Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Linh Hư Tử chưa kịp trả lời, Lý Dật Phong bên cạnh đã nói với lão:
- Linh Hư đạo trưởng, xem ra hôm nay không động thủ là không giải quyết được vấn đề. Sao hả, có muốn lão phu xuất thủ thu thập hòa thượng này không?
Lúc này Linh Hư Tử khoát tay áo với Lý Dật Phong một cái:
- Chuyện này chính là sự vụ nội bộ Võ Lâm Minh ta, cũng không nhắc đến Lý đại hiệp nhúng tay. Mặc dù hòa thượng này cuồng vọng, nhưng bần đạo tự tin còn có thể thu thập hắn.
Lý Dật Phong lạnh lùng nhìn Linh Hư Tử một cái, thật sự xoay người lui sang một bên.
Lão hiểu Linh Hư Tử muốn nhân cơ hội này thoát khỏi ảnh hưởng Ma giáo, muốn làm một võ lâm Minh chủ danh chính ngôn thuận.
“Hừ, lão cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cho là có thể thoát khỏi bàn tay Thánh giáo chúng ta sao? Vả lại để cho lão cùng hòa thượng này chiến đấu một trận, dập bớt nhuệ khí của lão cũng tốt...”
Thấy Lý Dật Phong thật sự khoanh tay đứng nhìn, chẳng những chuyện này hợp ý Linh Hư Tử, hơn nữa cũng hợp ý Hoắc Nguyên Chân. Nếu không lão ma này liên thủ cùng mọi người Võ Lâm Minh, thật đúng là không dễ ngăn cản.
Linh Hư Tử quay đầu lại đối mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, chúng ta đều là người xuất gia, trời cao có đức hiếu sinh, ta khuyên ngươi một câu, hôm nay mấy trăm đệ tử Võ Lâm Minh ta ở chỗ này, người tuyệt đối...
Lời còn chưa dứt, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất ra một cước đá bay cái bàn trước mặt Linh Hư Tử, thức ăn đầy bàn bay thẳng về phía Linh Hư Tử:
- Sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, đâu cần nói nhảm nhiều như vậy.
Thừa dịp Linh Hư Tử ứng phó không kịp, thân hình Hoắc Nguyên Chân chớp động, nhanh như quỷ mị, bôn ba qua lại trong đám người, mỗi lần xuất thủ nhất định có một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ hoặc là hậu kỳ bị hắn đánh ngã.
Cùng lúc đó đệ tử Thiếu Lâm cũng lập tức xuất thủ, trong nháy mắt trong phòng tiếng hô giết rung trời.
Linh Hư Tử tránh né không kịp, trên người bị dính đầy rượu thịt thức ăn, tức giận thất khiếu bốc khói, rút bảo kiếm ra bổ một kiếm chém cái bàn làm hai mảnh.
Đến lúc lão nhìn lại xung quanh, Hoắc Nguyên Chân đã đánh ngã bốn năm cao thủ. Thấy Linh Hư Tử rút kiếm, thân hình chớp động áp sát tới, thi triển Đại Lực Kim Cương Chưởng tấn công Linh Hư Tử.
Thấy chưởng pháp Nhất Giới hung mãnh, Linh Hư Tử không dám đường đột đôi công, chân khẽ trượt đi, bảo kiếm theo thân thể xoay tròn, thi triển ra võ công Thái Cực Kiếm Quyển.
Kiếm pháp này phòng ngự quá mức mạnh mẽ, tá lực đả lực, giấu giếm sát cơ, chính là bản lãnh giữ nhà của Linh Hư Tử, vừa lên đã thi triển ra, có thể thấy được lão coi trọng Hoắc Nguyên Chân thế nào.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân một thân bản lãnh, há có thể mặc cho Thái Cực Kiếm Quyển của lão mặc sức tấn công, chưởng ảnh xen lẫn chỉ phong đầy trời, rợp trời phủ đất triển khai tấn công Linh Hư Tử điên cuồng.
Hai người từ mặt đất đánh tới trên bàn, từ trên bàn nhảy đến nóc phòng, từ nóc phòng lại đáp xuống đất, từng đạo chưởng phong kiếm khí ép xung quanh không ai dám đến gần.
Đại Lực Kim Cương Chưởng là chiêu số Hoắc Nguyên Chấn thử dò xét, đánh một hồi, đại khái thăm dò được thực lực của Linh Hư Tử.
Mà Thái Cực Kiếm Quyển của Linh Hư Tử cũng là thử dò xét, đánh đến bây giờ, thấy Nhất Giới cũng chỉ có bản lĩnh như vậy, cũng bắt đầu thẳng tay tiến công.
Thái Cực Kiếm Quyển thay đổi thủ thế, bắt đầu toàn lực tấn công.
Mà chưởng pháp Hoắc Nguyên Chân dần dần thu lại, bắt đầu sử dụng Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Bọn họ giao thủ bên này, ở địa phương còn lại, bọn Tuệ Nguyên cũng chém giết cùng đệ tử Võ Lâm Minh thành một đám.
Trong đó võ công hai người Tuệ Nguyên, Tuệ Đạo đã đến gần Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cho dù là Lý Dật Phong tự mình xuất thủ cũng chưa chắc có thể đánh bại dễ dàng hai người bọn họ, những người của Võ Lâm Minh làm sao có thể ngăn cản.
Hai người đánh đâu thắng đó, qua lại đánh cho bị thương mười mấy người, những nhân vật đứng đầu Võ Lâm Minh mới liên hiệp lại, sáu bảy cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ xúm lại ở xung quanh hai người, khó khăn lắm mới ngăn cản được thế công sắc bén của bọn họ.
Nhưng bớt đi Tiên Thiên hậu kỳ đối phương làm khó, bọn Tuệ Nhất bắt đầu vùng lên mạnh mẽ.
Thập Bát La Hán tạo thành Thập Bát La Hán Trận uy lực vô cùng, bản thân bọn họ lại là đao thương bất nhập, thậm chí Tiên Thiên trung kỳ phổ thông, nếu như không phải toàn lực đánh trúng chủ yếu hại bọn họ, cũng không thể thương hại tới bọn họ.
Đệ tử phổ thông Võ Lâm Minh coi như xui xẻo, mặc cho bọn họ điên cuồng tấn công thế nào, trận pháp mười tám người này tự nhiên mà thành, nước chảy không lọt, trong lúc nhất thời đánh cho đệ tử Võ Lâm Minh kêu cha gọi mẹ.
Giác Viễn lại đánh du kích khắp toàn trường. Y đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, ở chỗ này cũng không gặp đối thủ, địch nhân chủ yếu đã bị hai người Tuệ Nguyên hấp dẫn. Tình cảnh như vậy khiến cho y như cá gặp nước, cần xuất hiện ở nơi nào lập tức xuất hiện ở đó, nếu bàn về sát thương địch nhân nhiều nhất, chính là y.
Bất quá cho dù công lực bọn Tuệ Nguyên cao hơn những đệ tử Võ Lâm Minh này, thế nhưng nhân số đối phương quá nhiều, cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể đánh hạ được, hai bên dần dần tiến vào giai đoạn giằng co.
Cho nên trận chiến chân chính quyết định thắng bại là giữa Hoắc Nguyên Chân cùng Linh Hư Tử.
Một là phương trượng Thiếu Lâm, một là chưởng môn Võ Đang, hiện tại hai người đều là nhân vật vang danh trên giang hồ, vì vị trí võ lâm Minh chủ này, dần dần đánh nhau động tới chân hỏa.
Mắt thấy bảo kiếm Linh Hư Tử xoay tít giống như bánh xe gió, Hoắc Nguyên Chân ý thức được, mình sử dụng thủ đoạn phổ thông e rằng không thể nào đánh bại Linh Hư Tử đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong này.
Ý niệm vừa động, nội lực trong cơ thể lưu chuyển, ba cỗ chân khí lập tức ngưng kết thành Tam Phân Âm Dương Khí. Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, sóng âm Sư Tử Hống toàn lực xung kích, sóng khí có thể thấy được bằng mắt thường lan tràn ra đánh tới Linh Hư Tử.
Linh Hư vừa thấy Hoắc Nguyên Chân há miệng, lập tức sử dụng nội công phong bế hai tai, sau đó vận chuyển Thái Cực kiếm pháp hóa thành một luồng bạch quang. Vô số kiếm quang từ quanh thân đâm ra, xa xa chạy thẳng tới đại huyệt toàn thân Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý tới kiếm khí Linh Hư Tử, Kim Chung Tráo hiện lên bên ngoài thân, song chưởng toàn lực đánh ra, nghênh đón chính diện thế công của Linh Hư Tử. Tam Phân Âm Dương Khí hóa thành sóng khí từ lòng bàn tay hắn xông ra, quyết tâm một chiêu định thắng bại cùng Linh Hư Tử.
Nội công mang hai loại đặc tính hoàn toàn bất động nóng bỏng cùng giá rét, băng cùng hỏa này thể hiện ra trong một chưởng của Hoắc Nguyên Chân. Hai bên chưa đến gần, Linh Hư Tử cũng cảm giác được đòn này của Nhất Giới hòa thượng hết sức bất phàm.
Nhưng hiện tại hai bên đã hình thành thế đôi công, Linh Hư Tử cũng không thể lui bước, nếu làm như vậy lão sẽ thọ thương rất nặng, hoàn toàn rơi xuống hạ phong.