Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nam tử té xuống đất, chậm chạp không thể đứng dậy, một chỉ của hòa thượng này uy lực quá lớn, thiếu chút nữa đã đưa y về Tây. Trước mắt y cũng không có năng lực nói chuyện, chỉ có thể oán hận nhìn Hoắc Nguyên Chân, cũng oán hận nhìn Khô Mộc hòa thượng.
Khô Mộc hòa thượng không quan tâm nam tử này, lão là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, công lực cao hơn nam tử này rất nhiều, cũng không úy kỵ phi đao đối phương.
Nhưng người phía sau nam tử này là kẻ mà Khô Mộc hòa thượng không đắc tội nổi.
Tâm niệm chuyển động, Khô Mộc hòa thượng nói:
- Lục thí chủ, ngươi không cần phải lo lắng, hòa thượng Thiếu Lâm này không có bản lĩnh gì, lão nạp sẽ thu thập hắn để báo thù cho thí chủ...
Lão còn chưa dứt lời, bên kia Hoắc Nguyên Chân chợt lên tiếng nói:
- Vị Đại sư này, phải chăng lão là chủ nhân Tịnh Niệm Thiền Tông?
- Không sai, chính là bần tăng...
- Vậy cũng tốt, ta tìm lão đã lâu rồi. An tỷ tỷ, tỷ đi bảo vệ điện hạ.
Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này đột nhiên thân thể vọt tới trước, một chiêu Đại Na Di đã đến bên người Khô Mộc hòa thượng, giơ tay lên chộp vào ngực đối phương.
Khô Mộc hòa thượng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất thủ, vội vàng lui về phía sau.
Lão vừa lui lại, Hoắc Nguyên Chân chợt đổi trảo thành chỉ, bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Thân thể lui về phía sau, Khô Mộc hòa thượng đồng thời đánh ra một chưởng, phách không chưởng đánh vào Vô Tướng Kiếp Chỉ Hoắc Nguyên Chân
Chỉ lực đối phương vô cùng sắc bén, lão đánh ra một chưởng có cảm giác như vừa đánh vào một mũi kim nhọn. Chỉ lực nóng như lửa đâm thẳng vào kinh mạch, lão hòa thượng vội vàng vận công, đuổi cỗ hỏa lực kia ra ngoài.
Nhưng hòa thượng đối diện được thế không buông tha người, Vô Tướng Kiếp Chỉ giống như súng máy bắn ra lia lịa, trong lúc nhất thời đánh Khô Mộc hòa thượng không còn sức đánh trả chút nào.
Lão hòa thượng cố gắng né tránh, rốt cục bị Nhất Giới kia tiếp cận đến sát bên người, Vô Tướng Kiếp Chỉ phối hợp Long Trảo Thủ bất ngờ chộp trúng vạt áo Khô Mộc hòa thượng, xé mạnh một cái.
Một tiếng loạt vang lên, ngực áo Khô Mộc hòa thượng bị lột xuống một mảng lớn, một tấm lụa mỏng rơi ra ngoài.
Khô Mộc hòa thượng vừa thấy tấm lụa rơi ra vội vàng muốn đoạt trở lại, không ngờ rằng Nhất Giới kia đột nhiên run tay bắn ra một luồng khí màu vàng.
Luồng khí này ẩn chứa khí tức cực kỳ kinh khủng, Khô Mộc hòa thượng không dám đón đỡ, không thể làm gì khác hơn là lần nữa thổi lui trở lại.
Thừa cơ hội này, Hoắc Nguyên Chân nắm lấy mảnh lụa còn bay phất phơ giữa không trung, liếc mắt nhìn qua sau đó lập tức nhét vào trong ngực.
Khô Mộc hòa thượng một chiêu thất thủ liền rơi xuống hạ phong, còn bị cướp đi mảnh lụa, không khỏi giận dữ nói:
- Nhất Giới, trả lại đồ cho lão nạp.
Vừa nói chuyện, Khô Mộc hòa thượng lăng không nhào tới, cặp mắt đỏ ngầu, song chưởng hung hăng nện xuống, lòng bàn tay đen kịt một mảnh, lại là một loại công phu âm hàn.
- Vật này sớm muộn gì cũng gây họa thương sinh, hay là để bần tăng thay mặt bảo quản cho lão.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, mười ngón tay hai tay đan lại, hai ngón trỏ chỉ ra phía trước:
- Nhất Chỉ Khuynh Thành.
Vô Tướng Kiếp Chi thức thứ tư, rốt cục chạm cứng cùng Khô Mộc hòa thượng một chiêu.
Thân ảnh hai người vừa hợp lại phân, đồng thời lui về phía sau. Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân tái nhợt, nhưng vẫn còn mim cười đứng đó.
Khô Mộc hòa thượng kia miệng phun máu tươi, nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
An Như Huyễn trong lòng vui mừng, không nghĩ tới công lực Hoắc Nguyên Chân đã tiến bộ đến trình độ này, thực lực Khô Mộc hòa thượng rất mạnh, không ngờ rằng hắn có thể đánh bại lão chính diện như vậy.
Nhưng Khô Mộc mới vừa trốn đi xa, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên phun ra một búng máu, thân thể lắc lư mấy cái.
Nhưng hắn vẫn không ngã xuống, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, quay đầu lại nhìn An Như Huyễn cùng Triệu Nguyên Khuê cười nói:
- Lần này hẳn là đã an toàn.
Đại lễ lên ngôi được cử hành đúng giờ, rốt cục Triệu Nguyên Khuê lên làm Hoàng đế.
Triệu Nguyên Thành bị phát hiện ở mật đạo trong nhà, mộng làm Hoàng đế của y tan thành mây khói.
Không ai quan tâm tới số phận của Triệu Nguyên Thành, có lẽ đời sau mọi người sẽ tìm được tên y trong lịch sử, nhưng thời đại này đã không thuộc về y.
Trước khi đại lễ lên ngôi bắt đầu, Hoắc Nguyên Chân đã rời đi. Đến thời khắc kết thúc tranh chấp ngôi Hoàng đế, khắp nơi vui mừng, hắn lại quyết định rời đi.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên quan đạo, Hoắc Nguyên Chân tựa vào thành xe, ba người Tuệ Nguyên, Tuệ Đao, Tuệ Kiểm thay phiên đảm nhiệm chức trách phu xe.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, thương thế của hắn đã sớm lành lại, bởi vì lần này có bốn người, Hoắc Nguyên Chân không ngồi Kim Nhãn Ưng trở về. Trường An cách Thiếu Lâm tự cũng không phải là quá xa, bọn họ cùng chung ngồi xe ngựa, từ từ về nhà.
An Như Huyễn quyết định không trở lại cùng Hoắc Nguyên Chân, mặc dù nàng rất muốn, nhưng nàng lại có những chuyện khác phải làm.
Nam tử gọi Lục Mặc kia, nữ tử gọi Lạc Cửu Khuynh kia dường như có quan hệ nào đó với An Như Huyễn. Theo lời đề nghị của An Như Huyền, Hoắc Nguyên Chân bỏ qua cho bọn họ, bởi vì sau khi An Như Huyễn trở về phải có câu trả lời.
Vào thời khắc cuối cùng Hoắc Nguyên Chân bị chút thương nhẹ, bất quá đã khỏi từ sớm. Dọc trên đường đi hắn vẫn đang suy tư những lời An Như Huyễn với hắn trước khi chia tay.
An Như Huyễn cũng không tiết lộ quá nhiều chi tiết, chẳng qua là nói cho Hoắc Nguyên Chân biết mẫu thân nàng vẫn còn, chỉ bất quá rất lâu đã không có xuất hiện qua. Lần này nàng tới Trường An cũng là vì mệnh lệnh của mẫu thân.
Hoắc Nguyên Chân chỉ biết là công lực mẫu thân nàng rất cao, đã lâu không ra giang hồ, lần này cũng là vì cổ nhân nhờ cậy mới phát ra một số người tham dự, dường như Lục Mặc cùng Lạc Cửu Khuynh kia có chuyện nguyện gì đó với mẫu thân nàng.
Lần này nhiệm vụ An Như Huyễn coi như là thất bại, nhưng nàng cũng không quá coi trọng. Nàng nói cho Hoắc Nguyên Chân biết, nàng quyết định truyền lại chức cung chủ Linh Tiểu cung cho Hoa Tiểu Hoàn, còn nàng từ nay thoái ẩn giang hồ.
Nhớ tới lúc An Như Huyễn rời đi, ánh mắt tỏ ra u oán, Hoắc Nguyên Chân hiểu ý của nàng, nàng cũng đang chờ đợi ngày mình cũng ra khỏi giang hồ.
Hoắc Nguyên Chân cũng rất muốn như vậy, nhưng vì nhiệm vụ Hệ Thống ràng buộc, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Trước mắt ba nhiệm vụ lớn, nhiệm vụ võ lâm Minh chủ coi như là tạm thời đã có hy vọng. Chỉ cần Đông Phương Tình vẫn ngồi ở vị trí Minh chủ, sang năm đại tuyển Minh chủ, Hoắc Nguyên Chân có lòng tin rất lớn.
Nhiệm vụ đưa Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái còn kém một chút. Trên đường trở về, Hoắc Nguyên Chân thảo luận cùng ba người Tuệ Nguyên về môn phái trong chốn giang hồ, xem thử còn có bao nhiêu môn phái thực lực xếp hạng trên Thiếu Lâm.
Mấy người bọn họ tổng kết một hồi, phát hiện ngoại trừ mấy đại phái Hồ Điệp cốc, Không Động, Ma giáo, Cái Bang, Võ Đang, Mật tông ra, thật sự không có thể lực môn phái nào hơn được Thiếu Lâm nữa.
Sau khi thu nhận Tuệ Đao, Thiếu Lâm đã có ba cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, Nhất Đăng, Tuệ Nguyên, Tuệ Đao.
Thật ra thì tính cả Hoắc Nguyên Chân là bốn, tính cả Tuệ Cương đang trên đường thỉnh kinh chính là năm, tính cả Vô Danh bất kể chuyện đời, ẩn giấu thực lực rất sâu chính là sáu cao thủ.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không nói chuyện của Vô Danh, đây là bí mật.
Hoắc Nguyên Chân suy đoán đợi đến lúc đệ tử Bát Bộ Chúng tụ đủ, Thiếu Lâm cũng đã có thể coi như là đại phái đệ nhất thiên hạ, khi đó chính là thời điểm mình hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của Hệ Thống.
Còn có Đồng Tử Công, lần này trở lại Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân tính toán tu luyện thật tốt, tranh thủ để cho Đồng Tử Công sớm ngày tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể quay trúng Vô Tướng Thần Công, Đồng Tử Công cũng không thể kém quá xa.
Hôm nay nhận lấy Tuệ Đạo, Hoắc Nguyên Chân lại thêm một lần cơ hội tăng cường đài sen, trở về là có thể gia tăng đài sen lên tới gấp tám lần tốc độ tu luyện, phối hợp Phương Trượng viện chính là tốc độ gấp mười ba lần, lên cấp Tiên Thiên trung kỳ cũng không phải là ước mơ. Nếu như thuận lợi có lẽ không đầy một năm là có thể lên cấp.
Hơn nữa trong vòng một năm này, nói không chừng còn có thể quay trúng Tẩy Tủy Kinh, đến lúc đó tốc độ tu luyện tăng nhanh lần nữa, có lẽ qua mấy tháng sẽ đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.
Xe ngựa đi được ba ngày, rốt cục trở lại Thiếu Lâm tự.
Xuống xe ngựa, Hoắc Nguyên Chân dõi mắt nhìn quanh.
Núi Thiếu Thất tuyết rơi, lúc đi còn là một mảnh xanh biếc, bây giờ đã trở thành núi tuyết trắng xóa một màu, giống như khoác lên một chiếc áo bạc, trông rất đẹp mắt.
Dẫn đám ba người Tuệ Nguyên, Hoắc Nguyên Chân bước chậm trong tuyết, chậm rãi đi từng bước lên đỉnh núi.
- Phương trượng mùa Đông đã đến, chúng ta nên chuẩn bị lương thực cho mùa Đông.
Tuệ Kiếm ở bên cạnh nói một câu, Hoắc Nguyên Chấn khẽ gật đầu:
- Tin tưởng người bên trong chùa sẽ chuẩn bị, các ngươi hãy yên tâm tập võ luyện công, ta suy đoán có lẽ qua mùa Đông này, võ lâm thiên hạ sẽ phải nổi loạn.
- Vậy sao, hiện tại tân Hoàng đế đã lên ngôi, thiên hạ thái bình, vì sao võ lâm còn loạn?
- Chuyện trong chốn giang hồ không liên quan mấy tới chuyện ai làm Hoàng đế, tranh đấu nên có sẽ không bởi vì thay đổi Hoàng đế mà giảm bớt.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, sau đó lại nói:
- Tu tập Phật pháp cùng tập võ đều là khổ công tích lũy tháng rộng năm dài, ngàn vạn lần không thể lười biếng. Có lẽ có một ngày, Thiếu Lâm này sẽ giao cho một trong các ngươi cũng không chừng.
Mấy người đều ngẩn người một chút, không biết vì sao phương trượng nói ra lời này.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nói tiếp, mà là dẫn đầu đi lên trên núi.
Đi được một hồi tới trước cửa chùa, mới vừa đến gần cửa chùa, Hoắc Nguyên Chân liền thấy một hòa thượng quét dọn trước cửa chùa, thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại, lộ vẻ vui mừng:
- Phương trượng, ngài đã trở lại.
Hoắc Nguyên Chân thấy hòa thượng quét dọn này lại là Giác Viễn, không khỏi hỏi:
- Giác Viễn, ngươi từ Thiên Sơn trở lại khi nào?
- Đúng vậy, đệ tử trở lại mấy ngày trước đây, bất quá phương trượng không có đây.
- Rất tốt, ngươi tới Phương Thượng viện, ta có lời hỏi ngươi.
- Dạ!
Giác Viễn gật đầu đáp ứng, buông chổi trong tay xuống, đi theo Hoắc Nguyên Chân về Phương Trượng viện.
Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo cũng theo Hoắc Nguyên Chân đi Phương Trượng viện, bọn họ là đệ tử thân truyền Hoắc Nguyên Chân, phải ở chung viện với hắn.
Dọc theo đường đi, đám tăng lữ rối rít chào hỏi cùng phương trượng, cũng không có bày tỏ gì quá nhiều, bọn họ đã quen với việc phương trượng thỉnh thoảng đi ra ngoài, đi một lần cả tháng.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo Giác Viễn vào bên trong phòng, đầu tiên giới thiệu hai người Tuệ Nguyên và Giác Viễn với nhau, sau đó lệnh cho hai người Tuệ Nguyên đi ra ngoài, hắn có lời muốn đơn độc nói chuyện cùng Giác Viễn một chút.
Giác Viễn ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân mở miệng hỏi:
- Ngươi đi Thiên Sơn lần này, có tìm được bí tịch Bắc Minh thần công hay không?
Giác Viễn gật đầu nói:
- Tìm được rồi, may nhờ phương trượng truyền thụ cho đệ tử Cửu Dương chân kinh, mới có thể chống đỡ Thiên Trì giá rét, tìm được Bắc Minh thần công.
Hoắc Nguyên Chân vui mừng gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, ngươi đã tu luyện thuần thục Cửu Dương chân kinh quyển thứ nhất quyển thứ hai chưa?
- Đa tạ phương trượng quan tâm, dường như Cửu Dương chân kinh vô cùng thích hợp ta học tập, học vô cùng thuận lợi, tới hôm nay quyển thứ nhất quyển thứ hai đã tu luyện thuần thục.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu, cái tên Giác Viễn này quả nhiên không có đặt sai, thật ra thì Cửu Dương chân kinh chính là chuẩn bị vì y.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân móc ra từ trong lòng ngực Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba:
- Giác Viễn, ta thấy thiên phú ngươi rất tốt, Cửu Dương chân kinh này cũng rất thích hợp với ngươi, hôm nay ta sẽ truyền thụ Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba cho ngươi, hy vọng người cố gắng tu hành, không nên làm nhục quyển tuyệt thế võ học này. Đợi thời cơ chín muồi, tự nhiên ta sẽ truyền thụ cho ngươi quyển Cửu Dương chân kinh cuối cùng.
Giác Viễn hai tay run rẩy, vô cùng kích động nhận lấy Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba.
Kể từ sau khi học quyển thứ nhất quyển thứ hai, y vô cùng mong mỏi Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba, lúc nào cũng hy vọng sớm ngày lấy được quyển kế tiếp, không nghĩ tới phương trượng đưa quyển thứ ba cho mình nhanh như vậy.
Lật xem vài trang, Giác Viễn thu kinh thư vào, sau đó dường như đột nhiên quyết định chuyện gì, cũng móc từ trong ngực ra một quyển sách, đưa cho Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, quyển sách này chính là Bắc Minh thần công sư phó truyền thụ cho, nhưng gần đây sau khi đệ tử lấy Bắc Minh thần công trở lại, phát hiện tu luyện nó cũng không thích hợp bằng tu luyện Cửu Dương chân kinh. Hôm nay phương trượng lại truyền thụ đệ tử Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba, như vậy đệ tử quyết định bỏ qua Bắc Minh thần công này.
- Bỏ qua ư?
- Đúng vậy, bỏ qua, đệ tử đã quyết định ngày sau sẽ chuyên tâm tu luyện Cửu Dương chân kinh, chẳng qua là đáng tiếc Bắc Minh thần công này. Năm xưa lúc sư phụ giao bí tịch này cho đệ tử, nói rằng đây là một quyển kỳ thư, để mai một như vậy cũng là đáng tiếc, hôm nay đệ tử đem nó tới cho phương trượng, hy vọng có thể có điều trợ giúp cho phương trượng.
Hoắc Nguyên Chân có chút kinh ngạc nhận lấy Bắc Minh thần công lật xem vài trang. Loại này là bí tịch võ lâm thuần túy, cũng không thể giống như bí tịch võ công Hệ Thống sinh ra, có thể giúp cho mình vừa học đã biết.
Sau khi xem vài trang, Hoắc Nguyên Chân lại tiện tay lật lật, lật tới trang cuối cùng.
Hắn có thể hiểu được chữ viết trên đó, chỉ bất quá nội dung trang cuối cùng có hơi kỳ lạ. Hoắc Nguyên Chân xem hồi lâu, phát hiện chữ viết trang cuối cùng hết sức mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Xem một hồi không hiểu được, Hoắc Nguyên Chân để sách xuống, gật đầu nói:
- Nếu ngươi có suy nghĩ này, vậy bần tăng sẽ thu lấy, ngày sau từ từ nghiên cứu, xem thử sách này thần kỳ đến mức nào.