Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
An Như Huyễn cũng không nghĩ tới đối phương còn có nhân vật cường hãn như vậy tại trường.
Nhưng bất kể đối phương là ai, dù là Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị sống lại, dù là thần tiên trên trời giáng thế, cũng không thể ngăn trở quyết tâm của An Như Huyễn.
Ôm lòng quyết tử, nàng đã không còn sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Khô Mộc thiền sư thấy An Như Huyễn vẫn đi về phía trước, miệng niệm Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, An thí chủ, nàng đi tới như vậy chẳng lẽ là muốn tìm chết hay sao?
An Như Huyễn không trả lời, hai tay của nàng đang đề tụ công lực, chuẩn bị phát ra một đòn mạnh nhất.
Nam tử sử dụng phi đao kia lui về sau Khô Mộc hòa thượng một bước:
- Đại sư, giao cho lão, một đao kia của ta còn phải tự tay giết Triệu Nguyên Khuê, không thể khinh suất sử dụng.
Khô Mộc hòa thượng nói:
- Lục thí chủ bất tất phải nhọc lòng, mặc dù thực lực An Như Huyễn không tệ, nhưng e rằng còn kém lão nạp một bậc. Hơn nữa trong tay nàng không có kiếm, tinh thần hoảng hốt, quả thật không phải là địch thủ...
Lão còn chưa dứt lời, An Như Huyễn đột nhiên tăng tốc, song chương phát lực trực tiếp công kích về phía lão.
Mặc dù Khô Mộc hòa thượng cho là An Như Huyễn không phải đối thủ mình, nhưng cũng không dám khinh thường, lập tức vận khởi mười thành công lực giơ chưởng nghênh đón.
Chưởng của lão mới vừa xuất được một nửa, đột nhiên cảm giác nơi bụng có một đạo chỉ lực phá không bắn tới.
Trong nháy mắt Khô Mộc hòa thượng sợ tới nỗi hồn vía lên mây.
Đối diện chỉ có An Như Huyễn cùng phương trượng Thiếu Lâm nằm dưới đất, vì sao đột nhiên có người đánh lén mình?
Rốt cuộc là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong Khô Mộc hòa thượng vào thời khắc nguy cấp cố gắng uốn éo thân hình, vừa kịp tránh thoát một chỉ đối diện bắn tới.
Những lão quên mất phía sau mình còn có một người đang đứng, là nam tử sử dụng phi đao.
Khô Mộc tránh khỏi, nam tử kia lại không có phòng bị chút nào, bị chỉ kia bắn trúng vào bụng, nhất thời miệng phun máu tươi ngã nhào trên đất.
Mũi phi đao sáng chói ngân quang cũng rơi sang bên cạnh.
Tình huống này xảy ra hết sức bất ngờ, tất cả mọi người bao gồm An Như Huyễn, bao gồm Khô Mộc, bao gồm cả nữ tử kia và thanh niên ngã xuống đất không dậy nổi đều không ngờ tới.
Mọi người nhất tề nhìn lại.
Chỉ thấy phương trượng Thiếu Lâm vốn đã chết kia lúc này thình lình nở một nụ cười đứng dậy, giơ một ngón tay ra phía trước, lên tiếng nói:
- Cách núi bắn chim, bắn trúng vòng mười.
Sắc mặt An Như Huyễn trong khoảnh khắc này biến hóa liên hồi. Đầu tiên là trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên dại, sau là muốn chạy vội tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân. Nhưng mới vừa cất bước chợt dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ oán giận, lệ quang yêu kiều đang tụ tập.
Hoắc Nguyên Chân rất rõ ràng tâm tư của An Như Huyễn, lúc này hắn cười đi về phía trước, tới bên người An Như Huyễn lên tiếng nói:
- An tỷ tỷ, oán trách ta sao?
Trong lòng An Như Huyễn cố nhiên có oán giận, oán giận hòa thượng này cố ý lừa gạt mình ngừng thở dùng nội tức, chuyện này rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều biết, không phải là kỹ xảo cao minh gì. Nhưng lúc nãy hắn diễn trò quá giống, An Như Huyễn cũng là nhất thời bị bi thương làm cho đầu óc mê muội, cho nên không phân biệt ra được.
Bất quá cuối cùng là An Như Huyễn lớn tuổi hơn Hoắc Nguyên Chân, đối với hành động nghịch ngợm chẳng khác nào hài tử của hắn cũng không thể làm gì được.
Mặc dù có hơi oán giận hắn, nhưng lòng yêu thương vẫn chiếm thượng phong, không nhịn được nói:
- Người trêu chọc người ta như vậy, cảm thấy thích thú lắm sao?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không đành lòng thấy An tỷ tỷ thương tâm, nhưng nếu không làm giống thật một chút, làm sau lừa gạt được bọn người phía sau tỷ. Nếu muốn lừa gạt bọn họ, đầu tiên sẽ phải lừa tỷ tỷ, nếu không nào có một đòn có hiệu quả như bây giờ.
Bên kia nữ tử đang ra sức lay gọi nam tử, Khô Mộc hòa thượng cũng kinh hãi lui sang một bên, An Như Huyễn nhìn thấy như vậy vẫn không nhịn được hỏi:
- Vì sao người biết ta là An Như Huyễn, mà không phải là tỷ tỷ của ta?
Hoắc Nguyên Chân thấy buồn cười:
- Hai tỷ muội các nàng là sinh đôi, tất nhiên dáng dấp dung mạo giống nhau, nhưng bần tăng cũng không phải chưa từng thấy qua. Bất kể giống nhau thế nào vẫn là hai người khác nhau, chẳng lẽ An tỷ tỷ cho rằng mắt ta đã mờ tới mức ngay cả tỷ cũng không thể nhận ra sao?
Nói xong Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ y phục An Như Huyễn:
- Tỷ tỷ còn cố ý mặc vào một thân áo đen, nhưng tỷ không nghĩ tới cho dù là mặc vào một thân khối giáp, tỷ vẫn là tỷ. Ta đã hiểu biết tỷ tới mức không cần nhìn y phục... Khụ...
Hoắc Nguyên Chân nói đôi câu, đột nhiên thấy An Như Huyễn trợn mắt, vội vàng im miệng, cảm thấy mình nói hơi nhiều.
- Chỉ bất quá ta không thể hiểu được, tại sao tỷ tỷ lại trợ giúp Triệu Nguyên Thành, lại đứng về phía đối lập với ta?
An Như Huyễn quay đầu lại nhìn bên kia một cái, chỉ thấy nam tử kia bị thương rất nặng, đừng nói là đối kháng, trong thời gian ngắn ngay cả lực hành động cũng không có, bèn nói với Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Bởi vì mẫu thân ta.
- Mẫu thân tỷ... Hoắc Nguyên Chân ngẩn người ra, mẫu thân An Như Huyễn vẫn còn tại thế sao?
An Như Huyễn khoát tay áo một cái ngắt lời hắn:
- Chuyện này nói rất dài dòng, để sau này hãy nói, ta bị người giám thị, tự nhiên không thể gặp người. Huống chi ta cũng chỉ là muốn bức lui người mà thôi, một kiếm kia ta đã cố ý kéo khoảng cách ra, ngươi không thể nào không tránh được, ngực người bị thương là thế nào vậy?
- Đương nhiên là tránh được rồi.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Lúc ta chiếu Phật quang làm chói mắt tỷ cũng đã tránh khỏi nhát kiếm ấy, về phần vết thương trước ngực... Trước đó ta đã xác nhận là tỷ, đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện phát sinh, cho nên cố ý chuẩn bị sẵn một túi máu. Bất quá túi máu này là máu thật của chính ta, tỷ xem, tối ngày hôm qua cắt ngón tay bị thương...
Nói xong Hoắc Nguyên Chân còn đưa ra một ngón tay quơ quơ vài cái, quả nhiên trên đó có một vết thương.
An Như Huyễn tức giận trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, thật sự là bó tay với chủ ý quỷ quái của hắn.
- Chuyện ta đáp ứng đã làm xong, nhưng hiện tại chuyện của ta lại chưa xong. Vốn cho rằng sau khi chết rồi, chuyện gì cũng sẽ kết thúc, nhưng bây giờ ngươi cũng chưa chết, ta... Ta nên làm cái gì bây giờ?
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái tỏ vẻ không sao cả:
- Không có gì phải sợ, tỷ đã làm rất khá, bần tăng chết trong tay của tỷ rồi, nhưng không biết sao Diêm Vương không thu, cho nên trở lại.
Nói tới chỗ này, Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn qua một lượt mấy người đối diện:
- Vị thí chủ này, người thật đúng là bị vạ lây oan ức. Một chỉ của bần tăng vốn muốn đối phó Khô Mộc Đại sư này, nhưng lão đột ngột tránh đi. Ngươi lại ngẫu nhiên đứng ngay sau lão, đây quả thật là ý trời đã định, xem ra phi đao của người không thể nào thi triển được nữa.