Phương Trượng

chương 430: phiền phức tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bởi vì năm đó đánh một trận với Bất Tử Đạo Nhân bị thương, Không Phàm thần tăng cũng có lĩnh ngộ, ba mươi năm bế quan không ra, cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ vì trong lòng vẫn ràng buộc đối với hồng trần, chậm chạp không cách nào tiến vào Tiên Thiên viên mãn mà thôi.

Nhưng cao thủ như lão đã đủ ganh đua cao thấp với nhân vật như Bất Tử Đạo Nhân, coi như là đứng đầu giang hồ.

Trước khi Không Phàm thần tăng xuất quan, bởi vì bọn Lý Dật Phong ngang trời xuất thế, trên giang hồ được xưng có năm đại cao thủ, chính là Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, Mạc Thiên Tà, Đông Phương Minh, Động Huyền Tử.

Hôm nay Không Phàm thần tăng xuất quan, năm đại cao thủ biến thành sáu đại cao thủ. Nhưng vì Đông Phương Tình đột phá, thành tựu Tiên Thiên viên mãn, không phải là cùng một cấp bậc với Tiên Thiên hậu kỳ nữa, cho nên có thể nói vẫn là năm đại cao thủ.

Chỉ bất quá Hữu Kiếm Thị Lý Lưu Vân chậm chạp không có hiện thân, bây giờ cũng chỉ có bốn đại cao thủ.

Minh Tính cũng là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, vốn chính là đồ đệ Không Phàm, tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ ước chừng sáu bảy năm. Lần này đi theo Không Phàm đi tới trước cửa Thiếu Lâm tự, thấy Không Phàm khen ngợi sơn môn Thiếu Lâm tự, ở bên cạnh bèn nói:

- Sư phụ, nghe nói kiến trúc Bắc Thiếu Lâm này chính là thần tích Phật tổ, đều là sau khi Nhất Giới kia câu thông cùng Phật tổ, Phật tổ hiển linh tặng cho bọn họ.

Không Phàm thần tăng không nói gì, cẩn thận quan sát sơn môn kia nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng nói:

- Sơn môn này quả thật không phải tầm thường, lúc trước Đô lão quái... Vô Danh đi tới Nam Thiếu Lâm chúng ta, ta còn chưa tin lời lão nói, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều người nhắc tới chuyện này, lão nạp cũng cảm thấy chuyện có vẻ kỳ quặc, bây giờ nhìn lại quả thật là có chút đường lối.

- Đúng vậy, rất nhiều người nghi ngờ chuyện này, nhưng mỗi người chất vấn cuối cùng đều thất bại.

Minh Tính cũng không phải người lỗ mãng, lúc tới lập tức cẩn thận điều tra qua, y cũng không muốn giống như những người đó, vì những chuyện nghi ngờ này làm cho mình khó chịu.

Không Phàm gật đầu:

- Nói như thế, Bắc Thiếu Lâm này thật đúng là phúc địa của người xuất gia, vì sao Nhất Giới kia lại có thể được ông trời trọng đại, được Phật tổ ghé mắt xanh, ban thưởng thần tích xảo đoạt thiên công như vậy? Vì sao Nam Thiếu Lâm chúng ta mấy trăm năm lịch sử, Phật tổ lại chưa từng hiển linh ở chỗ chúng ta?

Sau khi nói xong, Không Phàm hướng về phía sơn môn lạy vái lạy, biểu hiện lòng cung kính đối với thần tích Phật tổ.

Minh Tính không biết trả lời lời của Không Phàm như thế nào, cũng chỉ có thể lạy theo mấy lạy, sau đó mới nói:

- Sư phụ, vào trong chùa miếu, chúng ta không thể lạy khắp nơi được, nghe nói chùa bọn họ khắp nơi đều là thần tích, chúng ta lạy từng chỗ một cũng không biết sẽ lạy tới khi nào. Hơn nữa chúng ta muốn cho bọn họ nhận tổ quy tông, như vậy cũng quá mất thân phận.

- Đó là chuyện khác.

Không Phàm khoát tay áo một cái:

- Chúng ta lạy chính là Phật tổ, cũng không phải là lạy Nhất Giới hắn, hắn thân là đồ đệ Minh Huyền, ta chính là sư tổ của hắn, hắn nên lạy ta mới đúng.

Vừa nói chuyện, Không Phàm dẫn theo Minh Tính đi từng bước một tới đỉnh núi Ngự Trại.

Lúc bọn họ tới, nơi này hương khách không ít, hương khách thấy hai người bọn họ rối rít chắp tay chào hỏi, thái độ hết sức cung kính.

Không Phàm vừa đáp lễ, vừa nói với Minh Tính:

- Thấy không, Bắc Thiếu Lâm làm chuyện này rất tốt, từ thái độ những hương khách này đối đãi với chúng ta là có thể nhìn ra, điểm này Nam Thiếu Lâm chúng ta đã tụt lại phía sau.

Vừa đi, trong lòng Không Phàm vừa cảm khái, không nghĩ tới nay Nhất Giới thật sự có bản lĩnh, đường núi xây dựng rất tốt, phong cảnh cũng tốt, thái độ mọi người đối xử với người trong Phật môn cũng tốt, cái gì cũng tốt.

Càng như vậy, trong lòng của lão cũng càng cao hứng, tưởng tượng sau khi Bắc Thiếu Lâm nhận tổ quy tông, Nam Bắc Thiếu Lâm hợp nhất, lúc ấy sẽ là thịnh sự đến mức nào.

Bọn họ đi thẳng tới cửa chùa, trước cửa đang có một tăng lữ quét sân, sau khi thấy hai người tới đây, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Không riêng gì y ngạc nhiên. Không Phàm cùng Minh Tính cũng rất ngạc nhiên, bởi vì tăng nhân quét sân ở cửa hắn là Tri Khách tăng Bắc Thiếu Lâm.

Mà Tri Khách tăng Bắc Thiếu Lâm lại là một Tiên Thiên trung kỳ!

Minh Tính nhìn Không Phàm thấp giọng nói:

- Sư phụ, Tri Khách tăng này công lực không tệ.

Không Phàm cũng khẽ gật đầu:

- Há chỉ không tệ, người này sắp sửa đột phá đến Tiên Thiên hậu kỳ, hẳn không phải là đệ tử bình thường của bọn họ, đợi vị sư đi hỏi một chút.

Không Phàm dứt lời, chậm rãi tới trước mặt của hòa thượng này, khẽ chắp tay nói:

- Vị tiểu sư phụ này, lão nạp Nam Thiếu Lâm Không Phàm, không biết ngươi xưng hô như thế nào?

Hòa thượng quét sân Giác Viễn, làm Tri Khách tăng Thiếu Lâm tự, phụ trách tiếp đãi hương khách lui tới, bình thời quét dọn cửa chùa một chút. Hôm nay tuyết mới vừa rơi, đang quét sân ở chỗ này, chợt thấy hai người Không Phàm đến.

Giác Viễn cũng không biết danh tiếng của Không Phàm thần tăng.

Bởi vì lúc Không Phàm thần tăng nổi danh, Giác Viễn vẫn còn là một đứa trẻ, mà khi Giác Viễn trưởng thành, Không Phàm thần tăng đã sớm bế quan. Nên dù y nghe qua cũng không có ấn tượng cụ thể gì, hôm nay chẳng qua là nghe thấy lão hòa thượng này là người của Nam Thiếu Lâm.

Nhưng Giác Viễn thấy đối phương tuổi không nhỏ, hơn nữa cảm giác công lực cao thâm khó lường, vẫn cung kính đáp lễ nói:

- Đại sư, tiểu tăng Thiếu Lâm tự Giác Viễn.

Không Phàm ngẩn người một chút, quay đầu lại nhìn một chút Minh Tính:

- Đồ nhi, hàng chữ Giác này là đệ tử đời nào?

Minh Tính suy nghĩ một chút nói:

- Nam Thiếu Lâm chúng ta cao nhất là sư phụ, hàng chữ Không, kế tiếp chính là đồ nhi hàng chữ Minh, sau đó là hàng chữ Nhất, hàng chữ Nhất chính là đồng lứa đồ nhi của con, hàng chữ Nhất đi xuống nữa là hàng chữ Tuệ, dường như không có hàng chữ Giác...! Có! Dường như đồ tôn Tuệ Nhàn có thu một đệ tử, chính là hàng chữ Giác!

Nhân số Nam Thiếu Lâm cũng không hưng vượng như Bắc Thiếu Lâm, mới vừa bắt đầu thu đệ tử hàng chữ Giác, trong lúc nhất thời Minh Tính cũng không nhớ ra, bây giờ đột nhiên mới nghĩ đến, thì ra hàng chữ Giác là đời cháu, trong mắt của Không Phàm, đây đã là đệ tử đời thứ năm rồi.

Sau khi Không Phàm thần tăng nghe xong càng giật mình, kinh ngạc nhìn Giác Viễn:

- Ngươi là hàng chữ Giác? Là đệ tử đời thứ ba ở đây sao?

- Không sai, tiểu tăng chính là đệ tử đời thứ ba Thiếu Lâm.

Không Phàm khó có thể tin lắc đầu:

- Lão nạp thấy ngươi hôm nay cũng khoảng chừng bốn mươi tuổi, công lực càng không tệ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, tại sao có thể là đệ tử đời thứ ba?

Giác Viễn đáp:

- Vào cửa Phật rồi, tuổi tác cũng không có ý nghĩa gì. Giác Viễn được phương trượng coi trọng, thu vào trong môn, cũng không thèm để ý bổi phận, hơn nữa Phật pháp tu vi Giác Viễn còn thấp, võ công cũng không cao, đứng hàng chữ Giác cũng là chuyện đương nhiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio