Phương Trượng

chương 495: xử lý thiếu lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Có lẽ nên trở lại Thiếu Lâm, tìm Vô Danh hoặc là Nhất Đăng tham khảo một chút.

“Có lẽ Lý Thanh Hoa chưa đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, có lẽ nàng tiến vào viên mãn, nhưng ta may mắn thắng, hết thảy đều là không biết. Nếu ngươi không thấy phong thư này, sau này ta sẽ hủy nó đi, nếu như người thấy được, như vậy ngươi chỉ cần đi cứu ta là được rồi, ngàn vạn lần không nên cố gắng đi báo thù cho ta.”

Cuối thư còn có mấy câu.

“Ở Tây Vực người tài rất nhiều, theo ta được biết không riêng Đại sư tỷ, thậm chí sư phụ cũng ở Tây Vực, hẳn là nơi đó cất giấu một đại bí mật, người đi tới đó không nên trêu chọc thị phi.”

Thư đến đây là kết thúc, không còn gì nữa.

Đối với mấy câu nói cuối cùng của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân hết sức tán đồng.

Kể từ khi lấy được tin tức ở chỗ Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy Tây Vực nhất định là có vấn đề, có lẽ mình chính là người ứng kiếp mà Kế Vô Song nói, cho nên sớm muộn gì cũng phải đi Tây Vực.

Nhưng hôm nay có thể thấy được cũng không cần gấp như vậy, bởi vì thực lực của mình còn chưa đủ, có đi cũng không cách nào cứu được Đông Phương Tình. Còn không bằng sớm trở lại Thiếu Lâm khổ luyện nội công, tranh thủ nội lực sớm ngày đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Mình hấp thu nội công Linh Hư Tử, đây là nội lực một Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chỉ bất quá hai ngày qua chẳng qua là chữa thương, còn chưa kịp hấp thu đồng hóa. Nếu như hấp thu xong, nội lực Bắc Minh thần công sẽ có tiến bộ vượt bậc.

Nếu như nội lực Bắc Minh thần công từ Hậu Thiên viên mãn lên cấp Tiên Thiên, như vậy sẽ có trợ giúp lớn lao cho hắn gia tăng thực lực, khi ấy có lẽ hắn có thể sánh với Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn ở lại Hồ Điệp cốc nữa, tu luyện vẫn là Thiếu Lâm tốt hơn, hơn nữa cũng nên sớm trở về hỏi Vô Danh cùng Nhất Đăng, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong là khái niệm thế nào.

Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân cất thư của Đông Phương Tình đi, sau đó rời đi đại điện Minh chủ.

Ra khỏi đại điện Minh chủ, Hoắc Nguyên Chân âm thầm liên lạc với Kim Nhãn Ưng, con chim khổng lồ trung thành này vẫn đang bay quanh quẩn trên trời, đây là hắn chuẩn bị đề phòng vạn nhất.

Nhưng hôm nay hắn đang đi cùng đệ tử Thiếu Lâm, cũng không thể ngồi Kim Nhãn Ưng. Chờ sau khi hắn xử lý chuyện Võ Lâm Minh nơi đây xong xuôi sẽ lập tức trở về Thiếu Lâm, tạm thời chưa dùng tới Kim Nhãn Ưng.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân nhớ lại một chuyện, chính là A Dục Già cùng Tuệ Cương đang trên đường thỉnh kinh.

Hôm nay đã hơn nửa năm trôi qua, cũng không biết hai người đã đi tới địa phương nào, tính toán thời gian, suy đoán cũng đã sắp tiến vào quốc thổ Thịnh Đường.

Thỉnh kinh hoàn tất sẽ có tưởng thưởng thần bí, đây mới là chuyện Hoắc Nguyên Chân mong đợi nhất.

Hắn dứt khoát ra lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay về phía Tây Nam, tìm kiếm A Dục Già cùng Tuệ Cương, xem bọn họ đã đến địa phương nào.

Hiện tại bên trong Hồ Điệp cốc như rắn mất đầu, phương trượng Thiếu Lâm liên tục đánh bại Võ Đang Thất Hiệp cùng Lý Dật Phong, đã trở thành lãnh tụ trên thực tế trước mắt bên trong Hồ Điệp cốc, mọi người đều đang đợi hắn đi ra chủ trì đại cục.

Bất quá bây giờ Hoắc Nguyên Chân không có ý muốn lập tức tiếp nhận võ lâm Minh chủ. Bây giờ còn chưa đến lúc, vị trí này không bay đi đâu được, đợi đến mùng Chín tháng Chín hãy tiếp nhận danh chánh ngôn thuận, cũng không ai nói được gì..

Nhưng Hồ Điệp cốc nhất định phải có một người chủ trì đại cục, nếu Hoắc Nguyên Chân không chủ trì, những người khác cũng không đủ phân lượng.

Hơn nữa giao cho những người khác, Hoắc Nguyên Chân cũng không yên lòng, duy nhất có thể yên tâm cũng chính là hai người Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao.

Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân quyết định để cho Tuệ Đao tạm thời ở lại Hồ Điệp cốc, Tuệ Nguyên tính tình lỗ mãng cũng không thích hợp.

Bất quá công lực Tuệ Đao còn hơi yếu kém một chút, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định quán đỉnh một lần nữa cho Tuệ Đao.

Quán đỉnh chia làm quán đỉnh nội lực cùng quán đỉnh võ công, quán đỉnh nội lực cần rất nhiều thời gian, nhưng quán định võ công thì không cần, trong nháy mắt là có thể hoàn thành.

Mỗi một đệ tử Bát Bộ Chúng đều có một lần cơ hội quán đỉnh võ công, Hoắc Nguyên Chân trải qua cân nhắc, quyết định quán định cho Tuệ Đao Long Tượng Bát Nhã Công.

Bởi vì trong số võ học cao cấp trước mắt của hắn, chỉ có Long Tượng Bát Nhã Công là hoàn chỉnh, như vậy gia tăng thực lực đối với Tuệ Đao mới là lớn nhất.

Quá trình quán đỉnh vô cùng thuận lợi, thậm chí Tuệ Đao không có bao nhiêu cảm giác, Long Tượng Bát Nhã Công đã quán đỉnh thành công.

Được quán đỉnh mười ba tầng Long Tượng, thực lực Tuệ Đao đột nhiên tăng mạnh, Hoắc Nguyên Chấn tin tưởng, thực lực Tuệ Đao hôm nay đã không thua gì cao thủ cấp bậc Lý Dật Phong.

Có Tuệ Đao thay mặt cai quản Hồ Điệp cốc, Hoắc Nguyên Chân lại nói cho mọi người, đại tuyển Minh chủ vẫn sẽ cử hành vào mùng Chín tháng Chín, vẫn là dựa theo quy củ trước kia.

Hôm nay mọi người đều phải nhìn sắc mặt của Thiếu Lâm mà hành sự, tự nhiên không có gì để nói, khó được phương trượng Thiếu Lâm không muốn đoạt lấy vị trí Minh chủ, dĩ nhiên là mọi người hớn hở đáp ứng.

Hoàn thành chuyện này, Kim Nhãn Ưng cũng bay đi Tây Nam, chuyện ở chỗ này đã kết thúc, Hoắc Nguyên Chân dẫn các đệ tử còn lại lặn lội gió tuyết quay về núi Thiếu Thất.

- ----------------------------------

Ở tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, Mạc Thiên Tà sắc mặt âm trầm nghe Lý Dật Phong hồi báo.

Bây giờ Lý Dật Phong đối mặt Mạc Thiên Tà luôn có cảm giác sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, không riêng gì duyên cớ bởi vì bị Mạc Thiên Tà hạ độc.

Bây giờ tựa hồ Mạc Thiên Tà khác với trước kia, vị trí giáo chủ mất rồi đoạt lại có ảnh hưởng đối với tâm cảnh Mạc Thiên Tà, Lý Dật Phong có cảm giác, võ công Mạc Thiên Tà tựa hồ càng tăng tiến hơn trước.

Nếu như nói trước kia Lý Dật Phong cùng Mạc Thiên Tà chiến đấu là bất phân thắng bại, nếu như hiện tại động thủ, chắc chắn lão không phải là đối thủ của Mạc Thiên Tà.

Nhưng Mạc Thiên Tà cũng không có tiến vào Tiên Thiên viên mãn, lão còn thiếu chút gì đó, Lý Dật Phong cũng không thể nói rõ.

Nghe xong lời của Lý Dật Phong, Mạc Thiên Tà nói:

- Chẳng lẽ lão không nói cho Nhất Giới biết, đây là ý của ta sao?

- Thuộc hạ đã nói qua, nhưng Nhất Giới căn bản cũng không quan tâm. Hắn quyết tâm muốn phá hư chuyện của chúng ta.

- Vong ân phụ nghĩa!

Mạc Thiên Tà tức giận vung tay lên:

- Ta chiếu cố tên Nhất Giới này đủ điều, hơn nữa còn đưa cho hắn ba chiếc Thánh Hỏa lệnh, không nghĩ tới tấm lòng tốt của ta đều đổ sông đổ biển, tên này lại dám đối nghịch với Thánh giáo ta. Chẳng lẽ hắn cho rằng lão phu không dám diệt Thiếu Lâm của hắn hay sao?

Lý Dật Phong nói:

- Giáo chủ, có thể Nhất Giới kia cho là tiểu thư ở Thiếu Lâm sẽ có thể bảo đảm hắn không việc gì. Hắn không hề sợ hãi, nếu như chúng ta công kích Thiếu Lâm, nói không chừng hắn sẽ lấy tính mạng tiểu thư ra uy hiếp.

Mạc Thiên Tà khoát tay áo một cái:

- Không đâu, mặc dù Nhất Giới đối nghịch với chúng ta, nhưng hắn đối với Uyển Quân là thật lòng, nếu không cũng sẽ không ngàn dặm ôn ba chạy tới nơi này cứu giúp. Có thể hắn còn lo lắng cho an nguy Uyển Quân hơn cả ta, sẽ không mang nó ra uy hiếp.

- Giáo chủ, mọi việc đều không thể không phòng, có lẽ Nhất Giới là phòng ngừa chu đáo thì sao? Lại nói vạn nhất thật có một ngày chúng ta đánh lên Thiếu Lâm, người này vì ích lợi Thiếu Lâm, khó bảo đảm sẽ không mang tiểu thư ra uy hiếp, đến khi đó, giáo chủ sẽ xử trí như thế nào?

Nghe thấy lời của Lý Dật Phong, trong lòng Mạc Thiên Tà cũng không khỏi có chút dao động.

Đúng vậy, nếu Nhất Giới thật sự mang tính mạng Ninh Uyển Quân ra uy hiếp mình, quả thật mình rơi vào thế ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hạ sát thủ.

- Vậy theo ý lão nên làm thế nào?

Lý Dật Phong suy nghĩ một chút:

- Thực lực Thánh giáo chúng ta hiện tại như mặt trời giữa ban trưa, thuộc hạ vẫn không hiểu giáo chủ còn có băn khoăn gì. Thật ra hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để quét ngang giang hồ, Đông Phương Tình là uy hiếp duy nhất đối với chúng ta cũng đã chết, thiên hạ đã không còn ai ngăn nổi giáo chủ quân lâm thiên hạ. Thậm chí không cần Đông Phương Thiếu Bạch tự mình xuất thủ, chỉ cần thuộc hạ cùng Lưu Vân hai người xuất thủ, đã không ai có thể ngăn cản.

Mạc Thiên Tà có chút do dự, hồi lâu mới nói:

- Ta một mực chậm chạp bất động, chủ yếu là cân nhắc từ hai nguyên nhân, một chính là Tây Bắc Lạc Hoa thần giáo thủy chung là một uy hiếp, Lý Thanh Hoa kia có thể giết Đông Phương Tình, cho dù là Đông Phương Thiếu Bạch xuất thủ cũng chưa chắc đã có mười phần nắm chắc. Thứ hai ta định sau khi tiến vào Tiên Thiên viên mãn sẽ trở lại tiến hành chuyện này, nhưng thủy chung vẫn kém một chút.

- Chẳng lẽ giáo chủ...?

- Không sai, quả thật ta có tăng lên, nhưng còn có vài thứ không bỏ được, cho nên không thể vào viên mãn.

Lý Dật Phong đã là người có thể tin được, Mạc Thiên Tà cũng không có giấu giếm, nói với lão:

- Giữa Tiên Thiên viên mãn với nhau cũng có phân chia mạnh yếu, nhưng phân chia thực lực cụ thể thế nào, người ngoài không cách nào biết được. Ta chinh phục thiên hạ võ lâm, không thể không phòng Lạc Hoa thần giáo, cho nên ta tính toán sau khi tiến vào viên mãn sẽ tiếp tục tính toán.

Lý Dật Phong gật đầu một cái, năm xưa lão hầu hạ Đinh Bất Nhị, tự nhiên biết thực lực Tiên Thiên viên mãn cũng không giống nhau. Chẳng qua là không nghĩ tới Mạc Thiên Tà cũng sẽ có một ngày như vậy, mình trăm năm cũng không thể tiến vào viên mãn, không ngờ rằng lão đã sờ được đến cánh cửa viên mãn.

- Vậy không biết giáo chủ còn có băn khoăn gì?

Mạc Thiên Tà khoát tay áo một cái:

- Chuyện này thật khó, nếu muốn đi vào viên mãn sẽ phải để xuống rất nhiều thứ, ta còn chưa cách nào quyết định, khoan hãy đề cập tới cũng được.

- Vậy giáo chủ tính toán xử lý chuyện Thiếu Lâm như thế nào? Cũng không thể bất kể hành vi của Nhất Giới, chúng ta cũng phải có thái độ mới được. Nếu không người giang hồ sẽ cho là Thánh giáo chúng ta mềm yếu dễ dàng khi hiếp, e rằng sẽ bất lợi đối với hành động ngày sau.

Mạc Thiên Tà gật đầu một cái:

- Thái độ là nhất định phải có, bất quá lão nói cũng đúng, Uyển Quân ở lại nơi đó, chúng ta cũng không thể toàn lực xuất thủ. Cho dù Nhất Giới không mang tính mạng Uyển Quân ra uy hiếp, ta cũng không muốn nhìn thấy đến lúc đó Uyển Quân rơi vào tình thế khó xử.

- Hay là như vậy, lão đi nói cho Ngọc La Sát, bảo bà ta đi Thiếu Lâm tự đón Uyển Quân cùng La Thái Y nhận trở về Thánh giáo tới. Dù sao cũng là nữ nhi Mạc Thiên Tà ta, sống mãi trong chùa miếu hòa thượng cũng không phải chuyện tốt.

- Ngọc La Sát đi ư? Thực lực của bà ấy...

- Chuyện này không liên quan tới thực lực, hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát có kết giao cùng Nhất Giới. Hơn nữa bà ta là nữ nhân, thích hợp để làm việc này, Nhất Giới cũng sẽ không làm khó bà, hẳn nhất định sẽ mã đáo thành công.

Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà chậm rãi đứng lên:

- Nhất Giới không biết tốt xấu, ngăn cản bước chân ta thống nhất giang hồ, vậy ta sẽ cho hắn nếm thử một chút mùi vị hối hận. Chỉ cần Uyển Quân trở về Thiên Sơn, chính là thời điểm Đông Phương Thiếu Bạch rời núi!

Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, trong lòng Lý Dật Phong lập tức trở nên lạnh toát. Đông Phương Thiếu Bạch xuất thủ, chỉ sợ Phật môn tịnh thổ Thiếu Lâm tự này sẽ hóa thành địa ngục trần gian.

- ---------------------------------------------

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi thu chưởng, Vô Danh đối diện cũng đồng thời thu chưởng.

Vô Danh lên tiếng nói:

- Phương trượng, tốc độ tiến bộ của ngươi thật sự là làm cho lão nạp kinh hãi, mặc dù bây giờ người còn chưa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng chênh lệch cũng còn rất nhỏ. Chỉ cần ngươi có thể lại có đột phá, như vậy tài nghệ nội lực của ngươi thậm chí cao hơn so với Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Nghe thấy lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cũng rất hài lòng.

Trở lại Thiếu Lâm ba ngày, hắn đã hoàn toàn hấp thu đồng hóa nội lực Linh Hư Tử, rốt cục Bắc Minh thần công tiếp tục đột phá, thành công đột phá Hậu Thiên viên mãn, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

Hơn nữa còn không phải là trạng thái mới vừa tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, Bắc Minh thần công đã hoàn toàn ổn định cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa bước thêm một bước dài về phía Tiên Thiên trung kỳ.

Cảnh giới của Bắc Minh thần công như vậy đã trợ giúp rất lớn cho Tam Phân Âm Dương Khí của hắn.

Vốn là đường kính luồng khí không tới một thước rưỡi, hôm nay đã khuếch trương lớn đến một thước sáu lăm, không ngừng xoay tròn trong người. Một khi phóng xuất luồng khí này ra ngoài sẽ sinh ra uy lực khó lòng tưởng tượng.

Sau khi đạt tới trình độ này, rốt cục Hoắc Nguyên Chân tìm tới Vô Danh, nhờ lão trợ giúp kiểm tra xem nội lực mình đã đạt tới cảnh giới gì.

Biện pháp cũng rất đơn giản, chính là Vô Danh dùng nội lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong so đấu cùng Hoắc Nguyên Chân. Chỉ cần Hoắc Nguyên Chân có thể đấu ngang hàng với Vô Danh, như vậy chứng minh nội lực của hắn đã đạt đến hậu kỳ đỉnh phong.

Vốn ban đầu Vô Danh còn có vẻ khinh thường chuyện này, bởi vì lão thấy công lực Hoắc Nguyên Chân còn chưa đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, làm sao có thể so đấu cùng nội lực hậu kỳ đỉnh phong.

Nhưng sự thật đã làm cho Vô Danh mở rộng tầm mắt, Hoắc Nguyên Chân thật sự đã có thể giữ được thế quân bình, mặc dù còn kém chút xíu, nhưng chênh lệch cũng đã vô cùng có hạn.

Đây là còn chưa tiến vào trung kỳ, một khi tiến vào trung kỳ, vậy chẳng phải là sẽ vượt qua Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong sao?

Vô Danh biết Hoắc Nguyên Chân có bí mật, nhưng lão cũng không hỏi thăm. Kể từ sau khi đánh cuộc thua Hoắc Nguyên Chân, Vô Danh cũng không có tâm tư khác, một lòng trợ giúp Hoắc Nguyên Chân, trợ giúp Thiếu Lâm là được.

Được Vô Danh khẳng định như vậy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã hiểu rõ, nội lực đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cũng không khó, chỉ cần Đồng Tử Công mình có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, như vậy tuyệt đối là nội lực sẽ đạt tới trình độ hậu kỳ đỉnh phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio