Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Chưởng phong kiếm khí gặp nhau, kình khí tung tóe bốn phía, thân hình Hoắc Nguyên Chân thấp thoáng một cái, lại không khống chế được lui về phía sau mấy bước.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân bị đẩy lui trong chiến đấu chính diện, trong cơ thể khí huyết quay cuồng khiến cho hắn vô cùng kinh hãi. Quả nhiên uy lực kiếm khí của ba người phần cán này cũng giống như bảy người.
Mà vào lúc này, ba người phần đầu tạo thành quyền tay phải người khổng lồ, đánh mạnh về phía Hoắc Nguyên Chân.
Linh Hư Tử ở giữa điều động Thiên Cương Bắc Đẩu trận, kết hợp phần cán và phần đầu, trận pháp toàn lực vận chuyển, rốt cục bao vây Hoắc Nguyên Chân trong trận.
Chỉ hơi sơ sẩy, Hoắc Nguyên Chân đã lọt vào trong Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Võ Đang Thất Hiệp, nhất thời áp lực tăng lên gấp bội.
Nếu so đấu nội lực, cũng chỉ nội lực Linh Hư Tử có thể vượt qua Hoắc Nguyên Chân một bậc, nội lực những người còn lại còn không bằng hắn, nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân đối mặt là bảy cao thủ tuyệt đỉnh nội lực đều vượt xa mình.
Bảy người nội lực tương liên, công lực tăng lên gấp bội, ra mỗi một kiếm cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân phải đón đồ vô cùng vất vả.
Giống như bên người có bảy cao thủ đẳng cấp Lý Dật Phong, Mạc Thiên Tà đang vây công mình, Hoắc Nguyên Chân càng đánh càng kinh hãi, không ngờ rằng một trận pháp lại có uy năng như thế.
Trong trận pháp này, hắn tuyệt đối rơi xuống hạ phong. Nếu không phải nhờ thân pháp Càn Khôn Đại Na Di thần diệu, sợ rằng giờ khắc này hắn đã bị Võ Đang Thất Hiệp chém thành bánh thịt.
Nhất định phải thoát ra khỏi trận, nếu không tuyệt đối không cách nào ngăn cản, các loại thủ đoạn của mình đều không thể thi triển.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên sử xuất Phạm âm xung kích, toàn lực xung kích vào đầu Võ Đang Thất Hiệp.
Bọn Linh Hư Tử có thể ngăn cản Sư Tử Hống, nhưng Phạm âm này là không thể chống đỡ, thân thể không khỏi dừng lại một chút.
Hoắc Nguyên Chân thừa cơ hội này, liều mạng xung kích về phía cuối cán sao.
Hai sao trấn thủ cuối cán sao là Khai Dương cùng Dao Quang, do hai người thứ tư thứ năm trong Võ Đang Thất Hiệp đảm nhiệm, thực lực thuộc hạng trung bình trong Thất Hiệp.
Vị trí Hoắc Nguyên Chân xung kích là Khai Dương tinh.
Bên trái Khai Dương là Ngọc Hành, Ngọc Hành tinh là người thứ hai của Võ Đang Thất Hiệp trấn thủ, trách nhiệm của y chỉ kém vị trí Thiên Quyền Linh Hư Tử. Thấy Hoắc Nguyên Chân đánh thẳng tới, lập tức vung kiếm trợ giúp Khai Dương.
Cùng lúc đó, Dao Quang phía bên phải cũng nhanh chóng xuất kiếm, nhắm thẳng vào huyệt đạo toàn thân Hoắc Nguyên Chân.
Chỉ bất quá tốc độ xuất kiếm của bọn họ hơi chậm lại so với lúc bình thường, là kết quả do bị Phạm âm xung kích.
Trước mắt bay tới ba kiếm, Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, song chưởng dang rộng hai bên, Tam Phân Âm Dương Khí mãnh liệt gạt ra kiếm pháp hai sao Ngọc Hành cùng Dao Quang, thân thể chợt phóng tới Khai Dương.
Tứ hiệp Võ Đang trấn thủ vị trí Khai Dương tinh vừa thấy hòa thượng này vọt thắng tới, trong lòng vui mừng, kiếm như độc long đâm thẳng tới ngực Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không né không tránh, chỉ thấy phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Quan Âm Bồ Tát thiên thủ thiên nhẫn, các loại pháp khí Phật giáo trong tay giống như đầy trời mưa hoa, đánh tới tứ hiệp Võ Đang.
Tứ hiệp trấn thủ Khai Dương nhất thời kinh hãi thất sắc, trước kia lão chưa từng đánh nhau qua lại với hòa thượng này, không biết vì sao Quan Âm Bồ Tát hiện thân phàm trần chiến đấu cùng mình.
Cho dù là bản lĩnh lớn hơn nữa, lão cũng không cho là mình có thể ngăn cản được Quan Âm Bồ Tát.
Mặc dù mình xuất ra một kiếm tuyệt đối có thể đâm xuyên qua người hòa thượng kia, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị pháp khí đầy trời kia đập thành bánh thịt.
Giữa đánh chết Hoắc Nguyên Chân và bảo vệ tính mạng mình, lão đưa ra lựa chọn nhanh nhất.
Mặc dù không cho là mình ngăn cản được, nhưng lão còn phải liều mạng tranh thủ một phen. Lão kêu lên một tiếng, kiếm quang đâm thẳng về phía hư ảnh Bồ tát giữa trời, không cầu có công chỉ cầu không tội, chỉ hy vọng có thể ngăn cản một đòn này của Bồ Tát, về phần tình huống hòa thượng kia cũng không quản được.
Bên kia Linh Hư Tử biết một ít lại lịch hòa thượng này, vừa thấy hư ảnh Bồ Tát xuất hiện trên bầu trời lập tức hô lớn:
- Cẩn thận! Đó là giả! Là yêu pháp của con lừa trọc!
Nhưng lão kêu như vậy vẫn còn hơi chậm, Hoắc Nguyên Chân nhân khoảnh khắc kiếm pháp đối phương chuyển hướng rốt cục tìm được một khe hở, thi triển thân pháp Đại Na Di sau khoảnh khắc đã vọt ra khỏi trận pháp bảy người, chạy ra bên ngoài hơn mười thước.
Rốt cục thoát khốn, Hoắc Nguyên Chân bật cười ha hả:
- Mũi trâu, trận pháp các ngươi không vây khốn được bần tăng, vậy cũng không còn cơ hội vây khốn bần tăng nữa!
Sắc mặt Linh Hư Tử tái xanh, trợn mắt nhìn từ hiệp một cái, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc, đừng tưởng rằng người may mắn chạy trốn một lần là có thể ngăn cản bảy người chúng ta, Thiên Cương Bắc Đẩu trận sinh sôi không ngừng, vận chuyển như nước chảy, nhất định sẽ còn vây khốn ngươi.
Thân hình Hoắc Nguyên Chân chớp động, đứng vào vị trí đối ứng với vị trí Dao Quang, cười nhìn về phía Linh Hư Tử:
- Vậy nếu như bần tăng ở chỗ này, các ngươi còn có thể vây được ta sao?
Sắc mặt bảy người lập tức biến đổi, mới vừa rồi Lý Dật Phong mở miệng nhắc nhở, hòa thượng này cũng thật thông minh, dễ dàng tìm ra vị trí Bắc Cực tinh.
Đứng ở vị trí này ngăn địch vừa đúng khắc chế Thiên Cương Bắc Đẩu trận, làm cho trận pháp không cách nào vận chuyển thuận lợi, là phương pháp duy nhất phá giải Thiên Cương Bắc Đẩu trận.
Linh Hư Tử nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc Thiếu Lâm, đừng tưởng rằng người đứng tại vị trí Bắc Cực tinh là có thể ngăn cản Bắc Đẩu trận chúng ta. Vì khắc phục thiếu sót này của Bắc Đẩu trận, bọn bần đạo khổ luyện nhiều năm đã sớm nghĩ ra một loạt phương pháp đối phó Bắc Cực tinh, hôm nay vừa khéo có thể nhất nhất thử nghiệm trên thân ngươi.
Sau khi nói xong, bảy người chân đạp bộ pháp kỳ quái, nhanh chóng đi về phía trước, giống như sóng dồn dập trên mặt sông, lại đè ép về phía Hoắc Nguyên Chân.
Thật ra tuy Hoắc Nguyên Chân đã đứng vào vị trí Bắc Cực tinh, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào phá giải Bắc Đẩu trận, bất quá hắn chỉ làm ra vẻ một chút mà thôi.
Phá trận cũng cần có phương pháp phá trận nghiêm chỉnh, tỷ như ở vị trí Bắc Cực tinh công kích như thế nào, đả kích trọng điểm vị trí nào, bỏ qua cho vị trí nào, cũng có tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm khắc.
Hoắc Nguyên Chân không hiểu, thấy đối phương lại có phương pháp mới ứng dài một tiếng. Dùng lực có thể phá xảo, rốt cục cũng phải dựa vào thủ đoạn của mình đối địch.
Hắn nhìn về phía Võ Đang Thất Hiệp nhanh chóng tiếp cận hét lớn một tiếng:
- Bảy người các ngươi có dám đánh cuộc với bần tăng một lần không?
Bọn Linh Hư Tử nghe thấy Hoắc Nguyên Chân la lên, bước chân không khỏi chậm lại, cho là hòa thượng này thay đổi chủ ý, có lòng liên thủ với mình.
Linh Hư Tử thấy vậy vội vàng hỏi:
- Ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
- Các ngươi tùy tiện thi triển Thiên Cương Bắc Đẩu trận, nhưng bần tăng có một đề nghị, nếu như các ngươi có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay bần tăng, như vậy lần chiến đấu này coi như các ngươi thắng lợi, bần tăng sẽ ủng hộ lão leo lên vị trí võ lâm Minh chủ.
Linh Hư Tử ngẩn người một chút, sau đó tức giận nói:
- Ngươi đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Cái gì chạy trốn khỏi lòng bàn tay ngươi?!
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Không cần nóng lòng, trước hết nghe bần tăng nói hết lời, nếu như các ngươi không thể trốn khỏi lòng bàn tay bần tăng, như vậy các ngươi phải ngoan ngoãn trở về Võ Đang, không được dòm ngó vị trí Minh chủ nữa, hơn nữa cũng không được giúp người khác tranh đoạt vị trí Minh chủ.
Linh Hư Tử lạnh lùng nói:
- Ngươi nói căn bản là đánh rắm, bần đạo không nghe cũng được.
- Bần tăng chẳng qua muốn hỏi lão, nếu đánh cuộc như vậy, lão có dám đáp ứng hay không?
- Hừ! Đáp ứng ngươi cũng không sao, nhưng ngươi không được giở trò gì nữa để trì hoãn thời gian. Hôm nay nếu như Thiếu Lâm ngươi không chịu khuất phục thối lui, đó chính là không chết không thôi!
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, hai tay tạo thành chữ thập, nói với bọn Linh Hư Tử:
- Phật viết, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai, một hạt cát sông Hằng chính là một thế giới Càn Khôn. Hạt cải có thể chứa được núi Tu Di, Càn Khôn vào trong lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có Phật quốc, vô biên vô lượng, trên đỉnh có mái vòm, có Minh giới nhân gian. Các ngươi không biết chu thiên to lớn, bần tăng sẽ giáo hóa các ngươi giáo lý Tu Di.
Sau khi nói một hơi, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đưa tay ra, thân thể chậm rãi bay lên không.
Bọn Linh Hư Tử trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Nguyên Chân, chỉ thấy hòa thượng này khoanh chân ngồi xếp bằng, thân thể bất ngờ chậm rãi dâng lên không lơ lửng, sau gáy ánh sáng hai màu đỏ cam chớp động, tựa như Phật tổ giáng thế.
- Chưởng môn sư huynh, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn có thể lăng không lơi lửng?
Linh Hư Tử cũng kinh hồn bất định, do dự nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm... Có thể là yêu pháp, mọi người cẩn thận, nghiêm thủ trận pháp.
Mà hòa thượng kia xa xa giơ tay lên hướng về phía bọn họ, lên tiếng nói:
- Càn Khôn nhập chưởng, các ngươi đã vào trong Càn Khôn, còn không vào Chương Trung Phật Quốc bần tăng, còn đợi khi nào!
Tay hắn giơ ra thình lình trở nên rất lớn, nháy mắt đã hóa thành vô biên vô tận, trên chạm chín tầng mây, dưới chạm u minh, chỉ cần là thế giới thấy trước mắt, tất cả đều bị một bàn tay màu vàng bao phủ.
Vô số cánh hoa từ trên trời giáng xuống, hoa sen từ dưới đất mọc lên, trên bầu trời Phạm âm trận trận, thiên hương quế tử giống như mưa hoa đầy trời, cũng không giống Minh giới nhân gian.
Mà ở nơi xa, trong hư không, một tòa thành trì mờ ảo ẩn hiện, giống như ảo cảnh.
Nhìn ra xa hơn nữa, cuối chân trời dường như có năm cây cột thật lớn chống đỡ thiên địa, cảm giác tựa hồ xa ức vạn dặm, nhưng Võ Đang Thất Hiệp vẫn có thể nhìn rõ.
- Chưởng môn sư huynh! Nơi này... Nơi này là địa phương nào?
Mấy tên sư đệ Linh Hư Tử giờ khắc này cũng không kịp lo tới chuyện bày trận, xoay vòng mà tìm cũng không thấy được Hồ Điệp cốc ở nơi nào, nơi này đâu còn có cảnh tượng nhân gian nữa.
Linh Hư Tử cũng run lên từng trận, chân hơi khuỵu xuống. Cảnh tượng xuất hiện trước mặt quả thật đã vượt qua tầm hiểu biết của lão, chẳng lẽ nơi này thật sự là lòng bàn tay hòa thượng kia sao?
- Nhất...
Đột nhiên trong bầu trời truyền tới một thanh âm, hồi âm lãng đãng trong không gian:
- Linh Hư Tử, Võ Đang Thất Hiệp, hiện tại các ngươi đã ở trong lòng bàn tay bần tăng, nếu trong khoảng thời gian tàn một nén nhang không thể rời khỏi tay bần tăng, vậy chính là các ngươi đã thua. Lúc ấy có lẽ bần tăng sẽ lật bàn tay lại, đánh cho các ngươi trọn đời không được siêu sinh!
- Nhất Giới!
Rốt cục Linh Hư Tử nói ra hoàn chỉnh pháp danh Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi thi triển yêu pháp gì vậy? Chẳng lẽ người cho rằng bằng vào yêu pháp này là có thể vây khốn bần đạo hay sao?
- Cũng không phải, cũng không phải, đây là Chương Trung Phật Quốc của bần tăng, nếu các ngươi không thể thoát khỏi, vậy hãy cứ trầm luân trong này. Cuộc sống ở Phật quốc lần tăng có thể hưởng phúc như Cực Lạc, có thể tiêu trừ tai ương vạn thế, vạn pháp không nhiên, cũng không phải là bạc đãi các ngươi, A Di Đà Phật!
Sau khi nói xong, thanh âm của Hoắc Nguyên Chân tiêu tan trong hư không, cũng không thể tìm được tung tích.
Mà lúc này, ánh sáng trên trời chiếu xuống giống như thiên hà dốc ngược, chiếu rọi cảnh sắc xung quanh hiện ra hết sức rõ ràng.
Từng trận gió thơm thổi tới, trên bầu trời có vô số phi thiên thần nữ vũ lộng tay áo, truy tinh đuổi nhật, vén mây thưởng nguyệt, cười đùa rúc rích giữa chín tầng mây.
Mây khói phiếu đăng lượn lờ, thử hít một hơi cảm thấy tinh thần sảng khoái, mùi thơm ngát mũi.
Giữa mây khói phiêu diêu, một đạo cầu vồng ẩn hiện vắt ngang trời. Giữa cầu vồng bảy sắc, những phi thiên thần nữ kia bay lên trên cầu vồng, hoặc đứng hoặc ngồi, chân đung đưa, khẽ cười khúc khích, tiếng cười kia lọt vào tai, căn bản là không cách nào ngăn cản.
Trong Võ Đang Thất Hiệp, trừ ý thức Linh Hư Tử coi như miễn cưỡng có thể kiên trì, đám người còn lại đều trợn mắt há mồm, ánh mắt đờ đẫn nhìn thịnh cảnh trên trời, đã sớm không biết thân ở phương nào.
Bảy người Linh Hư Tử đang gặp phải nguy cơ chưa từng có trong áo cảnh Chương Trung Phật Quốc của Hoắc Nguyên Chân.
Trừ Linh Hư Tử ra, sáu người còn lại hiện tại ánh mắt đờ đẫn, bước chân chậm rãi di động về phía trước, mục tiêu chính là thành trì hư ảo lơ lửng phía trước.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm quan sát bọn họ, tòa thành trì này là tinh túy của Phật quốc, chỉ cần đi vào thành trì, sanh lão bệnh tử, bị hoan ly hợp, hết thảy tại ương thế tục sẽ ùn ùn ập tới.
Nếu là người tâm trí không kiên định, rất có thể sẽ đại triệt đại ngộ bên trong thành trì, thậm chí vì vậy mà gia nhập Phật môn.
Phật quốc này vốn là ảo cảnh trung cấp, nhưng sau khi đạt tới cao cấp, tính thực dụng tăng lên rất nhiều, Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông đã không chống đỡ được ảo cảnh này mê hoặc.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân chỉ cần tiêu hao pháp lực ảo cảnh trung cấp là đủ, gánh nặng hắn cũng không lớn. Nếu như không có Linh Hư Tử vẫn chưa hề bị mê hoặc, Hoắc Nguyên Chân có đầy đủ lòng tin thu hết thảy sáu người này vào Phật môn.
Nhưng lão mũi trâu Linh Hư Tử đáng ghét này bằng vào thực lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cực kỳ cường hãn, vận chống lại được ảo cảnh mê hoặc, không chịu đi tới thành trì, hơn nữa còn đang không ngừng kêu gọi mấy sư đệ lão.
Hoắc Nguyên Chân biết, mình phải ra tay mới được.
Bên trong áo cảnh không cách nào sử dụng võ công Hệ Thống, cho nên phần lớn võ học Hoắc Nguyên Chân đều không thể thi triển.
Nhưng hắn còn có biện pháp, Tam Phân Âm Dương Khí, Hấp Tinh đại pháp của hắn cũng không bị hạn chế bên trong ảo cảnh.
Linh Hư Tử đang chống cự ảo cảnh đồng thời còn cho gọi mấy sư đệ lão, đột nhiên thấy Thiếu Lâm Nhất Giới xuất hiện trước mắt.