Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Trong nháy mắt, Linh Hư Tử điều động nội lực toàn thân, một cỗ sóng khí màu trắng ẩn hiện, kiếm ảnh đầy trời biến từ phức tạp thành đơn giản, ngàn vạn kiếm hóa thành một kiếm, đâm thẳng vào ngực Hoắc Nguyên Chân. Lão quyết tâm thà hứng chịu một chưởng của đối phương, cũng phải đánh chết hòa thượng này tại chỗ.
Mắt thấy hai người càng ngày càng gần, mắt thấy một chiêu sắp sửa định thắng bại, bên kia Lý Dật Phong đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Linh Hư Tử cẩn thận.
Nghe thấy Lý Dật Phong nhắc nhở, Linh Hư Tử lập tức cảm giác không tốt, thân ảnh hòa thượng trước mắt mơ hồ, đã không phải là thực thể.
Sóng khí băng cùng hỏa từ bên trái Linh Hư Tử vọt tới, Linh Hư Tử nhất thời hú lên quái dị:
- Không tốt, Đại Na Di.
Trong một sát na, Hoắc Nguyên Chân sử dụng Càn Khôn Đại Na Di đến bên trái Linh Hư Tử, thế công song chưởng không thay đổi, đánh mạnh vào đầu vai Linh Hư Tử.
Linh Hư Tử Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cũng không phải là rác rưởi, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc lập tức sử xuất thủ pháp Thái Cực ngự lực, đầu vai lay động, hóa giải đi phần lớn lực đạo song chương Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng lực đạo bực này cũng không phải là Linh Hư Tử có thể tiếp được, song chưởng đánh thật mạnh vào vai Linh Hư Tử, thân thể lão bị đánh bay ra xa.
Miệng phun một ngụm máu tươi, thân hình Linh Hư Tử đập mạnh vào vách tường.
Mặc dù đánh trúng một chưởng, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết Linh Hư Tử còn có năng lực chiến đấu, tuyệt đối không thể bỏ qua. Thừa dịp người bệnh phải lấy mạng người, phải đánh cho đối phương hoàn toàn ngã xuống, tuyệt đối không thể lưu lại hậu hoạn.
Thân thể chợt lóe, Hoắc Nguyên Chân sắp sửa truy kích.
Hắn đã quan sát thấy Lý Dật Phong ở cách nơi này rất xa, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cửa sổ xung quanh đột nhiên bị người đánh vỡ tan thành nhiều mảnh, có mấy bóng người từ bên ngoài xông vào, ai nấy lăm lăm bảo kiếm trong tay, giống như sao băng rợp trời chụp về phía Hoắc Nguyên Chân.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân ngưng trọng, tất cả những người mới tới đều là Tiên Thiên hậu kỳ.
Thân hình thấp thoáng mấy cái, Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Na Di rời đi lưới kiếm những người này bày ra.
Một người trong đó lăng không tiếp lấy thân thể Linh Hư Tử, nhét vào trong miệng Linh Hư Tử một viên đan dược thật nhanh, nói với lão:
- Chưởng môn sư huynh, chúng ta tới chậm.
Bọn họ rơi xuống, Hoắc Nguyên Chân nhìn qua, lại có thêm sáu đạo sĩ vừa tới.
Sáu người này xúm lại ở bên người Linh Hư Tử, cảnh giác nhìn Hoắc Nguyên Chân
Một hai ba... Có tất cả bảy người, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Toàn Chân Thất Tử, đây là toàn bộ gia tài của Võ Đang phái các ngươi. Lên đi, hôm nay các ngươi tới bao nhiêu người, bần tăng cũng đón tiếp.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, một đạo sĩ lên tiếng nói:
- Cái gì Toàn Chân Thất Tư? Chúng ta là Võ Đang Thất Hiệp
- Cũng vậy mà thôi, chỉ là bảy lão mũi trâu.
Đối với bảy người trước mắt, Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý. Linh Hư Tử đã bị thương, không thể phát huy ra toàn bộ sức chiến đấu, cho dù đối phương có bảy người, nhưng mình có thân pháp Đại Na Di, hắn cũng không có uy hiếp gì
Trải qua tu luyện lâu như vậy, thực lực Hoắc Nguyên Chân tăng lên toàn diện, đối phương muốn dựa vào nhân số thủ thắng đã rất khó khăn.
Chỉ có cao thủ thực lực tương đương với hắn cầm chân được hắn, ưu thế về nhân số của đối phương mới có thể lộ ra. Bằng không chỉ cần vào một chiêu Càn Khôn Đại Na Di, là có thể giúp Hoắc Nguyên Chân trở thành vua du kích.
Sáu lão đạo kia cũng không có nóng lòng tấn công, mà là đứng dựa vào nhau, phòng ngừa Hoắc Nguyên Chân đánh lén.
Sáu người hình thành thế ỷ giốc, nhất thời Hoắc Nguyên Chân không tiện hạ thủ, bèn ở bên cạnh đợi một hồi.
Không nghĩ tới chỉ sau mấy phút, Linh Hư Tử lại đứng lên.
Hoắc Nguyên Chân quan sát Linh Hư Tử, sắc mặt lão tái nhợt, cũng chưa phục hồi như cũ, nhưng tinh thần coi như tạm được, tựa hồ còn có thể chiến đấu.
Quả nhiên, Linh Hư Tử nói với sáu lão đạo còn lại:
- Sáu vị sư đệ, mọi người nhất định phải cẩn thận, công lực cảnh giới hòa thượng này cao hơn các ngươi, sử dụng phương thức du đấu đánh từng người chúng ta. Muốn đánh phải một lần dứt khoát giết chết, bày trận!
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt:
- A Di Đà Phật? Đối phó bần tăng còn cần bày trận sao? Các ngươi bày trận gì vậy?
Linh Hư Tử hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Con lừa trọc Thiếu Lâm, bên trong phòng này không gian chật hẹp, dám theo chúng ta đi ra ngoài không?
- Trên trời dưới đất đều có thể đi được.
- Tốt lắm, chúng ta ra bên ngoài.
Sau khi nói xong, Linh Hư Tử cùng sáu vị sư đệ xuyên qua cửa sổ, dẫn đầu xông ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức đi ra ngoài, mà là liếc mắt nhìn Lý Dật Phong, có hơi lo lắng lão thừa dịp mình rời đi hạ thủ với đệ tử Thiếu Lâm.
Không nghĩ tới Lý Dật Phong cũng nhảy ra ngoài theo. Hiển nhiên theo lão thấy, Hoắc Nguyên Chân đánh nhau cùng Võ Đang Thất Hiệp đáng để xem hơn trận chiến dây dưa giữa những người bên trong phòng này.
Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh một vòng, thấy đệ tử Thiếu Lâm đã mơ hồ chiếm cứ thượng phong, lúc này mới bay vọt ra ngoài.
Sau khi ra ngoài phòng, chỉ thấy bọn Linh Hư Tử bay ở phía trước, Lý Dật Phong theo ở phía sau, Hoắc Nguyên Chân lập tức tung người đi theo.
Mấy người đi tới, rất nhanh đã tới khu vực trung tâm Hồ Điệp cốc. Ở đây có một địa phương giống như vườn hoa, bằng phẳng rộng rãi, phạm vi chừng hai ba dặm, là địa phương đệ tử Hồ Điệp cốc nghỉ ngơi giải trí ngày thường.
Đến nơi này bọn Linh Hư Tử ngừng lại, Lý Dật Phong đáp xuống ngọn một gốc đại thụ ngoài xa, dáng vẻ tọa sơn quan hổ đấu.
Hoắc Nguyên Chân đi theo tới nơi này, sau khi đáp xuống, nhìn Linh Hư Tử nói:
- Linh Hư, hiện tại đã đến nước này, các ngươi có bản lĩnh gì cứ mặc tình thi triển ra.
Linh Hư Tử nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, nói:
- Nhất Giới, vốn chúng ta có thể không cần là địch nhân, nhưng ngươi ép người quá đáng, bần đạo cũng không thể không lấy đa số thủ thắng. Hôm nay bần đạo sẽ cho người một cơ hội cuối cùng, nếu người đồng ý bần đạo làm Minh chủ, như vậy ngươi chính là Phó Minh chủ Võ Lâm Minh, sự vụ nội bộ Võ Lâm Minh chúng ta, chúng ta thương lượng giải quyết.
Ý tứ trong lời nói Linh Hư Tử đã rất rõ ràng, chính là hy vọng lôi kéo Hoắc Nguyên Chân cùng nhau đối kháng Ma giáo, tránh cho sau này mình làm con rối.
Lý Dật Phong ở trên ngọn cây hừ lạnh một tiếng, có vẻ lo lắng nhìn Hoắc Nguyên Chân, nếu hòa thượng này đáp ứng đề nghị Linh Hư Tử, chỉ sợ thật sự có chút phiền phức.
Bất quá đề nghị Linh Hư Tử không có hiệu quả đối với Hoắc Nguyên Chân, chỉ là một Phó Minh chủ, Hoắc Nguyên Chân vẫn không xem ra gì. Mục tiêu của hắn là võ lâm Minh chủ, Phó Minh chủ không có một chút trợ giúp nào cho hắn hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống.
- Linh Hư đạo trưởng, nếu như điều kiện của lão đổi ngược lại, để bần tăng làm Minh chủ, lão làm Phó Minh chủ, như vậy bần tăng còn có thể cân nhắc. Bất quá cũng phải chờ tới tiết Trùng Dương mùng Chín tháng Chín mới có thể, bây giờ là không được.
Sắc mặt Linh Hư Tử trở nên lạnh lẽo:
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy hôm nay người nằm lại ở đây đi!
Nói xong Linh Hư Tử hét lớn một tiếng với Võ Đang lục hiệp sau lưng:
- Các sư đệ, bày ra Thiên Cương Bắc Đẩu trận.
Nghe thấy lời của Linh Hư Tử, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cả kinh. Mình thấy đối phương có bảy lão đạo nghĩ tới Toàn Chân Thất Tử, nhưng lại quên mất Thiên Cương Bắc Đẩu trận, không nghĩ tới Võ Đang Thất Hiệp này cũng biết môn công phu này.
Lúc này, Tam sư huynh Võ Đang Thất Hiệp là người đầu tiên đứng vào chỗ, hét lớn một tiếng:
- Bần đạo ở vào Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ nhất phần đầu, Thiên Xu.
Sau đó người thứ bảy Võ Đang Thất Hiệp cũng đứng vào chỗ: - Bần đạo ở vào Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ hai phần đầu, Thiên Tuyền.
Người thứ sáu Võ Đang Thất Hiệp cũng đứng vào chỗ: - Bần đạo ở vào Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ ba phần đầu, Thiên Cơ. Sau đó chính là Linh Hư Tử ra sân, lên tiếng nói:
- Các sư đệ, sư huynh vào chỗ, bần đạo là Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ tư phần đầu, Thiên Quyền.
Theo sát Linh Hư Tử, người thứ hai Võ Đang Thất Hiệp cũng đứng bên cạnh lão:
- Bần đạo ở vào Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ nhất phần cán, Ngọc Hành.
Sau là người thứ sáu đứng ra, ở vào bên cạnh người thứ hai:
- Bần đạo là Thất Tinh Bắc Đẩu vị thứ hai phần cán, Khai Dương
Người cuối cùng là người thứ năm Võ Đang Thất Hiệp, đứng ở chót nhất, quát to:
- Bần đạo là vị thứ ba phần cán, Dao Quang.
Bảy người đứng vào chỗ cũng chỉ mất vài giây, sau đó thân hình chuyển động, thấp thoáng qua lại, khiến cho người ta hoa mắt, lần nữa tạo thành trận thế Thất Tinh Bắc Đẩu.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cảm giác được giữa bảy người này đã có một mối liên lạc kỳ diệu, lực một người cũng là lực bảy người, phối hợp với nhau không có góc chết, không sợ đánh lén. Nếu như không thể hoàn toàn đánh ngã một người trong đó, tuyệt đối không cách nào phá đi Thiên Cương Bắc Đẩu trận này.
Trong Thiên Cương Bắc Đẩu trận, đệ tử tinh Thiên Quyền mờ ám nhất, ở vào vị trí nối tiếp giữa phần cán và đầu, cho nên là do Linh Hư Tử võ công cao nhất đảm nhiệm.
Mà phương vị cán quyết định công kích, chủ yếu là do Ngọc Hành tinh vị cai quản, là do người thứ hai trong Võ Đang Thất Hiệp đảm nhiệm, xem ra võ công người thứ hai này trong Thất Hiệp chỉ kém một mình Linh Hư Tử.
Còn lại năm vị trí Thiện Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Khai Dương, Dao Quang tương đối không phải là quan trọng, nhưng chỉ cần bọn họ tạo thành trận pháp, nội lực bọn họ sẽ dung hội quán thông, hợp làm một thể. Kết hợp nội lực bảy người, chỉ sợ trừ Tiên Thiên viên mãn ra, không người nào có thể thắng được.
Sau khi hợp thành Thiên Cương Bắc Đẩu trận, Linh Hư Tử cười ha hả như điên:
- Không ngờ rằng giặc trọc Nhất Giới trơ mắt nhìn chúng ta bày trận, ngươi thật sự cho là chỉ bằng vào lực lượng một mình người là có thể phá vỡ Thiên Cương Bắc Đẩu trận chúng ta sao?
Lúc này Hoắc Nguyên Chấn hỏi:
- Nếu các ngươi có trận pháp hùng mạnh như thế, tại sao bây giờ mới lấy ra?
Lúc này lòng tin Linh Hư Tử tăng vọt, nhìn Lý Dật Phong trên ngọn cây nơi xa quan chiến một cái, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, vốn trận pháp này chúng ta không phải là dùng đối phó ngươi, chỉ vì lúc bần đạo từ Võ Đang sơn rời đi, hai sư đệ không có đây, cho nên bọn họ mới tới chậm. Trận pháp này chính là dùng để bảo đảm bần đạo nhất định thuận lợi tiếp nhận vị trí võ lâm Minh chủ, nếu có người nào ngăn cản sẽ dùng trận pháp giết chết, không ngờ rằng ngươi là kẻ hy sinh thứ nhất dưới trận pháp này.
Thì ra trận pháp này là Linh Hư Tử chuẩn bị dùng để đối phó Lý Dật Phong, lão chỉ muốn thoát khỏi Lý Dật Phong thao túng phía sau màn. Nhưng thời gian lên đường của Võ Đang lục hiệp không giống nhau, cho nên mới có sai lệch về thời gian.
Nghe thấy lời của Linh Hư Tử, Lý Dật Phong ở phía xa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân xa xa nói:
- Nhất Giới, Thiên Cương Bắc Đẩu trận này uy lực vô cùng, bảy người một thể, công kích vào đầu, phần cán cứu viện, công kích vào cán, phần đầu cứu viện, công kích vào giữa, đầu cán cùng nhau cứu viện. Trừ phi có thể toàn lực thao túng “Bắc Cực tinh vị”, mới có thể đối kháng.
- Những bảy lão đạo này công lực thâm hậu, một người thao túng Bắc Cực tinh cũng không cách nào chiến thắng bọn họ. Lão phu bằng lòng liên thủ cùng ngươi, hoàn toàn phá vỡ Thiên Cương Bắc Đẩu trận này, sau đó lão phu sẽ lập người làm võ lâm Minh chủ.
Lý Dật Phong cũng đã bị Linh Hư Tử chọc giận, nếu con rối này không nghe lời, vậy thì đổi mục tiêu lại. Tối thiểu phải cho lão hiểu, Võ Đang bọn họ cũng không phải là lựa chọn duy nhất của Ma giáo.
Lý Dật Phong một thân một mình, cũng không có cách nào phá vỡ Thiên Cương Bắc Đẩu trận, phải liên thủ cùng Nhất Giới. Nếu như không có Nhất Giới, chỉ sợ lão cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Theo như lão thấy, chắc chắn Nhất Giới sẽ không từ chối đề nghị của mình.
Nhưng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chấn liếc nhìn Lý Dật Phong:
- Nếu Lý thí chủ biết phương pháp phá trận, như vậy Lý thí chủ đứng ra nghênh chiến có được chăng? Nếu muốn bần tăng đứng chung hàng ngũ với loại người như lão, ngàn vạn lần không thể được!
Đối với chuyện Lý Dật Phong gây khó khăn cho mình trong huyệt động, Hoắc Nguyên Chân ghi nhớ rõ ràng, thà hôm nay không phá trận, cũng không kề vai chiến đấu với loại người như lão.
Sắc mặt Lý Dật Phong biến đổi:
- Quả nhiên là con lừa trọc Thiếu Lâm không biết tốt xấu, vậy thì người chết một mình đi.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Sau khi bần tăng phá vỡ Thiên Cương Bắc Đẩu trận này, sẽ đến lượt lão.
- Con lừa trọc chớ nói mạnh miệng, sư huynh đệ bọn ta đều là Tiên Thiên hậu kỳ, bày ra trận pháp, trừ Tiên Thiên viên mãn ra đừng mơ tưởng phá trận, ngươi hãy nhận lấy cái chết.
Linh Hư Tử thấy bày ra trận pháp còn không trấn áp được hòa thượng này, trong lòng giận dữ nói với sáu người còn lại:
- Các huynh đệ, chúng ta lên!
Võ Đang Thất Hiệp nhất tề hô hào, bảy thanh trường kiếm dấy lên một mảnh kiếm quang kinh thiên, bảy người giống như quỷ mị, thân hình vận chuyển, được kiếm quang che chở di chuyển nhanh chóng, tạo ra một mảng mưa kiếm trút xuống đầu Hoắc Nguyên Chân.
Bảy người liên thủ là không thể ngăn trở, Hoắc Nguyên Chân cũng không phải người ngu, vào lúc đối phương sắp tiếp cận đột nhiên thi triển thân pháp Đại Na Di, cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng hắn mới vừa lui về phía sau, ba người ở vị trí cán sao đột nhiên lấy tốc hành áp sát, giống như cánh tay trái người khổng lồ phát ra một quyền thật năng, kiếm khí bắn nhanh về phía Hoắc Nguyên Chân vô cùng hung mãnh.
Mắt thấy kiếm khí đối phương sắp sửa đánh tới, Hoắc Nguyên Chân chợt vận chuyển Tam Phân Âm Dương Khí, song chương đánh ra, va chạm chính diện một lần với kiếm khí đối phương.
Rốt cục cũng phải thử xem sức chiến đấu chân chính của đối phương thế nào, nếu không trong lòng Hoắc Nguyên Chân không nắm chắc.