao đã cắm vào yết hầu của địch nhân, địch nhân trợn to hai mắt, đến chết cũng không tin, không có ai thấy rõ Tiểu Lý Phi Đao xuất thủ như thế nào.
Tiểu Lý Phi Đao sẽ không dễ dàng xuất thủ, vừa ra tay nhất định hết sức thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi.
Đây là tình huống liên quan tới Tiểu Lý Phi Đao mà hắn biết đời trước, mặc dù không biết tuyệt kỹ phi đao trong thế giới này có phải hoàn toàn giống như Tiểu Lý Phi Đao hay không, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể xác định, tuyệt đối có thành phần tương tự.
Tiểu Lý Phi Đao không có chiêu thức, chỉ là xuất thủ một đao, dù sao đối phương cũng không thể tránh thoát, trực tiếp đoạt mệnh.
Mà phi đao chỉ đơn thuần có tốc độ cực nhanh hiển nhiên không phải là tinh túy của Tiểu Lý Phi Đao. Nó chú trọng người sử dụng phải lãnh ngộ chân nghĩa của phi đao, thậm chí là tinh khí thần hợp nhất, dùng hết sở học trọn đời phát ra một đòn này, chính là tuyệt học đạt đến cực hạn nhân lực, không phải chỉ đơn giản là một thứ ám khí.
Thậm chí có thể nói Tiểu Lý Phi Đao không phải là ám khí, đó là minh khí, cho dù là phát ra trước mặt bạn, bạn cũng không tránh thoát.
Cũng giống như lấy súng bắn bạn, bạn cũng không thể tránh thoát, nhưng bạn cũng không thể nói súng là ám khí vậy.
Đối mặt loại võ học này, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút cảm giác vô lực, hôm nay nam tử kia dùng khí cơ phong tỏa hắn lần cuối cùng, nếu như khi đó y xuất đao, Hoắc Nguyên Chân không biết mình còn có thể tránh được hay không.
Không có nắm chắc, không có một chút nắm chắc nào cả!
Dùng Kim Chung Tráo ngạnh kháng? Dùng Phạm âm xung kích vào đầu? Dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ phá hư? Hay là dùng ảo cảnh mê hoặc?
Dường như loại nào cũng có khả năng, nhưng dường như cũng không được.
Hoắc Nguyên Chân đã tìm được căn nguyên của vấn đề.
Căn bản là do thực lực của mình không đủ, nội lực không mạnh, hơn nữa thiếu thủ đoạn công kích cao cấp.
Tam Phân Chân Dương Khí rất mạnh, nhưng tạo thành ba cỗ nội lực, chỉ có Đồng Tử Công là cảnh giới Tiên Thiên, Cửu Dương chân kinh cùng Vô Tướng Thần Công đều là Hậu Thiên viên mãn mà thôi.
Thủ đoạn công kích mạnh nhất nói thẳng ra cũng chỉ có Đại Lực Kim Cương Chưởng cùng Thiếu Lâm Long Trảo Thủ.
Hai môn võ học này bất quá cũng chỉ là võ học trung cấp mà thôi, uy lực vẫn có hạn.
Nếu có thể giải quyết vấn đề nội lực cùng thủ đoạn công kích cao cấp, như vậy bất kể đối phương là địch nhân thế nào, mình chỉ cần nghĩ là có thể đánh cho đối thủ bò càng, mà không cần nghĩ làm cách nào hóa giải công kích của đối phương.
Huống chi nội lực cao thâm, khí tức đối phương chưa chắc có thể phong tỏa được mình, không bị khí tức đối phương phong tỏa, như vậy chỉ sợ uy lực phi đao đối phương lập tức giảm đi nhiều, sẽ không tạo thành uy hiếp.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoắc Nguyên Chân cũng âm thầm thở dài, thực lực tiến bộ không phải là chuyện một sớm một chiều, muốn gấp cũng không được.
Nếu có thể mang theo đài sen bên mình thì hay quá, ở chỗ này cũng không trễ nải tu luyện.
Nhưng cho dù không có đài sen, Hoắc Nguyên Chân cũng không bỏ phế tu luyện, lại ở trong gian phòng của mình hai ngày không đi ra.
Một mực chờ đến đêm Hai Mươi Bảy tháng Chín, Hoắc Nguyên Chân mới ngưng lần tu luyện này.
Còn có chừng nửa canh giờ chính là nửa đêm, sẽ đến Hai Mươi Tám tháng Chín, rốt cục Hoắc Nguyên Chân sắp sửa nghênh đón quay thưởng tháng Chín.
Lúc Hoắc Nguyên Chân dừng tu luyện đã là tối Hai Mươi Bảy tháng Chín, vốn là hắn tính toán đợi đến còn mấy phút nữa mười hai giờ sẽ dừng lại. Nhưng lúc tới mười một giờ rưỡi, hắn lại không thể không dừng lại.
Bởi vì bên ngoài lại truyền đến hàng loạt tiếng hô giết.
Nhất thời Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này lại có địch nhân tập kích, tên Triệu Nguyên Thành này quả thật là biết chọn thời điểm.
Cũng không kịp chờ đợi thời gian Hệ Thống, vội vàng nhảy ra từ bên trong phòng, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới phòng của Triệu Nguyên Khuê.
Bất kể bên ngoài đánh kịch liệt thế nào, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Triệu Nguyên Khuê, nếu như Triệu Nguyên Khuê chết, như vậy hết thảy những gì mình làm cũng không có ý nghĩa.
Khoan nói Triệu Nguyên Khuê tốt đẹp tới mức nào, Triệu Nguyên Thành đã tư thông ngoại quốc, thậm chí mang ích lợi quốc gia dân tộc ta trao đổi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, người như vậy là nhất định không thể để cho làm Hoàng đế, đây cũng là lý do lớn nhất Hoắc Nguyên Chân ủng hộ Triệu Nguyên Khuê lên ngôi Hoàng đế.