Phương Trượng

chương 496: bí mật tiên thiên viên mãn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Căn cứ tốc độ tu luyện trước mắt, trong vòng ba tháng, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối nắm chắc để cho Đồng Tử Công đột phá đến trung kỳ. Nếu là trong thời gian đó không có bất kỳ trì hoãn nào, có lẽ thời gian sẽ còn ngắn hơn một chút.

Hoắc Nguyên Chân không có vội vã trở về tu luyện, mà là nói với Vô Danh:

- Trưởng lão, Tiên Thiên viên mãn là cảnh giới như thế nào, lão có thể giải thích cho bần tăng được chăng?

Vô Danh cười ha hả một cái:

- Tiên Thiên viên mãn cũng rất đơn giản, đầu tiên phải đánh thông sinh tử huyền quan trong cơ thể, một khi sinh tử huyền quan đả thông, như vậy người cũng sẽ không còn bị bệnh tật khốn nhiễu, thậm chí sẽ không tiếp tục già đi, dựa theo lý thuyết mà nói là có thể một mực sống mãi.

- Có thể sống mãi ư?

Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi vô cùng, sống mãi chẳng phải là trường sinh bất lão hay sao? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có bản lĩnh như vậy hay sao?

Vốn Vô Danh không muốn thảo luận nhiều về vấn đề Tiên Thiên viên mãn, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn một mực hỏi tới, Vô Danh bị hỏi không có cách nào, mới nói với hắn:

- Phương trượng, thật ra thì lão nạp cũng không hiểu biết quá nhiều về cảnh giới Tiên Thiên viên mãn. Dù sao từ khi lão nạp tiến vào viên mãn tới nay, vẫn chưa chân chính tham khảo tâm đắc cùng những cao thủ viên mãn khác, duy nhất chỉ gặp qua Đông Phương Minh chủ, còn gặp trên phương diện đối thủ.

- Vậy trưởng lão hãy nói những gì lão biết cũng được, tin rằng thế nào lão cũng hiểu biết nhiều hơn bần tăng.

Đối với tinh thần ham học hỏi của Hoắc Nguyên Chân, Vô Danh rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Vậy lão nạp sẽ nói đơn giản những gì mình biết, sau khi người ta tiến vào Tiên Thiên viên mãn, ưu thế lớn nhất chính là đả thông sinh tử huyền quan, không bị tật bệnh già yếu khốn nhiều, trên lý thuyết mà nói có thể được trường sinh, như ta đã nói khi nãy.

Hoắc Nguyên Chân có vẻ kỳ quái nói:

- Nói như thế, tiến vào Tiên Thiên viên mãn là có thể một mực sống mãi, như vậy mấy ngàn năm qua, trên giang hồ hẳn phải có bao nhiêu Tiên Thiên viên mãn? Vì sao bần tăng chỉ biết có một Đinh Bất Nhị?

Vô Danh cũng có vẻ nghi ngờ nói:

- Chuyện này nhắc tới cùng kỳ quái, không riêng chỉ có người nghe nói như vậy, ngay cả lão nạp cũng chưa nghe nói qua có được mấy người. Tuổi Đinh Bất Nhị cũng không lớn hơn lão nạp bao nhiêu, trước lão ta, chuyện liên quan tới Tiên Thiên viên mãn toàn là chuyện cũ mấy trăm năm trước, dường như là vô cùng khó xuất hiện cao thủ bậc này.

- Nhưng...

Vô Danh đột nhiên đổi giọng:

- Những năm gần đây, chẳng những lão nạp tiến vào Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa Đông Phương Minh chủ cũng tiến vào viên mãn, chuyện này rất không bình thường.

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm, lão còn không biết Đông Phương Thiếu Bạch cũng tiến vào Tiên Thiên viên mãn, nói ra bảo đảm hù dọa lão phải giật mình.

Vô Danh tiếp tục nói:

- Hơn nữa lão nạp mơ hồ có thể cảm giác được, có lẽ Tiên Thiên viên mãn trên cõi đời này vẫn còn một số người nữa. Nhưng bất kể rốt cục là có bao nhiêu Tiên Thiên viên mãn, lão nạp tin rằng trong số những người này, thực lực lão nạp hẳn phải xếp dưới chót.

- Trưởng lão quá khiêm tốn rồi, lão không biết thực lực những viên mãn khác, làm sao có thể xác định là mình xếp chót như vậy?

- Cũng không phải là khiêm tốn, phương trượng, theo như người biết, lão nạp có những bản lĩnh gì?

- Trưởng lão bản lãnh không nhỏ, có thể quan sát ở nơi xa, có thể lắng nghe thanh âm nơi xa, còn có thể nói chuyện với người ở xa, ba bản lĩnh này cũng làm cho bần tăng vô cùng hâm mộ.

- Không sai, Thiên Nhãn thần thông, Thiên Nhĩ thần thông cùng thiên lý truyền âm chính là pháp môn căn bản của Tiên Thiên viên mãn, mỗi một cao thủ Tiên Thiên viên mãn đều biết, chuyện này không có gì là ly kỳ.

Vô Danh khoát tay áo một cái, tiếp tục nói:

- Hơn nữa mỗi một Tiên Thiên viên mãn nhất định đều biết võ học siêu cấp. Giống như Giáng Long Thập Bát Chưởng của lão nạp, giống như Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Minh chủ, hiện tại cũng đã là võ học siêu cấp.

- Võ học siêu cấp có gì khác biệt với võ học cao cấp?

- Tiên Thiên viên mãn đả thông sinh tử huyền quan, nội lực tràn trề, nếu như nói nội lực Tiên Thiên hậu kỳ là sông hồ, như vậy nội lực Tiên Thiên viên mãn là nước thủy triều ngoài biển cả, không có cách nào so sánh. Hơn nữa uy lực võ học siêu cấp cũng không phải là võ học cao cấp có thể so sánh được, cho nên Tiên Thiên hậu kỳ thế nào cũng không chống lại được Tiên Thiên viên mãn.

- Tuyệt đối không có khả năng chống lại sao?

Hoắc Nguyên Chân vẫn có vẻ chưa hết hy vọng. Sau khi chứng kiến ba người đột phá Tiên Thiên viên mãn, hắn cũng không coi cảnh giới Tiên Thiên viên mãn là chuyện gì quá lớn, vẫn mong có một ngày mình có thể ganh đua cao thấp cùng cao thủ viên mãn. Nhưng chờ mình đột phá đến viên mãn, vậy không biết phải đến năm nào tháng nào.

- Cũng không thể nói tuyệt đối không có. Thông thường mà nói, tổng lượng nội lực Tiên Thiên viên mãn vượt qua gấp ba Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng vượt qua gấp ba. Nếu như nội lực một Tiên Thiên hậu kỳ có thể đạt tới trình độ này, hơn nữa cũng nắm giữ võ học siêu cấp, cũng chưa chắc không thể chống lại cùng viên mãn.

Nghe thấy lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân chìm vào trầm tư, nội lực gấp ba, tốc độ khôi phục gấp ba Tiên Thiên hậu kỳ, đây cũng không phải đơn giản là một cộng một cộng một, mà là tổng thể sức chiến đấu biến đổi về chất.

Hắn đang suy tư khả năng đối kháng cùng viên mãn, Vô Danh tiếp tục nói:

- Cho dù Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong đạt tới yêu cầu nội lực, cũng nắm giữ võ học siêu cấp, nhưng trên thực tế y cũng không bằng viên mãn. Đầu tiên không có những thần thông như Thiên Nhãn Thiên Nhĩ, hơn nữa người phải biết, lão nạp miêu tả chẳng qua là thực lực kém nhất trong viên mãn.

- Vậy mạnh hơn một chút là trình độ thế nào?

- Mạnh hơn một chút, đầu tiên nắm giữ võ học siêu cấp khẳng định không chỉ một môn. Sở dĩ lão nạp nói thực lực của ta xếp chót trong viên mãn, bởi vì theo ta được biết, Đông Phương Minh chủ nắm giữ võ học có thể là hai môn, không riêng Quỳ Hoa Bảo Điển, tuyệt kỹ Thiên Ma Cầm của nàng rất có thể cũng đạt tới trình độ võ học siêu cấp, cho nên nghiêm khắc mà nói, thực lực của nàng vẫn còn ở trên lão nạp.

- Trưởng lão, học một loại võ công đến cực hạn là đủ rồi, biết nhiều môn võ công cũng không có nghĩa là sức chiến đấu sẽ mạnh.

- Cũng không phải!

- Mặc dù trong chiến đấu một chọi một, hai loại võ công chưa chắc đã mạnh hơn một loại võ công, nhưng ít nhất sẽ không kém hơn một loại võ công. Hơn nữa trong khi chiến đấu với những người khác, hiển nhiên hai loại võ công sẽ hữu dụng hơn. Tỷ như tuyệt kỹ Thiên Ma Cầm của Đông Phương Minh chủ, nếu quả thật là võ học siêu cấp, như vậy uy lực của nàng trong khi quần chiến, lão nạp sẽ không có cách nào sánh được.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, là đạo lý này.

Vô Danh nói một hồi, lại trở về vấn đề ban đầu:

- Lão nạp cảm giác bấy giờ đột phá Tiên Thiên viên mãn tựa hồ hơi đơn giản một chút, hình như là giữa thiên địa nổi lên biến hóa nào đó. Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác, không có bằng chứng gì, phương trượng nghe một chút là được, không cần tra cứu.

Mặc dù Vô Danh nói không cần tra cứu, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn nhớ lại Kế Vô Song từng nói, có người đang lợi dụng lực lượng nào đó sửa đổi quỹ đạo tinh đẩu vận hành, Vô Danh nói đột phá trở nên đơn giản hơn, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?

Vô Danh tiếp tục nói:

- Biết hai loại võ học không tính là thực lực chân chính tăng lên, nhưng lão nạp biết có một cảnh giới chính là trên cảnh giới của ta hiện tại. Nếu có thể đạt tới trình độ này, mới coi là hùng mạnh chân chính.

- Trên viên mãn còn có cảnh giới sao, cảnh giới gì vậy?

- Cũng không phải là cảnh giới trên viên mãn, cho dù đạt tới cảnh giới này cũng còn là viên mãn, chẳng qua là thực lực tương đối mạnh hơn mà thôi. Dù sao trăm ngàn năm qua vẫn không nghe nói trên viên mãn còn có cảnh giới khác, cho nên viên mãn hẳn là chấm dứt.

- Vậy rốt cuộc là cảnh giới gì?

Vô Danh nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Nguyên Chân, chậm rãi thốt ra một chữ:

- Ngự!

Sau khi rời khỏi chỗ Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức bắt đầu bế quan tu luyện.

Mặc dù hắn biết chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là làm cho nội lực mình sớm ngày đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, để cho Đồng Tử Công tiến vào Tiên Thiên trung kỳ.

Nhưng trước đó hắn còn vài chuyện cần phải xử lý.

Đầu tiên chính là tin tức Kim Nhãn Ưng truyền về.

Đệ tử tục gia Thiếu Lâm A Dục Già, cùng đi với tên Tuệ Cương đệ tử thân truyền của Hoắc Nguyên Chân đã cách quốc giới Thịnh Đường không xa, ước chừng còn có sáu bảy trăm dặm là có thể đi vào Thịnh Đường.

Sau khi đến Thịnh Đường, qua Lãnh Nam, Hồ Quảng, Giang Nam, ngược lên phía Bắc tiến vào Trung Nguyên, đi tới Thiếu Lâm, suy đoán chừng nửa năm sẽ tới.

Đây coi như là một tin tức tốt, bọn A Dục Già thỉnh kinh thành công, Hoắc Nguyên Chân coi như công đức viên mãn, sẽ lấy được phần thưởng thần bí nhất của Hệ Thống.

Làm một chuyện lớn như vậy sắp đến lúc thu hoạch, dĩ nhiên là tâm trạng Hoắc Nguyên Chấn kích động, hy vọng bước chân của bọn A Dục Già có thể mau hơn một chút.

Trừ chuyện này ra, Thiên Sơn Ma giáo cũng có người đến, là Ngọc La Sát.

Mục đích Ngọc La Sát tới rất đơn giản, nói là phụng mệnh giáo chủ Mạc Thiên Tà, muốn đón Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y trở về Thiên Sơn.

Hoắc Nguyên Chân vẫn rất có hảo cảm đối với Ngọc La Sát, thiếu phụ xinh đẹp này là hắn cứu, đối với hắn cũng rất cung kính, mặc dù Hoắc Nguyên Chân hiểu ý Mạc Thiên Tà, nhưng hắn không muốn làm khó Ngọc La Sát.

Hơn nữa bất kể thế nào, bọn Ninh Uyển Quân cũng phải trở về Thiên Sơn. Lúc mới bắt đầu là bởi vì bọn Lý Dật Phong chiếm đoạt Thiên Sơn, Ninh Uyển Quân không có nhà để về mới ở lại Thiếu Lâm, hôm nay Mạc Thiên Tà đã trở lại, các nàng cũng không có lý do gì tiếp tục lưu lại.

Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân biết, nếu thật sự có ngày xảy ra xung đột, không nên để diễn ra trước mặt Ninh Uyển Quân là hơn.

Vấn đề duy nhất chính là các nàng rời đi không có ai chiếu cố Mộ Dung Thu Vũ, đây cũng là chuyện mà bọn Ninh Uyển Quân không yên tâm.

Bất quá An Như Sương đột nhiên đến Thiếu Lâm, hoàn toàn giải quyết vấn đề này.

Mộ Dung Thu Vũ mất trí nhớ có chọn lọc, hoàn toàn quên lãng Hoắc Nguyên Chân nhưng lại không quên những người khác. Sau khi thấy An Như Sương đến hân hoan mừng rỡ, muốn đi theo sự phụ mình trở về Thiên Nhai Hải Các.

Đối với chuyện này Hoắc Nguyên Chân không có phản đối, trước đây giữ lại Mộ Dung Thu Vũ ở Thiếu Lâm cũng là vì tạm thời không có cách nào, hiện tại để cho nàng trở lại sư môn của nàng, trở lại địa phương nàng quen thuộc vẫn hơn.

Hơn nữa mặc dù nội lực Mộ Dung Thu Vũ biến mất, nhưng Khí Hải không bị phá, trở về từ từ tu luyện một hai năm còn có thể khôi phục võ công ngày xưa, đây cũng là một lựa chọn tốt.

Lúc Mộ Dung Thu Vũ đi, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Hòa thượng, người nói ngươi là người rất quan trọng đối với ta, như vậy hôm nay ta sắp đi, ngươi không muốn nói với ta chút gì sao?

Nhìn vào mắt Mộ Dung Thu Vũ, biết rõ tính nàng, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Chúc Mộ Dung cô nương lên đường thuận buồm xuôi gió, chớ đem bồ đề trên chuỗi hạt, hóa thành từng hạt hạt tương tư.

Mộ Dung Thu Vũ nghe đến đó ngẩn người một chút, vốn là nàng tính toán chọc ghẹo Hoắc Nguyên Chân một cái, nhưng không nghĩ tới hòa thượng này nói ra hai câu như vậy, làm cho trong lòng nàng cảm thấy có hơi khó chịu.

Mộ Dung Thu Vũ đã theo An Như Sương rời đi, bọn Ninh Quân cũng không còn lý do gì ở lại.

Chỉ hận Ngọc La Sát tới quá nhanh, các nàng không có chuẩn bị tâm tư gì.

Lúc Ninh Uyển Quân sắp sửa rời đi, Hoắc Nguyên Chân nói với nàng:

- Uyển Quân, ta cầu xin nàng một chuyện.

- Bất kể là lúc nào, ta hy vọng nàng có thể ủng hộ phụ thân mình, lấy ích lợi phụ thân mình làm trọng. Lão cũng chỉ có một đứa con là nàng, nàng không nên cãi lời lão.

Ninh Uyển Quân ngẫn người một chút:

- Đây là tự nhiên, vì sao ta lại không vâng lời phụ thân chứ?

- Vậy thì tốt, hãy nhớ lời nàng hôm nay. Lúc này không còn sớm nữa, các nàng cũng lên đường đi thôi.

Hoắc Nguyên Chân cũng không giải thích những lời này của mình, mà là mỉm cười thúc giục bọn Ninh Uyển Quân rời đi.

Hai nữ tử đều có vẻ thương cảm, sau khi nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái mới chui vào xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, cùng Ngọc La Sát rời đi núi Thiếu Thất.

Ba người đã đi rồi, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài. Con đường hoàn tục này không phải là dễ đi như vậy, không biết còn sẽ sinh ra biến cố gì.

Hiện tại tiễn đưa ba nữ tử đi rồi, so ra Hoắc Nguyên Chân cũng trở nên thanh tịnh hơn được một chút.

Hiện tại cuối cùng hắn đã có thể yên tâm làm một ít chuyện, tỷ như bế quan tu luyện, hơn nữa không cần phiền lòng vì một ít chuyện vụn vặt.

Bây giờ đã là Mười Hai tháng Giêng, mấy ngày nữa chính là quay thưởng tiết Nguyên Tiêu, Hoắc Nguyên Chân có điều mong đợi lần quay thưởng này, nhưng cũng không phải là quá mức mong đợi.

Bởi vì hắn biết mong đợi càng lớn, thường thường thất vọng lại càng lớn, đã trải qua quá trình quay thưởng lâu như vậy, hắn cũng đã quen, có thể xem như tâm bình thường.

Nhất là vào lúc quay thưởng năm mới, dùng một lần cơ hội tự do lựa chọn đồi lấy tính mạng Mộ Dung Thu Vũ, càng làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trên thế giới này có rất nhiều chuyện còn trân quý hơn phần thưởng.

Sau khi các nàng đi rồi, Hoắc Nguyên Chân sử dụng lệnh bài xây dựng Giới Luật viện, nhưng tạm thời còn chưa bổ nhiệm thủ tọa Giới Luật viện. Bất quá có thể cho phép một ít đệ tử vào trong Giới Luật viên tập võ, dù sao cũng là tu luyện gia tốc gấp ba, không thể lãng phí.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio