Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Sau chốc lát, một tràng tiếng vó ngựa từ xa đến gần, tốc độ thật mau, chạy thẳng tới lầu các đang tổ chức tiệc nơi này.
Lý Dật Phong ảo não vỗ đùi đánh đét:
- Hỏng rồi, quên mất tuyệt kỹ Sư Tử Hống của hòa thượng này, những cung nỏ thủ kia căn bản ngăn cản không được hắn!
Nhưng cung nỏ thủ ngăn cản không được, mười đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng không thể ngăn được hay sao? Lúc này bên ngoài một thủ hạ chạy vào, lớn tiếng bẩm báo với Linh Hư Tử cùng Lý Dật Phong đang ngồi ở chủ vị:
- Không xong! Hòa thượng Thiếu Lâm đã xông tới!
- Xông qua được mấy tên?
- Một, Thiếu Lâm Nhất Giới đơn độc xông tới!
- Quả thật là một bọn giá áo túi cơm!
Lúc này Linh Hư Tử có chút căm tức, Nhất Giới này thật đúng là không coi mình ra gì, hơn nữa còn to gan lớn mật như vậy, không ngờ rằng dám một mình xông vào, chẳng lẽ hắn cho rằng bên trong Hồ Điệp cốc không người hay sao?
Những người chung quanh ồn ào một trận, mọi người đều biết có thể Thiếu Lâm sẽ tới, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.
Lúc này bên ngoài lại có người hô to:
- Nhất Giới, đứng lại! Nơi đó không phải là địa phương ngươi có thể đi.
Người vừa lên tiếng nói là người của Lý Dật Phong bố trí.
Linh Hư Tử cũng không ngồi yên nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Lão vừa động, người trong Võ Lâm Minh rối rít đứng dậy, cũng đi theo ra ngoài.
Đi ra phía ngoài, chỉ thấy cách đó không xa, mấy tên áo vàng đã cản Nhất Giới lại.
Chỉ thấy một cảnh tượng làm cho người ta ngạc nhiên xảy ra, Nhất Giới đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên quay đầu về phía mấy người há miệng, tựa hồ hét to một tiếng, nhưng lại không có phát ra chút thanh âm nào.
Nhưng mấy tên Tiên Thiên hậu kỳ phía sau dường như bị thứ gì đó đánh thẳng vào đầu, lập tức thân thể lảo đảo giống như say rượu.
Mà thân hình Nhất Giới chớp động giống như quỷ ảnh, na di mấy lần. Vừa áp sát đánh cho người này một quyền, nháy mắt sau đã tới bên cạnh người khác vỗ ra một chưởng. Chỉ sau vài lượt như vậy, bốn tên áo vàng truy kích hắn đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Ánh mắt của Lý Dật Phong hơi híp lại, khẽ lẩm bẩm nói:
- Không ngờ thân pháp Đại Na Di của Nhất Giới lại đạt tới trình độ này, xem ra là lão phu đã khinh thường. Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông đã không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, đây hoàn toàn là bất đồng cảnh giới.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay nhấc chân giải quyết bốn Tiên Thiên hậu kỳ, giống như vừa làm một chuyện nhỏ nhoi không đáng kể gì. Lúc này hắn dắt bạch mã đi tới trước cửa lầu, chậm rãi nói với Linh Hư Tử:
- A Di Đà Phật, Linh Hư trưởng lão, đã lâu không gặp, lão vẫn khỏe?
Trong lúc nhất thời Linh Hư Tử có hơi á khẩu nghẹn lời, dù sao lão làm chuyện này cũng hơi chột dạ, không thể làm gì khác hơn là hoàn lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới trưởng lão, đã lâu không gặp.
Lúc này Lý Dật Phong ở bên cạnh lên tiếng nói:
- Nhất Giới, ngươi không thể gọi Linh Hư đạo trưởng là trưởng lão, lão sắp trở thành Võ Lâm Minh Minh chủ, sau này phải tôn xưng Minh chủ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Lý Dật Phong một cái, sau đó nói:
- Vị thí chủ này mặt rất quen, là đệ tử Võ Lâm Minh sao? Vì sao thấy bần tăng không thi lễ, ngược lại dám gọi thẳng pháp danh bần tăng, vì sao không có quy củ như vậy?
Lý Dật Phong thấy Hoắc Nguyên Chân giả bộ hồ đồ, không khỏi giận dữ nói: - Nhất Giới! Ngươi giả bộ gì vậy, chẳng lẽ không nhận ra ta sao, ta là...
- Chậm đã!
Lúc này đột nhiên Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của Lý Dật Phong, sau đó nói với lão:
- Vị thí chủ này, trước khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kỹ, nếu lão không phải là đệ tử Võ Lâm Minh, như vậy cũng không có quyền tham dự sự vụ của Võ Lâm Minh, điểm này là có quy củ rõ ràng. Linh Hư Tử đạo trưởng, lão thân là trưởng lão Võ Lâm Minh, có biết quy củ này không?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trong lúc nhất thời Lý Dật Phong không biết trả lời như thế nào, nếu như nói mình không phải là người của Võ Lâm Minh, như vậy đúng là trên đại nghĩa hoàn toàn không nói được. Nhất Giới nắm chặt lấy điểm này không buông, mình thật đúng là khó mà nói, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Linh Hư Tử.
Linh Hư Tử có vẻ lúng túng nói:
- Đúng là có một quy củ như vậy, bất quá mọi việc cũng có thể quyền biến, Lý đại hiệp là chí hữu của bần đạo, cố ý tới chúc mừng bần đạo.
- Linh Hư đạo trưởng, hôm nay trong minh công việc bề bộn, buồn có ngàn vạn, vui từ đầu tới?
- Còn nữa!
Thanh âm Hoắc Nguyên Chân lại lớn lên.
- Hôm nay Đông Phương Minh chủ sống chết không rõ, bên trong minh đã đến lúc khẩn yếu quan đầu, bần tăng thân là trưởng lão Võ Lâm Minh, tự biết trách nhiệm trọng đại, cho nên đề nghị trong minh lập tức mở hội nghị trưởng lão thảo luận tình huống hôm nay, không phải là trưởng lão bản minh, nhất luật không được tham gia!
Hắn đưa ra đề nghị này lập tức đẩy Lý Dật Phong ra ngoài, làm sao Linh Hư Tử chịu đáp ứng.
Không có Lý Dật Phong, lão không còn ai là tâm phúc.
Nhưng Linh Hư Tử cũng không phải bất tài như vậy, dựa theo lời của Hoắc Nguyên Chân liền nói:
- Ý của phương trượng Nhất Giới chính là ý của bần đạo, bất quá bần đạo cho là hiện tại sự thể đã vô cùng nghiêm trọng, chỉ mở hội nghị trưởng lão đã không đủ để giải quyết vấn đề. Chúng ta phải mở hội nghị toàn thể thành viên, tất cả những người ở đây đều có tư cách tham dự hội nghị, cùng chung phát triển con đường tương lai Võ Lâm Minh.
Hoắc Nguyên Chân có chút kinh ngạc nhìn Linh Hư Tử một cái, lão đạo này còn chưa tới nỗi quá ngu:
- Đề nghị của Linh Hư trưởng lão cũng không phải là không được, nhưng người tham dự phải là người bên trong minh, không phải là người bản minh không được đi vào!
- Ôi, Lý đại hiệp không phải là người ngoài, bởi vì hôm nay tình thế khẩn cấp, đây là đồng bạn bần đạo cố ý mời từ Thiên Sơn tới, trợ giúp chúng ta thương nghị đại kế, cho nên hội nghị lần này, Lý đại hiệp cũng phải tham gia.
Đến lúc này, Linh Hư Tử cũng không kịp lo nghĩ quá nhiều, nhất định phải có Lý Dật Phong ở bên người, lão mới cảm thấy vững vàng một chút.
- Cũng được, địa điểm hội nghị ở nơi này sao?
- Không sai, dù sao mọi người cũng đang dùng cơm, còn chưa có chính thức khai tiệc, phương trượng đã đến, chúng ta cùng vào bên trong đi.
Hoắc Nguyên Chân biết muốn hoàn toàn gạt Lý Dật Phong ra cũng không thể được, cũng không kiên trì điểm này nữa, mà là nói với Linh Hư Tử:
- Bọn người bần tăng tới đây, dường như những đệ tử Võ Lâm Minh giữ cửa kia có chút hiểu lầm, muốn ngăn trở bần tăng. Linh Hư trưởng lão nên phái người đi xem thử, tránh cho tay chân đệ tử Thiếu Lâm chúng ta không phân nặng nhẹ, đánh bị thương đồng đạo trong minh.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân chuyển thân đi vào bên trong lầu các. Linh Hư Tử vội vàng phái người đi xem, còn lão cũng bước vào lầu các.
Sau khi vào lầu các, Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh bốn phía, đi tới bàn chủ vị, cười cười nói:
- Hôm nay Đông Phương Minh chủ không có ở đây, chủ vị này không biết là ai ngồi? Chẳng lẽ Linh Hư Tử đạo trưởng thật sự có ý tưởng làm Minh chủ, đã nôn nóng không kịp đợi ngồi lên vị trí này sao?
Nghe thấy giọng điệu Hoắc Nguyên Chân sắc bén cay nghiệt, sắc mặt Linh Hư Tử trầm xuống, thật sự đi tới chủ vị đặt mông ngồi xuống, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, hôm nay Đông Phương Minh chủ chết ở Tây Vực, trải qua trong mình nghiên cứu, đã đề cử bần đạo làm võ lâm Minh chủ.
Lão vừa ngó một ít người trong Võ Lâm Minh tương đối có phần lượng cũng đều thi nhau ngồi xuống, chừa lại một vị trí cho Hoắc Nguyên Chân ở đầu bàn bên kia, mơ hồ tỏ ý vũ nhục.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý ngồi xuống, nhìn Linh Hư Tử nói:
- Linh Hư Tử trưởng lão, vì sao không thông báo bần tăng chuyện này?
- Theo bần đạo biết, thời gian trước phương trượng Nhất Giới người Thiên Sơn, cũng không biết người trở về Thiếu Lâm hay chưa, cho nên cũng chưa có thông báo cho ngươi, vốn là tính toán chờ sau khi chuyện kết thúc sẽ báo cho ngươi. Không nghĩ tới hôm nay người lại tới, như vậy vừa hay, ở lại đây tham gia đại lễ bần đạo đảm nhiệm vị trí Minh chủ đi.
- Linh Hư đạo trưởng, bần tăng hỏi ngươi, ngươi dám đảm nhiệm vị trí Minh chủ, chẳng lẽ ngươi có thể xác định Đông Phương Minh chủ đã chết rồi sao?
Lời của Hoắc Nguyên Chân đã hỏi tới điểm mấu chốt, Linh Hư Tử do dự một chút:
- Đây là dĩ nhiên, Đông Phương Minh chủ không chết, ai dám tiếp nhận?
- Vậy lão làm thế nào xác định được?
- Là vị Lý đại hiệp này mang tin tức tới.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đưa mắt chuyển sang Lý Dật Phong bên cạnh Linh Hư Tử:
- A, Lý đại hiệp, nhìn qua rất quen mặt sao, lão tên là Lý gì vậy?
Lý Dật Phong lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân, nếu không phải là ngại vì chỗ đông người, lão đã ra tay động thủ với Hoắc Nguyên Chân. Đã hơn trăm năm qua, thật sự không có mấy người dám nói với lão như vậy.
Thấy Lý Dật Phong không trả lời mình, Hoắc Nguyên Chân cười cười đứng lên, chậm rãi nói với Linh Hư Tử:
- Linh Hư đạo trưởng, Đông Phương Minh chủ sinh tử chưa biết, lão chỉ mới nghe lời đồn có được tin tức, đã không kịp chờ đợi muốn đảm nhiệm vị trí Minh chủ, nêu ngày sau Đông Phương Minh chủ trở lại, lão sẽ đối mặt như thế nào?
Lúc này cuối cùng Lý Dật Phong mở miệng:
- Chuyện này không cần người quan tâm, Đông Phương Tình tuyệt đối sẽ không trở lại.
- Cho dù là Đông Phương Minh chủ không trở lại, như vậy bần tăng phải hỏi một câu, hôm nay đã qua năm mới, đến mùng Chín mùng Chín tháng Chính là đại tuyển Minh chủ mười năm một lần. Linh Hư đạo trưởng muốn đảm nhiệm vị trí Minh chủ vì sao không thể đợi đến mùng Chín tháng Chín, quang minh chính đại mà tranh, lại lén lén lút lút hành sự như kẻ tiểu nhân ở nơi này?
- Bần tăng có thể nói rõ ràng cho lão biết, muốn đảm nhiệm vị trí Minh chủ phải chờ tới mùng Chín tháng Chín, hết thảy hành động trước thời gian này đều không được tính. Người nào dám tự tung tự tác, bất chấp quy củ Võ Lâm Minh, như vậy kẻ đó chính là tội nhân thứ nhất của Võ Lâm Minh, Thiếu Lâm ta sẽ lập tức đứng ra trừng phạt.
Linh Hư Tử bị Hoắc Nguyên Chân nói một hơi tức giận sắc mặt xanh mét, quát lên Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, ngươi thật sự muốn đối địch cùng ta phải không?! Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn Linh Hư Tử một cái
- Lão liên thủ ngoại nhân, cấu kết trong ngoài, tiễu trừ những người phản đối, hành sự mờ ám, hành vi giống như trộm cắp căn bản không xứng với địa vị Minh chủ. Thậm chí còn chưa lên làm Minh chủ đã tự xưng Minh chủ, còn ngồi trên chủ vị, da mặt dày trước nay chưa từng nghe qua. Uổng cho lão là người xuất gia, bần tăng còn cảm thấy đỏ mặt thay lão.
- Đủ rồi!
Lý Dật Phong không thể kềm được nữa, vỗ mạnh bàn một cái đứng lên, lớn tiếng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới! Ngươi không nên ở chỗ này ép người quá đáng, Võ Lâm Minh không thể một ngày vô chủ, Linh Hư đạo trưởng chính là nhân tuyển mọi người đều tin phục, ngươi lại muốn quấy rối như vậy. Thiếu Lâm ngươi cũng bất quá là ỷ vào quan hệ người cùng Đông Phương Tình mới được tuyển làm môn phái nhất đẳng, theo Lý mỗ thấy, người không có tư cách nói chuyện nhất nơi này chính là ngươi!
Nghe thấy lời của Lý Dật Phong, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Dật Phong:
- Lão nói cái gì?
Lý Dật Phong cười lạnh nói:
- Lời này cần phải nói trắng ra hay sao, người cùng Đông Phương Tình vào sanh ra tử, bên nhau không rời, nếu nói giữa các ngươi không có chút chuyện hư hỏng, chỉ sợ là không ai tin tưởng.
Nghe thấy lời của Lý Dật Phong, ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân hơi nheo lại một cái, xem ra chuyện hôm nay tuyệt đối không cách nào lành được!
Thở ra một hơi thật dài, Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Lời ấy sai rồi, bần tăng tu luyện Đồng Tử Công từ nhỏ, không thể gần nữ sắc, chuyện này đệ tử Thiếu Lâm ta đều biết, làm sao có thể qua lại cùng Đông Phương Minh chủ?
Lý Dật Phong nói:
- Ngươi tu luyện Đồng Tử Công không sai, nhưng chưa chắc chứng minh giữa các ngươi là trong sạch, có lẽ Đông Phương Tình đang đợi khoảnh khắc Đồng Tử Công người đại thành.
- Lý thí chủ tự dưng suy đoán như vậy, thật sự là vô cớ sinh sự, nếu là như vậy, bần tăng có thể cho rằng giữa lão và Linh Hư đạo trưởng có qua lại hay không?
Lý Dật Phong vốn đang dương dương tự đắc nhất thời trở nên lạnh lẽo:
- Con lừa trọc ngươi đánh rắm gì đó, chúng ta đều là nam nhân, có thể có qua lại gì chứ?
- Các ngươi đều là nam nhân không sai, nhưng chưa chắc chứng minh các ngươi là trong sạch, có lẽ lão cũng đang đợi khoảnh khắc Linh Hư đạo trưởng biến thành nữ nhân.
Hoắc Nguyên Chân trả nguyên lời của Lý Dật Phong lại cho lão, nhất thời khiến cho sắc mặt cả hai người tím bầm.
Thậm chí trong tiệc, có người không nhịn được cười nhẹ ra tiếng.
Linh Hư Tử cũng không chịu nổi, cố nén cảm giác quái dị đó, hét lớn với Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc Nhất Giới kia, ngươi vũ nhục ta như vậy, hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời đi Hồ Điệp cốc.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
Linh Hư Tử kêu lên một tiếng, vô số người trong tiệc lập tức ứng tiếng đáp lời, nhất tề đứng lên.
Lão vừa mới ra lệnh xuất thủ với Hoắc Nguyên Chân, bên ngoài đột nhiên đại loạn một trận, rất nhiều đệ tử Võ Lâm Minh bị đánh bay, cửa đại sảnh ngã xuống, hai mươi mốt người bọn Tuệ Nguyên vọt vào phòng.
- Sư phụ.
- Phương trượng.
Bọn họ cùng đi đến sau lưng Hoắc Nguyên Chân, tản ra hình rẽ quạt xung quanh hắn, phòng ngừa những người khác đánh lén hắn.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn Linh Hư Tử:
- Linh Hư Tử, hôm nay bần tăng tới đây chỉ có một yêu cầu, đó chính là chuyện đại tuyển Minh chủ nhất định phải chờ đến mùng Chín tháng Chín tiết Trùng Dương mới có thể tiến hành, còn lại bất kỳ thời gian nào, bất luận kẻ nào muốn mưu đoạt vị trí Minh chủ, bần tăng đều không cho phép.
- Điều này cũng phù hợp quy củ Võ Lâm Minh truyền lưu lâu dài, nếu lão đáp ứng thì thôi, nếu không đáp ứng, chúng ta cứ theo quy củ giang hồ phân định thắng bại cao thấp.