Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
- Bần tăng là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới.
- Phương trượng! Ngài là người có thể câu thông cùng Phật tổ trong truyền thuyết đó sao?
Lý Vân Thiên kinh ngạc nhìn Hoắc Nguyên Chân, lộ vẻ không tin.
- Truyền thuyết chính là truyền thuyết, chưa từng tận mắt nhìn thấy, chưa thể tin được. Trong mắt của đa số người, Phật tổ là một truyền thuyết, hẳn là trong mắt của ngươi, bần tăng cũng là một truyền thuyết mà thôi.
Lý Vân Thiên gật đầu một cái, hiển nhiên cũng là không tin hòa thượng trước mắt thật sự có thể câu thông cùng Phật tổ.
Bất quá nếu như truyền thuyết thần kỳ như vậy, hẳn là hòa thượng này có mấy phần hơn người. Mặc dù Lý Vân Thiên cuồng vọng nhưng cũng biết tôn trọng người có bản lĩnh, lúc đầu thấy Hoắc Nguyên Chân tuổi còn nhỏ mới không coi ra gì, bây giờ lại không dám nữa.
Y cúi đầu nhìn y phục rách nát trên người mình, suy nghĩ một chút sau đó mới nói:
- Đại sư, y phục của ta đã rách, như vậy quả thật hết sức bất nhã, không biết có thể tới quý tự thay đổi y phục hay chăng?
Hoắc Nguyên Chân vốn là tính toán tìm một cơ hội để cho y đi Thiếu Lâm tự, lúc này nghe y nói như thể dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Thiếu Lâm ta từ trước đến giờ vẫn mở rộng ra cửa phương tiện, thí chủ có khó khăn thực tế, tự nhiên chúng ta phải ra tay giúp đỡ. Bất quá bản tự chính là Phật tự, cho dù có y phục cũng là tăng bào, chỉ sợ không hợp với cảnh giới “áo xanh leo núi cao” của thí chủ.
Bị Hoắc Nguyên Chấn nói kháy một câu, Lý Vân Thiên cũng có hơi đỏ mặt, mở miệng nói:
- Đại sư nói đùa, khi đó chẳng qua là tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ, cũng đừng cho là thật.
Lúc này Hoàng Tiểu Phù mới hiểu được, chắc chắn là Lý Đại ca của mình trèo lên núi, giữa đường không trèo nổi nữa, cho nên mới rơi vào tình cảnh muốn lên không được, muốn xuống không xong như vậy.
Trước mắt có Hoắc Nguyên Chân ở bên người, hơn nữa bộ dáng Lý Vân Thiên lúc này cũng chẳng khác nào khiếu hóa tử, tự nhiên cũng không cách nào tình chàng ý thiếp cùng Hoàng Tiểu Phù nữa, ba người quay trở về Thiếu Lâm tự.
Sau khi trở về, Hoắc Nguyên Chân lấy một bộ trang phục đệ tử tục gia màu đen cho Lý Vân Thiên.
Y phục này không cũ kỹ khó coi giống như tăng bào, mặc vào trông còn cứng cáp hơn cả áo xanh lỗi lạc của Lý Vân Thiên mấy phần.
Sau khi thay y phục xong, Hoắc Nguyên Chân cười nói với Lý Vân Thiên:
- Lý thí chủ mặc y phục đệ tử Thiếu Lâm chúng ta thật sự là có mấy phần khí độ, bần tăng nghe nói Thiên Đạo Minh cũng thống nhất đồng phục, hẳn là ở Thiên Đạo Minh, Lý thí chủ mặc cũng rất bình thường...
Lý Vân Thiên bĩu môi:
- Vậy cũng không phải, địa vị ta trong Thiên Đạo Minh rất cao, cha ta... Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa.
Y không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không có hỏi nhiều, hắn đã lấy được câu trả lời mình muốn.
Chỉ sợ Lý Vân Thiên ở Thiên Đạo Minh cũng chỉ là tôm tép, nếu là nhân vật quan trọng, vậy thì tốt rồi.
Lý Vân Thiên cho Hoắc Nguyên Chân tiền, hắn cũng không lấy, sau đó Lý Vân Thiên chuẩn bị cùng Hoàng Tiểu Phù rời đi.
Hoắc Nguyên Chân có ý đưa tiễn, lúc đi tới trong viện Thiếu Lâm tự, thấy rất nhiều dân chúng tràn vào Thiếu Lâm, Lý Vân Thiên ngạc nhiên nói:
- Ủa, mặc dù Thiếu Lâm chỉ có một tòa Phật tháp, nhưng hương khói cũng không tệ lắm...
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đây là tự nhiên, hôm nay mồng Bảy tháng Bảy, Thiếu Lâm ta còn có thần tích giáng xuống, những thí chủ này đều là tới chiêm ngưỡng thần tích.
Thật ra thì trước khi chuyện xảy ra Hoắc Nguyên Chân cũng không biết có thể quay trúng lệnh bài xây dựng lầu chuông, thậm chí hắn cũng không biết có chuyện mồng Bảy tháng Bảy được thưởng thêm một lần quay. Bất quá những người này đúng là tín ngưỡng Thiếu Lâm tương đối thành kính, nhưng so với những ngày trước đó đã ít hơn rất nhiều.
- Hôm nay có thần tích sao?
Lý Vân Thiên cùng Hoàng Tiểu Phù đều nhìn Hoắc Nguyên Chân không dám tin tưởng.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không trả lời, mà là đi thẳng tới trước cửa chùa, nơi đó là nơi hắn đã chọn trước để xây dựng lầu chuông.
Lý Vân Thiên cùng Hoàng Tiểu Phù liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương ý muốn ở lại xem một chuyến.
Dân chúng đi tới Thiếu Lâm, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân ai nấy đều rối rít thi lễ.
Hoắc Nguyên Chân cũng hoàn lễ, đi tới trước cửa chùa, trước mắt có một mảnh đất trống, là địa phương mà hắn đã sớm vạch kế hoạch xây dựng lầu chuông.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã quyết định biểu diễn một thần tích ở trước mắt mọi người. Dù sao lệnh bài xây dựng chỉ cần một ý niệm sẽ biến mất, cũng không cần cầm trên tay, cũng không ai có thể nhìn ra cái gì.
Bất quá trước khi xây dựng cũng phải tuyên bố một chút.
Hắn triệu tập tất cả người trong Thiếu Lâm cùng tới, đứng trước cửa chùa.
Thấy cảnh tượng này, dân chúng cũng ý thức được có thể sắp xảy ra chuyện gì, rối rít xúm lại, Lý Vân Thiên cùng Hoàng Tiểu Phù cũng đứng lẫn trong đám người.
Hoắc Nguyên Chân nói với đám người chung quanh:
- Chư vị thí chủ, đêm qua bần tăng được Phật tổ báo mộng, nói là hôm nay giờ Thìn sẽ giáng xuống thần tích lầu chuông lần nữa ở Thiếu Lâm ta. Mắt thấy thời gian sắp đến, cho nên bần tăng dẫn đệ tử Thiếu Lâm tới đây nghênh đón thần tích Phật tổ, chư vị thí chủ cũng có thể ở một bên quan sát.
Đám người liền sôi trào trong nháy mắt, rất nhiều người hưng phấn không tự chủ được, bao gồm cả đám đệ tử Thiếu Lâm phía sau Hoắc Nguyên Chân. Bởi vì trừ Quan Sơn Nguyệt đã từng xem qua sơn môn giáng xuống ra, đám người còn lại chưa từng thấy qua thần tích Phật tổ giáng xuống.
Lúc này Lý Vân Thiên cũng có chút dao động đối với phán đoán của mình, bởi vì biểu hiện hòa thượng này quá trấn định, chẳng lẽ Vạn Phật tháp này thật sự giống như trong truyền thuyết, là Phật tổ tặng cho Thiếu Lâm hay sao?
Hơn nữa lúc này hòa thượng đã nói ra lời, nếu như không có thần tích giáng xuống, như vậy nhất định là một đòn đả kích chí mạng với uy tín Thiếu Lâm. Chỉ cần đầu óc phương trượng này không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không dám mang chuyện này ra đùa giỡn.
Tính theo thời gian, giờ Thìn là từ bây giờ đến chín giờ buổi sáng, mà bây giờ đã hơn bảy giờ rưỡi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Sau khi dẫn dắt người Thiếu Lâm ngồi xuống tại chỗ, Hoắc Nguyên Chân lại ra lệnh cho dân chúng lui lại, chừa ra khoảng trống để xây dựng lầu chuông.
Thấy hết thảy đã đâu vào đấy, trong lòng Hoắc Nguyên Chân tâm niệm sử dụng lệnh bài xây dựng.
Lệnh bài xây dựng đang trong ngực ở Hoắc Nguyên Chân lập tức biến mất, dựa theo địa điểm mà hắn tưởng tượng, hiện ra đường nét khái quát của một lầu chuông.
Thấy cảnh tượng thần kỳ đột nhiên xuất hiện này, mọi người đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đồng loạt quỳ xuống tập thể. Ai nấy lệ nóng đoành tròng, thành kính miệng đọc Phật hiệu, không ngừng dập đầu ngay tại chỗ.
Lý Vân Thiên cùng Hoàng Tiểu Phù ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lầu chuông dần dần ngưng thật, từ từ trở thành thật thể.
Hai mắt Hoắc Nguyên Chân nhắm nghiền, ở tại chỗ chắp hai tay chữ thập. Ánh mắt đám người còn lại không hề chớp, nhìn chằm chằm thần tích chưa từng thấy qua này
Quá trình này kéo dài chừng mười phút, rốt cục lầu chuông xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngôi lầu chuông này cao mấy chục trượng, có thang lượn theo vòng quanh lầu chuông dần lên trên định, xoay hết vòng này tới vòng khác lên trên.
Lầu chuông được xây bằng gạch một màu đỏ như son, trên lợp ngói lưu ly, góc mái cong vút, bốn góc treo phong linh. Mặc dù chỉ là một lầu chuông, nhưng lại cho người ta cảm giác nguy nga hùng tráng, khí thế phi phàm.
Đang lúc mọi người trầm trồ quan sát chăm chú, Hoắc Nguyên Chân đi lên lầu chuông.
Dọc theo bậc thang xoay vòng trôn ốc lên đỉnh, phía trên cao nhất có treo một chiếc chuông đồng to lớn.
Đường kính miệng chuông đồng rộng chừng một thước rưởi, cao hơn ba thước, trên điêu khắc những vật cát tường như hoa điếu ngư trùng, tiến hạc, thần lộc...
Hoắc Nguyên Chân đi tới phía dưới chuông đồng, nhẹ nhàng vỗ một cái, chuông đồng vang lên thanh âm ong ong hùng hậu.
Hắn kiểm tra thời gian Hệ Thống, sắp sửa tám giờ đúng.
Bên cạnh có hai sợi xích sắt, trên treo chày gỗ nện chuông to lớn, Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này, tính toán thời gian, chờ thời gian vừa điểm tám giờ, hắn lập tức ra sức đẩy mạnh chày gỗ.
Ông...
Thanh âm to lớn vàng tận mây xanh, chấn động núi rừng, nơi xa trong rừng chim bay lên không. Trong núi Thiếu Thất, ngoại trừ sét đánh ra chưa từng xuất hiện qua thanh âm lớn như vậy.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục đẩy chày gỗ.
Tiếng chuông trầm hùng vang lên liên tục vọng khắp sơn cốc. Mọi người gần đó sáng sớm đã dậy canh tác lao động cũng không khỏi nhìn về phương hướng tiếng chuông vang lên.
- Đó là phương hướng Thiếu Lâm tự!
- Nghe tiếng chuông này, đây là tiếng chuông Thiếu Lâm!
- Mấy ngày trước lúc ta lên đó còn chưa có, vì sao lại xây dựng lầu chuông nhanh như vậy?
- Cái gì mà xây dựng, Thiếu Lâm tự là thánh địa được Phật tổ phù hộ, hết thảy đều là thần tích giáng xuống, không thấy sơn môn to lớn kia sao?
- Đi xem thử, chúng ta lên Thiếu Lâm xem một chút...
Thậm chí tiếng chuông truyền tới tận Pháp Vương tự cách đó mười mấy dặm, người ở đó nghi ngờ nhìn về bên này, đáng tiếc không thể nhìn thấy được gì.
Trong lòng mọi người bên dưới lầu chuông vô cùng thanh tĩnh, đây thật là thần chung mộ cổ, rung động lòng người, ngay cả Lý Vân Thiên cũng không nhịn được có ý muốn phục lạy xuống. Ánh mắt y nhìn về phía Hoàng Tiểu Phù bên cạnh, trong lòng sớm đã không còn chút dục niệm nào.
Sau khi tám tiếng chuông vang lên liên tục, Hoắc Nguyên Chân đi xuống lầu chuông.
Mặc dù chỉ là tiếng chuông đơn điệu, nhưng vẫn làm cho người nghe cảm thấy chưa thỏa mãn, hận tiếng chuông này không thể tiếp tục vang lên kéo dài như vậy, để cho mình nghe mãi...
Lúc mọi người Thiếu Lâm trở lại, Nhất Không chợt lên tiếng hỏi:
- Phương trượng, tại sao gõ tám tiếng chuông, vì sao không gõ chín tiếng, chín mới là con số cát tường.
Hoắc Nguyên Chân vốn muốn nói bởi vì là tám giờ, nhưng đột nhiên nhớ lại thế giới này căn bản không có khái niệm mấy giờ, lời lên đến miệng bèn sửa lại:
- Tám chính là phát (thật ra là Bát, phát âm gần với Phát), chúc cho Thiếu Lâm chúng ta mau phát đạt.
- Phương trượng anh minh, nhưng chúng ta là nhà Phật, phát đạt không phát đạt có liên quan gì cùng chúng ta?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Không một cái:
- Trên người huynh mặc y phục mới, ở phòng xá, ăn thức ăn, phải chăng là tốt hơn nhiều so với trước kia, những thứ này không cần tiền mua hay sao? Ta thấy lần nào huynh cũng ăn nhiều hơn người khác.
Nhất Không ngượng ngùng không nói, quả thật mức sống Thiếu Lâm bây giờ lên cao thẳng tắp, ngoại trừ không thể ăn thịt, còn lại thứ gì cũng đã ăn rồi, thậm chí buổi tối có lúc cũng có thể tìm một ít nấm đầu khỉ nấu canh, trong khoảng thời gian này mình béo ra không ít.
Tuy rằng lý thuyết ngoài miệng như vậy, nhưng dính tới cuộc sống thực tế, Nhất Không quyết định vẫn nên nghe theo lời phương trượng là đáng tin hơn.
Sau khi gõ chuông xong, nhiệm vụ Hoắc Nguyên Chân cũng căn bản kết thúc, hắn đi tới trước mặt Lý Vân Thiên cùng Hoàng Tiểu Phù, lên tiếng nói:
- Hai vị thí chủ, gặp nhau tức là hữu duyên, bần tăng còn có việc, không thể tiễn xa.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi trở về.
Lý Vân Thiên sững sờ nhìn theo một chút, đột nhiên sải bước đuổi theo, nói sau lưng Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Đại sư, thì ra là ngài thật sự có thể câu thông cùng Phật tổ. Ngài quả thật là thần kỳ, chẳng lẽ ngài là thần tiên?
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu:
- Trong lòng bần tăng chỉ có Phật, không biết thần tiên là gì.
- Là ta mạo muội, phương trượng, ta cảm thấy chỗ này không tệ, ta muốn... Muốn ở chỗ này một thời gian.
Sự tình trải qua từ đầu chí cuối không thể nào giải thích, làm cho Lý Vân Thiên sinh ra lòng hiếu kỳ và hảo cảm mãnh liệt với vị phương trượng không chênh lệch mấy với tuổi của mình, với cả Thiếu Lâm, thậm chí là sùng bái, muốn ở lại Thiếu Lâm thêm vài ngày.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại lắc đầu một cái:
- Thí chủ, ngươi không thích hợp sống ở Thiếu Lâm.
- Tại sao?
Lý Vân Thiên có hơi không hiểu được.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Hoàng Tiểu Phù đi theo sau Lý Vân Thiên xa xa một cái:
- Trong lòng của người trồng chính là tình hoa, không thể nào kết ra thiền quả, nên trở về làm chuyện người phải làm đi. Ta thấy người có lòng hướng Phật, bất quá xuất thế nhập thế đều là tu hành, chỉ cần trong lòng có Phật, ở nơi nào cũng chẳng khác gì nhau.
Vốn là Lý Vân Thiên muốn phản bác nói mình cũng không có lòng hướng Phật, chẳng qua chỉ là tò mò. Những lời vừa lên đến khóe miệng đột nhiên lại không nói ra được, bởi vì y cảm thấy không thể nói lời như vậy, nói xong sau này mình sẽ hối hận.
Chẳng lẽ đúng theo như lời phương trượng nói, mình có lòng hướng Phật thật hay sao? Lý Vân Thiên không dám xác định.
Thấy Lý Vân Thiên sửng sốt, Hoắc Nguyên Chân thầm cười một tiếng, nhưng vẫn lớn tiếng nói:
- Đi đi, hãy đi tìm thứ thuộc về ngươi, nếu như có lòng, thường xuyên trở lại thăm lão nạp là đủ.
Lý Vân Thiên có vẻ ngơ ngác theo Hoàng Tiểu Phù rời đi, lúc tới đại môn tự viện đột nhiên quay đầu lại la lớn:
- Phương trượng Đại sư, sau này nhất định ta sẽ thường trở về.
- A Di Đà Phật!
Hoắc Nguyên Chân từ xa tuyên một tiếng Phật hiệu.
Lý Vân Thiên còn muốn hành lễ với Hoắc Nguyên Chân, nhưng Hoàng Tiểu Phù bên cạnh lại cảm thấy có chút không ổn, không hiểu vì sao Lý Đại ca của mình lại kính trong một hòa thượng còn hơn cả mình.
Bản năng nữ nhân khiến cho nàng kéo Lý Vân Thiên chạy như bay ra khỏi Thiếu Lâm tự.
Thấy Lý Vân Thiên không tình nguyện rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rất hết sức mãn ý. Thật ra cả quá trình hôm nay, quá nửa là làm cho Lý Vân Thiên thấy, thiện niệm mà mình gieo trong lòng y sớm muộn gì cũng sẽ nảy mầm.
Tình hoa chưa chắc đã không thể kết ra thiền quả.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không tính toán sẽ có một ngày thật sự thu Lý Vân Thiên làm tăng, phá hư nhân duyên mỹ mãn cũng không phải là chuyện mà Hoắc Nguyên Chân mong muốn, hắn chỉ muốn tìm hiểu hết thảy sự tình liên quan tới Thiên Đạo Minh.