Phương Trượng

chương 429: đánh cuộc cùng vô danh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Lúc này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng khao khát có thể lập tức quay thưởng, mục tiêu chính là Phạm âm tầng thứ năm.

Bởi vì sau khi Phạm âm đạt tới tầng thứ năm, bán kính phát âm sẽ có thể đạt tới ba ngàn thước, cũng chính là ba cây số, sáu dặm.

Bán kính sáu dặm, đường kính chính là mười hai dặm, căn bản có thể bao trùm phạm vi Thiếu Lâm tự, hơn nữa khi đó mình muốn nói cái gì là có thể nói cái đó, muốn có lực sát thương thì có lực sát thương, còn tiên tiến hơn cả thiên lý truyền âm.

Chỉ bất quá phạm vi truyền âm này có hơi nhỏ, người ta được xưng ngàn dặm, mình chỉ bất quá có thể truyền sáu dặm, gọi lục lý truyền âm thì đúng hơn.

Sau khi Phạm âm tới tầng thứ sáu, bán kính một vạn thước, tương đương đạt tới với hai mươi dặm.

Đạt tới tầng thứ bảy, bán kính mười vạn thước, truyền âm hai trăm dặm, khi đó Hoắc Nguyên Chấn tự tin đã không kém hơn thiên lý truyền âm.

Cái gọi là thiên lý truyền âm cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, không phải là thật sự có thể truyền đi ngoài ngàn dặm. Dường như những lần Vô Danh truyền âm với hắn cũng không vượt qua hai mươi dặm.

Khả năng thiên lý truyền âm cũng căn cứ vào công lực cao thấp quyết định khoảng cách truyền âm xa gần.

Thật vất vả tu luyện ra được một tia Bắc Minh chân khí bị Tam Phân Chân Dương Khí cắn nuốt, tạm thời Hoắc Nguyên Chân cũng không có tâm trạng tiếp tục tu luyện, nếu Vô Danh gọi mình, vậy dứt khoát đi tới đó xem thử. Hiện tại thực lực mình tiến nhanh, có lẽ sẽ có một chút cơ hội trộm một quyển kinh dưới sự canh giữ của Vô Danh.

Rời đi Phương Thượng viện, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu đi tới phương hướng Tàng Kinh các.

Chỉ chốc lát sau đi tới Tàng Kinh Các, Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa mà vào.

Lần này Vô Danh không có quét sân, mà là đang lười biếng nằm bên trong, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, lên tiếng nói:

- Phương trượng, mới vừa rồi có chuyện gì vậy?

Hoắc Nguyên Chân không đáp lời, mà hỏi lại:

- Lão cảm nhận được chuyện gì?

- Lão nạp cảm thấy, vừa rồi phương trường tựa hồ đang tu luyện cái gì, có khí tức tiết ra khỏi Phương Trượng viện, bị lão nạp bắt được một tia. Lão nạp cũng là lo lắng phương trượng luyện công gặp chuyện không may, tẩu hỏa nhập ma, nên mới mở miệng hỏi thăm.

Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, Tiên Thiên viên mãn quá mức kinh khủng. Lão không thể theo dõi hành động của mình trong Phương Trượng viện, nhưng mình tu luyện Bắc Minh thần công xảy ra xung đột cùng Tam Phân Chân Dương Khí, khí tức tiết ra khỏi Phương Trượng viện, không ngờ rằng lão cũng có thể cảm giác được.

Nhìn Vô Danh một cái, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Trưởng lão, không phải là lão một mực theo dõi bần tăng chứ?

Vô Danh mỉm cười lắc đầu:

- Cũng không phải, lão nạp không cố ý theo dõi phương trượng, chẳng qua phương trường chính là nòng cốt Thiếu Lâm ta, là căn bản Thiếu Lâm ta, lão nạp bình thời cũng chú ý nhiều hơn một chút, chỉ để bảo đảm phương trượng vô ngại.

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:

- Trưởng lão, nếu lão thật sự quan tâm Thiếu Lâm ta, vậy hãy giúp bần tăng làm mấy chuyện.

Không ngoài dự liệu của hắn, Vô Danh lắc đầu quây quậy:

- Lão nạp đã sớm không hỏi chuyện trong chốn giang hồ, cũng đã sớm nói trước cùng phương trượng, chỉ cần không phải đại sự liên quan đến vận mạng căn bản Thiếu Lâm, lão nạp sẽ không quản. Chỉ vì phương trượng chính là căn bản Thiếu Lâm ta, cho nên lão nạp mới quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi.

- Trưởng lão cũng nhớ đánh cuộc giữa chúng ta, bần tăng nhất định phải lấy đi một quyển kinh ở Tàng Kinh Các, đến khi đó yêu cầu trưởng lão cái gì, lão cũng sẽ không từ chối.

- Đây là tự nhiên, bất quá thực lực phương trường bây giờ muốn lấy kinh từ chỗ lão nạp, quả thật là không thực tế.

Hoắc Nguyên Chân mim cười nói: - Ta muốn thử một chút.

Thái độ uể oải của Vô Danh đột nhiên có biến hóa, lộ vẻ ngạc nhiên:

- Hiện tại, ngay trước mặt lão nạp ư?

- Có mặt lão hay không cũng không quan trọng, bởi vì bần tăng biết Tiên Thiên viên mãn có thần thông khó lòng tin được, có thể quan sát chuyện ngoài xa, lắng nghe thanh âm ngoài xa. Thật ra toàn bộ Thiếu Lâm tự đều nằm dưới sự theo dõi của trưởng lão. Cho dù là nửa đêm bần tăng che mặt tới, chỉ cần vừa ra khỏi Phương Trượng viện cũng sẽ bị trưởng lão phát hiện, cho nên có lấy ngay mặt hay không cũng như nhau.

Vô Danh cười nói:

- Phương trượng rất có tự tin, vậy ngươi có thể thử một chút.

Mắt Hoắc Nguyên Chân đảo mấy vòng, đi tới trước một ngăn tủ mở ra, bên trong có mấy cuốn Phật Bản Hành kinh, hắn thuận tay lấy ra một quyển, sau đó nói với Vô Danh:

- Chỉ cần ta cầm quyền kinh này rời đi Tàng Kinh Các, coi như ta thắng.

- Không sai.

Vô Danh ngồi ở chỗ đó cũng không có nhúc nhích, cười híp mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân cũng cười một cái, nhét vào quyển kinh vào ngực, đột nhiên mười ngón tay búng ra liên tục, Vô Tướng Kiếp Chỉ giống như gió lốc bắn tới Vô Danh.

Vô Danh cũng không nhúc nhích, đưa tay đón đỡ, chộp loạn giữa không trung một trận, hết thảy Vô Tướng Kiếp Chỉ đều bị lão đón đỡ.

Tuy đón đồ được, nhưng sắc mặt lão lại vô cùng kinh hãi:

- Phương trượng, vì sao uy lực Vô Tướng Kiếp Chỉ của người lại khổng lồ như y, chấn cho tay lão nạp cũng phải đau nhói, đây quả thật là... Chớ chạy!

Hoắc Nguyên Chấn bắn một hơi Vô Tướng Kiếp Chỉ ra, mắt thấy không làm khó được Vô Danh, nhanh chân chạy về phía cửa Tàng Kinh các.

Mới vừa chạy không được mấy bước, Vô Danh bên kia giơ tay lên bắn ra một chỉ, thẳng tới vai Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không nói hai lời, xoay tay lại lập tức đánh ra một luồng Tam Phân Chân Dương Khí.

Ầm một tiếng vang thật lớn, Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, thân thể bị chấn bay đi một chút, nhưng lại cách cửa gần hơn một chút.

Vô Danh ngàn vạn lần không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại có thể ngăn được một đòn tiện tay của mình, không ngờ rằng uy lực luồng khí màu vàng kia kinh khủng như vậy.

- Phương trượng! Ngươi làm cho lão nạp càng ngày càng ngạc nhiên!

Mắt thấy Hoắc Nguyên Chân muốn lao ra cửa, Vô Danh vẫn bất động thân hình, thình lình chộp ra một trảo. Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy cổ chân bị người bắt được, trong lúc đang chạy tới cấp tốc bị kéo ngược như vậy, lập tức thân thể ngã sấp về phía trước.

Hoắc Nguyên Chân cũng không chịu thua, hai tay nắm lấy khung cửa, kiên quyết không chịu để cho Vô Danh kéo trở về.

Tàng Kinh Các chính là vật do Hệ Thống sinh ra, ngoại lực không thể phá hư, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân thân mang mười ba tầng Long Tượng Bát Nhã Công, lực lượng lớn kinh người. Dù sao khung cửa cũng không thể hư hỏng, hắn nằm đó bám chặt lấy, cố gắng lết thân thể về phía trước.

Vô Danh dùng nội lực bắt lại cổ chân Hoắc Nguyên Chân, nhưng Hoắc Nguyên Chân phát lực, lão lại không giữ được. Mắt thấy thân thể Hoắc Nguyên Chân lết về phía trước, lão cũng không cách nào tiếp tục giữ vững bình tĩnh.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân nằm dưới đất, không môn mở rộng, Vô Danh tùy tiện xuất thủ là có thể đánh ngất xỉu hắn. Nhưng giờ khắc này Hoắc Nguyên Chân không có ý đồ chống cự, Vô Danh thật sự là không tiện hạ thủ.

Bất đắc dĩ, Vô Danh cũng dứt khoát ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân Hoắc Nguyên Chân, liều mạng kéo hắn trở về.

- Phương trượng, người trở lại cho lão nạp, để kinh lại!

- Lão đừng mơ, có bản lĩnh cứ việc kéo bần tăng trở về, có chết cũng sẽ không trả kinh cho lão.

Nội lực Tiên Thiên viên mãn của Vô Danh không phải là chuyện đùa, Hoắc Nguyên Chân cảm giác như có xe lửa đang kéo mình lại.

Nhưng Long Tượng Bát Nhã Công cùng Tam Phân Chân Dương Khí của hắn cũng không phải là đồ bỏ, ảo đấu khí lực như vậy quả thật cũng không sợ Vô Danh. Hai tay hắn nắm chặt khung cửa, thúc giục Tam Phân Chân Dương Khí đến cực hạn, một tầng kim quang bao phủ toàn thân chống đỡ Vô Danh lôi kéo, dùng hết sức lực bú sữa mẹ cố gắng lết ra cửa.

Vô Danh nhất thời không cẩn thận, bất ngờ bị Hoắc Nguyên Chân kéo một cái ngã xuống đất.

Bên cạnh có một cây cột, Vô Danh dứt khoát một tay ôm lấy cây cột, một tay nắm cổ chân Hoắc Nguyên Chân, cả người bay lên một tầng bạch khí, cũng thúc giục nội lực đến cực hạn, giữ chặt Hoắc Nguyên Chân không cho hắn ra ngoài.

Hai người đều nằm dưới đất, một bò, một kéo, cả hai mặt mũi đỏ bừng.

May mắn đây là kiến trúc do Hệ Thống sinh ra, đổi lại là địa phương khác đã bị kéo sập xuống từ lâu.

Trong lúc hai người đang liều mạng so tài, đột nhiên ngoài cửa bóng người chợt lóe, Tuệ Kiếm xuất hiện.

- Phương trượng, trưởng lão, có chuyện... Các người đang làm gì vậy?

Tuệ Kiếm thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt, trong nháy mắt hóa đá, sững sờ nhìn hai người dưới đất lấm lem, không thể nói nên lời.

- Hai người đang chơi trò gì vậy?

Thấy Tuệ Kiếm đột nhiên xuất hiện, hai người đều ngẩn người một chút, mặc cho hai người một là người xuyên việt, một người là lão bất tử sống hơn một trăm năm, da mặt dày tới mức nào giờ phút này cũng vô cùng lúng túng, mặt mũi đỏ bừng, không hẹn mà cùng buông tay ra, lồm cồm bò dậy.

Hoắc Nguyên Chân mới vừa bò dậy, Vô Danh xuất thủ nhanh như điện, đoạt mất quyền kinh trong người hắn, sau đó lấm bẩm nói:

- Hôm nay bị người cắt đứt, cho dù ngươi trộm ra ngoài cũng không tính.

Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định ăn vạ, mặc cho Vô Danh cướp kinh ở đi, tỏ vẻ không cam lòng nói:

- Hôm nay coi như tiện nghi cho lão, chờ lần sau, bần tăng ăn cơm no trở lại, xem thử lão dựa vào cái gì có thể ngăn ta lấy kinh đi.

Tuệ Kiếm ở bên cạnh thấy vậy, rốt cục không nhịn được nói một câu:

- Phương trượng, phàm là bản tự đệ tử có thể tùy ý xem kinh, cũng có thể mang về chỗ ở từ từ xem. Ngài muốn xem kinh nào, đệ tử lấy cho ngài là được, vì sao phải giành giật với trưởng lão như vậy?

Hoắc Nguyên Chân nhướng mắt, khoát tay áo một cái:

- Không nói chuyện này, người tới làm gì?

Lúc này Tuệ Kiếm mới nhớ tới mục đích mình tới, vội vàng nói:

- Là như vậy, Võ Lâm Minh tới thông báo, bảo là muốn tổ chức một đoàn khảo sát tới Thiếu Lâm ta.

- Người Võ Lâm Minh tới đây làm gì?

- Nói là Đông Phương Minh chủ có lệnh, Thiếu Lâm tự hôm nay đệ tử đông đảo, cao thủ như mây, môn phái tam đẳng đã không thích hợp. Minh chủ quyết định khảo sát xem Thiếu Lâm có tư cách thăng lên môn phái nhất đắng hay không, nếu như có tư cách, sẽ chuẩn bị để cho Thiếu Lâm trở thành môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, để cho phương trượng trở thành trưởng lão bên trong minh.

- Có chuyện này sao?

Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, vì sao Đông Phương Tình lại làm chuyện này, để cho Thiếu Lâm trở thành môn phái nhất đẳng có phải là hơi sớm một chút không?

Nói tới chỗ này, đột nhiên Vô Danh cũng nói:

- Đúng rồi, lão nạp gọi phương trường tới thật ra còn có một chuyện, chính là Nam Thiếu Lâm Không Phàm thần tăng đưa tin tới, nói là quyết định mang theo môn nhân đệ tử tới chúng ta Bắc Thiếu Lâm xem thử, quyết định có nên cho Nam Bắc Thiếu Lâm hợp nhất hay không, để cho phương trượng nhận tổ quy tông.

- Người của Nam Thiếu Lâm muốn tới ư?

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, nên tới quả thật vẫn phải tới, Nam Thiếu Lâm vẫn muốn thâu tóm Bắc Thiếu Lâm mình, rốt cục không nhân nại được.

Bọn họ lấy thân phận trưởng bối sư môn tới, thật đúng là không dễ ứng đối.

Hơn nữa người của Võ Lâm Minh cũng sắp tới, không biết Đông Phương Tình có thể đích thân tới hay không.

Tương lai một thời gian, Thiếu Lâm tự không loạn mới là lạ.

Vô Danh nói người của Nam Thiếu Lâm sắp tới, quả nhiên chỉ mấy ngày sau, người đã tới.

Đệ nhất cao thủ trước mắt của Nam Thiếu Lâm, Không Phàm thần tăng dẫn một đệ tử dưới quyền, đi tới Bắc Thiếu Lâm tìm Hoắc Nguyên Chân.

Lần trước đại hội Võ Lâm Minh, Nam Thiếu Lâm bởi vì sự vụ bên trong môn phái, chẳng qua là phái ra một đệ tử đi tham gia, ngay cả tư cách bỏ phiếu biểu quyết cũng không có. Hơn nữa bởi vì biết trước trong Võ Lâm Minh sẽ xảy ra tranh chấp, tên đệ tử kia xong chuyện lập tức đi về trước, cho nên sau đó diễn ra đại chiến Hồ Điệp cốc, người của Nam Thiếu Lâm cũng không có mặt tại chỗ

Nhưng bọn họ cũng nghe nói, phương trượng Bắc Thiếu Lâm Nhất Giới liên thủ với Đông Phương Minh chủ Võ Lâm Minh triển khai một trường đại chiến kịch liệt cùng một bọn cao thủ do Triệu Vô Cực cầm đầu. Cuối cùng Đông Phương Tình đột phá, thành tựu Tiên Thiên viên mãn, bắt hết đám người phản bội nàng không sót tên nào, chỉ có Linh Hư Tử Võ Đang may mắn sống sót.

Sau khi nghe được tin này, Không Phàm thần tăng hết sức nghi hoặc, than thở Thiếu Lâm đã có người kế nghiệp.

Không Phàm thần tăng than thở Thiếu Lâm có người nối nghiệp, đồng thời ý niệm hợp Nam Bắc Thiếu Lâm làm một càng thêm mãnh liệt.

Cho nên lão phái người đưa tin tới gặp Vô Danh, bảo là ngày gần đây sẽ tới Bắc Thiếu Lâm. Vừa đưa tin được vài ngày, bọn họ lập tức lên đường, vào ngày Hai Mươi tháng Mười đã tới Tung Sơn Thiếu Lâm tự.

Bậc thang trên đường núi tuyết rơi lác đác, chỉ cần hít thở sẽ phun ra khói trắng.

Không Phàm thần tăng nhìn lên sơn môn cực lớn của Thiếu Lâm tự, miệng lẩm bấm đọc:

- Thâm sơn hiểu Phật lý, biết rằng thị phi không trở ngại. Cổ sát ngộ thiền cơ, mới hay sắc tướng vốn là không. Ừm, khá lắm, nét chữ rất đẹp, khí thế cũng có.

Sau lưng Không Phàm thần tăng còn có thủ tọa Giới Luật viện Nam Thiếu Lâm Minh Tính.

Minh Tính là tân nhậm thủ tọa Giới Luật viện, bởi vì lần trước Minh Tâm hòa thượng rời đi Nam Thiếu Lâm không thấy trở về, sau nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, Minh Tính tiếp nhận chức thủ tọa Giới Luật viện.

Không Phàm thần tăng bế quan ở một địa điểm kín đáo trong Nam Thiếu Lâm, đệ tử Nam Thiếu Lâm cũng không biết. Đến gần đây Không Phàm thần tăng mới xuất quan, trực tiếp tiếp nhận chức vụ phương trượng Nam Thiếu Lâm, mà phương trượng trước đó thì xuống làm trụ trì.

Không Phàm thần tăng xuất quan, đám đệ tử Nam Thiếu Lâm lập tức cảm thấy nở mày nở mặt. Vốn là Nam Thiếu Lâm cũng không có bao nhiều danh tiếng trên giang hồ, cũng là vì thiếu một cường giả cầm đầu.

Không Phàm thần tăng tư cách cực cao, võ công cũng cao, tuổi còn lớn hơn Vô Danh một ít, là nhân vật cùng thời với Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio