Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nghe xong lời của Giác Viễn, Không Phàm cảm thấy kích động trong lòng.
Coi kìa, coi kìa!
Coi Bắc Thiếu Lâm người ta hiện tại đã phát triển tới mức này... Chỉ là một tên đệ tử mình cũng không biết là đời thứ mấy, cũng đã sắp sửa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ. Nếu so ra, bên Nam Thiếu Lâm mình cũng chỉ có mấy cao thủ hàng chữ Minh, đám đệ tử hàng chữ Nhất còn lại không có ai đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cả.
Mà Bắc Thiếu Lâm thì sao, phương trượng mới bất quá là hàng chữ Nhất mà thôi.
So ra dường như Nam Thiếu Lâm ngoại trừ bối phận cao hơn một chút, ngoài ra không có chút ưu thế nào.
Đồ nhi Minh Huyền của lão đã sớm quy Tây, hôm nay là đồ đệ của y Nhất Giới đang làm chủ. Hiện tại Nhất Giới này cũng rất có địa vị trong võ lâm, hắn có thể thuận lợi đồng ý gia nhập Nam Thiếu Lâm hay không, quả thật vô cùng khó nói.
Nghĩ tới Vô Danh, lão nhân kia đã là Tiên Thiên viên mãn, hôm nay cũng chỉ làm một trưởng lão ở Bắc Thiếu Lâm.
Càng nghĩ Không Phàm càng cảm thấy trong lòng không nắm chắc, từ trước tới nay Nhất Giới chưa từng đi Nam Thiếu Lâm. Thời gian trước lão đã nhờ Vô Danh chuyển lời, hy vọng Nam Bắc Thiếu Lâm hợp nhất, nhưng Nhất Giới căn bản không chấp nhận, lẽ nào tên tiểu tử này không muốn để cho hai Thiếu Lâm tự thống nhất?
Suy nghĩ hồi lâu, Không Phàm nói với Minh Tính:
- Một hồi vào chùa bọn họ, con không nên nói chuyện nhiều, hết thảy cứ xem vi sư, tin tưởng Vô Danh sẽ trợ giúp chúng ta trong chuyện này.
Lúc này Minh Tính cũng cảm thấy áp lực rất lớn, gật đầu một cái.
Hai người mới vừa muốn vào chùa, đột nhiên của Thiếu Lâm tự mở rộng ra, chuông trống trỗi lên, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới, trưởng lão Thiếu Lâm Vô Danh đã ra cửa nghênh đón, sau lưng mấy trăm đệ tử Thiếu Lâm nhất tề đứng hai bên, nhiệt liệt hoan nghênh hai người Không Phàm thần tăng.
Thiếu Lâm tự mở rộng cửa chùa nghênh đón khách quý, Vô Danh đi theo sát phía sau Hoắc Nguyên Chân. Bình thường lão không hỏi tới chuyện đời, lần này vì nghênh đón lão hữu, cũng đích thân đi ra.
Sau lưng bọn họ, bọn Nhất Đăng, Nhất Trần, Nhất Không, Nhất Tịnh xếp hàng đi theo.
Sau nữa là hơn hai mươi đệ tử hàng chữ Tuệ, cũng mặc áo cà sa chào đón.
Còn lại mấy trăm đệ tử đời thứ ba chia làm hai bên.
Không ít hương khách đều xúm lại, xem thử là thần thánh phương nào đáng để phương trượng Nhất Giới khua chiêng gióng trống nghênh đón như vậy.
Không Phàm cùng Minh Tính cũng không nghĩ tới Nhất Giới bày ra trận thế lớn như vậy tới đón tiếp hai người mình, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, không biết là nên bày ra dáng vẻ tiền bối, hay là nên biểu hiện khiêm tốn một chút.
Hoắc Nguyên Chân lại không có gì băn khoăn, đi tới trước mặt hai người chủ động hành lễ vãn bối, làm lễ ra mắt Không Phàm, lại làm lễ ra mắt Minh Tính:
- Tung Sơn Thiếu Lâm tự phương trượng Nhất Giới, ra mắt Không Phàm sư tổ, ra mắt Minh Tính sư thúc!
Vô Danh truyền âm nói cho Hoắc Nguyên Chân hai người này là ai, Hoắc Nguyên Chân cũng không gọi sai, nhất nhất làm lễ ra mắt.
Không Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Nhất Giới, thấy hắn lễ phép như vậy, trong lòng hài lòng, đưa tay vuốt râu:
- Ừm, khá lắm, mặc dù Phật môn ta coi thân người như một túi da hôi thối, nhưng ngươi trời sinh nhất biểu nhân tài, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm, Minh Huyền cũng coi là dạy được một đồ đệ tốt.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, Huyền Minh chưa từng gặp qua mình bao giờ, làm gì có chuyện dạy mình.
Ngoài miệng hàn huyên, Hoắc Nguyên Chân nhất nhất giới thiệu người phía sau cho Không Phàm cùng Minh Tính.
Hai người Không Phàm bối phận quá cao, tất cả hòa thượng Thiếu Lâm tự đều là vãn bối, theo thứ tự tới làm lễ ra mắt hai người Không Phàm.
Người đầu tiên tới chính là Nhất Đăng, Không Phàm thấy Nhất Đăng, nhất thời trong lòng kinh hãi, công lực hòa thượng này thật là cao!
Hôm nay Nhất Đăng cũng đã xuất quan, chuyện Trường An không cần tới lão, lão vẫn ở Thiếu Lâm tự bế quan tu luyện, hôm nay rốt cục Lục Mạch Thần Kiếm đại thành, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Sau khi học tập Lục Mạch Thần Kiếm, Nhất Đăng đã từng nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân, nói rằng rất muốn công lực tiến nhanh, còn nói hy vọng có cơ hội có thể giao thủ cùng mấy nhân vật đứng đầu trong thiên hạ.
Hoắc Nguyên Chân không biết Nhất Đăng có đạt tới trình độ như bọn Mạc Thiên Tà hay không, nhưng đoán chừng thế nào cũng sẽ không quá kém. Dù sao danh tiếng Lục Mạch Thần Kiếm lớn như thế, phối hợp công lực Nhất Đăng đã đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, tuyệt đối là một đại sát khí.
Không Phàm cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, sau khi thấy Nhất Đăng cũng biết hòa thượng này không đơn giản, cho dù động thủ cùng mình, ai thua ai thắng cũng chưa biết.
Hơn nữa sau khi tu luyện Lục Mạch Thần Kiếm, cả người Nhất Đăng cũng như một thanh kiếm bén vừa ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ, lúc ánh mắt khép mở toát ra thần quang sáng chói, chấn động lòng người.
Lúc Nhất Đăng gọi Minh Tính là sư thúc, Minh Tính cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Thực lực người này còn cao hơn y, trưởng bối không bằng vãn bối là một chuyện thật mất mặt.
Thật may là sau đó bọn Nhất Trần lại làm cho hai người bọn họ có lại được một chút lòng tin. Xem ra Bắc Thiếu Lâm cũng chỉ có một vài nhân vật đặc biệt, cao thủ cũng không phải là phổ biến.
Hoắc Nguyên Chân thấy hai người bọn họ biểu lộ như vậy, trong lòng cười thầm, giới thiệu xong hàng chữ Nhất lại bắt đầu giới thiệu đệ tử hàng chữ Tuệ. Hàng chữ Tuệ đầu tiên là Tuệ Đạo cùng Tuệ Nguyên, khiến cho hai người kia phải chấn động lần nữa.
Lại là hai Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa cũng không phải Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, đây cũng là nhân vật sắp đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, thực lực cũng cao hơn Minh Tính không ít.
Mới vừa rồi Minh Tính thật mất mặt, bây giờ lại là hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Người ta gọi y là sư tổ, đáng tiếc thực lực vị sư tổ này còn không bằng hai tên đồ tôn, khiến cho thủ tọa Giới Luật viện Nam Thiếu Lâm oai phong lẫm lẫm không thể chịu nổi.
Nếu như nói Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo mang lại chấn động cho bọn họ, như vậy thực lực tổng thể Thiếu Lâm tự càng làm cho bọn họ kinh hãi nhiều hơn.
Tất cả đệ tử hàng chữ Tuệ cơ hồ đều là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có mấy Hậu Thiên viên mãn cũng sắp đột phá.
Hơn nữa trong đó bọn Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Tuệ Nhất cách Tiên Thiên trung kỳ cũng không phải rất xa.
Lúc thấy mười tám người Tuệ Nhất chỉnh tề làm lễ ra mắt bọn họ, Không Phàm cũng phải không ngừng gật đầu. Mười tám người này động tác nhất trí, rất rõ ràng cho thấy trải qua phối hợp lâu dài, sinh ra ăn ý với nhau, chắc là có một phương pháp liên kích hùng mạnh.
Nếu như toàn bộ mười tám người này tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, trong đó lại ra đời mấy tên Tiên Thiên trung kỳ, như vậy phương pháp liên kích của bọn họ sẽ có uy lực kinh khủng không cách nào tưởng tượng.
Hàng chữ Tuệ làm lễ ra mắt xong, cuối cùng đệ tử hàng chữ Giác cũng nhất tề ra mắt hai hòa thượng có bối phần lớn dọa người này.
Hàng chữ Giác hôm nay kém nhất còn có mấy Hậu Thiên trung kỳ, còn lại căn bản đều là Hậu Thiên hậu kỳ, Hậu Thiên viên mãn cũng có mấy người, điều này làm cho hai người Không Phàm càng cảm thấy bất phàm. Một ngôi chùa chỉ có lựa thưa vài người cảnh giới cao không có gì đáng nói, nhưng thực lực tổng thể lại đạt tới mức này, chứng tỏ chùa này có một hệ thống võ học hoàn chỉnh.
Đây cũng không phải là môn phái nho nhỏ, mà là đại phái chân chính.
Về phần phương trượng Nhất Giới, Không Phàm cũng có hơi không nhìn thấu.
Công lực tên này khó lòng suy đoán. Nếu nói thực lực hắn cao, nhưng nhìn qua có vẻ còn chưa tới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng nói hắn thấp, lại không cách nào xác định cảnh giới của hắn. Hơn nữa người ta đã dạy ra hai đệ tử Tiên Thiên hậu kỳ, chẳng lẽ thực lực sư phụ còn không bằng đồ đệ sao?
Theo bọn họ biết, Thiếu Lâm tự này kể từ Nhất Giới tiếp nhận đến bây giờ cũng chỉ chừng hai năm, làm sao lại phát triển tới mức này? Còn hùng mạnh hơn cả môn phái truyền thừa trăm năm như Nam Thiếu Lâm, quả thật là khó lòng tin được.
Hoắc Nguyên Chân mời hai người Không Phàm thần tăng và Minh Tính đi thẳng vào Phương Thượng viện.
Chỉ có đệ tử hàng chữ Nhất, còn có hai đệ tử thân truyền Hoắc Nguyên Chân đi theo, người còn lại đều mạnh ai nấy tản đi hết.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của hai người Không Phàm cùng Minh Tính có hơi nhìn không xuể.
Hương khách Bắc Thiếu Lâm này cũng quá nhiều, hiện tại đã vào mùa Đông, thế nhưng khắp nơi toàn là người, Phật điện nào cũng có vô số hương khách tụ tập, xếp hàng chờ dâng hương.
Xem thử những kiến trúc được mọi người xưng là thần tích như Quan Âm điện, Thiên Vương điện, Văn Thù điện, Đại Hùng Bảo Điện, còn có Vạn Phật tháp cao vút kia đẹp lộng lẫy huy hoàng, toát ra vẻ trang nghiêm lại không thiếu phần tinh xảo, khiến cho người ta không tự chủ được sinh lòng hướng tới.
Đi ngang qua hương khách rối rít chào hỏi, người người đều tỏ ra vô cùng kính ngưỡng phương trượng Nhất Giới, chuyện này cũng làm cho hai người Không Phàm thần tăng cảm nhận sâu sắc về lực ảnh hưởng của Nhất Giới trên mảnh đất này.
Những người này tựa hồ thần hóa Nhất Giới, lúc chắp tay thi lễ Nhất Giới hoàn toàn không có vẻ qua loa lấy lệ, thậm chí hết sức thành kính.
Không Phàm thần tăng thấy vậy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Dù sao lão cũng là cao nhân trăm năm trước, được người tôn xưng là thần tăng, cả đời tập võ học Phật, tự nhận trong số người xuất gia gần như đã đạt tới tột đỉnh.
Nhưng trước mặt phương trượng trẻ tuổi bối phận đồ tôn này, không ngờ rằng lão không tìm được cảm giác ưu việt của một vị sư tổ.
Không ai lý tới lão, ai ai cũng coi trọng Nhất Giới này, s tổ như lão đi trước cũng không có nghĩa gì.
Tất cả mọi người sải bước đi nhanh, đã tới nửa phần sau Thiếu Lâm tự.
Sau khi nhìn thấy La Hán đường Bồ Đề đường, hiểu biết của Không Phàm đối với Bắc Thiếu Lâm lại sâu hơn một ít, trong lòng cũng không còn nắm chắc có thể thuận lợi cho Bắc Thiếu Lâm vào Nam Thiếu Lâm.
Cuối cùng đến trước cửa Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân bảo bọn Nhất Đăng cùng nhau rời đi, chỉ giữ lại Vô Danh dẫn hai người Không Phàm thần tăng vào Phương Trượng viện.
Đến cửa, Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo giống như hai thần giữ cửa, canh giữ trước cửa, cấm chỉ ngoại nhân tới quấy rầy.
Bốn người Hoắc Nguyên Chân vào phòng, hắn kiên trì mời Không Phàm thần tăng ngồi vào chủ vị.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân còn muốn mời Minh Tính cũng ngồi vào chủ vị, nhưng Minh Tính có liên quan tới Vô Danh một chút, nói gì cũng không chịu ngồi, cuối cùng để cho Vô Danh ngồi bên cạnh Không Phàm thần tăng.
Hoắc Nguyên Chân cùng Minh Tính ngồi bên dưới.
Hoắc Nguyên Chân chủ động pha trà cho hai người, bận rộn một hồi mới ngồi xuống, lên tiếng nói:
- Sư tổ cùng sư thúc lần đầu tới Bắc Thiếu Lâm ta, hẳn là dọc đường cũng đã mệt mỏi. Lát nữa bần tăng sẽ cho trai đường chuẩn bị cơm chay, sư tổ cùng sư thúc ăn xong hãy ở bên trong Phương Trượng viện này nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì chờ ngày mai hãy nói không muộn.
Không Phàm nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó nâng chung trà lên uống một hớp:
- Cơm chay không vội, đều là người tập võ, hai ba ngày không ăn cơm cũng không đáng kể gì, hắn là con đã biết ý sư tổ ta tới đây?
Mặc dù Không Phàm là thần tăng, nhưng cũng là một người nóng tính, đến nơi này rồi bất ngờ nói thẳng ra mục đích của mình.
Hoắc Nguyên Chấn khẽ mỉm cười:
- Đệ tử hơi có nghe thấy mà thôi.
- Tốt lắm, nếu con đã nghe thấy, nói vậy trong lòng cũng có đáp án, nhưng chưa chắc đã chuẩn bị cặn kẽ như chúng ta. Minh Tính, con đem kế hoạch của chúng ta nói cho sự điệt nghe một chút đi.
- Dạ sư phụ.
Minh Tính đáp ứng một tiếng, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư điệt, chúng ta tính toán như vậy, bởi vì người vốn chính là đồ đệ Minh Huyền sư huynh ta, ngày xưa Minh Huyền sư huynh tới Tung Sơn này thành lập Bắc Thiếu Lâm, thật ra có mục đích đặc thù, cũng là vì...
Nói tới chỗ này, Minh Tính liếc mắt nhìn Vô Danh.
Vô Danh khẽ cười một tiếng:
- Cứ nói đừng ngại, đều là chuyện đã qua, lão nạp phạm lỗi dĩ nhiên là phải nhận.
Chuyện này mấy vị đang ngồi đều biết, năm đó Vô Danh còn là Đỗ lão quái, liên thủ cùng bọn Không Nhân Thần Tăng, Không Phàm thần tăng đối phó Bất Tử Đạo Nhân. Kết quả vì cứu Vô Danh làm cho Không Nhân Thần Tăng bỏ mình, Không Phàm thần tăng dưới cơn nóng giận muốn nhốt Đô lão quái.
Mà Đỗ lão quái cũng vô cùng tự trách, không hề phản kháng, cho nên bị nhốt vào địa động hậu sơn Thiếu Lâm.
Minh Huyền cũng chính là sư phụ Huyền Minh từ trên trời rơi xuống của Hoắc Nguyên Chân, vì thế lưu lại, thành lập Tung Sơn Thiếu Lâm tự, thật ra cũng là vì ở lại chỗ này giám thị Đô lão quái, bởi vì Đô lão quái đã đáp ứng luyện chế đan dược đổi lấy tự do của mình.
Nhưng cuối cùng Đô lão quái được Hoắc Nguyên Chân cứu, hơn nữa gia nhập Bắc Thiếu Lâm.
Nghe thấy Vô Danh không ngại chuyện cũ, can đảm của Minh Tính cũng lớn một ít, tiếp tục nói:
- Cho nên nói, Bắc Thiếu Lâm này là do Minh Huyền sư huynh thành lập, con thừa kế y bát Minh Huyền sư huynh, tự nhiên cũng thuộc về Nam Thiếu Lâm nhất mạch ta. Hiện tại giang hồ bắt đầu có dấu hiệu loạn, các môn phái đều cầu tự bảo vệ mình, tuy rằng Thiếu Lâm chúng ta là Phật môn, nhưng cũng là môn phái giang hồ, không thể khoanh tay đứng ngoài.
- Cho nên sư phụ bần tăng Không Phàm thần tăng, cũng là sư tổ của con quyết định hợp Nam Bắc Thiếu Lâm lại làm một, Bắc Thiếu Lâm các ngươi chính thức thống nhất vào Nam Thiếu Lâm, không biết ý sư điệt là như thế nào?
Minh Tính nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Nguyên Chân. Giờ phút này y hết sức khẩn trương, hết sức lo lắng tên sư điệt này sẽ nói ra một chữ không.
Minh Tính nói xong, mấy người tại chỗ đều tập trung ánh mắt vào Hoắc Nguyên Chân.
Vô Danh cũng chưa từng đưa ra ý kiến phản đối chuyện này, không đơn thuần là vì lão cùng Không Phàm là chỗ quen biết cũ, mà theo Vô Danh thấy Hoắc Nguyên Chân đúng là đồ đệ Minh Huyền, là Nam Thiếu Lâm nhất mạch, nhận tổ quy tông, trở về sư môn cũng là chuyện hết sức bình thường.