Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Chân núi vẫn còn lục tục có người lên núi, đều là người nghe được tiếng chuông Thiếu Lâm chạy tới.
Quan Sơn Nguyệt đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, thấp giọng nói:
- Phương trượng, thứ đó cũng đã làm xong, ở dưới chân núi, tối hôm nay chúng ta có thể đi được rồi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Rất tốt, chính là hôm nay đi.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói:
- Bất quá vật này thật nặng, người không mang theo được, cần phải dùng xe kéo.
- Không thành vấn đề, vừa khéo gần đây ta được một con ngựa trắng, cho nó một cỗ xe, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.
Bạch mã đang ăn cỏ ở hậu sơn vốn tương thông tâm linh với Hoắc Nguyên Chân, lúc này không khỏi toàn thân run lên lẩy bẩy, dường như nó linh cảm được sắp có chuyện gì bất lợi xảy ra trên người mình.
- -----------------
Công tác tuyên truyền ở Pháp Vương tự kéo dài rất lâu.
Tất cả hòa thượng lớn nhỏ mấy chục người bên trong tự viện ngày ngày bôn ba đi khắp các thành trấn, làm pháp sự miễn phí cho người, sau đó tuyên truyền chuyện Pháp Vương tự xuất hiện thần tích, vào mồng Tám tháng Bảy cử hành miếu hội, thần tích khai quang.
Trong khoảng thời gian này, quả thật có rất nhiều người tới Pháp Vương tự dâng hương. Những khu vực phía sau Pháp Vương tự lại bị cấm tiến vào, nghe nói nơi đó sẽ có thần tích Đại Hùng Bảo Điện từ trên trời giáng
Hết thảy chuyện này đều là dựa theo kế hoạch của Pháp Vương tự tiến hành, tựa hồ hết thảy đều rất tốt đẹp.
Chuyện khiếm khuyết duy nhất chính là hôm qua Thiếu Lâm tự bất ngờ có thần tích giáng xuống, là một tòa lầu chuông, hơn nữa còn giáng xuống trước mắt mấy trăm người đang nhìn chăm chú.
Mặc dù thần tích Pháp Vương tự là một tòa Đại Hùng Bảo Điện, nhưng dù sao không phải là ở giáng xuống vào thời điểm để cho người ta có thể thấy được. Vì vậy cho nên khó lòng tránh khỏi những lời đồn đại nổi lên bốn phía. Rất nhiều người nói thần tích Pháp Vương tự là giả, xem Thiếu Lâm tự người ta thẩn tích giáng xuống tại chỗ, đó là không giả được.
Chuyện bắt đầu trở nên bất lợi cho phương hướng phát triển của Pháp Vương tự.
Bất đắc dĩ, Pháp Vương tự lại đưa ra các loại hạng mục mới như bố thí cháo.
Phàm là người tới tham gia miếu hội Pháp Vương tự, cũng có thể nhận lấy cháo cùng bánh bao miễn phí, người tới có phần.
Thời đó vẫn có rất nhiều nhà nghèo khổ, nghe nói đi dâng hương chẳng những có thể thấy thần tích, còn có thể nhận lấy cơm cháo miễn phí, lập tức điều động rất nhiều người nhiệt tình.
Bất kể thần tích là thật hay giả, chỉ cần có thức ăn là được.
Cộng thêm Pháp Vương tự bắt đầu tuyên truyền trong thời gian dài, toàn bộ lối vào Nam Sơn núi Thiếu Thất cũng đã bị chiếm trước. Mồng Bảy tháng Bảy vừa qua đi, trời còn chưa sáng, cũng đã người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Tăng chúng trong Pháp Vương tự còn tuyên bố một tin tức tốt ra ngoài, chính là Pháp Vương sư huynh của phương trượng Lợi Không Pháp Vương tự, Lợi Trí thiền sư trụ trì Đại Tướng Quốc Tự đến từ kinh thành, sẽ đích thân tham gia đại lễ khai quang thân tích Pháp Vương tự.
Đại Tướng Quốc Tự coi như là đệ nhất Phật tự Thịnh Đường, bởi vì đó là tự viện hoàng gia, ngày thường pháp sự hoàng gia đều do Đại Tướng Quốc Tự làm.
Có lẽ trên phương diện võ công cùng với địa vị giang hồ, Đại Tướng Quốc Tự cũng không phải là đệ nhất, nhưng về phương diện danh tiếng, Đại Tướng Quốc Tự là tự viện của hoàng gia, quả thật chính là đệ nhất.
Thông thường mà nói, chùa miếu đều có trụ trì, mà chưa chắc có phương trượng. Phương trượng không phải là người Phật học cực kỳ thâm hậu, đức cao vọng trọng sẽ không thể đảm nhiệm, còn nhỏ tuổi như Hoắc Nguyên Chân đã đảm nhiệm phương trượng như vậy có thể nói là có một không hai.
Nhưng đừng nói phương trượng miếu nhỏ như Hoắc Nguyên Chân vậy, cho dù là phương trượng Lợi Không Pháp Vương cũng không cách nào so sánh được cùng thân phận trụ trì của Lợi Trí.
Trụ trì Đại Tướng Quốc Tự là nhân vật số hai trong chùa miếu, thấy Hoàng đế cũng không cần hành đại lễ, đây là thân phận tôn quý bực nào. Không ngờ rằng đích thân tới Hà Nam tham gia đại lễ khai quang thần tích Pháp Vương tự, xem ra chuyện thần tích này không phải là giả.
Tăng chúng Pháp Vương tự dùng tốc độ nhanh nhất phát tán tin này ra ngoài, rất nhanh, tất cả những người tới tham gia đại lễ khai quang đều nghe được tin tức này.
Vì chính mắt xem cao tăng một chuyến, mọi người đều muốn chen lên phía trước, vốn là địa phương rất náo nhiệt bây giờ càng là tấp nập nhộn nhịp, đám tiểu thương buôn bán mừng rỡ tới nỗi cười không khép miệng lại được.
Không riêng trụ trì Đại Tướng Quốc Tự tới, ngay cả Tri phủ Đại nhân Trịnh Châu phủ cũng sẽ tới tham gia, bởi vì Tri phủ Đại nhân cùng với tín đồ nhà Phật, trước kia thường dâng hương lễ Phật ở Pháp Vương tự.
Tri phủ Đại nhân còn bắn tiếng, nói Pháp Vương tự mới là thánh địa được Phật tổ phù hộ, về phần Thiếu Lâm tự gần đây đồn đãi hết sức thần kỳ, bất quá là một đám Hoa hòa thượng giở trò lừa gạt mà thôi.
Tri phủ Đại nhân còn nói chờ sau khi thần tích Pháp Vương tự khai quang sẽ sai phái quân binh điều tra Thiếu Lâm tự mới vừa xuất hiện này, nếu như có chỗ nào là hành động bất chính, sẽ lập tức dùng sức mạnh hủy đi tự viện gây họa dân gian này.
Có cao tăng kinh thành cùng Tri phủ Đại nhân ủng hộ, danh tiếng Pháp Vương tự nhất thời vô lượng, càng ngày càng nhiều người tụ tập đến Nam Sơn núi Thiếu Thất, quan sát đại lễ khai quang.
Đại lễ định bắt đầu vào buổi trưa, đây cũng là sách lược của Pháp Vương tự, -bởi vì du khách hướng khách ở trong tự viện lâu một hồi là có thể thu thêm được một ít tiền hương hỏa. Trong khoảng thời gian qua, Pháp Vương tự hương khách vắng lạnh, cộng thêm tuyên truyền làm pháp sự miễn phí, quả thật đầu tư không ít, cần thu thêm tiền bạc vào tự, nếu không cuộc sống tăng lữ bình thường sẽ rất khó khăn.
- -------------
Hoắc Nguyên Chân cũng nhận được lời mời của Pháp Vương tự.
Lời mời này hết sức bất ngờ, nhưng lúc Hoắc Nguyên Chân nhận được chi khẽ mỉm cười.
Trên thiếp mời viết như vầy: “Phương trượng Thiếu Lâm tự Nhất Giới tiểu hòa thượng nhã giám, lão nạp chính là phương trượng Pháp Vương tự Lợi Không Pháp Vương, năm nay đã ngoài bảy mươi. Thuở nhỏ học Phật, lúc năm tuổi đã có thể thuộc lòng toàn bộ tâm kinh, lúc chín tuổi thọ giới, trở thành đệ tử chính thức của Pháp Vương tự. Mười bảy tuổi làm phán sự cho người, được tứ phương khen hay giỏi, ba mươi tuổi làm trụ trì, bốn mươi hai tuổi nhận chức phương trượng, tinh thông kinh Phật vô số, đã hiểu chân đế nhà Phật. Suy nghĩ của Phật tổ, Lợi Không cũng có thể lĩnh ngộ.
Dù là như vậy, Lợi Không cũng không dám nói có thể câu thông cùng Phật tổ, người chỉ là một tiểu hòa thượng không tới hai mươi tuổi, làm phương trượng - được vài ngày đã dám dùng yêu ngôn mê hoặc chúng nhân, lừa đảo xóm giềng. Bản phương trượng có ý khiển trách người, nhưng dù sao người cũng không phải là đệ tử Pháp Vương tự ta.
Người xuất gia không nói lời giả dối, cho dù ngươi không phải là đệ tử Pháp Vương tự, nhưng cùng tồn tại trong núi Thiếu Thất, bản phương trượng không thể nhìn người làm hại xóm giềng mà không nghe không hỏi tới.
Cho nên ngày đêm bản phương trượng cầu xin Phật tổ chi giáo, ngày nọ may mắn, Phật tổ rủ lòng thương, trời giáng Đại Hùng Bảo Điện xuống Pháp Vương tự, dùng để đâm xuyên lớp da giả trá của ngươi, hiển lộ chân ý ngã Phật.
Mồng Tám tháng Bảy, bản tự cử hành đại lễ khai quang thần tích, bàn phương trượng vốn có ý từ bị dẫn đạo người hướng thiện, người hãy tới đây quan sát thần | tích Phật tổ thật sự, tẩy rửa tâm linh tội lỗi của mình. Mong rằng ngày ấy ngươi sẽ tới bản tự lắng nghe dạy bảo, tu sửa thân tâm.”
Rõ ràng là một bức thư đầy những lời lẽ khuyên nhủ vô cùng cao ngạo, giọng điệu phách lối sặc mùi sách vở, sau khi Hoắc Nguyên Chân xem xong bèn đưa cho Quan Sơn Nguyệt xem thử.
Quan Sơn Nguyệt xem xong vô cùng tức giận, cơ hồ xé nát ngay tại chỗ thiếp mời này, nhưng bị Hoắc Nguyên Chân ngắn trở.
- Nhất Trần, sao hả, đệ cảm thấy chúng ta có nên tới đó hay không?
Quan Sơn Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Phương trượng sư huynh, huynh mới thật sự là người có thể cầu thông cùng Phật tổ, Pháp Vương tự là cái thá gì. Huynh quá đề cao bọn chúng, cứ để cho đệ tới đó cho một mồi lửa đốt trụi ngôi miếu đổ nát của bọn chúng.
- Cần gì làm như vậy, nếu làm như thế, bố trí tối hôm qua của chúng ta không phải là uổng phí hay sao?
Nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, Quan Sơn Nguyệt nở một nụ cười hiểu ý:
- Đúng vậy, bọn chúng muốn khai quang vậy cứ để bọn chúng khai quang, để xem cuối cùng bọn chúng sẽ thu dọn tàn cục thế nào.
- Náo nhiệt như vậy, quả thật chúng ta cũng nên tới góp vui.
- Những phương trượng, chúng ta mới vừa trở lại...
- Không sao, thắng bạch mã vào xe, hiện tại chúng ta trở lại Pháp Vương tự, bằng không những đồng đạo kia sẽ cười chúng ta nhát gan như thỏ.
Hai người thắng bạch mã vào xe ngựa lần nữa, Hoắc Nguyên Chân thầm nói trong lòng cho bạch mã biết phải đi tới nơi nào. Sau đó hai người bèn lên xe ngủ, bạch mã thông linh, có thể chở thẳng hai người tới Pháp Vương tự.
Cho dù là phải kéo xe ngựa, nhưng tốc độ bạch mã cũng nhanh như người cưỡi ngựa bình thường. Không cần xa phu, chạy thẳng một mạch, chỉ sau nữa canh giờ liền đi tới chân núi Pháp Vương tự.
Thật ra thì Pháp Vương tự cố ý phát thiệp mời cho Hoắc Nguyên Chân nhưng không hy vọng Hoắc Nguyên Chân tới, nhưng Lợi Không Pháp Vương bị Lợi Huyền trước đây có hiềm khích với Hoắc Nguyên Chân về chuyện vay mượn ngân lượng xúi giục, mới viết ra một thiếp mời chứa đầy lời lẽ vũ nhục như vậy.
Rõ ràng là hết sức ghét Hoắc Nguyên Chân, theo bọn họ thấy, cho dù là sau khi Hoắc Nguyên Chấp nhận được thiếp mời chạy tới, có lẽ đại lễ khai quang bên này cũng đã kết thúc.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, không những Hoắc Nguyên Chân tới, hơn nữa đại lễ khai quang này còn chưa bắt đầu, thậm chí hòa thượng đế Thiếu Lâm tự đưa tin còn chưa có trở lại, bọn Hoắc Nguyên Chân đã tới rồi.
Chỉ bất quá lúc Hoắc Nguyên Chân tới, người của Pháp Vương tự cũng không biết hắn tới. Nơi này quá nhiều người, cũng không thể tiếp đãi cho xuể, chỉ có thể để mọi người tự tiện.
Hoắc Nguyên Chân cùng Quan Sơn Nguyệt đi theo dòng người tiến vào đại viện Pháp Vương tự, những người khác thấy hai người còn tưởng rằng cũng là hòa thượng Pháp Vương tự, cũng không ai để ý.
Đi thẳng đến gần trung viên mới ngừng lại, bởi vì nếu tiếp tục tiến vào bên trong chính là hậu viện, nơi sắp khai quang Đại Hùng Bảo Điện của Pháp Vương tự.
- Phương trượng, chúng ta chờ một chút ở chỗ này, đệ đoán có lẽ sắp sửa bắt đầu.
- Cần gì phải chờ, không phải là trong tay chúng ta có thiếp mời sao, cứ đi thẳng vào.
Hoắc Nguyên Chân không muốn ở trong đám người chờ đợi, cùng Quan Sơn Nguyệt đi tới trước cửa trung viện dân vào hậu viện, nơi này có mấy tiểu hòa thượng Pháp Vương tự đang canh giữ.
Mấy hòa thượng kia xem qua thiệp mời của Hoắc Nguyên Chân, trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị, không biết có nên để cho Hoắc Nguyên Chân đi vào hay không.
- Thế nào? Mấy người các ngươi có hiểu quy củ hay không, phương trượng các người mời khách nhân, các ngươi cũng dám ngăn trở hay sao?!
Quan Sơn Nguyệt ở bên cạnh rống to, mấy tiểu hòa thượng kia có vẻ sợ hãi, lập tức nhường đường.
Hai người Hoắc Nguyên Chân thuận lợi tiến vào hậu viện, người bên trong này không nhiều lắm, nơi xa toàn bộ Đại Hùng Bảo Điện đều được dùng lụa đỏ che phủ. Chỉ riêng lụa đỏ này đã hao tổn trên trăm lượng bạc, cơ hồ mua hết tất cả lụa đỏ trong vùng.
Trước mặt Đại Hùng Bảo Điện bày một hàng bàn ghế, hẳn là dành cho nhân vật chủ yếu ngồi, bây giờ vẫn chưa có ai.
Phía dưới còn có mấy hàng bàn ghế, đều là người được thiệp mời ngồi. Bây giờ đã ngồi không ít người, đều là một ít người có vẻ là quyền quý quan to, bình thời thường xuyên đến Pháp Vương tự, hôm nay đều được mời tới ủng hộ.
Phía sau nữa là một mảnh đất trống, dành cho những người xem lễ đứng.
Hai người Hoắc Nguyên Chân tay cầm thiệp mời, tự nhiên cũng là đi tới chỗ bàn ghế khách nhân ngồi xuống, chờ đợi đại lễ khai quang diễn ra.
Đám người chung quanh đều đang nhiệt liệt thảo luận sắp bắt đầu khai quang thần tích, trong đó cũng không thiếu lời chê bai Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân đều cười một tiếng không thèm để ý.
Ngược lại Quan Sơn Nguyệt lại có vẻ như không nhịn được, lão định ra một cái lại nhưng bị Hoắc Nguyên Chân ngăn cản:
- Nhất Trần chớ vội, để xem mấy tăng nhân mặc áo cà sa bên kia, dường như không phải là người của Pháp Vương tự.
Quan Sơn Nguyệt nhìn theo, quả nhiên thấy mấy hòa thượng mặc áo cà sa đại hồng đang ngồi ở hàng ghế đầu, mặc dù không nói lời nào nhưng dáng vẻ kiêu ngạo ngông nghênh, dường như có thân phận cao hơn tất cả những người xung quanh một bậc.
- Hẳn là hòa thượng Đại Tướng Quốc Tự đi theo Lợi Trí thiền sư tới đây, bên ngoài đều nói như vậy.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, ánh mắt hơi híp một cái, người từ Đại Tướng Quốc Tự đến, chuyện lần này càng ngày càng đặc sắc thú vị.
Trong lúc mọi người chờ đại lễ khai quang bắt đầu, bên ngoài lại có người tiến vào.
Lần này là một đội quan binh mở đường, trong đội ngũ có một chiếc nhuyễn kiệu, là Tri phủ Đại nhân Trịnh Châu phủ đến.
Tri phủ Trịnh Châu họ Lục, gọi là Lục Học Chương, là một trong tâm phúc tuyệt đối của Quan Thiên Chiếu, cho nên mới có thể đảm nhiệm vị trí Tri phủ một tỉnh thủ phủ. Quan Sơn Nguyệt rất quen thuộc người này, thậm chí này cỗ kiệu vừa tiến đến, Quan Sơn Nguyệt liền nói cho Hoắc Nguyên Chân biết Lục Học Chương đến.
Mọi người rối rít cho nhường đường cỗ kiệu của Tri phủ Đại nhân, được quân binh hộ vệ, cỗ kiệu tiến ra phía sau.
Hòa thượng Đại Tướng Quốc Tự đến, Tri phủ Đại nhân cũng đến, nhân vật then - chốt đều tới đông đủ, thời gian cũng đã sắp tới, suy đoán đại lễ khai quang Pháp Vương tự cũng sắp sửa bắt đầu.
Bên kia rốt cục cửa hậu viện cùng trung viện mở ra, mọi người chen chúc mà vào, nhưng đều rất tự giác không có đến gần khu vực người đang ngồi.
Những dân chúng này đều biết hoàn cảnh như thế, có thể ngồi ở chỗ này cũng là nhân vật lớn, không phải là bọn họ có thể tùy tiện đến gần.
Mặc dù viện Pháp Vương tự không giống viên Thiếu Lâm tự, làm rộng ra đến mấy dặm biến thái như vậy, nhưng dầu gì cũng có chiều dài chiều rộng hơn trăm thước, nhưng rất nhanh đã đứng đầy người.